Truyện ngắn tuổi teen
[ 2009-07-07 11:58:27 | Tác giả: bvl91 ]
Mười bảy
-Hiền, mau cất hết những thứ trên bàn vào. Em có biết đang là giờ học không?
Tiếng cô giáo cất lên làm nhỏ giật cả mình.
-Hết hồn, cô làm em tưởng động đất đến nơi chứ.
-Không nên làm chuyện riêng trong giờ học như thế.
-Bây giờ là cuối năm rồi mà cô, cô cũng phải để tụi em thư giãn một tí chứ. Vả lại, làm thiệp tặng bạn chứ có phải làm chuyện phạm pháp đâu.
- Nhưng bây giờ đang là giờ học.
-Trời ơi, chuẩn bị nghỉ hè rồi, còn bài nào nữa đâu mà học chứ. Cô khó tính quá à, hèn gì đến giờ cô cũng vẫn không có chồng.
-Em…
Cô chẳng còn biết nói gì hơn ngoài việc quay trở lên bảng, để lại sau lưng những tiếng cười của đám học trò.
-Ê, sao mày biết cô chưa lập gia đình, điều tra ở đâu hay vậy?
Tuấn vỗ vai nhỏ hỏi đùa.
-Trời, tao là thám tử mà, nhìn đi, cô đâu có đeo nhẫn cưới, mày ngốc còn hơn con ốc nữa.
-Ừ ha, tụi tao bái phục tài năng thám tử của mày dễ sợ, đúng là đệ nhất tám có khác.
Quăng túi xách xuống nền nhà cái bộp, nhỏ lại ngồi ngay vào bàn học như mọi ngày. Gần đến nghỉ hè rồi, nhỏ phải làm cho xong những tấm thiệp handmade để tặng đám bạn thân thiết suốt ba năm nay. Mùa hè này là hè cuối rồi, nhỏ sắp chia tay với đám yêu quái của nhỏ, nhỏ nhớ tụi nó lắm, bởi vậy nhỏ mới dành hết thời gian, tâm trí, tranh thủ vài ngày rãnh rỗi này để tặng cho tụi nó những món quà ý nghĩa nhất. Nghĩ đến đó, nhỏ lại thấy bực cô giáo dễ sợ, nếu không có cô cản trở thì nhỏ đã làm xong mấy tấm thiệp này từ trên lớp rồi.
Nhỏ không thích môn văn. Theo nhỏ, người phụ nữ hiện đại là người phụ nữ phải biết kinh doanh, do đó môn toán mới là thứ cần thiết nhất cho nhỏ. Với tính cách mạnh mẽ, nhỏ chúa ghét cái cảnh vừa phải bay bổng, vừa phải uyển chuyển, lắc lư cái đầu, gật gà gật gù để cho ra những “dòng văn bất hủ” theo lời mỉa mai của nhỏ. Nhỏ ghét môn văn từ khi bị anh chàng hàng xóm cho nguyên một cục quê to tướng khi nhỏ tưởng lầm rằng anh ta để ý mình. Sáng sáng, trưa trưa, tối tối, hễ khi nào nhỏ đói bụng cũng thấy anh ta đến bên cạnh, khi thì bịch bò bía, khi thì chai sữa chua làm nhỏ cũng siêu siêu “tấm lòng sắt đá”. Cho đến khi anh ta hỏi “em làm quân sư cho anh với chị em nha” thì nhỏ mới biết bị ông này cho hiểu lầm cả tháng trời. Từ đó, nhỏ ghét ổng, nhỏ ghét luôn môn văn của ổng, cho nên nhỏ ghét luôn cô vì cô là giáo viên dạy văn giống ổng, mặc dầu cô với nhỏ không có “thù oán” gì với nhau cả.
Từ đầu học kì đến nay, hơn ba tháng rồi mà nhỏ vẫn không thể nhìn cô với ánh mắt thiện cảm được. Nhỏ cho rằng, ai yêu văn thì cũng lãng mạn, cũng mơ mộng, dễ tính nên việc cô từ chối tình yêu của thầy thể dục, thần tượng của nhỏ làm nhỏ thấy cô ... kiêu kỳ, ghét dễ sợ!
Nhỏ thấy cô khó hiểu sao đó, hơn 30 rồi mà cô vẫn thui thủi một mình. Sáng sáng thì bay bổng những vần thơ lãng mạn cùng đám học trò tụi nhỏ, tối tối lại đi về cô độc, cuộc sống của cô sao mà tẻ nhạt quá. Bao lần nhỏ muốn hàn gắn tình cảm thầy trò nên “xuống nước” năn nỉ cô đi chơi, thế mà cô không khi nào “nể mặt nhỏ”, nhỏ thấy cô khó tính quá, cho nên nhỏ ghét cô. Bởi vậy, cô luôn là đề tài cho nhỏ săm soi từ đời chung cho đến đời riêng của cô. Cô càng khó hiểu thì tụi nhỏ lại càng muốn đưa cô lên làm đề tài bàn tán. Mười bảy là như thế đó
Nhỏ ghét cô nên nhỏ không bao giờ cư xử với cô lễ phép như với bao thầy cô khác. Nhỏ luôn luôn lên mặt, làm chuyện cô không thích như hay nói chuyện riêng, hay không học bài, hay nói leo mỗi lần cô giảng bài. Không ít lần cô phải đỏ mặt với những câu nói leo của nhỏ, thế mà lần nào cô cũng bỏ qua, lần nào cô cũng mỉm cười với nhỏ và nói “mười bảy là như thế đó”. Sự tha thứ của cô không làm nhỏ hối hận, mà ngược lại, nhỏ còn ghét cô hơn, nhỏ nói cô giả vờ.
Chị Hai về, gần một năm trời du học, nhỏ mới được gặp lại chị, hôm nay nhỏ nhất quyết phải tâm sự với chị suốt cả đêm cho xem.
Chị ngắm tấm hình nhỏ chụp chung với lớp, chợt chị hỏi
-Em cũng được học môn văn của cô Thanh nữa hả.
-Ủa sao chị biết cô ấy, cô ấy là cô giáo khó tính nhất của lớp em đó.
Chị mỉm cười:
-Lúc trước, tụi chị cũng nghĩ như em vậy. Thế nhưng…
Chị kể cho nhỏ nghe về cô. Chị kể về cô là một cô gái cũng biết yêu, cô cũng được khối người đeo đuổi như bao cô gái khác, nhưng khả năng làm mẹ không có đã làm cô phải đau lòng, dằn vặt bỏ qua bao mối tình thời sinh viên, thời tuổi trẻ. Chị kể về cô là một người bảo mẫu tự nguyện chăm sóc hơn trăm em bé mồ côi trong khu nhà mở, tìm hạnh phúc làm mẹ bên cạnh những đứa bé không gia đình. Chị kể về cô là một cô giáo dạy văn mang đến những tâm hồn bay bổng, những cảm xúc yêu thương cho học trò để họ luôn hi vọng, luôn sống có mục đích cho mình. Chị kể về cô với những lần tha thứ cho trò đùa nghịch của tụi chị, tha thứ cho những câu nói bâng quơ đến đau lòng, tha thứ bằng cả lòng vị tha, tình yêu thương với câu nói bất hủ “mười bảy là như thế đó”. Và chị kể về cô như một thần tượng của tụi học sinh trường chị trong suốt những năm học cô. Chị kể về cô với đôi mắt sáng ngời, đôi mắt tràn đầy tự hào, hi vọng. Và nhỏ hiểu…
Nhỏ lại ngồi vào bàn, chăm chú tô tô, vẽ vẽ, nhỏ lại làm công việc quen thuộc như mọi ngày là làm những tấm thiệp chia tay. Khác với ngày thường, bên cạnh những tấm thiệp của các bạn, hôm nay lại có thêm một tấm thiệp khác, không biết khi nào nhỏ gửi nó đi, chỉ biết rằng, bên dưới đóa hồng tươi thắm là dòng chữ “Cô ơi, chúng em yêu cô lắm”.
NGUYỄN YẾN VI
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
[English Study] - CPE Practice Tests
Spy Emergency 2008 v5
Bát Quái Chưởng
[D-link] Tiếu ngạo giang hồ - 35 tập
BitDefender Antivirus 2010 Build 13.0.15.297
Adobe Audition Software Collection (2006-2009)
Data Doctor Recovery Portable 14 in 1
Keyboard Piano v4.0
Bảo vệ cho các Computer của một tổ chức
Convert Doc to PDF For Word 3.50
-Hiền, mau cất hết những thứ trên bàn vào. Em có biết đang là giờ học không?
Tiếng cô giáo cất lên làm nhỏ giật cả mình.
-Hết hồn, cô làm em tưởng động đất đến nơi chứ.
-Không nên làm chuyện riêng trong giờ học như thế.
-Bây giờ là cuối năm rồi mà cô, cô cũng phải để tụi em thư giãn một tí chứ. Vả lại, làm thiệp tặng bạn chứ có phải làm chuyện phạm pháp đâu.
- Nhưng bây giờ đang là giờ học.
-Trời ơi, chuẩn bị nghỉ hè rồi, còn bài nào nữa đâu mà học chứ. Cô khó tính quá à, hèn gì đến giờ cô cũng vẫn không có chồng.
-Em…
Cô chẳng còn biết nói gì hơn ngoài việc quay trở lên bảng, để lại sau lưng những tiếng cười của đám học trò.
-Ê, sao mày biết cô chưa lập gia đình, điều tra ở đâu hay vậy?
Tuấn vỗ vai nhỏ hỏi đùa.
-Trời, tao là thám tử mà, nhìn đi, cô đâu có đeo nhẫn cưới, mày ngốc còn hơn con ốc nữa.
-Ừ ha, tụi tao bái phục tài năng thám tử của mày dễ sợ, đúng là đệ nhất tám có khác.
Quăng túi xách xuống nền nhà cái bộp, nhỏ lại ngồi ngay vào bàn học như mọi ngày. Gần đến nghỉ hè rồi, nhỏ phải làm cho xong những tấm thiệp handmade để tặng đám bạn thân thiết suốt ba năm nay. Mùa hè này là hè cuối rồi, nhỏ sắp chia tay với đám yêu quái của nhỏ, nhỏ nhớ tụi nó lắm, bởi vậy nhỏ mới dành hết thời gian, tâm trí, tranh thủ vài ngày rãnh rỗi này để tặng cho tụi nó những món quà ý nghĩa nhất. Nghĩ đến đó, nhỏ lại thấy bực cô giáo dễ sợ, nếu không có cô cản trở thì nhỏ đã làm xong mấy tấm thiệp này từ trên lớp rồi.
Nhỏ không thích môn văn. Theo nhỏ, người phụ nữ hiện đại là người phụ nữ phải biết kinh doanh, do đó môn toán mới là thứ cần thiết nhất cho nhỏ. Với tính cách mạnh mẽ, nhỏ chúa ghét cái cảnh vừa phải bay bổng, vừa phải uyển chuyển, lắc lư cái đầu, gật gà gật gù để cho ra những “dòng văn bất hủ” theo lời mỉa mai của nhỏ. Nhỏ ghét môn văn từ khi bị anh chàng hàng xóm cho nguyên một cục quê to tướng khi nhỏ tưởng lầm rằng anh ta để ý mình. Sáng sáng, trưa trưa, tối tối, hễ khi nào nhỏ đói bụng cũng thấy anh ta đến bên cạnh, khi thì bịch bò bía, khi thì chai sữa chua làm nhỏ cũng siêu siêu “tấm lòng sắt đá”. Cho đến khi anh ta hỏi “em làm quân sư cho anh với chị em nha” thì nhỏ mới biết bị ông này cho hiểu lầm cả tháng trời. Từ đó, nhỏ ghét ổng, nhỏ ghét luôn môn văn của ổng, cho nên nhỏ ghét luôn cô vì cô là giáo viên dạy văn giống ổng, mặc dầu cô với nhỏ không có “thù oán” gì với nhau cả.
Từ đầu học kì đến nay, hơn ba tháng rồi mà nhỏ vẫn không thể nhìn cô với ánh mắt thiện cảm được. Nhỏ cho rằng, ai yêu văn thì cũng lãng mạn, cũng mơ mộng, dễ tính nên việc cô từ chối tình yêu của thầy thể dục, thần tượng của nhỏ làm nhỏ thấy cô ... kiêu kỳ, ghét dễ sợ!
Nhỏ thấy cô khó hiểu sao đó, hơn 30 rồi mà cô vẫn thui thủi một mình. Sáng sáng thì bay bổng những vần thơ lãng mạn cùng đám học trò tụi nhỏ, tối tối lại đi về cô độc, cuộc sống của cô sao mà tẻ nhạt quá. Bao lần nhỏ muốn hàn gắn tình cảm thầy trò nên “xuống nước” năn nỉ cô đi chơi, thế mà cô không khi nào “nể mặt nhỏ”, nhỏ thấy cô khó tính quá, cho nên nhỏ ghét cô. Bởi vậy, cô luôn là đề tài cho nhỏ săm soi từ đời chung cho đến đời riêng của cô. Cô càng khó hiểu thì tụi nhỏ lại càng muốn đưa cô lên làm đề tài bàn tán. Mười bảy là như thế đó
Nhỏ ghét cô nên nhỏ không bao giờ cư xử với cô lễ phép như với bao thầy cô khác. Nhỏ luôn luôn lên mặt, làm chuyện cô không thích như hay nói chuyện riêng, hay không học bài, hay nói leo mỗi lần cô giảng bài. Không ít lần cô phải đỏ mặt với những câu nói leo của nhỏ, thế mà lần nào cô cũng bỏ qua, lần nào cô cũng mỉm cười với nhỏ và nói “mười bảy là như thế đó”. Sự tha thứ của cô không làm nhỏ hối hận, mà ngược lại, nhỏ còn ghét cô hơn, nhỏ nói cô giả vờ.
Chị Hai về, gần một năm trời du học, nhỏ mới được gặp lại chị, hôm nay nhỏ nhất quyết phải tâm sự với chị suốt cả đêm cho xem.
Chị ngắm tấm hình nhỏ chụp chung với lớp, chợt chị hỏi
-Em cũng được học môn văn của cô Thanh nữa hả.
-Ủa sao chị biết cô ấy, cô ấy là cô giáo khó tính nhất của lớp em đó.
Chị mỉm cười:
-Lúc trước, tụi chị cũng nghĩ như em vậy. Thế nhưng…
Chị kể cho nhỏ nghe về cô. Chị kể về cô là một cô gái cũng biết yêu, cô cũng được khối người đeo đuổi như bao cô gái khác, nhưng khả năng làm mẹ không có đã làm cô phải đau lòng, dằn vặt bỏ qua bao mối tình thời sinh viên, thời tuổi trẻ. Chị kể về cô là một người bảo mẫu tự nguyện chăm sóc hơn trăm em bé mồ côi trong khu nhà mở, tìm hạnh phúc làm mẹ bên cạnh những đứa bé không gia đình. Chị kể về cô là một cô giáo dạy văn mang đến những tâm hồn bay bổng, những cảm xúc yêu thương cho học trò để họ luôn hi vọng, luôn sống có mục đích cho mình. Chị kể về cô với những lần tha thứ cho trò đùa nghịch của tụi chị, tha thứ cho những câu nói bâng quơ đến đau lòng, tha thứ bằng cả lòng vị tha, tình yêu thương với câu nói bất hủ “mười bảy là như thế đó”. Và chị kể về cô như một thần tượng của tụi học sinh trường chị trong suốt những năm học cô. Chị kể về cô với đôi mắt sáng ngời, đôi mắt tràn đầy tự hào, hi vọng. Và nhỏ hiểu…
Nhỏ lại ngồi vào bàn, chăm chú tô tô, vẽ vẽ, nhỏ lại làm công việc quen thuộc như mọi ngày là làm những tấm thiệp chia tay. Khác với ngày thường, bên cạnh những tấm thiệp của các bạn, hôm nay lại có thêm một tấm thiệp khác, không biết khi nào nhỏ gửi nó đi, chỉ biết rằng, bên dưới đóa hồng tươi thắm là dòng chữ “Cô ơi, chúng em yêu cô lắm”.
NGUYỄN YẾN VI
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.