MẸ ƠI!- Truyện mini Lê Công
[ 2009-07-07 11:23:02 | Tác giả: bvl91 ]
MẸ ƠI!
Truyện mini của Lê Công
I
Cả lán thức dậy bởi tiếng kêu thất thanh: "Mẹ ơi!". Tiếng kêu không phải từ ngoài sân gọi cửa mà là từ trên giường bệnh, từ trong giấc mơ. Mới đầu anh kêu nhỏ, một người tỉnh, rồi người thứ hai. Cuối cùng cả tập thể lính nháo nhào lên như con trẻ trước cái chết bất ngờ của ai đó. Nhưng không có cái chết nào mà đó là tiếng kêu như linh cảm, vụng về theo giác quan thứ sáu báo hiệu cho mẹ biết đứa con sẽ ra đi mãi mãi...
Những ai bị " mộc" đè, hay bị ma đuổi sau cơn mê mới hoàn hồn thì lại khác. Khi cả lán lay anh dậy bởi tiếng kêu ghê rợn giữa đêm khuya như vậy thì anh hết sức sợ hãi và không thể chớp mắt được nữa! Tiếng kêu mẹ đầu tiên mà anh nghe được đó là tiếng kêu của Dũng. Trận chiến đấu hôm đó phân đội Dũng bị chết ba phần tư. Số còn lại rút chạy, Dũng bị thương nặng, anh dìu Dũng chạy thóat được vào rừng. Không tìm được đường về, không có thuốc chữa trị. Vết thương của Dũng bị dòi đục thối đến mạng sườn. Không có gì ăn. May mà dạo ấy, bật lửa của lính có thêm một chiếc kim băng. Anh lấy kim hơ lửa uốn thành lưỡi câu. Móc dòi từ mạng sườn Dũng làm mồi câu cá. Câu được vài con cá giếc, anh nướng cho Dũng ăn. Trong cơn đau, Dũng rên rĩ: " Mẹ ơi!" Anh nhìn Dũng chảy nước mắt. Mấy ngày sau thì Dũng chết. Trước khi chết Dũng đã kêu:
"Mẹ ơi!...."
II
Anh còn nhớ hồi hành quân vượt Trường Sơn vào miền Đông Nam Bộ, Hùng cùng ba người nữa về liên lạc với cấp trên ở huyện K. Ba người bị bắt, Hùng lạc đường. vào một vùng đồi cát mênh mông. Để trốn khỏi cuộc truy bắt, Hùng đã bốc cát lấp đầy mình chỉ để hở một lổ mũi ghé vào một gốc cây xương rồng để thở . Anh nghĩ rằng sau này kể lại chuyện chắc chẳng ai tin. Anh đã nằm vùi trong cát bao nhiêu lần. Thế nhưng anh có ngờ đâu, lâu ngày bọn địch cũng tinh khôn. Những chỗ có cây xương rồng chúng không bắn tới, chúng vùi vào đó một quả đạn cối. Khi anh bới cát ở góc bên này để nằm thì chưa đụng đến nó. Chập tối khi tùa cát dậy cầm đài vừa mới gọi thì vướng dây của địch nối từ trong đồn ra chỗ quả đạn pháo. Thấy động, lính trong đồn nó giật giây, quả đạn cối ổ tung, anh chỉ còn kịp kêu lên hai tiếng:
"Mẹ ơi!"
Lần ấy tuy mất liên lạc nhưng nghe đạn cối nổ, đơn vị đã triển khai đánh đồn cứu được anh ra. Do bới cát lấp quá đầy lên quả đạn cối nên khi nổ anh chỉ bị sức công phá đẩy ra xa chứ không bị một mảnh đạn nào văng trúng. Tuy vậy anh cũng bị sức ép quá nặng. Anh gọi mẹ trong đau đớn, hơn mọi sự đau đớn.
III
Cũng vào một đêm sau trận đánh địch dai dẳng. Bọn địch dội xuống nhiều bom lân tinh. Có một người lính trong hầm sâu la ó lên. Anh lao vào. Mọi người cũng lao vào sợ hãi. Không nhìn thấy mặt mũi người lính. Chỉ nhìn thấy những đốm xanh đỏ tím vàng cháy khắp nơi. Bất ngờ thấy một cánh tay quờ quạng. Anh cầm lấy, cởi quần áo người bị thương cho chị y tá bôi thuốc mỡ. Người bị thương kêu to: "Mẹ ơi! Đau quá!!" Như có mẹ đang ở bên cạnh. Như tiếng kêu mẹ là giảm được cơn đau. Cũng như Dũng, người lính này trong suốt cuộc chiến đấu, chỉ thấy kể chuyện về bạn bè, về người yêu nhưng trong cơn đau lại kêu về mẹ. Lạ kì thay, trong căn hầm tối với cái ánh sáng lân tinh le lói, giết người , từ tiếng kêu mẹ của anh làm mọi người òa khóc. Từng người một lấy vạt áo lau mắt. Anh nghe những tiếng sụt sịt bay ra khỏi hầm, vang đi khắp nơi lan vào mọi đơn vị. Những giọt nước mắt chảy xuống cho đồng đội mình hay cho mẹ.
Khi anh giữ chặt tay người bị thương cho chị y tá bôi thuốc. Anh ta bảo anh:
- " Hãy bắn cho tôi một phát súng."
- " Không! Anh hãy cố chịu đựng, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng chữa khỏi cho anh."
Nhưng những đốm sáng ma quái ấy đã bám chặt vào người lính, làm phỏng không còn một mẩu da nữa. Anh ta đau đớn như vậy ba ngày mới chết. Trước khi trút hơi thở cuối cùng anh tá còn kịp kêu lên hai tiếng:
"Mẹ ơi!!!"
Hà nội - Đà Lạt những đêm không ngủ.
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
sổ tay tra mác thép thế giới
Khi siêu mẫu Thanh Hằng xì-tin.....!
[DRIVER - MTXT] - HP Compaq nc6320 Printer Driver 3.1
ATV GP
HÃY ĐỢI ĐẤY!
Lan Can Ngày Mưa
Con Lắc Vật Lý
Những Ngày Nóng Nực Năm Nay
Công ty nội thất AZZA, nội thất xuất khẩu và nội địa
Ảnh vui 13
Truyện mini của Lê Công
I
Cả lán thức dậy bởi tiếng kêu thất thanh: "Mẹ ơi!". Tiếng kêu không phải từ ngoài sân gọi cửa mà là từ trên giường bệnh, từ trong giấc mơ. Mới đầu anh kêu nhỏ, một người tỉnh, rồi người thứ hai. Cuối cùng cả tập thể lính nháo nhào lên như con trẻ trước cái chết bất ngờ của ai đó. Nhưng không có cái chết nào mà đó là tiếng kêu như linh cảm, vụng về theo giác quan thứ sáu báo hiệu cho mẹ biết đứa con sẽ ra đi mãi mãi...
Những ai bị " mộc" đè, hay bị ma đuổi sau cơn mê mới hoàn hồn thì lại khác. Khi cả lán lay anh dậy bởi tiếng kêu ghê rợn giữa đêm khuya như vậy thì anh hết sức sợ hãi và không thể chớp mắt được nữa! Tiếng kêu mẹ đầu tiên mà anh nghe được đó là tiếng kêu của Dũng. Trận chiến đấu hôm đó phân đội Dũng bị chết ba phần tư. Số còn lại rút chạy, Dũng bị thương nặng, anh dìu Dũng chạy thóat được vào rừng. Không tìm được đường về, không có thuốc chữa trị. Vết thương của Dũng bị dòi đục thối đến mạng sườn. Không có gì ăn. May mà dạo ấy, bật lửa của lính có thêm một chiếc kim băng. Anh lấy kim hơ lửa uốn thành lưỡi câu. Móc dòi từ mạng sườn Dũng làm mồi câu cá. Câu được vài con cá giếc, anh nướng cho Dũng ăn. Trong cơn đau, Dũng rên rĩ: " Mẹ ơi!" Anh nhìn Dũng chảy nước mắt. Mấy ngày sau thì Dũng chết. Trước khi chết Dũng đã kêu:
"Mẹ ơi!...."
II
Anh còn nhớ hồi hành quân vượt Trường Sơn vào miền Đông Nam Bộ, Hùng cùng ba người nữa về liên lạc với cấp trên ở huyện K. Ba người bị bắt, Hùng lạc đường. vào một vùng đồi cát mênh mông. Để trốn khỏi cuộc truy bắt, Hùng đã bốc cát lấp đầy mình chỉ để hở một lổ mũi ghé vào một gốc cây xương rồng để thở . Anh nghĩ rằng sau này kể lại chuyện chắc chẳng ai tin. Anh đã nằm vùi trong cát bao nhiêu lần. Thế nhưng anh có ngờ đâu, lâu ngày bọn địch cũng tinh khôn. Những chỗ có cây xương rồng chúng không bắn tới, chúng vùi vào đó một quả đạn cối. Khi anh bới cát ở góc bên này để nằm thì chưa đụng đến nó. Chập tối khi tùa cát dậy cầm đài vừa mới gọi thì vướng dây của địch nối từ trong đồn ra chỗ quả đạn pháo. Thấy động, lính trong đồn nó giật giây, quả đạn cối ổ tung, anh chỉ còn kịp kêu lên hai tiếng:
"Mẹ ơi!"
Lần ấy tuy mất liên lạc nhưng nghe đạn cối nổ, đơn vị đã triển khai đánh đồn cứu được anh ra. Do bới cát lấp quá đầy lên quả đạn cối nên khi nổ anh chỉ bị sức công phá đẩy ra xa chứ không bị một mảnh đạn nào văng trúng. Tuy vậy anh cũng bị sức ép quá nặng. Anh gọi mẹ trong đau đớn, hơn mọi sự đau đớn.
III
Cũng vào một đêm sau trận đánh địch dai dẳng. Bọn địch dội xuống nhiều bom lân tinh. Có một người lính trong hầm sâu la ó lên. Anh lao vào. Mọi người cũng lao vào sợ hãi. Không nhìn thấy mặt mũi người lính. Chỉ nhìn thấy những đốm xanh đỏ tím vàng cháy khắp nơi. Bất ngờ thấy một cánh tay quờ quạng. Anh cầm lấy, cởi quần áo người bị thương cho chị y tá bôi thuốc mỡ. Người bị thương kêu to: "Mẹ ơi! Đau quá!!" Như có mẹ đang ở bên cạnh. Như tiếng kêu mẹ là giảm được cơn đau. Cũng như Dũng, người lính này trong suốt cuộc chiến đấu, chỉ thấy kể chuyện về bạn bè, về người yêu nhưng trong cơn đau lại kêu về mẹ. Lạ kì thay, trong căn hầm tối với cái ánh sáng lân tinh le lói, giết người , từ tiếng kêu mẹ của anh làm mọi người òa khóc. Từng người một lấy vạt áo lau mắt. Anh nghe những tiếng sụt sịt bay ra khỏi hầm, vang đi khắp nơi lan vào mọi đơn vị. Những giọt nước mắt chảy xuống cho đồng đội mình hay cho mẹ.
Khi anh giữ chặt tay người bị thương cho chị y tá bôi thuốc. Anh ta bảo anh:
- " Hãy bắn cho tôi một phát súng."
- " Không! Anh hãy cố chịu đựng, nhất định chúng tôi sẽ cố gắng chữa khỏi cho anh."
Nhưng những đốm sáng ma quái ấy đã bám chặt vào người lính, làm phỏng không còn một mẩu da nữa. Anh ta đau đớn như vậy ba ngày mới chết. Trước khi trút hơi thở cuối cùng anh tá còn kịp kêu lên hai tiếng:
"Mẹ ơi!!!"
Hà nội - Đà Lạt những đêm không ngủ.
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.