MẸ TÔI ( MY MOTHER)
[ 2009-07-11 04:43:05 | Tác giả: bvl91 ]
(Một câu chuyện cảm động của một tác giả vô danh nhận được qua e-mail của một người bạn ở Malaysia, mong được chia sẻ với mọi người)
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: "Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!".
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!".
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Ði khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
"Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ...".
My mother
(A move story of an unknown author received through email of a friend in Malaysia, hope it to be shared among people)
During my childhood and even when grown up, I always hated my mother. The main reason might be the fact that she was one-eyed. She was the topic for my classmates disdaining and kidding me.
My mother was a cook to afford me studying. Once she came to the school to meet me and that made ashamed. Why did she do such a thing towards me? I seemed not to know her, threw her a glance then disappeared. The following day, one of my classmates shouted: "Oh, I saw it. That your mother was one-eyed!"
I was very ashamed of it, want to be buried into ground. I liked her disappear from my life. On that day, I directly said to her "You would only like transforming me a clown!"
My mother said nothing. As to me, I did not pay any attention to that statement, because then I was fully hatred. I did not care of my mother's feeling. I would like to get rid of the house, has no relation with my mother. Thus, I try to study hard, and at last, I got a scholarship to go to Singapore for studying.
Afterwards, I got married, bought a house and got some children. My wife comes from a well-known family; I hid her about my mother, only said to her that I was an orphan. I was very satisfied with my present life, with my wife and my children and all the convenience in Singapore. I bought my mother a small house, and silently sent a certain amount of money, telling myself fulfilling my duty. I asked my mother keeping far from me.
Then the next day, she suddenly visited me. Years ago my mother did see me, even she never saw her grandchildren. When seeing an old woman looking very poor standing in front of the door, my children some kidding some terrifying. I was either hatred or afraid of my wife knowing the whole story I shouted: "How dare you come here to frighten my children. Get out of here! My mother softly replied: "Oh! I am sorry, I made a mistake" and silently went away. I do not want to keep contact with her for a long time. In my childhood, you made my classmates humiliate me, now you intended to trouble my existing life?
One day, received an invitation for meeting at the old school at home, I told a lie to my wife that I had a field trip. After meeting, I passed by my mother's house, more by curiosity than seeing her. Some neighbors told me that my mother was dead few days ago, because of no relative, security welfare took responsibility for the funerals carefully.
I did not have any teardrop. They gave me a letter left by mother:
My beloved son!
I always think of you. I beg your pardon for the fact I went to Singapore suddenly and made my grandchildren frightened. I am very pleased to know you soon come back to school for a meeting, I am afraid that I cannot get out of the bed to see you there. I regret that I made you ashamed with your schoolmates during you studying here.
You know! When you were very little, you got an accident and lost one eye. I could not see you growing up but with only eye, so I gave you one of mine. I sold everything I had for doctor replaced your eye, but I never got resentment about that. I am very proud of you now grown up, I am also proud of thing I had done for you. You can see the whole new world with my eye, in my place...
I love you very much
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Heo con Minh Hằng duyên dáng, kute teen...xinh cực kỳ !
NXPowerLite Desktop Edition v4.1 Multilingual
Biết tất tật chuyện trong thiên hạ
Chùm ảnh: Bánh cưới - bức tranh tả thực
Không việc gì phải vội
CachemanXP 1.8.1.0 Multilanguage
Conan
truyện cười siêu ngắn ...
Chùm sự kiện VGG ra mắt cổng game triệu đô
Cái may chết người
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: "Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!".
Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: "Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!".
Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore.
Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi.
Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: "Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Ði khỏi đây ngay!". Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao?
Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo.
Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi:
"Con yêu quý,
Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây.
Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ..
Mẹ yêu con lắm,
Mẹ...".
My mother
(A move story of an unknown author received through email of a friend in Malaysia, hope it to be shared among people)
During my childhood and even when grown up, I always hated my mother. The main reason might be the fact that she was one-eyed. She was the topic for my classmates disdaining and kidding me.
My mother was a cook to afford me studying. Once she came to the school to meet me and that made ashamed. Why did she do such a thing towards me? I seemed not to know her, threw her a glance then disappeared. The following day, one of my classmates shouted: "Oh, I saw it. That your mother was one-eyed!"
I was very ashamed of it, want to be buried into ground. I liked her disappear from my life. On that day, I directly said to her "You would only like transforming me a clown!"
My mother said nothing. As to me, I did not pay any attention to that statement, because then I was fully hatred. I did not care of my mother's feeling. I would like to get rid of the house, has no relation with my mother. Thus, I try to study hard, and at last, I got a scholarship to go to Singapore for studying.
Afterwards, I got married, bought a house and got some children. My wife comes from a well-known family; I hid her about my mother, only said to her that I was an orphan. I was very satisfied with my present life, with my wife and my children and all the convenience in Singapore. I bought my mother a small house, and silently sent a certain amount of money, telling myself fulfilling my duty. I asked my mother keeping far from me.
Then the next day, she suddenly visited me. Years ago my mother did see me, even she never saw her grandchildren. When seeing an old woman looking very poor standing in front of the door, my children some kidding some terrifying. I was either hatred or afraid of my wife knowing the whole story I shouted: "How dare you come here to frighten my children. Get out of here! My mother softly replied: "Oh! I am sorry, I made a mistake" and silently went away. I do not want to keep contact with her for a long time. In my childhood, you made my classmates humiliate me, now you intended to trouble my existing life?
One day, received an invitation for meeting at the old school at home, I told a lie to my wife that I had a field trip. After meeting, I passed by my mother's house, more by curiosity than seeing her. Some neighbors told me that my mother was dead few days ago, because of no relative, security welfare took responsibility for the funerals carefully.
I did not have any teardrop. They gave me a letter left by mother:
My beloved son!
I always think of you. I beg your pardon for the fact I went to Singapore suddenly and made my grandchildren frightened. I am very pleased to know you soon come back to school for a meeting, I am afraid that I cannot get out of the bed to see you there. I regret that I made you ashamed with your schoolmates during you studying here.
You know! When you were very little, you got an accident and lost one eye. I could not see you growing up but with only eye, so I gave you one of mine. I sold everything I had for doctor replaced your eye, but I never got resentment about that. I am very proud of you now grown up, I am also proud of thing I had done for you. You can see the whole new world with my eye, in my place...
I love you very much
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.