anh yêu em
[ 2009-07-11 03:23:46 | Tác giả: bvl91 ]
hôm nay kỷ niệm 25 năm ngày cưới của ông hải,ông không mời ai cả,mà chỉ gọi con cháu lại xum họp,trong lúc chờ mọi ngưởi tời đông đủ,ông hải tựa mình vào sa-lông,và nghĩ về thời trai trẻ của mình,và cũng nhờ buổi gặp định mệng ấy,mà ông có ngày hôm nay,đầy đủ mọi mặt,và được bà con lối sóm yêu thương,và nhất là ông có một gia đình hạnh phúc ...
ba mươi năm trước
trong lúc đang ngủ,thì hoa dọn dẹp đồ đạc của mình lại,để chuẩn bị cho cuộc chốn chạy của mình,trong lúc ấy hải tỉnh dậy ,ngạc nhiên hải mới hỏi
-Em đi đâu vậy ?
-Em đi về ! hỏi chi vậy
thế là hoa sách đồ ra đi,hải đã chạy theo nhưng đã không còn kịp nữa,vì hoa đã leo lên xe gắn máy của một người đàn ông và đi thẳng,đây không phải lần đầu hoa bỏ đi như vậy,khi cô ra đi,cô đã đễ lại cho anh một vết thương lòng,anh cố gắngso6ng1 trong nhữngngay2 đau bệnh hơn một tuần,kể từ ngày hoa đi,sau hơn một tuần đau bệnh,hải đã đi làm lại,công việc của anh ngảy nào cũng vậy,ngày đi làm và tối đi lễ,và có lẽ nhờ vào đức tin,hải đã gặp hoa trên đưởng từ giáo sứ trở về .
-mình ra kia nói chuyện nha em !
- còn gì đâu mà nói !
trái tim hải như vỡ ra làm trăm mảnh ,tai ù lên,anh không cảm nhận được gì nữa,anh đưng ngây ra như một bức tượng đá,ngay cả việc hoa đi lúc nào anh cũng không hay,đấy là lần gặp sau cùng giữa anh và hoa,vì anh đã chuyễn công tác,đi dến một nơi thật xa,ở nơi này,không bè bạn,không người thân ...và công việc của anh lại tiếp tục như những ngày ỡ quê,nhưng tính tình cũa anh đã thay đổi hoàn toàn,anh trở lên lạnh lùng hơn,và nhẫn tâm với mọi người hơn ....trong suốt 4 năm ,anh không có thêm một ai là bạn thân cả,ngoài những đồng nghiệp của mình ,anh sợ mình phải đau khổ thêm một lần nữa ,bao nhiêu người đã vì anh mà khóc hết nước mắt,mà anh vẫn dửng dưng trước họ, .ngay cả người hàng sóm,đã ỡ cùng khu phòng trọ của anh 4 năm,mà họ cũng chẳng biết gì về anh,ngoài cái tên cúng cơm, của anh,đơn giản ,sáng sớm anh đã đi làm,và tối mịt anh mới về ,tắm rửa song anh cũng chẵng đi đâu ,mà anh đã tắt diện đi ngủ,vậy đấy cuộc đời anh thế đấy,4 năm trời trôi qua,chỉ có bốn năm thôi,mà anh đã già đi bao nhiêu,nhìn anh ,ai cũng bảo anh đã ngoài bao 30,bởi cái dáng vẻ bề ngoài của mình,đâu ai biết rằng anh mới...24 ,tuổi đở đó còn quá trẻ,vậy mà anh vẫn chôn chặt tuổi xuân của mình,để chờ đợ một bóng hình,nếu như không có một ngày....
hôm nay là chủ nhật,lần đầu tiên trong suốt 4 năm anh đã cười một mình,anh săm soi mình thật kỹ,kỹ hơn tất cả mọi ngày,nếu là ngày trước anh chỉ qua loa rồi đi lễ,hôm nay,cũng là lần đầu tiên anh ca lại những bài hát mà mình đã từng yêu thích...đúng 3h 30',anh rời khỏi "tổ ấm" của mình,đến một ngã tư,đột nhiên,có một xén gắn máy,vượt đèn đỏ,lao thẳng vào anh,làm cho anh văng sang một bên đường,còn chiếc xe thì bẹp dúm ....
THƯ một người bạn đồng nghiệp của anh đi ngay qua,thấy vậy,lền đưa anh đi bệnh viên,trong tình trang bất tỉnh nhân sự,sau khi được bác sĩ chẩn đoán,anh đã bị,chấn thương so não,và chưa biết bao giờ anh mới tĩnh lại.thư đã ko còn đứng vững khi nghe tin này,vì "cô đã yêu anh" từ lâu.khi biết anh ko có ai thân ở đây,thư đã xin nghỉ việc tai công ty ,để có thời gian chăm sóc cho anh,ngày nào cũng vậy,bao nhiêu tình cảm bị kìm lén trong cô,bây giờ cô để cho nó tuôn ra hết,cô đã nói hết tình cảm của mình,mặc dù cô biết rẳng,anh xẽ chẵng thễ nghe được những gì cô nói,trong thời gian này cô đã xanh xao và yếu đi nhiều,nhưng trong lòng cô vẫn mong anh chóng khỏi bệnh,để cô có thể nhìn thấy anh,mạc dù chẳng bao giờ cô thấy anh cười .trong lúc bất tỉnh,anh đã gọi tên hoa,làm cho trái tim cô đau nhói,không đau sao được khi mà người cô yêu,đã trao trái tim mình cho người con gái khác,hai tháng trời,hai tháng anh lằm bất tỉnh nhân sự,là hai tháng nươc71 mắt cô tuôn rơi...rồi ông trời cũng ko phụ lòng cô,anh đã tỉnh lại,chỉ phải nghỉ ngơi để cho viết thương mau lành,tuy anh không còn thể làm gì trong lúc bất tỉnh,nhung anh vẩn cảm nhận được những gì mà cô đã nói.và đó chính là đơ6ng5 lực giúp anh vượt lên bệnh tật...anh đã nói với cô một câu,mà cô không bao giờ nghĩ tới "em đồng ý làm vợ anh không" thay cho câu trả lời,cô đã đặt lên môi anh một nụ hôn tràn đầy hạnh phúc....
hiện tại ở nhà ông hải
...đột nhiên ông hải mỉm cười ,ông quay sang bà thư "vợ của ông" {anh yêu em},trong suốt 25 năm chung sống,25 năm chờ đợi,bây giờ bà thư mới được ngh ông hải nói {anh yêu em}trên ti vi phát sóng bài hát HAPPY NEW YEAR như cùng chung vui với niềm hạnh phúc của ông bà.
hết
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
[TNGH] - Hành trang trước giờ G (19/03/2014)
phím tắt toàn tập(rất cần khi chuột bị...die)
Portable Skype 4.1.0.141
CD 62 Games House Full
Chăm sóc sức khỏe
Xương rồng tạo dáng “nhạy cảm”
Xin visa đi du học Anh khó hay dễ
PhotoLine 32 15.50 Portable
[English Study] - Giáo trình giao tiếp cơ bản: Dialogues for beginners
[DRIVER - MTXT] - Driver HP Pavilion dv2-1103au
ba mươi năm trước
trong lúc đang ngủ,thì hoa dọn dẹp đồ đạc của mình lại,để chuẩn bị cho cuộc chốn chạy của mình,trong lúc ấy hải tỉnh dậy ,ngạc nhiên hải mới hỏi
-Em đi đâu vậy ?
-Em đi về ! hỏi chi vậy
thế là hoa sách đồ ra đi,hải đã chạy theo nhưng đã không còn kịp nữa,vì hoa đã leo lên xe gắn máy của một người đàn ông và đi thẳng,đây không phải lần đầu hoa bỏ đi như vậy,khi cô ra đi,cô đã đễ lại cho anh một vết thương lòng,anh cố gắngso6ng1 trong nhữngngay2 đau bệnh hơn một tuần,kể từ ngày hoa đi,sau hơn một tuần đau bệnh,hải đã đi làm lại,công việc của anh ngảy nào cũng vậy,ngày đi làm và tối đi lễ,và có lẽ nhờ vào đức tin,hải đã gặp hoa trên đưởng từ giáo sứ trở về .
-mình ra kia nói chuyện nha em !
- còn gì đâu mà nói !
trái tim hải như vỡ ra làm trăm mảnh ,tai ù lên,anh không cảm nhận được gì nữa,anh đưng ngây ra như một bức tượng đá,ngay cả việc hoa đi lúc nào anh cũng không hay,đấy là lần gặp sau cùng giữa anh và hoa,vì anh đã chuyễn công tác,đi dến một nơi thật xa,ở nơi này,không bè bạn,không người thân ...và công việc của anh lại tiếp tục như những ngày ỡ quê,nhưng tính tình cũa anh đã thay đổi hoàn toàn,anh trở lên lạnh lùng hơn,và nhẫn tâm với mọi người hơn ....trong suốt 4 năm ,anh không có thêm một ai là bạn thân cả,ngoài những đồng nghiệp của mình ,anh sợ mình phải đau khổ thêm một lần nữa ,bao nhiêu người đã vì anh mà khóc hết nước mắt,mà anh vẫn dửng dưng trước họ, .ngay cả người hàng sóm,đã ỡ cùng khu phòng trọ của anh 4 năm,mà họ cũng chẳng biết gì về anh,ngoài cái tên cúng cơm, của anh,đơn giản ,sáng sớm anh đã đi làm,và tối mịt anh mới về ,tắm rửa song anh cũng chẵng đi đâu ,mà anh đã tắt diện đi ngủ,vậy đấy cuộc đời anh thế đấy,4 năm trời trôi qua,chỉ có bốn năm thôi,mà anh đã già đi bao nhiêu,nhìn anh ,ai cũng bảo anh đã ngoài bao 30,bởi cái dáng vẻ bề ngoài của mình,đâu ai biết rằng anh mới...24 ,tuổi đở đó còn quá trẻ,vậy mà anh vẫn chôn chặt tuổi xuân của mình,để chờ đợ một bóng hình,nếu như không có một ngày....
hôm nay là chủ nhật,lần đầu tiên trong suốt 4 năm anh đã cười một mình,anh săm soi mình thật kỹ,kỹ hơn tất cả mọi ngày,nếu là ngày trước anh chỉ qua loa rồi đi lễ,hôm nay,cũng là lần đầu tiên anh ca lại những bài hát mà mình đã từng yêu thích...đúng 3h 30',anh rời khỏi "tổ ấm" của mình,đến một ngã tư,đột nhiên,có một xén gắn máy,vượt đèn đỏ,lao thẳng vào anh,làm cho anh văng sang một bên đường,còn chiếc xe thì bẹp dúm ....
THƯ một người bạn đồng nghiệp của anh đi ngay qua,thấy vậy,lền đưa anh đi bệnh viên,trong tình trang bất tỉnh nhân sự,sau khi được bác sĩ chẩn đoán,anh đã bị,chấn thương so não,và chưa biết bao giờ anh mới tĩnh lại.thư đã ko còn đứng vững khi nghe tin này,vì "cô đã yêu anh" từ lâu.khi biết anh ko có ai thân ở đây,thư đã xin nghỉ việc tai công ty ,để có thời gian chăm sóc cho anh,ngày nào cũng vậy,bao nhiêu tình cảm bị kìm lén trong cô,bây giờ cô để cho nó tuôn ra hết,cô đã nói hết tình cảm của mình,mặc dù cô biết rẳng,anh xẽ chẵng thễ nghe được những gì cô nói,trong thời gian này cô đã xanh xao và yếu đi nhiều,nhưng trong lòng cô vẫn mong anh chóng khỏi bệnh,để cô có thể nhìn thấy anh,mạc dù chẳng bao giờ cô thấy anh cười .trong lúc bất tỉnh,anh đã gọi tên hoa,làm cho trái tim cô đau nhói,không đau sao được khi mà người cô yêu,đã trao trái tim mình cho người con gái khác,hai tháng trời,hai tháng anh lằm bất tỉnh nhân sự,là hai tháng nươc71 mắt cô tuôn rơi...rồi ông trời cũng ko phụ lòng cô,anh đã tỉnh lại,chỉ phải nghỉ ngơi để cho viết thương mau lành,tuy anh không còn thể làm gì trong lúc bất tỉnh,nhung anh vẩn cảm nhận được những gì mà cô đã nói.và đó chính là đơ6ng5 lực giúp anh vượt lên bệnh tật...anh đã nói với cô một câu,mà cô không bao giờ nghĩ tới "em đồng ý làm vợ anh không" thay cho câu trả lời,cô đã đặt lên môi anh một nụ hôn tràn đầy hạnh phúc....
hiện tại ở nhà ông hải
...đột nhiên ông hải mỉm cười ,ông quay sang bà thư "vợ của ông" {anh yêu em},trong suốt 25 năm chung sống,25 năm chờ đợi,bây giờ bà thư mới được ngh ông hải nói {anh yêu em}trên ti vi phát sóng bài hát HAPPY NEW YEAR như cùng chung vui với niềm hạnh phúc của ông bà.
hết
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.