Yêu thương mong manh
[ 2009-07-07 11:52:12 | Tác giả: bvl91 ]
Tiếng nhạc nhẹ nhàng, du dương thấm vào tận nỗi đau. Em nghẹn đắng! Nước mắt cũng đắng ngắt ở cổ họng, trôi vào trong lòng. Đã bao lần, như thế. Em gục đầu vào ngực anh. Cảm nhận thấy hơi ấm từ trái tim anh, tình yêu của anh. Im lặng! Im lặng!
Đã bao lần mình im lặng như thế??? Trái tim cứ gào thét trong đau đớn, nhưng chúng mình vẫn không thể nói gì với nhau. Vậy là mình đã ở bên nhau được 7 tháng, từ cái ngày mà em gọi là định mệnh ấy. Tình yêu không lối thoát. Em đã cố chạy trốn khỏi nó bao lần, nhưng cái sợi dây mong manh giữa chúng ta luôn kéo em trở lại. Em dau khổ, lang thang trên những con phố dài. Em gục ngã giữa mớ bòng bong, vật vã trong cơn say để quên anh. Tỉnh dậy! Mệt mỏi rã rời, cho đến khi em đã dần trở lại với cuộc sống bình thường, anh lại xuất hiện. Vẫn im lặng, em xót xa cho sự im lặng của anh, xót xa khi nhận ra rằng anh cũng đang rất khổ đau và dằn vặt.
Em kể cho anh nghe câu chuyện về một tín đồ theo đạo Thiên chúa, một dòng đạo lấy sự tu hành khắc khổ để răn dạy con chiên. Mỗi tín đồ sẽ phải đeo ở đùi mình một chiếc vòng sắt có cạnh sắc nhọn, mỗi tuần một ngày. Khi di chuyển, những cạnh sắc nhọn đó sẽ cứa vào đùi và rỉ máu, điều đó nhắc nhở con chiên về sự chịu đựng hành xác đau đớn cúa Chúa Giêsu với mong muốn cứu vớt chúng sinh khỏi lầm than. Lần đầu vết cứa sẽ làm đau đớn không chịu nổi. Một tuần sau, vết thương đã lên da non, khi đeo chiếc vòng đó vào vết cứa lại rỉ máu, lại đau đớn. Cho đến khi quen dần với nỗi đau, con chiên sẽ mang chiếc vòng đó mà không còn cảm giác về những vết cứa rỉ máu đó nữa mặc dù máu vẫn chảy. Em không sợ khổ đau, không sợ thiệt thòi khi ở bên anh.
Em đã dần chấp nhận với thực tế và sự lựa chọn của anh, nỗi đau cũng nhạt dần theo từng ngày. Em chỉ sợ cho đến một ngày, em không còn cảm giác đau khổ vì anh. Chỉ sợ đến một ngày, tất cả những gì tốt đẹp em dành cho anh chẳng còn ý nghĩa gì cả. Em trở nên băng giá và rời xa anh không chút nuối tiếc. Anh bảo em là người hay suy nghĩ quá! Em không nghĩ thì biết làm sao bây giờ. Nhiều lần em muốn hét lên thật to là em yêu anh. Nhưng cũng chẳng để làm gì. Em lại buồn, lại uống rượu một mình. Cũng chẳng ai có thể ngờ rằng ở cái tuổi của chúng mình, lại sảy ra chuyện trớ trêu như thế. Nhiều lúc em nghĩ, nếu không sảy ra những chuyện ngang trái đó, có lẽ tình cảm của mình cũng không sâu sắc được như thế. Thói đời vốn bạc bẽo, dễ dàng đến với nhau thì dễ dàng chán nhau, càng nhiều cản trở thì càng yêu nhau. Khi em biết được rằng mình không đủ khả năng để kéo anh ra khỏi những quyền lực đó, em bất lực! Hơi thở mệt mỏi, thỉnh thoảng lại giật mình, ú ớ nói mê sảng một điều gì đó. Anh đã ngủ! Em hôn nhẹ vào môi anh, nhìn anh ngủ! Khuôn mặt vẫn còn đọng lại những thảng thốt, bất an mà có lẽ cả đời này chỉ có em mới hiểu tại sao. Em lại thấy tim mình nhói đau, sao em lại yêu anh đến thế?
Đêm cứ lặng lẽ trôi! Bên ngoài tấm cửa kính, chiếc lá run rẩy mong manh giữa mùa đông lạnh giá, sau những cơn gió nhẹ thổi qua. Mùa đông này, rồi sẽ là dĩ vãng xa mãi, xa mãi! Em có còn đứng bên tấm cửa kính để xót xa cho chiếc lá ngày ấy nữa không. Một đêm mùa đông đã xa,
Hoang Linh
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
[Mediafire] Getbackers [28 tập]
[DRIVER] - Creatix Modem V9X HAM 1394 4.38 Win2K
Tuổi trẻ - Tình dục - Học đường
Hạnh Kiểm Của Cha Con
Đấu Phá Thương Khung - Không xem phí cả đời
[DRIVER] - nVidia Omega Drivers 1.4345 for Win2k/XP
Ebook Các câu nói tiếng Anh thông thường
[Thông báo] Mở máy chủ mới NGC với phiên bản Big Update EP4.
[English Study] - American Master 1.0
Portable Memory Improve Ultimate v5.2.1.121
Đã bao lần mình im lặng như thế??? Trái tim cứ gào thét trong đau đớn, nhưng chúng mình vẫn không thể nói gì với nhau. Vậy là mình đã ở bên nhau được 7 tháng, từ cái ngày mà em gọi là định mệnh ấy. Tình yêu không lối thoát. Em đã cố chạy trốn khỏi nó bao lần, nhưng cái sợi dây mong manh giữa chúng ta luôn kéo em trở lại. Em dau khổ, lang thang trên những con phố dài. Em gục ngã giữa mớ bòng bong, vật vã trong cơn say để quên anh. Tỉnh dậy! Mệt mỏi rã rời, cho đến khi em đã dần trở lại với cuộc sống bình thường, anh lại xuất hiện. Vẫn im lặng, em xót xa cho sự im lặng của anh, xót xa khi nhận ra rằng anh cũng đang rất khổ đau và dằn vặt.
Em kể cho anh nghe câu chuyện về một tín đồ theo đạo Thiên chúa, một dòng đạo lấy sự tu hành khắc khổ để răn dạy con chiên. Mỗi tín đồ sẽ phải đeo ở đùi mình một chiếc vòng sắt có cạnh sắc nhọn, mỗi tuần một ngày. Khi di chuyển, những cạnh sắc nhọn đó sẽ cứa vào đùi và rỉ máu, điều đó nhắc nhở con chiên về sự chịu đựng hành xác đau đớn cúa Chúa Giêsu với mong muốn cứu vớt chúng sinh khỏi lầm than. Lần đầu vết cứa sẽ làm đau đớn không chịu nổi. Một tuần sau, vết thương đã lên da non, khi đeo chiếc vòng đó vào vết cứa lại rỉ máu, lại đau đớn. Cho đến khi quen dần với nỗi đau, con chiên sẽ mang chiếc vòng đó mà không còn cảm giác về những vết cứa rỉ máu đó nữa mặc dù máu vẫn chảy. Em không sợ khổ đau, không sợ thiệt thòi khi ở bên anh.
Em đã dần chấp nhận với thực tế và sự lựa chọn của anh, nỗi đau cũng nhạt dần theo từng ngày. Em chỉ sợ cho đến một ngày, em không còn cảm giác đau khổ vì anh. Chỉ sợ đến một ngày, tất cả những gì tốt đẹp em dành cho anh chẳng còn ý nghĩa gì cả. Em trở nên băng giá và rời xa anh không chút nuối tiếc. Anh bảo em là người hay suy nghĩ quá! Em không nghĩ thì biết làm sao bây giờ. Nhiều lần em muốn hét lên thật to là em yêu anh. Nhưng cũng chẳng để làm gì. Em lại buồn, lại uống rượu một mình. Cũng chẳng ai có thể ngờ rằng ở cái tuổi của chúng mình, lại sảy ra chuyện trớ trêu như thế. Nhiều lúc em nghĩ, nếu không sảy ra những chuyện ngang trái đó, có lẽ tình cảm của mình cũng không sâu sắc được như thế. Thói đời vốn bạc bẽo, dễ dàng đến với nhau thì dễ dàng chán nhau, càng nhiều cản trở thì càng yêu nhau. Khi em biết được rằng mình không đủ khả năng để kéo anh ra khỏi những quyền lực đó, em bất lực! Hơi thở mệt mỏi, thỉnh thoảng lại giật mình, ú ớ nói mê sảng một điều gì đó. Anh đã ngủ! Em hôn nhẹ vào môi anh, nhìn anh ngủ! Khuôn mặt vẫn còn đọng lại những thảng thốt, bất an mà có lẽ cả đời này chỉ có em mới hiểu tại sao. Em lại thấy tim mình nhói đau, sao em lại yêu anh đến thế?
Đêm cứ lặng lẽ trôi! Bên ngoài tấm cửa kính, chiếc lá run rẩy mong manh giữa mùa đông lạnh giá, sau những cơn gió nhẹ thổi qua. Mùa đông này, rồi sẽ là dĩ vãng xa mãi, xa mãi! Em có còn đứng bên tấm cửa kính để xót xa cho chiếc lá ngày ấy nữa không. Một đêm mùa đông đã xa,
Hoang Linh
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.