Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

Tiểu thuyết kinh dị : "Huyệt Tối" - Quỷ Cổ Nữ

[ 2009-08-02 00:20:22 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Người đào mộ ơi,
Khi ngươi đào huyệt cho ta
Xin đào nông 1 chút
để ta có thể cảm nhận được sự xoa dịu của nước mưa
("Người đào mộ" - Dave Matthews)

Mấy chiếc lá vừa rơi bị một trận gió âm u và nhẹ nhàng thổi tới, bay lả tả, vẫn chưa có chiếc nào rơi thêm nữa, thì lại bị một bóng người loạng choạng va phải làm cho mất phương hướng. Lại một trận gió từ mặt hồ Chiêu Dương cách đó ko xa từ từ thổi tới, mấy chiếc lá phát ra tiếng xào xạc, dường như đang thảo luận về một màn hiếm thấy: một đêm giữa mùa thu khuya khoắt như vậy, một bóng người lầm lũi bước đi, kéo theo một bao dài dài, đi trên con đường đá nhỏ của nghĩa trang Vạn Quốc.

Người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc dài bạc trắng hiện ra dưới quầng tối của ánh trăng. Y dường như nhìn thấy ánh trăng rọi xuống mình thành một cái bóng méo mó và mờ mờ, ngẩng đầu lên, thở dài.

Đầu tiên là thổi tới hai trận gió, hướng gió bất định, sau đó sẽ mưa, một cơn mưa ko to ko nhỏ làm người ta sốt ruột. Đây là kiểu thời tiết điển hình ở Giang Kinh, y đã quá hiểu.

Lúc đó, một trận gió thổi tới, mạnh dần lên làm áo khoác y bay phần phật, cũng chính ngay lúc đó, thân hình y đông cứng lại.

Y nhìn thấy một con đom đóm.

Trong đêm thu mà trông thấy một con đom đóm, thật ko đáng để kinh hoảng như vậy. Nhưng không biết tại sao, y cảm thấy sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé mà lấp lánh kia , hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên.

Cơ thể tuy là cứng đờ bất động, nhưng tim y lại run rẩy, nhìn theo ánh sáng nhỏ bé đang bay kia. Con đom đóm hình như cũng biết rõ y định đi về hướng nào, bay thẳng về phía trước, hướng về bậc cao nhất “Phong Tiết Viên” của nghĩa trang Vạn Quốc.

“Phong Tiết Viên” xưa nay chỉ để chôn những người nổi tiếng, từ những liệt sĩ cách mạng đến các quan chức cấp cao. Tương truyền rằng, những vong hồn an nghỉ tại đây, vinh quang và cấp bậc lúc còn tại thế chỉ đứng sau những người chôn ở nghĩa trang quốc gia Bát Bảo Sơn. Những năm gần đây, điều kiện được chôn ở “Phong Tiết Viên” đã được mở rộng ra, dùng bảng giá cao ngất có tính tuyển chọn để thêm vào một số mộ huyệt của những người thường.

Cuối cùng y cũng chậm chạp bước từng bước một, bước đi càng khó khăn hơn. Y đã hơn 80 tuổi, bệnh phong thấp và tiểu đường rất nặng, thường ngày đi một quãng đường dài như vậy đã ko dễ, huống hồ y lại kéo theo một bao dài càng lúc càng nặng.

Con đom đóm nhỏ xíu đó, như ma trơi, ko ngớt wa lại như con thoi giữa nghĩa trang, thứ nó mang tới, chắc chắn ko phải là ánh sáng, mà là chiếu rọi con đường đi đến địa ngục.

Y sững người lại một lúc, từ lúc nào, mình lại có cái nhìn tiêu cực phiến diện đối với con đom đóm dễ thương này vậy?

Có lẽ chính vì nó đang bay thẳng đến trước một ngôi mộ mới, chần chừ ko muốn đi.

Ngay cả y cũng ko đếm nổi, những ngày gần đây đã bao nhiêu lần đến trước ngôi mộ này, nhìn chằm chằm như si dại vào cái tên trên bia mộ. Cái tên đã trở thành ác mộng đeo bám y suốt nửa đời người, để cho tất cả quá khứ cuộn trào mãnh liệt, ngây ngất say sưa như hồi ức về rượu nếp quê nhà, cảm giác cay đắng đau đớn như chính mình chết đi, đang chiếm giữ y một cách trắng trợn, giày vò y, cho đến khi y ko cách nào chịu đựng nổi.

Lúc này, y ngồi xổm xuống, nén cơn đau thấu xương do bệnh phong thấp và cuộc hành trình khi nãy mang lại, giơ tay xoa nhè nhẹ lên cái tên trên mộ, lẩm bẩm một mình, nhẹ đến nỗi chỉ mình con đom đóm có thể nghe thấy; hai hàng lệ già nua từ từ rơi xuống, cũng chỉ có com đom đóm kia có thể trông thấy.

Trong lúc xúc động, sống lưng y vẫn toả ra một luồng khí lạnh: con đom đóm đó có ý nghĩa gì?

Có lẽ, nó chỉ là một người bàng quan bé nhỏ; cũng có lẽ, nó báo hiệu một bất hạnh to lớn hơn.

Bất giác y trở nên cảnh giác, đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh. Trong đêm khuya, y dùng thang xếp leo vào nghĩa trang, đương nhiên là ko muốn bất cứ ai nhìn thấy.
Chỉ có gió ngày càng mạnh, lay động tất cả các loại thực vật trong nghĩa trang. Tuy là vậy, xung quanh vẫn yên lặng một cách đáng sợ, ngoài tiếng lá cây thì ko hề có tiếng động gì khác.

Y lại ngồi xuống mở cái bao dài ra, lấy ra một cái xẻng!

Sau khi khấn thầm thêm một lần nữa, y dùng sức cắm xẻng xuống mặt đất trước mộ mà đào. Ko lâu sau, hoa trên bệ đá trước mộ do nghĩa trang trồng đều bị đào lên một cách cẩn thận, xếp ngay ngắn sang một bên.

Việc khai quật chính thức bắt đầu.

Đất ko ngừng bị xới lên, cái hố càng lúc càng sâu, càng rộng ra.

Dường như y đã quên mất những đau nhức từ khớp xương truyền lại, càng ko nhớ mình đã hơn 80 tuổi, cật lực đào hố trong nghĩa trang, chẳng có gì quái lạ cả, y chỉ đang cố gắng đào huyệt.

Đột nhiên, dường như y cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu lên, tim thót lại một cái: Ko biết từ khi nào, trước mộ đã xuất hiện hai con đom đóm, nhởn nhơ bay lượn.

Y cúi đầu nhìn xuống dưới, bắt đầu nghi ngờ chính mình: Tại sao lại có thể đào một cái hố to như vậy, vừa vặn có thể để được thân xác của mình?

Có lẽ, đây chính là nơi trở về của ta!

Chương 1

Cánh cửa đen dày nặng nề được đẩy ra một cách khó nhọc, một đứa trẻ trắng xanh lưỡng lự rồi bước vào. Không ai có thể tin rằng một đứa trẻ ốm yếu như vậy mà lại có thể đẩy được cánh cửa nặng như thế, càng khó hiểu hơn là, tại sao nó lại một mình bước vào cái thế giới âm u đen tối kia.

Dường như cái thế giới âm u kia sáng lên một chút vì sự có mặt của đứa trẻ, nhưng sáng chỉ vừa đủ để thấy mờ mờ khung cảnh bên trong cánh cửa. Phía trước là một hành lang dài, dường như ko có điểm tận cùng, lờ mờ hai bên hành lang là các căn phòng. Đứa trẻ căng mắt cố gắng nhìn, nhưng cố mấy cũng nhìn không rõ được khung cảnh bên trong phòng, cũng không thấy được trong phòng có người hay không – nhưng nó lập tức khẳng định, trong phòng không chỉ có người, mà còn là người làm nó vô cùng hoảng sợ, bởi vì nó có thể nhìn thấy được ánh mắt thù hận đó.

Trong mỗi căn phòng đều có ánh mắt thù hận như vậy.

Nó chầm chậm tiến về phía trước, cực kỳ miễn cưỡng, dường như chỉ để hoàn thành một sứ mệnh nào đó. Ánh mắt thù hận phát ra từ những căn phòng khác nhau, bám theo nó, thiêu đốt nó. Vẻ lo ngại và hoảng sợ bao trùm lấy gương mặt trắng xanh của nó. Nó vô tội, rất ngoan, chẳng hề chọc ai giận. Nhưng tại sao, những ánh mắt đó, giống như con ong vò vẽ trong khu rừng nhỏ ở ngoại ô mùa xuân năm ngoái, lại chích lên da thịt và cả trái tim non nớt của nó?

Càng tệ hơn là, nó bắt đầu nghe thấy những âm thanh rất nhẹ và cổ quái. Giống như tiếng người đang trò chuyện, lại giống như tiếng nước chảy, còn có tiếng keng keng nữa.

Nó đã nghĩ đến việc đứng lại, thậm chí quay về, nhưng một tiếng động đã áp đảo những âm thanh hỗn loạn khác, dịu dàng mà lại rất kiên định, nói với nó: “Nghe lời nào, tiếp tục đi về phía trước, đừng bỏ cuộc, ngươi chính là then chốt của mọi việc”.

Có lẽ, đây chính là nguồn gốc của cái tên Quan Kiện của nó (*). Nó cảm thấy mình lại tiến vào cái thế giới u ám ấy 1 lần nữa, lần sau càng quan trọng hơn lần trước, càng lúc càng tiến gần tới chân tướng sự việc. Nhưng có thật là nó chính là mấu chốt của mọi thứ không?

Bước chân của Tiểu Quan Kiện vẫn tiến về phía trước, mặc dù nỗi sợ hãi không hề giảm đi chút nào. Trước mắt nó, càng nhiều hơn những hình ảnh mơ hồ và kinh khủng từ trong bóng tối loé lên. Giống người nhưng lại không phải người, nó không dám lại gần nhìn họ, vì nó còn muốn ngủ 1 giấc cho đã, hơn nữa, nó càng muốn nhìn về phía trước, ở đó có một ánh sao, đan xen vào giữa những màu sắc ảm đạm và nhợt nhạt.

Người ở lâu trong bóng tối, ý muốn hướng về ánh sáng lại càng cực kỳ mãnh liệt. Tiểu Quan Kiện bước nhanh hơn, bất chấp các loại âm thanh từ từ lớn dần bên tai, tiếng thì thầm, tiếng gào thét, tiếng thở than, tiếng nguyền rủa…

Ánh sao đó chập chờn bất định, lại nhỏ bé vô cùng, vốn dĩ không thể chiếu sáng, nhưng ít ra cũng đem lại hy vọng.

Tiểu Quan Kiện nghĩ: nó giống một con đom đóm hơn.

Càng lúc càng có nhiều ánh sáng xuất hiện.

Nó nhìn thấy một ngọn đèn, rũ xuống từ trên trần của hành lang. Kiểu dáng của chụp đèn thì mơ hồ không rõ. Ánh đèn rọi lên một cái bàn cũ kỹ bằng sắt. Trên bàn có một người đang nằm.

Một mái tóc dài, rũ xuống một bên mép bàn, đung đưa nhè nhẹ. Người trên bàn là ai? Là nam hay nữ? Nhìn mái tóc dài đó, có lẽ là nữ, thân trên và thân dưới là… áo khoác, quần dài và drap giường màu trắng? Cô ấy sao vậy? Đang ngủ à? Đôi mắt cô ấy dường như đang khép chặt. Có phải cô ấy cũng giống như bà nội, ngủ rồi không bao giờ tỉnh lại được nữa?

Nó cẩn thận tiến về phía trước, muốn nhìn rõ gương mặt của người con gái kia, nhưng cho dù đã có ánh sáng trực tiếp chiếu vào, nó vẫn không cách gì nhìn rõ được.

Nó tiến lại gần sát khuôn mặt của cô gái. Có lẽ, sứ mệnh của nó chính là phải thấy rõ được dung mạo của cô gái.

Đột nhiên, cô gái trừng mắt lên, một đôi mắt rất quen thuộc với nó, làm nó sợ quá phải lùi lại một bước. Ánh mắt của cô ta cũng giống như ánh mắt lúc nãy trong những căn phòng âm u đó, thù hận và phẫn nộ.

Nó muốn bịt mắt lại, nhưng trong lúc giơ tay lên thì lại phát hiện trong tay có rất nhiều vật thể giống nhau. Những thứ đó cũng như là những đồ vật ở nơi này, mơ hồ không rõ. Thứ duy nhất có thể thấy được, chỉ có bọn họ và ánh đèn xen kẽ với ánh sáng lấp lánh kia.

“Dừng lại! Dừng! Chấm dứt thí nghiệm!” – Giáo sư Nhậm nghiêm giọng ra lệnh. Hai nghiên cứu sinh và một thực nghiệm viên vội vàng tháo các loại điện cực và dây dẫn trên đầu và thân của Quan Kiện xuống, Hoàng Thi Di lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt Quan Kiện, lại lấy 2 miếng bông thấm đẫm cồn ấn vào 2 bên huyệt thái dương của anh.

Nghiên cứu sinh Phương Bình, hôm nay lần đầu tiên tham gia vào buổi thực nghiệm, cười nói: “Tiểu Hoàng, chúng tôi ‘tàn phá’ Quan Kiện như vậy, cô có đau lòng không?”

Hoàng Thi Di nghiêm mặt lại, gọi “Quan Kiện!” rồi trả lời: “Sao lại không đau lòng? Cô xem phản ứng hôm nay của anh ấy còn dữ dội hơn những lần trước….”

Chưa dứt lời thì Quan Kiện đã mở mắt ra. Giáo sư Nhậm thở phào nhẹ nhõm, nói: “Tiểu Quan, cực khổ cho cậu quá, nói thật, tôi vẫn còn rất lo lắng…”

Quan Kiện cười, trên gương mặt trắng xanh đã khôi phục lại phần nào thần sắc vui vẻ như thường ngày. “Yên tâm đi, chỉ là ảo giác thôi mà, đúng không? Thật ra anh cũng đã quen rồi…. Thật đấy!”

Cuối cùng Hoàng Thi Di cũng vui vẻ trở lại, gương mặt xinh đẹp lấp lánh trong mắt Quan Kiện – “Không có gì là tốt rồi, làm người ta sợ chết khiếp!”

Phương Bình lại liếc nhìn Quan Kiện. Anh có một khuôn mặt thanh tú còn mang nét trẻ con và một mái tóc đen, mày rậm và đôi mắt đen. Lúc này anh đã đứng dậy từ giường thí nghiệm, dáng cao cao, vai rộng – nghe nói anh là thành viên cũ của đội bơi Đại học Y Giang Kinh. Chuyện về Quan Kiện và Hoàng Thi Di, cô cũng có nghe nói ít nhiều: Các cô gái đều thích Quan Kiện, nghe đồn là các cô nữ sinh học chung lớp với Quan Kiện còn dùng danh ngôn của Lâm Yến Ni “Nhất kiến Dương Quá ngộ chung sinh” sửa lại thành “Nhất kiến Quan Kiện ngộ chung khảo”; còn Hoàng Thi Di bởi vì ngoại hình xinh đẹp dịu dàng, nên ngay từ năm nhất đại học đã được các bạn nam cùng lớp gọi là “Cô bạn gái không ngang ngược của chúng ta”, cái tên suýt chút nữa đã trở thành biệt danh cuối cùng này thật ra vẫn chưa thể hiện hết vẻ đẹp bên trong của Thi Di: cô ấy vừa giỏi văn, lại vẽ đẹp. Còn có lời đồn là, người rất mê hoạt hình như Quan Kiện, si mê Hoàng Thi Di, là vì thích tài vẽ tranh của cô ấy. Lại còn có một lời đồn trái ngược khác là: nghe nói tài vẽ truyện tranh của Quan Kiện rất chuyên nghiệp, vừa đặt bút xuống là vẽ ra tuấn nam mỹ nữ nên đã lấy được trái tim của Thi Di. Thực ra, có lẽ cả 2 lời đồn đều không đúng – hai người tuy học cùng khoá ở Đại học Y số 2 Giang Kinh, nhưng quen nhau rồi yêu nhau ở phòng thí nghiệm của giáo sư Nhậm – Sau khi lên đại học Hoàng Thi Di đã đến phòng thí nghiêm của giáo sư Nhậm vừa học vừa làm, làm trợ lý thí nghiệm, lâu ngày phát sinh tình cảm với ”đối tượng thí nghiệm” Quan Kiện.

Quan Kiện là 1 người vô cùng đặc biệt, 1 người có khả năng kỳ lạ.

Anh có thể nhìn thấy được ‘bọn họ’

Trời đã nhá nhem tối, Hoàng Thi Di tiễn Quan Kiện đến cửa sau của Sở nghiên cứu tổng hợp y dược Trung Tây, cửa sau rất gần với Đại học Y Giang Kinh.

“Giáo sư Nhậm nói sao?” – Hoàng Thi Di hỏi.

“Ông ấy cảm thấy rất kỳ lạ.” Quan Kiện nói. “Tại sao gần đây anh mới phát hiện ra những cảm giác như vậy ”

- Anh muốn nói là ‘bọn họ’?

- Phải. ‘Bọn họ’ từ nhỏ đã đi theo anh, nhưng lúc đó chỉ là những hình ảnh đơn giản trực tiếp. Ví dụ… bà nội anh bệnh liệt giường, lúc sắp mất, tuy anh đang ở nhà trẻ, lẽ ra phải không biết, nhưng ‘bọn họ’ vừa đến, trước mắt anh liền xuất hiện hình ảnh bà nội đang nằm trên giường. Vài năm trước, ‘bọn họ’ đã hoàn toàn biến mất. Nhưng gần đây, lúc thôi miên lại xuất hiện những hình ảnh đặc biệt kỳ dị như vậy, cái hành lang đó, những ánh mắt, người nằm trên bàn….Hình như ‘bọn họ’ lại muốn trở lại. May mà chỉ xuất hiện trong lúc thôi miên thôi, không như lúc trước, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu, cũng không thèm chào hỏi gì cả, đùng 1 cái là nhào đến. Ai mà biết được những cái đó rốt cuộc là báo hiệu điều gì… E rằng giáo sư Nhậm cũng không có ý kiến gì đâu. Em cũng biết là, lúc anh còn nhỏ ông ấy cũng đã làm thí nghiệm cho anh, lúc đó anh còn chưa nhìn thấy hành lang tối đen và những ánh mắt hung ác đó…

Hoàng Thi Di ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh chưa nói với ông ấy, anh thích nhất là xem những loại tiểu thuyết kinh dị rùng rợn, trong đầu vốn đã chứa sẵn những thứ quái dị rồi. Hơn nữa, thời gian qua lâu rồi, vật đổi sao dời mà. Lúc anh còn nhỏ, giáo sư Nhậm vẫn còn là bác sĩ Trung y ở Bệnh viện Giang Kinh, quản lý phòng nghiên cứu và giảng dạy, hiện nay ông ấy đã được điều đến công tác ở Viện nghiên cứu này rồi, anh cũng từ Tiểu Quan Kiện trở thành… Ồ, sao em lại quên mất nhỉ, anh vẫn là Tiểu Quan Kiện”.

Quan Kiện nhéo mũi bạn gái: “Nhưng tại sao những hình bóng đó trước đây vẫn rất mơ hồ, sao gần đây lại dần dần trở nên rõ nét, có thể nhìn được đó là một người con gái…”

- Anh có thể khẳng định đó là phụ nữ?

- Một mái tóc rất dài…

- Đàn ông cũng tóc dài được vậy. Đừng quên là thời buổi bây giờ đàn ông cũng rất trung tính. (uni***)

“Vậy cũng phải, nhưng mà đó là một mái tóc rất dài” – Quan Kiện dùng tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài mượt của Hoàng Thi Di, “Đại khái cũng dài như tóc em vậy.”

Không biết tại sao Quan Kiện lại run lên cầm cập, vốn là chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng lại làm cho anh cảm thấy bất an vô cùng, cánh tay đang vuốt tóc của Hoàng Thi Di cũng run rẩy một hồi, rút lại giống như bị điện giật vậy.

”Xem anh kìa, biết cách nói chuyện ghê nhỉ!” – Hoàng Thi Di cũng cảm nhận được, đánh nhẹ lên tay Quan Kiện một cái.

Để khoả lấp đi sự ngượng ngập do mình lỡ lời, Quan Kiện thuận tay chỉ về phía góc tường: “Cái gì vậy? Sao lại đang bốc khói?”

Có vẻ đó giống như là một cái bệ rất vững chắc, cao 1m, xung quanh mọc đầy cây cỏ.

Cái bệ được chế tạo rất khéo léo, tinh xảo. Điều thú vị là bề mặt đường kính khoảng nửa mét lại lõm xuống hình vòng cung, trông giống như một cái chén lớn.

Hai người tiến lại gần, trong “chén” là vài miếng giấy vừa bị đốt thành tro. Ngoài họ ra, xung quanh không một bóng người.

Hoàng Thi Di lẩm bẩm: “Hình như là một cái đàn tế (bàn thờ), có chút gì đó hơi cổ quái”.

“Cực kỳ cổ quái luôn. À đúng rồi, em còn ở trong viện nghiên cứu bao lâu nữa? Về với anh đi. Bây giờ… ký túc xá của tụi mình nói không chừng… không có ai đâu”

Hoàng Thi Di đỏ mặt: “Xem anh kìa, nghĩ đi đâu không à! Bây giờ mới có 2h rưỡi, anh biết là hôm nay em phải học tới 7h, sau đó thì phải tới Bệnh viện trực thuộc số 2 trực đêm, em còn 2 phần bệnh án chưa viết xong nữa… Anh cũng phải trực đêm mà?” Hiện nay 2 người đều thực tập tại bệnh viện trực thuộc Giang Kinh.

- Ừ. Để tiến hành buổi thí nghiệm hôm nay, anh đã phải xin xếp trực ca đêm. Nhưng giữa giờ phải chuồn khoảng nửa tiếng.”

- Hẹn với cô Gia Cát kia à? Không sợ em ghen à?

Quan Kiện cười, hỏi lại: “Em có thể khẳng định đó là phụ nữ?”

- Được rồi, cả đứa ngốc cũng biết, tên “Gia Cát Thắng Nam”, chắc chắn 120% là phụ nữ. Anh nói xem, có phải là Âu Dương không? Hoàng Thi Di vừa cười vừa thăm dò Quan Kiện.

”Âu Dương” tức là Âu Dương San, là bạn thanh mai trúc mã với Quan Kiện. Sau khi Quan Kiện và Hoàng Thi Di yêu nhau, cô từng “vô cớ gây sự”.

Nhớ đến Âu Dương San, không biết tại sao Quan Kiện lại cảm thấy hãi hùng. Đột nhiên anh nhớ lại thời trung học, Âu Dương San từng nửa đùa nửa thật nói, anh có khả năng nhìn thấy bọn họ là vì anh có thể “kết nối” với quỷ, cũng giống như đứa bé trong phim “Giác quan thứ 6” của Mỹ vậy.

Đã vào cuối thu, trời càng lúc càng tối nhanh, lại thêm mây đen bốn phía, miễn cưỡng lắm cũng đã đến giờ ăn tối, sân trường ĐH Y số 2Giang Kinh quét đầy một màn đêm dày đặc. Khi Quan Kiện đi đến nhà ăn, bị một cơn gió mạnh thổi thốc vào mặt, bỗng giật mình hốt hoảng.
“Tiểu Kiện à, cậu coi vậy mà hổng phải vậy, nhát wá đi! Một cơn gió thôi mà thổi bay cả mâm cơm xuống đất luôn” Cùng đi về phía nhà ăn với Quan Kiện là cậu bạn cùng phòng Chử Văn Quang nhìn Quan Kiện cúi xuống nhặt bát cơm rơi dưới đất lên, không khỏi ngầm thán phục sự thiên vị của tạo hóa. Cái cậu Quan Kiện này đẹp trai hào hoa không nói, mà cái phong thái của cậu ta cũng ko thể chê vào đâu được. Cho dù cái động tác nhặt mâm cơm dưới đất lên nhếch nhác là thế, cậu ta cũng rất là từ tốn, giống như đang ở trên sân gôn mà đánh một quả gôn từ dưới đất lên vậy.
Chỉ có bản thân Quan Kiện mới biết là trong chớp mắt khi cơn gió vừa đập vào mặt anh, anh lại thấy “bọn họ”.
Quan Kiện tưởng rằng, những năm gần đây anh kiên trì trốn tránh “bọn họ”, tìm mọi cách quên đi những sự đau khổ mà bọn họ đem lại, cuối cùng cũng đã có hiệu quả, đã xua đuổi được cơn ác mộng hồi bé. Nhưng hiển nhiên là anh đã sai rồi, “bọn họ” bỗng nhiên xuất hiện, vẫn y như hồi đó, xuất hiện mà không hề có bất cứ điềm báo trước nào, xuất hiện với một ánh mắt mơ hồ và hung ác.
Quan Kiện mà đánh mất khả năng nhìn thấy “bọn họ” thì cũng coi như đánh mất luôn giá trị để được nghiên cứu.
Anh cuối cùng có thể được yên tĩnh để học tập, vui chơi, vận động, thi đậu vào trường ĐH Y khoa số 2 Giang Kinh nổi tiếng, bắt đầu cuộc sống thực sự thuộc về mình. Tuy nhiên dăm ba hôm lại phải đến chỗ giáo sư Nhậm làm thực nghiệm vài lần, nhưng công việc hoàn toàn không nặng nhọc gì.
Nhưng mà, trong trận gió vào buổi chạng vạng này, không hề có bất cứ sự thôi miên nào, mà trước mắt anh vẫn xuất hiện “bọn họ”. Mà lần này, đúng là những hình ảnh kinh khủng lặp lại như trong lúc thôi miên thực nghiệm.
Sẽ xảy ra chuyện gì chứ? “bọn họ” hễ cứ xuất hiện là đều có liên quan đến những người quen biết với anh.
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra. Bọn họ đã tan biến, tiếng nói của Hoàng Thi Di nghe thực tế còn hơn hẳn làn gió thổi trên mặt anh. Quan Kiện thở phào nhẹ nhõm.
“Chuyện gì mà căng thẳng vậy anh? Mới xa nhau có mấy tiếng mà anh đã nhớ em rồi à?” Cô bé Hoàng Thi Di cười trong điện thoại.
“Không… à đương nhiên rồi, em ăn gì chưa?” Khi không biết phải nói thế nào thì câu hỏi “ăn gì chưa” nói chung cũng không trật. Đối với một cô gái thông minh, lãng mạn như Thi Di thì cũng thích hợp.
“Anh làm gì mà suốt ngày nghĩ đến ăn uống thôi vậy? Em thì đang chăm chỉ làm việc đây nè.”
“Em về đi, rồi mình cùng ăn tối.”
“Em đang ăn ở nhà ăn trong sở nghiên cứu nè, mua đồ ăn cả rồi.”
“Không phải là chỉ có một mình em ở trong phòng thực nghiệm chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, cả phòng đầy người nè.”
Quan Kiện an tâm nói: “Vậy anh sẽ đi ăn một mình đây.”
“Có chắc là một mình không?” Hoàng Thi Di đổi giọng chọc ghẹo.
“Đương nhiên ... không phải, anh đi chung với… người đẹp đó.” Quan Kiện liếc nhìn Chử Văn Quang, Chử Văn Quang sờ mấy sợi râu trên mép, cố ý xếp mấy ngón tay thành hình cánh hoa.
Hoàng Thi Di phì cười một tiếng: “Anh và Chử Văn Quang làm ơn đứng đắn một chút nhá!”
Quan Kiện cười thỏa mãn. Có lúc anh cảm thấy ông trời chắc là muốn bồi thường cho “tuổi thơ dữ dội” của anh phải trải qua những đau buồn để tiến hành thực nghiệm nên đã đem lại cô Hoàng Thi Di này cho anh khi học Đại học.
Khi vừa mới quen biết Hoàng Thi Di, Quan Kiện là một thiếu niên trầm lặng – những việc đã trải qua hồi bé làm cho anh cứ mãi nghi hoặc bởi không biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, con người sống trong cái sự nghi hoặc như thế, tự nhiên sẽ lựa chọn cách im lặng – thậm chí có một vài người bạn học còn cho rằng sự trầm lặng của anh là một kiểu làm ra vẻ khô khan. Chính là do tính khí khi nắng khi mưa và sự chăm sóc ân cần của Hoàng Thi Di đã ngấm vào cái vỏ ngoài có vẻ lạnh lùng của Quan Kiện.
Chớp mắt, hai người đã yêu nhau được gần ba năm, thoạt nhìn, chỉ là từ mặn mà đến mặn mà hơn một chút, nhưng ở trong vườn trường thì đã đạt tới “chồng chồng vợ vợ”. Mức độ tình cảm thì mãi mãi chỉ có người trong cuộc mới biết được thôi, trên mảnh đất tình cảm của Quan Kiện, Hoàng Thi Di đã trở thành gốc rễ của cái cây cổ thụ rồi, không những sâu, mà còn lan tràn khắp ngõ ngách nữa.
Quan Kiện luôn tin chắc rằng: Hoàng Thi Di là một phần sinh mệnh của anh, đã định rõ vậy rồi, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Chử Văn Quang nói chung, quá khoa trương rồi!
Da của anh căng ra, tê liệt không còn thuốc chữa, mồ hôi thấm ra ngoài qua những chân tóc bị ức chế của mái tóc đen, những giọt mồ hôi lấm tấm, gió thổi một cái có thể sẽ khô hết, nhưng “bọn họ” lại như cùng nhau quấn chặt, ép lên sọ của anh, như muốn vỡ ra.
Chính vì “bọn họ” mà anh dường như đã đánh mất hoàn toàn thời thơ ấu tuyệt đẹp của mình. Sự xuất hiện của “bọn họ” luôn đồng hành với cái chết bất ngờ hoặc không bất ngờ của những người bên cạnh anh. Năng lực đặc biệt của anh đã đưa đến sự hứng thú cho nhiều nhà khoa học. Chết đi, thực nghiệm, chết đi, thực nghiệm, chết đi, thực nghiệm, đọng lại trong ký ức của anh, ngoài sự sợ hãi, còn là sự đau thương. Khoảng từ năm mười bảy tuổi trở đi, anh cũng không còn thấy “bọn họ” một cách tự chủ nữa, chỉ có trong trạng thái bị thôi miên, mới có thể thấy được một vài hình ảnh — rất nhiều chuyên gia vì thế mà chế giễu giáo sư Nhậm vì đã cần mẫn không mệt mỏi — tất cả mọi người, cho dù là người có tri thức, sau khi thôi miên đều có thể thấy cái gọi là “huyền tượng”.
Quan Kiện mà đánh mất khả năng nhìn thấy “bọn họ” thì cũng coi như đánh mất luôn giá trị để được nghiên cứu.
Anh cuối cùng có thể được yên tĩnh để học tập, vui chơi, vận động, thi đậu vào trường ĐH Y khoa số 2 Giang Kinh nổi tiếng, bắt đầu cuộc sống thực sự thuộc về mình. Tuy nhiên dăm ba hôm lại phải đến chỗ giáo sư Nhậm làm thực nghiệm vài lần, nhưng công việc hoàn toàn không nặng nhọc gì.
Nhưng mà, trong trận gió vào buổi chạng vạng này, không hề có bất cứ sự thôi miên nào, mà trước mắt anh vẫn xuất hiện “bọn họ”. Mà lần này, đúng là những hình ảnh kinh khủng lặp lại như trong lúc thôi miên thực nghiệm.
Sẽ xảy ra chuyện gì chứ? “bọn họ” hễ cứ xuất hiện là đều có liên quan đến những người quen biết với anh.
Anh lập tức lấy điện thoại di động ra. Bọn họ đã tan biến, tiếng nói của Hoàng Thi Di nghe thực tế còn hơn hẳn làn gió thổi trên mặt anh. Quan Kiện thở phào nhẹ nhõm.

“Chuyện gì mà căng thẳng vậy anh? Mới xa nhau có mấy tiếng mà anh đã nhớ em rồi à?” Cô bé Hoàng Thi Di cười trong điện thoại.
“Không… à đương nhiên rồi, em ăn gì chưa?” Khi không biết phải nói thế nào thì câu hỏi “ăn gì chưa” nói chung cũng không trật. Đối với một cô gái thông minh, lãng mạn như Thi Di thì cũng thích hợp.
“Anh làm gì mà suốt ngày nghĩ đến ăn uống thôi vậy? Em thì đang chăm chỉ làm việc đây nè.”
“Em về đi, rồi mình cùng ăn tối.”
“Em đang ăn ở nhà ăn trong sở nghiên cứu nè, mua đồ ăn cả rồi.”
“Không phải là chỉ có một mình em ở trong phòng thực nghiệm chứ?”
“Đương nhiên không phải rồi, cả phòng đầy người nè.”
Quan Kiện an tâm nói: “Vậy anh sẽ đi ăn một mình đây.”
“Có chắc là một mình không?” Hoàng Thi Di đổi giọng chọc ghẹo.
“Đương nhiên ... không phải, anh đi chung với… người đẹp đó.” Quan Kiện liếc nhìn Chử Văn Quang, Chử Văn Quang sờ mấy sợi râu trên mép, cố ý xếp mấy ngón tay thành hình cánh hoa.
Hoàng Thi Di phì cười một tiếng: “Anh và Chử Văn Quang làm ơn đứng đắn một chút nhá!”
Quan Kiện cười thỏa mãn. Có lúc anh cảm thấy ông trời chắc là muốn bồi thường cho “tuổi thơ dữ dội” của anh phải trải qua những đau buồn để tiến hành thực nghiệm nên đã đem lại cô Hoàng Thi Di này cho anh khi học Đại học.
Khi vừa mới quen biết Hoàng Thi Di, Quan Kiện là một thiếu niên trầm lặng – những việc đã trải qua hồi bé làm cho anh cứ mãi nghi hoặc bởi không biết cái gì nên nói và cái gì không nên nói, con người sống trong cái sự nghi hoặc như thế, tự nhiên sẽ lựa chọn cách im lặng – thậm chí có một vài người bạn học còn cho rằng sự trầm lặng của anh là một kiểu làm ra vẻ khô khan. Chính là do tính khí khi nắng khi mưa và sự chăm sóc ân cần của Hoàng Thi Di đã ngấm vào cái vỏ ngoài có vẻ lạnh lùng của Quan Kiện.
Chớp mắt, hai người đã yêu nhau được gần ba năm, thoạt nhìn, chỉ là từ mặn mà đến mặn mà hơn một chút, nhưng ở trong vườn trường thì đã đạt tới “chồng chồng vợ vợ”. Mức độ tình cảm thì mãi mãi chỉ có người trong cuộc mới biết được thôi, trên mảnh đất tình cảm của Quan Kiện, Hoàng Thi Di đã trở thành gốc rễ của cái cây cổ thụ rồi, không những sâu, mà còn lan tràn khắp ngõ ngách nữa.
Quan Kiện luôn tin chắc rằng: Hoàng Thi Di là một phần sinh mệnh của anh, đã định rõ vậy rồi, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì thì cuộc sống của anh sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
Chử Văn Quang nói chung, quá khoa trương rồi!
9h15 tối, trời đã mưa hết một trận.
Quan Kiện bước ra khỏi phòng điều trị nội khoa Bệnh viện số 1 trực thuộc đại học Y Giang Kinh. Anh mặc một bộ quần áo thể thao không thấm nước, kéo nón trùm lên đầu, đỡ phải mặc thêm áo mưa.
Đi qua hai con phố thì tới cổng chính của ĐH Giang Kinh. ĐH Giang Kinh và ĐH Y Giang Kinh vốn là “hàng xóm”, sinh viên Y vẫn xem sân trường của ĐH Giang Kinh là “vườn hoa trước nhà” , triệt để kết hợp khoảng thời gian rảnh rỗi sau giờ học và phong cảnh hữu tình lại với nhau. Quan Kiện bước vào cửa sau của ĐH Giang Kinh, rảo bước đi về phía “Rừng Tử Trúc” - một trong những điểm tham quan nổi tiếng. Ngay cả thím quét dọn vệ sinh của ĐH Giang Kinh cũng biết, khu rừng trúc này là nơi “hò hẹn tình yêu” kinh điển, trong rừng có một hồ hoa sen, hồ Nguyệt Liên, bên hồ là một ngọn giả sơn làm từ đá Thái Hồ - là “Vong tình cốc” trứ danh.
Anh rất muốn biết tại sao người đó lại chọn địa điểm này, thậm chí nghi ngờ đây là trò đùa dai của Âu Dương San, hoặc là của cô gái nào đang yêu thầm anh cũng không chừng – không phải là anh tự đề cao mình, tuy anh là “hoa đã có chủ”, nhưng trong email và QQ thỉnh thoảng cũng có hoa hồng của các cô gái khác tặng.
Cuộc hẹn này là do Quan Kiện đã vào trang web của ĐH Y Giang Kinh & ĐH Giang Kinh đăng quảng cáo cần mua bản gốc quyển sách vừa xuất bản “Detective Conan”. Từ khi còn học trung học, Quan Kiện đã là một fan của Conan, mê hết thuốc chữa, gần đây anh bỗng nảy ra ý định sưu tầm bản in đầu tiên của bộ truyện Conan của tác giả Aoyama Gosho. Chử Văn Quang vẫn luôn cảm thấy con người anh quá viển vông: đừng nói là ở ĐH Y Giang Kinh & ĐH Giang Kinh, cho dù tìm hết cả Giang Kinh này, cũng tìm không ra ai có bộ truyện tranh gốc xuất bản ở Nhật Bản đó. Nhưng không biết tại sao, Quan Kiện lại cảm thấy tham vọng của anh hoàn toàn không hão huyền chút nào, cảm giác này vừa mơ hồ vừa rõ ràng, cũng giống như là cảm giác khi anh nhìn thấy bọn họ vậy.
Nhớ đến “bọn họ”, lòng Quan Kiện thoáng nặng trĩu.
Đăng quảng cáo được một tuần, vẫn không có tăm hơi gì. Chính ngay lúc anh đang chán nản đó, thì có email của người bán gửi tới. Người bán chắc là sinh viên ĐH Giang Kinh, tự xưng là Gia Cát Thắng Nam.
Tên giả! Chắc là con gái. Đó là phân tích sơ bộ của Quan Kiện.
Kèm theo thư là một tấm ảnh scan, gồm bản sách gốc & số hiệu xuất bản, bìa sách… đầy thu hút.
Hai người trả giá thương lượng qua email, thư đi tin lại cũng cỡ mười mấy bức, sử dụng dấu chấm than càng lúc càng nhiều, suýt nữa thì không thành, sau khi hai người lấy lại được bình tĩnh, mới thoả thuận được giá cả. Gia Cát Thắng Nam đề nghị gặp mặt giao dịch ở trong rừng Tử Trúc, bên bờ hồ Nguyệt Liên lúc 9h30 tối.
Một lời đề nghị kỳ cục, có phải là hẹn hò yêu đương gì đâu mà…
Lần đầu tiên hẹn Hoàng Thi Di cũng là ở Hồ Nguyệt Liên, anh đặc biệt coi kỹ dự báo thời tiết, đêm đó trời mưa, như vậy ở trong rừng Tử Trúc mới không có các cặp nam nữ choai choai khác.
Gia Cát Thắng Nam phải chăng cũng là có ý đó?
Quan Kiện sờ trán, anh cảm thấy trán mình lấm tấm mồ hôi, nhưng cũng có thể đó là những giọt nước mưa tạt vào.
Bên hồ Nguyệt Liên, chỉ có mình anh.
Đồng hồ dạ quang chỉ 9h27 phút. Chờ một chút nữa vậy, dù sao cũng còn 3 phút.
3 phút, đủ để gọi điện thoại cho Hoàng Thi Di không?
“Thi Thi!”
“Làm em hết hồn, nhìn thấy số của anh, em mới dám bắt máy.” Nghe giọng của Hoàng Thi Di vẫn còn chưa hết vẻ hoảng hốt.
”Thi Thi, có chuyện gì hả? Giọng em hình như không được bình thường lắm?”
”Không… không có gì.”
”Em ở phòng khám?”
”…Ừ.”
”Vậy thì có gì đáng sợ đâu? Lá gan của em hình như càng ngày càng bé! “
”Anh đang ở đâu?”
“Rừng Tử Trúc, bên bờ hồ Nguyệt Liên. Đang đợi một người.”
”Lãng mạn quá há, trời lại mưa lớn… Sao cái màn này quen quá vậy? Cô Gia Cát đó không có ý định đùa với anh đấy chứ?”
“Bị em đoán đúng nữa rồi, anh cũng không muốn đợi nữa.”
”Quan Kiện…”
”Sao hả?”
”Không… không có gì.”
Nói thêm một chút nữa, Quan Kiện lại liếc nhìn đồng hồ, 9h34 phút. Gia Cát Thắng Nam chết tiệt này, làm ra vẻ thần bí nữa, muốn giỡn mặt hả?
“Không chờ nữa, mình về phòng khám thôi.” Quan Kiện liếc nhìn mặt hồ mờ mịt tối đen, vẫn không có một bóng người, rồi quay người chuẩn bị ra khỏi rừng Tử Trúc.
Lúc này, anh lại nhìn thấy “bọn họ”.
Những người khách không mời mà đến có liên quan mật thiết với tai nạn và chết chóc.
”Chú bác sĩ ơi, tại sao vậy?”
Chỉ là trùng hợp mà thôi.
Tất cả chỉ là những phán đoán vô căn cứ, không có lý luận logic, phản khoa học.
Hành lang dài tăm tối, những bóng người mơ hồ không rõ, những ánh mắt hung ác, thậm chí cả con đom đóm lập lòe kia nữa, đều lướt qua trước mắt, lượn qua lượn lại hết lần này đến lần khác, làm anh choáng váng hoa mắt.
Cuối cùng thì “bọn họ” cũng hết chuyển động, hình như tất cả đang dần dần đứng yên trở lại.
Một cái bàn, trên bàn có một người, hoặc là, chỉ là một cái xác, không hề nhúc nhích.
Chính xác hơn là, chỉ có mái tóc đen dài rũ xuống một bên mép bàn là đang đung đưa nhè nhẹ.
Một mái tóc đen dài.
Cũng dài giống như tóc của Hoàng Thi Di vậy.
Là cô ấy!
Hoàng Thi Di!
Gương mặt nhu mì, nhưng ánh mắt lại cực kỳ phẫn nộ.
Hơi thở của anh bỗng nhiên dồn dập hơn. Chẳng bao lâu sau, anh đã quen với sự viếng thăm của “bọn họ”, cảm thấy tê dại, không kêu thét lên nữa, không hoảng sợ nữa. Nhưng trong thời khắc này, trong bóng râm bên rừng Tử Trúc, trái tim anh như bị một lưỡi dao nhọn đâm vào.
Cái cảm giác bị lưỡi dao nhọn đâm vào này, cũng rất thật.
Anh cảm nhận rõ ràng sự đau đớn dữ dội!
Nhưng anh đang đứng dưới mưa, không hề bị thương chút nào. Cái cảm giác lưỡi dao nhọn đâm xuyên qua tim này từ đâu mà đến?
Anh cố nén cơn đau, lấy điện thoại ra gọi cho Hoàng Thi Di.
Không có ai bắt máy. Mấy phút trước đây thôi, cô còn nói chuyện điện thoại với anh mà.
Anh lại gọi cho phòng bệnh sản khoa Bệnh viện trực thuộc số 2, nơi mà Hoàng Thi Di đang thực tập, cô y tá nghe điện thoại cho anh biết là Hoàng Thi Di đã rời khỏi phòng bệnh cách đây khoảng hai muơi phút rồi, vẫn chưa quay lại.
Cô ấy đã đi đâu?
Anh bắt đầu chạy như bay, không lâu sau đã ra khỏi rừng Tử Trúc, đi trên con đường chính của Đại học Giang Kinh – Đường Hành Tri.
Gọi điện cho Hoàng Thi Di vẫn không có người nghe máy.
“Bọn họ” vẫn lướt qua trước mắt anh. Quan Kiện đột nhiên cảm thấy cái hành lang dài tăm tối hoàn toàn không chỉ là xuất hiện trong lúc anh bị ảo giác, nó thậm chí là một nơi mà anh biết rất rõ. Đó là nơi nào chứ?
Đau đầu, đau muốn chết đi được, đầu anh muốn vỡ ra! Cơn đau từ trên đỉnh đầu truyền xuống, anh đau đến nỗi phải hét lên.
Liền sau đó, cơn đau tràn xuống trán, chân mày, sống mũi, dường như có một cái cưa vô hình đang chẻ sọ của anh ra làm đôi.
Nhưng trên mặt anh chỉ có nước mưa, mồ hôi và nước mắt đau đớn của anh, khuôn mặt anh vẫn nguyên vẹn.
Thi Thi!
Quan Kiện lại gọi điện lần nữa, vẫn không ai nghe máy.
Cơn đau đớn chợt ngừng lại, dường như để cho anh hiểu ra, nhưng anh chỉ miễn cưỡng điều chỉnh lại nhịp thở, cơn đau như bị dao nhọn đâm vào và cảm giác nhoi nhói một lần nữa lại cùng lúc xâm chiếm anh, lần này, bắt đầu từ sau gáy, anh thậm chí còn cảm thấy được sự ma sát giữa lưỡi cưa và cái gáy.
Cuối cùng anh cũng đã lĩnh hội được thế nào là “đau không muốn sống nữa”, da thịt ở phần trước trán anh giống như bị một đôi tay cấu xé một cách dã man, sau đó thì đến xương sườn, từng chiếc xương một, đang bị cắt thành từng đoạn từng đoạn.
Cùng lúc đó, anh thấy một ánh sáng đang nhảy múa bay lượn.
Đom đóm!
Con đom đóm đang nhảy múa từ từ biến thành hai con mắt, trong bóng tối, lại càng rõ nét, đó là đôi mắt mà anh hết sức quen thuộc.
Điều làm cho anh cảm thấy lo lắng chính là ánh mắt ấy, ánh mắt pha trộn sự kinh hoàng, phẫn nộ và khó tin.
Trong chớp mắt, đôi mắt lại biến mất. Ánh mắt đó dường như chỉ là lóe lên một chút trong đầu của anh, lập tức bị cảm giác đau đớn đang cuộn trào mãnh liệt trong anh gạt ra mất.
Anh lại cũng chẳng có cách nào chống lại được, không thể giữ thăng bằng nổi, anh ngồi bệt xuống nền đất trơn ướt, hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ chống cự lại với cảm giác đau đớn tột cùng đó.

*

Hoàng Thi Di bỏ điện thoại xuống, cảm thấy hơi hối hận. Sợ hãi cái cảm giác ưu tư này, không nghĩ đến nó, không nhắc đến nó, đuơng nhiên nó không tồn tại trong người, mà một khi bị nhắc đến, thì sẽ giống như bị khối u, trong trái tim, trong tư tưởng, lan tràn ra mà không cách nào khống chế được. Khi mới bước vào khu nhà giải phẫu cũ, Hoàng Thi Di hoàn toàn không cảm thấy gì cả – Hai năm trước, khi học tiết giải phẫu, cô vẫn thường xuyên vào xem tiêu bản ở đây giữa đêm hôm khuya khoắt – Nhưng ban nãy khi được Quan Kiện hỏi han quan tâm, ngược lại còn làm cho cô có cảm giác kinh hãi hơn.
Tòa nhà giải phẫu này nghe đâu đã có lịch sử gần trăm năm rồi, có lẽ là một trong những nơi có nhiều ma quỷ nhất Giang Kinh. Sau khi khu nhà này được chọn làm bối cảnh cho cuốn tiểu thuyết kinh dị nổi tiếng nhà nhà đều biết “Kỳ án ánh trăng”, cái lớp mạng che mặt khủng bố mà thần bí đó cũng không biết là đã bị lộ ra, hay là càng sâu kín hơn. Dường như mỗi năm đều có người “gặp ma” ở đây, nhìn thấy một người phụ nữ áo trắng, thậm chí còn thấy cỗ quan tài bằng thủy tinh.
Thực ra thì có cái gì đáng sợ chứ! Khu nhà giảng dạy y học cơ sở mới được đưa vào sử dụng năm ngoái, nhà xác và phòng thực nghiệm, phòng chuẩn bị đều được dời đi từ trong khu nhà giải phẫu này, căn nguyên làm cho người ta “kinh hãi” trong suốt bao nhiêu năm nay đã không còn nữa.
Nguyên nhân thực sự làm cô hối hận có lẽ là vì cô đã giấu Quan Kiện, bảo rằng mình vẫn còn trực ban trong phòng bệnh. Cô than thầm: Những ngày vừa qua, cô đã bao lần muốn nói thẳng ra những gì đã trải qua. Nhưng cô lại là người theo đuổi sự hoàn mỹ, cũng là một cô gái độc lập và rất hiểu ý người khác. Cô biết được tuổi thơ và thời niên thiếu của Quan Kiện đã trải qua trong sợ hãi, đau đớn và cả những cuộc thí nghiệm không ngừng, anh hiếm có được những ngày vui vẻ bình thường như những năm gần đây, không lý gì cô lại bắt anh cùng chịu những phiền toái của riêng mình.
Sự trùng hợp này làm cô sinh nghi. Tại sao đối phương lại chọn chỗ này để gặp mặt? Nếu không phải vì đối phương nói ở đây có một tin tức rất quan trọng thì cô đã định quay về rồi. Lúc này, cô đã bước vào phòng 109 – nơi đã hẹn trước, mở đèn lên, theo bản năng cô đóng cửa lại. Trong phòng không có bất kỳ vật dụng nào, trống huơ trống hoác, chỉ còn lại một cái tủ chứa dụng cụ và một cái hồ ximăng chứa nước. Trong không khí có mùi ẩm mốc thường thấy ở những căn nhà bỏ trống. Cô giơ tay xem đồng hồ, 9:35.
Người đó thật sự muốn thất hẹn à?
Một âm thanh kỳ quái “ken két rin rít” từ xa vọng lại, hình như là từ hành lang bên ngoài.
Nghe chừng như rất giống tiếng chuyển động của xe đẩy khi đẩy thuốc và dụng cụ thí nghiệm.
Âm thanh đó đột nhiên ngừng lại, hình như là dừng ngay trước cửa của căn phòng này.
Người này tính giở trò gì đây? Có nên ra ngoài cửa xem không?
Cô do dự một chút, nhưng cuối cùng nhịn không được cũng đi ra cửa, quan sát qua lớp kính bên trên cửa.
Bên ngoài, quả thực là có một chiếc xe đẩy đang dừng trước hành lang, đúng hơn là một cái bàn sắt lớn, đặt lên trên một chiếc xe đẩy cũng bằng sắt. Người đẩy xe lại không có ở đây.
Cô muốn ra ngoài xem xem, nhưng vì sự an toàn, cuối cùng cô cũng chế ngự được tính hiếu kỳ.
Đột nhiên, cô cảm thấy trên chiếc xe đẩy đó có vài thứ đáng ngờ, ban nãy chỉ nhìn thoáng qua, không được rõ cho lắm, hình như là…
Cô lại liếc ra ngoài một cái, đèn trên hành lang chiếu xuống ngay chính giữa mặt bàn sắt đó, một vệt màu đỏ sẫm.
Cô biết, mình càng không thể mở cửa ra.
Đèn hành lang đột nhiên tắt ngấm.
Tim cô run rẩy một hồi, vội lấy điện thoại ra.
Bốn bề vắng lặng, cô mở nắp điện thoại ra.
Ngay sau đó cô phát hiện, ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại chính là nguồn sáng duy nhất ở đây – đèn trong phòng cũng tắt ngấm.
Trong lúc hoảng loạn, cô còn nhìn thấy một ngôi sao nhỏ lấp lánh, toả ra ánh sáng rất yếu ớt, đang nhảy nhót ngay bên cạnh cô.
Giống như một con đom đóm vậy.
Bóng tối u ám bao trùm lấy Hoàng Thi Di.
Sau khi Quan Kiện bị nước mưa lạnh tạt vào mặt làm cho tỉnh dậy, theo bản năng anh giơ tay xem đồng hồ, 10:04. Cảm giác đau đớn thấu xương đã tan biến, chỉ còn lại những ký ức làm anh rùng mình không ngớt.
Chết rồi! Sao lại có thể ngất đi như vậy được? Nằm trên đất ướt sũng nước mưa như thế này à?
Thi Thi!
Vẫn không có ai nghe điện thoại.
Y tá trực ban trong phòng bệnh nói là Hoàng Thi Di vẫn chưa trở về.
Quan Kiện đau khổ ôm đầu, hồi tưởng lại những hình ảnh mình nhìn thấy trước khi bị hôn mê. Hành lang dài tăm tối đó, những căn phòng tối đen như mực hai bên hành lang, không phải chính là nơi có nhiều ma quỷ nhất Đại học Y Giang Kinh – nhà giải phẫu – sao? ! Nói chính xác hơn là toà nhà giải phẫu cũ, vì phòng giảng dạy bộ môn giải phẫu đã được dọn đến khu nhà giảng dạy y học cơ sở mới rồi.
Trên chiếc bàn đó, hình như đúng là một chiếc bàn giải phẫu, lần trước khi thực hành môn giải phẫu, đối tượng giải phẫu là một thi thể, lúc đó cũng nằm trên một chiếc bàn như vậy.
Chẳng lẽ Hoàng Thi Di đến khu nhà giải phẫu? Tại sao vậy?

*
Quan Kiện bước qua bậc cửa ximăng cao nghệu trước toà nhà giải phẫu, sải bước nhảy lên bậc tam cấp, vặn tay nắm bằng đồng trên cánh cửa gỗ, cánh cửa rít lên một tiếng.
Thi Thi!
Bên trong hành lang tối đen như mực. Quan Kiện lần mò lên tường một hồi, mò trúng được công tắc đèn hành lang, nhưng cho dù anh có bật thế nào thì cũng không có bóng nào cháy.
Lòng anh lo lắng không yên – mọi thứ đều là điềm chẳng lành.
Một điểm sáng cực kỳ yếu ớt vụt qua trước mắt anh, rồi lại lập tức bay mất. Ánh sáng vừa yếu vừa nhỏ này làm anh tưởng rằng mình vẫn còn hoa mắt, nhưng ngay lập tức anh nhớ ra, hình như anh đã từng thấy cảnh này.
Nó giống như một con đom đóm vậy!
Con đom đóm bay về phía trước, dường như là đang chiếu sáng dẫn đường cho anh vậy. Uổng công nó chiếu sáng, con đường dường như mãi mãi không có điểm dừng. Có lẽ là nỗi sợ hãi đã níu hai chân anh lại, nhưng sự lo lắng lại thôi thúc cơ thể anh, đến mức chính anh cũng không biết anh đang bước đi nhanh hay chậm nữa.
Mọi thứ dần trở nên rõ ràng hơn.
“Bọn họ” luôn luôn đúng, luôn luôn báo trước những bất hạnh trong cuộc sống.
Hai chân anh từ từ mềm nhũn, anh không biết tại sao lại không đi nổi, có phải là sẽ giống như trong ảo giác, nên anh không dám xem tiếp cảnh tiếp theo?
Ít ra thì anh vẫn còn ở trong bóng tối. Bóng tối không thể đem lại hy vọng, nhưng chí ít nó cũng có thể che đậy những xấu xa và tội ác.
Đột nhiên, phía trước có một ngọn đèn bật sáng, ngay cuối hành lang, ánh đèn chiếu xuống một cái bàn ở ngay bên dưới. Một mái tóc dài, buông xuống bên trái cạnh bàn, đang đung đưa nhè nhẹ.
Cảnh này rõ ràng như vậy, nhưng đôi mắt anh tức khắc mờ đi.
Anh mơ hồ nhìn thấy, không chỉ là nước mắt, mà còn có máu.
Là máu chảy khắp thân thể Hoàng Thi Di.
Tuổi trẻ tràn đầy sức sống, dần biến thành “tràn đầy máu tươi”.
Máu tươi bắn tung toé lên khắp cái áo khoác màu trắng của cô ấy, cực kỳ khó coi.
Trong lòng anh, Hoàng Thi Di là một cô gái hoàn hảo, tuyệt đối không nên có số phận như vậy.
Có lẽ là mình đã nhìn lầm rồi, có lẽ đây chỉ là trong phòng thí nghiệm của giáo sư Nhậm, chỉ là một cảnh trong cơn ác mộng trong lúc hôn mê dưới trận mưa lớn, có lẽ đây chỉ là ảo giác do “bọn họ” gây ra…
Phải, mình nhìn thấy “bọn họ”, còn có điềm xấu nào hơn chuyện đó? “Bọn họ” là ai? Là ác quỷ? Là hung tinh? Là tử thần?
Cuộc sống của mình từ đây sẽ bị đảo lộn.
Đáng hận nhất là, anh phải chấp nhận thực tế, anh chỉ có thể chấp nhận tất cả, điều mà anh có thể làm, chỉ là ôm lấy thi thể của Hoàng Thi Di mà khóc.
Con đom đóm đó bay đến một góc tối của hành lang, lạnh lùng xem tiếp cảnh này
Chương 3

Translated by Phoebus.
“Tiểu Quan Kiện, con làm sao vậy?”
Tiểu Quan Kiện mặt tái xanh, quay đầu nhìn lại hành lang vắng vẻ của nhà trẻ, đèn trong hành lang vừa tắt, bóng tối bao trùm.
Giờ tan học, các bạn nhỏ ngồi xếp hàng ngay trước cửa nhà trẻ của nhà máy, đợi người nhà tới đón. Các bạn khác lần lượt được đón về, mặt trời cũng đã lặn, chỉ còn lại một mình Tiểu Quan Kiện.
Cô giáo Diêu biết rõ nguyên nhân, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào với Tiểu Quan Kiện: “Con đừng buồn, không phải ba mẹ quên đón con đâu, họ đã gọi điện thoại đến nói, hôm nay có công việc đột xuất.” - Mẹ Tiểu Quan Kiện đã gọi điện đến nói, ông của Quan Kiện đột nhiên trúng gió, đang cấp cứu ở bệnh viện, nhờ cô chăm sóc Quan Kiện dùm, nhưng nhất định đừng nói cho một đứa trẻ chưa đầy 4 tuổi biết ông nội yêu quý của nó đang bệnh nặng. Mẹ Tiểu Quan Kiện là y sĩ, nhà họ Quan và nhà cô Diêu ở cùng một khu.
“Con biết rồi, con sẽ không khóc đâu… nhưng mẹ sẽ khóc đấy” - Tiểu Quan Kiện bình tĩnh nói.
Cô Diêu kinh ngạc hỏi: “Con nói gì vậy? Con biết được những gì?”
“Ông nội bị té. Mẹ khóc dữ lắm.”
Cô Diêu cảm thấy toàn thân lạnh toát: “Trời ơi, con… Sao con biết?”
“‘Bọn họ’ nói cho con biết… chứ con cũng không muốn biết.”
”Bọn họ” là những hình ảnh đáng sợ, mơ hồ, phảng phất, lơ lửng, u ám, có lúc có rất nhiều bóng người, nhưng có lúc chỉ có một, hai hình dáng cong cong quẹo quẹo.
Mỗi lần nhìn thấy “bọn họ”, luôn luôn sẽ có người khóc, đều là người thân của Quan Kiện.
Hôm nay là mẹ khóc. Ba tất nhiên là cũng muốn khóc, nhưng sẽ cố nén nước mắt, cũng giống như mình bây giờ vậy.
Có thể là ông nội sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. 2 tiếng trước, ông còn đánh cờ ở nhà văn hoá dành cho người cao tuổi mà.
Còn nhớ lần trước lúc “bọn họ” đến, chị hàng xóm xinh như hoa kia, sau khi bị xe tải tông, cũng không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Nghĩ đến đây, Tiểu Quan Kiện đột nhiên thấy đau lòng, họ đều là những người mà nó rất yêu mến, sao lại có thể không bao giờ tỉnh lại nữa chứ? Có phải là vì nó đã nhìn thấy “bọn họ”?

*
“Bé Quan Kiện nè, con có thể nói cho bác sĩ biết, chiều hôm qua con đã nhìn thấy những gì không?”
Ở đây có cái mùi cồn mà nó ghét cay ghét đắng.
“Bọn họ.”
“‘Bọn họ’ có hình dạng như thế nào? Nói cho chú biết có được không?”
“Con không quen họ, hình như là người lạ.”
“Vậy những ‘người lạ’ đó khoảng bao nhiêu tuổi? Là bác, là dì hay là các bạn nhỏ?”
“Con nhìn không rõ, có lúc thì thấy giống ông nội con, có lúc lại thấy giống một con khỉ, con thực sự nhìn không rõ. Con không lừa chú đâu.” Tiểu Quan Kiện nhìn thấy trong ánh mắt của người mặc áo khoác trắng này lộ vẻ hoang mang khó hiểu: “Mẹ con bảo trẻ con nói dối là không ngoan, con thật sự không lừa chú đâu!”
“Bây giờ con có thể nhìn thấy ‘bọn họ’ không?”
“Không.”
“Con nhìn kỹ xem, trước mặt con là ai?”
Hai đồng tử (con ngươi) của Quan Kiện đen nhánh, nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn chăm chú có đến mấy phút, sau đó chỉ nói mấy tiếng: “Là chú!”
Sau khi kiểm tra, bác sĩ khẳng định: “Thật ra trong đầu của Tiểu Quan Kiện… có một thế giới tưởng tượng rất phong phú, điều này rất thường gặp ở trẻ trong độ tuổi này, rất phổ biến. Một người bạn thân chỉ có trong tưởng tượng, một lần đi chơi công viên tưởng tượng, gặp mặt người thân trong tưởng tượng… …”
Nhưng trong lần khám bệnh sau đó, bác sĩ đã thay đổi quan điểm một cách triệt để.
Lúc bắt đầu, cũng là câu hỏi đó, vẫn là câu trả lời đó, tất cả đều giống như lời thoại đã được tập luyện kỹ trong những vở kịch.
“…Con không gạt chú đâu.”
“Bây giờ con có thể nhìn thấy ‘bọn họ’ không?”
“Không.”
“Con nhìn kỹ xem, trước mặt con là ai?”
Im lặng hồi lâu, khoảng thời gian im lặng lần này còn dài hơn lần trước nữa.
Đôi mắt Tiểu Quan Kiện được bao phủ bởi một màn sương, một màn sương xám đen, mặt nó càng tái xanh hơn.
“Bọn họ… …”
“Hả? Hình dáng của ‘bọn họ’ như thế nào?”
“Con sợ quá… thật ra nó rất dễ thương, con sóc nhỏ đó, còn nữa, màu đỏ chảy tùm lum… máu!”
Trong lòng bác sĩ hơi hoảng, nhưng ngay sau đó liền tự cười mình hoang đường, bèn quay trở lại tập trung vào công việc, nghĩ cách làm sao chữa bệnh thần kinh cho chú bé này. Chuông điện thoại đột nhiên reo vang, là vợ của bác sĩ, cũng là một bác sĩ, vừa tan ca trực đêm, gọi từ nhà đến. Bà nghẹn ngào: ”Không biết có phải là do bảo mẫu không đóng chặt cửa lồng hay không, Mao Mao … bị Bạch Tuyết ăn mất rồi!
Mao Mao là con sóc con nhà bác sĩ mới nuôi [Sao có bạn Sóc con ở đây nữa kà? ], còn Bạch Tuyết là con mèo nhà bác sĩ.

Bây giờ nhớ lại, Quan Kiện rất hối hận. Có lẽ, lúc đó mình không nên nói gì cả, thì sẽ không bị thí nghiệm nhiều năm như vậy, sẽ không “vừa bước ra từ viện nghiên cứu này lại phải bước vô sở nghiên cứu nọ”. Tuy nhiên những người nghiên cứu đó lại chẳng thu được bất cứ kết luận nào. Anh dần dần hiểu ra, có lẽ mình có một khả năng thiên phú, mà đồng thời cũng là một bất hạnh, một loại bất hạnh do chính bản thân anh đã trải qua, mắt thấy tai nghe, đã trói buộc thể xác và tinh thần anh suốt bao năm.
Chương 4

Translated by Phoebus.

“Từ lúc 9h30 cho đến 10h15 tối qua, trong khoảng thời gian đó anh ở đâu?”

Đây là thời gian xảy ra vụ án, mình là đối tượng tình nghi số 1.

“Tôi ở bên Nguyệt Liên Đường trong rừng Tử Trúc của Đại học Giang Kinh.”

“Trời mưa, anh đến đó làm gì?”

Chứng cứ không có mặt tại hiện trường của Quan Kiện hoàn toàn không thuyết phục: Vậy xem ra nhân chứng còn “mấu chốt” hơn cả Quan Kiện – “Gia Cát Thắng Nam” – càng không thể nào lần ra. “Email thì có thể tự viết cho mình mà, đúng không? Tìm một mailbox miễn phí trên mạng còn dễ hơn là tìm nhà vệ sinh công cộng trên phố dành cho người đi bộ ở đại lộ Nhân Dân nữa, không phải sao?” Tiếp đó cảnh sát chỉ ra cuộc gọi kết thúc lúc 9:34 trong điện thoại của Hoàng Thi Di. Cho dù là có ở gần ngay nhà giải phẫu, thì hai người cũng có thể nói chuyện bằng điện thoại. Đã xảy ra lâu như vậy, muốn dùng vệ tinh để định vị cũng không được.

“Nhưng… nếu thật sự là tôi sát hại Thi Thi, tôi hoàn toàn không cần thiết phải xuất hiện ở hiện trường một lần nữa”. Càng nói càng dở. Quan Kiện biết, cho dù mình không ở hiện trường, nếu không có người chứng minh cho sự trong sạch của anh, thì cảnh sát vẫn coi anh là nghi phạm số 1.

“Anh làm như vậy, có thể là đang dùng logic ‘hung thủ làm gì mà ngốc như vậy’ để rửa tội cho mình, tiện thể phá hỏng hiện trường, tạo sự đồng cảm cho nhân viên điều tra… …”

“Tôi không cần sự đồng cảm của các ông!” Quan Kiện dường như hoàn toàn không để ý tới người đối diện là cảnh sát “mặt sắt đen sì”, nước mắt tuôn trào, “Chỉ có mình tôi biết mùi vị vĩnh viễn mất đi Thi Thi là như thế nào, tôi không hy vọng các ông hiểu được bao nhiêu”.

“Gần đây”, ngườii cảnh sát ho nhẹ một tiếng, “giữa 2 người có sự thay đổi nào về mặt tình cảm không, ví dụ như, cô ấy đề nghị chia tay?”

Để loại bỏ khả năng mưu sát vì tình?

“Không có.” Đôi mắt Quan Kiện lại ươn ướt, đây là lần thứ mấy rồi?

“Không có cô gái nào biểu lộ tình cảm với anh?”

Để loại trừ khả năng mưu sát “tuyệt tình” sau khi đã thay lòng đổi dạ? Những câu hỏi vô vị như vậy còn kéo dài bao lâu nữa đây?

”Sếp Trần, tôi biết ông là nhân viên điều tra vụ án, cần tất cả sự thật và chứng cứ, nhưng, cô ấy là người con gái mà tôi yêu nhất, trong lúc này, lòng tôi rất rối, không thể giải thích rõ các đầu mối được…”

”Hiểu rõ các manh mối là công việc của chúng tôi, đúng không? ‘Lòng rối loạn’ luôn luôn là lý do của những kẻ bất hợp tác hoặc có ý che giấu. Đừng quên, cho đến giờ anh vẫn chưa cung cấp cho chúng tôi bất cứ chứng cứ vắng mặt ở hiện trường nào!” Cảnh sát Trần tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ngữ điệu đã rất gay gắt.

Hiển nhiên, tôi là nghi phạm số 1 của các ông. Quan Kiện hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhắc nhở bản thân, tập trung tinh thần, phải mau chóng rời khỏi chỗ này, đã từng nghe nhiều chuyện về cách “thẩm vấn Marathon” này, anh không hy vọng trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tiếp theo. Nhưng kết quả của sự tập trung này là, anh lại càng không thể tập trung, càng nhớ Hoàng Thi Di mãnh liệt hơn, nụ cười rạng rỡ của cô, hơi thở nhẹ nhàng của cô, mái tóc dài đã từng quấn quít bên gáy anh, giờ lại rũ xuống một bên mép bàn giải phẫu.

Hộp sọ bị xẻ ra, lồng ngực bị cắt ra.

Có lẽ, chỉ có nước mắt mới có thể che mờ được cảnh vô cùng thê thảm này.

*

Cảnh sát Trần chăm chú nhìn Quan Kiện, anh chàng này hình như là một người có cách nghĩ rất riêng, đang cố gắng kềm nén nước mắt. Nước mắt đau khổ? Có thể là nước mắt ân hận, có thể là nước mắt che đậy, cũng có thể là những tình cảm phức tạp khác. Nước mắt không thể chứng minh bất cứ điều gì, chàng trai này còn chưa cung cấp đầy đủ thông tin để chứng minh mình vô tội.

Có nên để cậu ta ổn định 2 ngày rồi mới tiếp tục thẩm vấn? Cho cậu ta đủ thời gian soạn ra một câu chuyện và lý do hoàn hảo? Thực ra hung thủ thật sự căn bản không cần dùng cơ hội “xả hơi” này – thủ đoạn gây án tàn nhẫn như vậy, cách bố trí tỉ mỉ cẩn thận như vậy, nhất định là đã sớm có lý do kỹ càng, thậm chí là có chứng cứ không có mặt ở hiện trường.

Một chàng trai trẻ như vậy, có thể chịu đựng nổi cách “thẩm vấn Marathon” không? Có chịu được tinh thần bị suy sụp, bị tra tấn bức cung ?

Làm cảnh sát đã hơn 20 năm, vụ án giết người tàn nhẫn như vậy, hiện trường đẫm máu như vậy, cách thức phanh thây mổ bụng theo kiểu giải phẫu tử thi, hình như đây mới là lần đầu tiên ông gặp phải. Theo kết luận sơ bộ của phía cảnh sát, tay chân của Hoàng Thi Di từng bị trói chặt, miệng bị nhét khăn, lúc bị giải phẫu vẫn còn đang thở, tim vẫn còn đập. Ban nãy đã có kết quả khám nghiệm của pháp y, trong máu không còn sót lại bất cứ chất gây mê nào. Bất luận là ai gây ra tội ác này, cũng nhất định là một kẻ cực kỳ biến thái.

Anh chàng đẹp trai trước mặt, hình như không phù hợp với hình tượng “sát thủ biến thái” trong lòng ông.

Ông đặt một ly nước đầy trước mặt Quan Kiện.

“Trước khi chúng ta tiếp tục, anh còn có gì muốn nói, về khoảng thời gian… khoảng thời gian Hoàng Thi Di bị giết?”

Quan Kiện nhếch môi suy nghĩ: “Trong khoảng thời gian Thi Thi bị hại, tôi đã trông thấy ‘bọn họ’.”

*

”Một câu chuyện rất thú vị” – Cảnh sát Trần sau khi nghe xong câu chuyện từ nhỏ mà Quan Kiện đã trải qua, lạnh lùng nói. Bây giờ trên thị trường rất thịnh hành loại tiểu thuyết kinh dị, thần bí. Lần trước chat với đồng nghiệp làm bên Cục quản lý bảo mật mạng, rất nhiều sinh viên cũng thích lên mạng xem, thậm chí là viết những tiểu thuyết ma quỷ như vậy. “Cậu bé” họ Quan này, tuy là sinh viên y khoa, nói không chừng cũng có khả năng sáng tác thiên phú.

“Xem ra ông không tin, nếu đổi là tôi, có lẽ cũng không thể tin, nhưng những gì tôi nói đều thực sự đã xảy ra, có những chuyện tôi nhớ, có những chuyện là do mẹ kể tôi nghe.”

Đây là một “cậu bé” thông minh tuyệt đỉnh.

“Có thể tổng kết lại một lần nữa không, lần này nhìn thấy ‘bọn họ’, là ai? Hình dáng như thế nào?”

“Gần đây khi tôi làm thí nghiệm thôi miên ở Viện nghiên cứu y dược Trung - Tây của giáo sư Nhậm, rất thường trông thấy cảnh này, một hành lang vừa dài vừa tối, cuối hành lang bật sáng một ngọn đèn, ngay dưới đèn là một cái bàn, nằm trên bàn là một người con gái, tối hôm đó, khi tôi đợi Gia Cát Thắng Nam ở Đại học Giang Kinh, cũng nhìn thấy cảnh tượng này… ”

“Cũng tức là nói, anh dự đoán được Hoàng Thi Di sẽ bị giết?”

“Nói chính xác hơn là, tôi không thể dự đoán được cái chết, nhưng tôi có thể cùng lúc ‘nhìn thấy’ cái chết diễn ra. Những thứ nhìn thấy trong lần thí nghiệm thôi miên trước rất mơ hồ, người nằm trên bàn tôi nhìn không rõ là ai, nhưng tối hôm qua trước khi tôi ngất xỉu, nhìn thấy ‘bọn họ’, người nằm trên bàn, tôi có thể khẳng định là Thi Thi. Tính ra, thời điểm đó trùng khớp với khoảng thời gian Thi Thi bị hại. ” Quan Kiện dần dần bình tĩnh trở lại.

“Nói như vậy, sự xuất hiện của ‘bọn họ’ giúp anh ‘thấy được’ quá trình bị hại của Hoàng Thi Di, lẽ nào lại thật sự không có chút manh mối nào của hung thủ sao?”

“Có thể là tôi chưa nói rõ, Thi Thi bị hại như thế nào, tôi không thấy được gì hết, nhưng tôi có thể cảm giác được những thương tổn mà cô ấy phải chịu. Đầu tiên tôi cảm thấy ngực đau dữ dội, nếu tôi đoán không lầm, đầu tiên hung thủ dùng hung khí đâm vào tim Thi Thi…” Cảnh sát Trần trong lòng ngạc nhiên, những gì Quan Kiện nói đều trùng khớp với kết luận của pháp y.

“… Tiếp theo hung thủ mở hộp sọ, sau đó, cắt một đường ngay chính giữa lồng ngực, từ chỗ gần xương đòn gánh mở lồng ngực ra, dùng tay xé…” Giọng Quan Kiện ngày càng nhỏ, yết hầu cử động một cách khó khăn, cuối cùng ngừng hẳn lại, nước mắt lại trào ra, nhỏ xuống đôi tay run rẩy.

Trong lòng cảnh sát Trần nảy sinh một cảm giác vô cùng phức tạp đối với Quan Kiện, không biết là nên tin tưởng cậu ta, tin tưởng sự chân thành và đau khổ trong ánh mắt cậu ta, hay là nên coi tất cả những gì cậu ta nói là rác rưởi, bịa đặt? Lúc này ông mới phát hiện, mình cũng như Quan Kiện, cũng hầu như cả đêm không hề chợp mắt.

”Ông có điều tra nhật ký điện thoại trong điện thoại của Thi Thi chưa? Những liên lạc gần đây của cô ấy… Ai hẹn cô ấy đến nhà giải phẫu? Tại sao cô ấy lại không nói với tôi?” Quan Kiện đau khổ ôm đầu.

”Tôi đang muốn hỏi anh đây. Điện thoại của cô ấy, 70% là dùng để nói chuyện yêu đương với anh, mỗi tháng 2 người nhắn cả trăm tin nhắn, một trong số đó là tin này.“ Trong lúc nói, trên tay cảnh sát Trần đã cầm thêm một cái điện thoại nữa, Nokia N72, [híhí, Nokia N72 mà có nắp gập, tác giả QCN sơ hở òi – xem 2-2], chính là quà sinh nhật 2 tháng trước Quan Kiện tặng Hoàng Thi Di. Trên màn hình là tin nhắn: “Muốn so gan? Nhà giải phẫu cũ Đại học Y Giang Kinh, 8983.”

Người nhắn tin, chính là Quan Kiện. Số điện thoại của Quan Kiện được ghi rõ ràng trên màn hình.

“Tôi là một lão già cổ hủ, sau khi điều tra mới biết, thì ra 8983 chính là câu viết tắt ‘không gặp không về’ của các bạn trẻ các anh. Anh giải thích cho tôi biết xem, thế này là thế nào?”

Nhớ đến chuyện cũ, mũi Quan Kiện lại cay cay. “Chuyện xảy ra ít nhất cũng đã một tháng, hình như tôi giới thiệu với cô ấy một quyển sách có liên quan đến nhà giải phẫu cũ của Đại học Y Giang Kinh, cô ấy xem xong bảo là không sợ, cười tôi nhát gan, tôi mới đề nghị thi gan cùng cô ấy, thật ra chỉ là đùa giỡn mà thôi”. Quan Kiện ngước mắt lên, vẻ mặt cảnh sát Trần hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Mặt Quan Kiện càng trắng xanh.

”Tôi biết anh thích xem loại tiểu thuyết này, hy vọng là anh không bị ảnh hưởng…” Cảnh sát Trần do dự, có nên thừa lúc tinh thần của cậu bé này đang mềm yếu mà “truy cùng đuổi tận”, dùng cách thức mệt lả của môn chạy Marathon để điều tra?

Lúc này, ông lại thấy nước mắt đọng trên khoé mắt của anh.

Hoặc là cậu ta hoàn toàn vô tội, phải chịu đựng nỗi đau mất người yêu và áp lực bị thẩm vấn; hoặc là cậu ta là kẻ cực kỳ biến thái, kẻ nguỵ trang vô cùng khéo léo.

Trường hợp ngoại lệ duy nhất, chính là tuy cậu ta dày công tính kế giết người, nhưng bản thân lại hoàn toàn không biết.

“Xem ra anh rất mệt, ăn chút gì đi, rồi về phòng tạm giam nghỉ ngơi một chút.”

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • [English Study] - Tuyển tập: Cambridge Certificate of Proficiency in English
  • Cảm nhận cùng vợ khách hàng
  • [X.sở TT] Hướng dẫn build skill Spear - Thương Hào
  • LogOn Screen AiO 2009
  • [TNGH]Khuyến mãi khủng Còn 3 ngày để mua Bảo Thạch giá cực tốt.
  • Đi hết đêm nay....
  • Truyện cười nghiên ngã
  • Tháng 4 ác liệt
  • Mới Dựng
  • Thi Thử ĐH Hóa - THPT Chuyên Bắc Ninh

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?