Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

Cậu Trạc

[ 2009-07-07 11:23:02 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

CẬU TRẠC

Truyện ngắn vui

Hồi ngoại tôi còn sống, ngoại kể rằng khi cậu tôi ra đời có ông thầy bói đến thăm, ông nói cậu có hạ các phát, tốt có thể làm tướng nhưng lại có tật nên không vượt qua nổi binh nhì. Quả thật cậu tôi cũng hơi dị dạng. Đầu trọc lóc tròn như quả dưa hấu. Cằm bạnh ra và mắt mũi như tranh hoạt họa. Kể chuyện thì cả nhà phải bò lăn ra cười. Mười tám tuổi cậu tôi vẫn chưa yêu ai vì ông ngoại tôi rất phong kiến, "nam nữ thụ thụ bất thân" mà!

Cậu trúng tuyển nghĩa vụ quân sự, ngoại tôi mới bảo:

- Trạc này, thầy mẹ hiến hoi, mãi đến bốn mươi mới có mụn con trai. Bây giờ con ra đi. Thầy muốn cưới vợ cho con.

- ...

Cậu tôi không trả lời ông bà đồng ý và cũng không phản đối. Ngoại thuyết phục hoài cuối cùng thì cậu phải nghe theo. Lúc ăn hỏi nhà gái cho cô em ra mắt, thấy cũng "sạch nước cản" cậu mới gật đầu. Nhưng khi cưới lại cưới cô chị. Cậu không ưng tý nào. Biết hai gia đình đã sắp sẵn cậu không muốn cự nự mà đành tặc lưỡi cho xong vì sắp phải ra đi rồi!

Cậu tôi đi được một tháng, bà ngoại tôi hỏi mợ:

- Con thấy trong người có thay đổi gì không?

Mợ tôi tặc lưỡi:

- Nói thật với mẹ, đêm tân hôn anh Trạc cứ nằm im thin thít không động tĩnh gì- Rồi mợ khóc

- Thôi được rồi- Ngoại bảo- Lần sau nó về tao sẽ bảo con Lài (tức mẹ tôi) nói với nó.

Sau ba tháng huấn luyện cậu tôi được lệnh điều vào chiến trường B. Trước khi đi cậu tôi có được về thăm nhà ít ngày. Thấy cậu không hỏi han gì vợ, mẹ tôi bảo:

Đã cưới mợ về đó rồi, cậu cũng phải hỏi han vợ vài câu chứ.

Cậu thở dài:

- Mợ xấu quá!

Mẹ tôi hỏi bà ngoại tôi:

- Mấy hôm nay thằng Trạc về nó ngủ ở đâu?

- Tao cũng chả biết nữa.

Mẹ tôi hỏi mợ:

- Thằng Trạc nó ngủ ở đâu?

- Anh ấy nằm... ở nhà ngoài.

Mẹ tôi gọi cậu tôi:

- Trạc này, mày không yêu con Thảo thì cũng phải thương thầy mẹ chứ. Thầy mẹ yếu thế này thử hỏi sống được bao lâu. Mày ra đi tao nói không phải, lỡ mày chết thì lấy ai nối dõi. Mày cứ đẻ cho thầy mẹ một đứa rồi muốn làm sao cũng được.

Cậu tôi gục đầu suy nghĩ rồi nói "thôi được"

Tối hôm đó cậu tôi đã vào buồng của mợ. Sáng hôm sau, mẹ tôi hỏi mợ tôi:

- Cậu mợ thế nào rồi?

Mợ tôi đáp:

- Chẳng hơn gì, nằm thì cứ quay mặt vào trong vách thở dài.

Hai năm sau thì cậu tôi lên đường và một năm sau thì biệt tin tức.

*

Kết thúc chiến tranh. Ai cũng tưởng cậu tôi đã hy sinh, không ngờ cậu lại trở về. Bấy giờ ông bà ngoại tôi đã mất, mợ tôi đi lấy chồng khác.

Mẹ tôi nói:

-Gớm, đi biền biệt, sao không gửi thư về? Ông bà phải để mợ tái giá.

-Như vậy là tôi hết nợ rồi - Cậu tôi cười.

- Mợ thì chỉ bị mỗi răng vẩu, còn thân hình cũng đẹp đấy chứ - Mẹ tôi bảo.

- Nhưng mà em không thích!

- Mợ tái giá lại lấy được trai tân đấy!

- Đó là chuyện người ta.

- Vậy bây giờ cậu tính sao?

Cậu tôi bảo đã có người yêu rồi. Mẹ tôi ngạc nhiên lắm. Chiến trường bom đạn vậy làm sao mà yêu với đương được. Cậu tôi ngửng mặt lên đắc ý " Thế mà em đã yêu đấy!", rồi cậu kể: Vào chiến trường cậu cũng có gặp nhiều cô thanh niên xung phong. Nhưng cậu ít thấy cô nào đẹp. Hay là mình khắt khe quá. Thế là cậu không thèm bàn tới phụ nữ nữa. Thấy mấy cậu lính chọc ghẹo những cô xấu điên, cậu bỏ đi. Anh em trong đơn vị liền gọi cậu là "chị" Trạc và xì xầm cậu "ái nam ái nữ".

Thế rồi một lần có đoàn văn công về diễn ở đại đội, trong đó có ca sĩ Ai Linh. Nghe nói Ai Linh đã lọt vào mắt thiếu tướng tư lệnh quân khu. Khi Ai Linh lên biểu diễn cả đại đội vỗ tay hoan hô. Cô hát xong, sĩ quan và binh lính lên tặng hoa rần rần. Cậu cầm một chùm quả dâu da rừng chín đỏ lên tặng. Ai Linh ngạc nhiên cảm động. Cậu cố tình nắm tay cô thật lâu. Cậu cảm thấy cái tươi mát từ đôi tay ấy lan sang khắp cơ thể mình.

Buổi biểu diễn kết thúc. Ai Linh cùng đoàn về nghỉ. Anh em lính trẻ cứ bám theo thán phục. Cậu thì nấp sau đám lính trông theo. Hình dáng phía sau của cô gái càng thấy dễ thương. Cô đi khuất rồi mà cậu cảm thấy lâng lâng.

Ca sĩ Ái Linh- Ảnh minh họa

Cậu vốn là tay thiện xạ. Buổi trưa khi anh em nghỉ, cậu xách súng xuống suối định bắn cá chiều về tặng đoàn văn công. Bất ngờ cậu khựng người lại. Kìa! Có người đang tắm! Cậu không tin ở mắt mình nữa. Người con gái khỏa thân tắm dưới kia chính là Ai Linh. Ở chiến trường ai cũng đen mà cô trắng như trứng gà bóc. Mặt trời đã đứng im sau khóm lá, rừng cây im lặng, dòng suối lững lờ. Cô gái hồn nhiên trả mình về với thiên nhiên. Cô nằm ngửa, nổi lên trên dòng nước suối tựa bức tranh tuyệt tác tài ba của các hoạ sĩ lừng danh thế kỷ mười chín. Có lẽ cô gái cho rằng giờ này các sĩ quan cũng như binh lính ai cũng phải nghỉ trưa, hơn nữa khúc suối này khá kín đáo nên cô cứ mặc nhiên để dòng nước mát vuốt ve da thịt mình chẳng nghĩ tới thời gian đang lững lờ trôi. Rồi cô khoát nước bơi một vòng, sau đó cô trườn lên một tảng đá, ngửa mình về phía mặt trời để hong khô những giọt nước còn bám trên làn da. Cô lấy quần áo, lần này cô mặc thật nhanh như sợ hết giờ, sẽ có người ra suối. Đâu vào đó, cô ngắm lại thân hình một lần nữa rồi vừa đi vừa hát. Và theo đừơng mòn về lán. Cậu tôi cúi rạp xuống bụi rậm, nín thở để cô gái đi qua.

Cậu quên cả bắn cá mà tới ngồi trên phiến đá nơi cô gái đã trườn lên tắm nắng và nhìn dòng nước suốt cả buổi chiều.

Buổi tối, cậu được phân công gác cho đoàn văn công ngủ để mai còn đi biểu diễn nơi khác.

Đêm chiến trường mông lung rõ từng tiếng tắc kè. Cậu đi đi lại lại bên tán lá của cô văn công. Đến canh ba thì cậu ra ngồi tựa vào một gốc cây rồi ngủ thiếp đi... Kìa, Ai Linh đang đến. Gương mặt đẹp tuyệt trần sáng lên như vầng trăng nhìn cậu. Cô mỉm cười trông như dòng suối mát. Gì vậy, cô đưa tay cho cậu ư? Đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại làm sao. Cô đang kéo cậu đi đâu đây. Xuống suối tắm, ừ thì đi. Ô kìa, sao em lại tự nhiên như vậy. Em đang mở cúc áo. Bộ ngực mới tuyệt vời làm sao. Cái gì. Anh áp mặt vào đó ư. Không dám đâu! Lại khỏa thân xuống tắm nữa. Em cũng nghe người ta nói anh chưa hẳn là đàn ông à. Anh sẽ cho em biết thế nào là Trạc này nhé... A, đau quá!...

Cậu thức giấc vì bên má đau nhói, thì ra là con kiến cắn. Cậu nhận ra vừa rồi chỉ là mơ.

Nhưng Ai Linh là có thật. Và thân hình cô là đẹp thật sự mà trưa nay cậu vô tình được chiêm ngưỡng. Bây giờ cô còn ở đây. Ngủ một mình trong lán nhỏ kia. Có một cái gì đó thúc dục cậu đứng dậy vá đi tới bên lán của cô gái.

Cậu đứng tần ngần một lúc rồi mạnh dạn gỡ liếp đi vào, cài lại, không có một động tĩnh nào. Cậu cố bình tĩnh để phán đoán chiếc giường của cô gái. Hơi thở của cô đã báo cho cậu tất cả. Cậu quờ tay khẽ khàng đến bên giường và qùy xuống. Mỗi hơi thở, mỗi cái trở mình của cô làm cậu run lên. Linh cảm báo cho cậu biết cô còn đang thức. Cậu bắt đầu đưa cánh tay lên. Cậu cố tình làm cho cánh tay mình không trọng lượng hoặc ít nhất khi hạ xuống toạ độ chính xác thì cũng phải nhẹ như lông ngỗng. Để thực hiện như ý cậu phải gồng mình lên làm đối trọng. Thời gian căng ra như dây diều no gió. Một phút... hai phút... ba phút... Bao lâu nữa thì " hạ cánh" liệu có an toàn không? Như người chỉ huy phi hành đoàn dũng cảm, cậu quyết định "đáp" cánh tay mình xuống "ngọn núi bí hiểm". Cậu đang hạnh phúc đến tột cùng thì, chợt, cô gái cầm lấy tay cậu và hỏi:

" Ai?"

" Anh đây!"

Cô gái bỗng xô cậu, vùng dậy chạy ra ngoài. Bước chân hốt hoảng của cô đã làm một vài người trong đoàn văn công thức dậy. Rồi lính gác báo động. Đáng lẽ chạy trốn vẫn kịp nhưng cậu lại đứng như trời trồng ở giữa phòng cô gái...

Theo đề nghị của phía đòan văn công, ban chỉ huy đại đội nhận thấy vụ cậu Trạc là rất nặng. Cậu đã xúc phạm đến một cô gái, đó là người yêu của một vị tứơng. Đại đội đang bàn để đưa vụ cậu ra Ban Quân Pháp Mặt Trận.

Cậu chẳng hề run sợ. Cậu nói với mọi người: " Chết cho tình yêu cũng như hy sinh vì Tổ quốc", chỉ tiếc là Ai Linh chưa hiểu được tình cảm của mình.

Đột ngột, Ai Linh bước vào phòng họp. Cô đưa cho đại đội trưởng một lá đơn. Mọi người ngạc nhiên lo lắng thêm cho cậu. Đại đội trưởng nói: " Thôi được, chúng tôi sẽ dùng nó để tham khảo" nhưng cô bắt buộc phải đọc lên trước toàn đơn vị. Đại đội trưởng đọc. Đó là đơn bãi nãi. Ai Linh khai rằng cô đã nằm mơ. Một cơn mơ rùng rợn, vì cô sợ quá vùng dậy chạy khỏi phòng và anh Trạc gác đêm vào đó kịp.

"Đó là một lời khai giả tạo! Tại sao cô phải làm như vậy?" - Một sĩ quan nói.

" Bởi vì anh ấy là một người lính. Anh ấy không có tội!".

" Như vậy chứng tỏ cô đã phịa ra lời khai!" - Một sĩ quan khác bắt bẻ.

"Tôi khai thật sự mà. Tôi lấy danh dự để bảo đảm lời khai". Trưởng đoàn văn công cũng đứng lên:

"Cô Ai Linh. Cô hãy suy nghĩ lại đi. Cô không nên bao che cho một hành động vô luân như vậy. Hôm nay anh ta xúc phạm cô, ngày mai người khác và người khác nữa. Cô hãy để cho chúng tôi giao cho Ban Quân Pháp Mặt Trận xử lý".

" Thưa thủ trưởng" - Ai Linh muốn khóc hoặc chạy ra khỏi phòng họp nhưng cô cố kiềm chế- "Em chịu trách nhiệm về lời khai của em".

Trưởng đoàn văn công nóng mặt lên bảo với đại đội trưởng đơn vị chủ quản: " Thôi! Đề nghị đồng chí xóa vụ này!"

Đại đội trưởng vẫn bình tĩnh: "Thưa đồng chí, có lẽ cô Ai Linh sẽ nghĩ lại".

"Tôi bảo lưu lá đơn!" - Ai Linh cũng đỏ bừng hai má.

"Vậy thì chúng ta giải tán". Đại đội trưởng tuyên bố. Mọi người đứng dậy xì xầm ra về.

- Rồi sao nữa? - Mẹ tôi hồi hộp hỏi.

Cậu tôi từ tốn:

- Lần đó cuộc chia tay của đoàn văn công và đơn vị hơi lặng lẽ. Em cũng đến dự nhưng không dám nhìn cô ta. Ai Linh thì ngược lại, vẫn hồn nhiên và hát nhiều bài tặng đơn vị.

- Tại cậu chứ. Người ta đã có tình cảm với một vị tướng.

- Không đâu chị ạ! Từ khi chia tay em cứ nghĩ cô ấy cao thượng với em vì em là lính mà. Nhưng một lần đang cuộc tiến công thần tốc, em bỗng nhận được một lá thư đã úa vàng, nhoà cả tên người gửi. Hoá ra là thư cô ấy. Cô ấy viết giữa cô và vị tướng kia chỉ là lời đồn đại. Cô nhận ra chỉ có em mới thực sự là người yêu cô ấy. Cô mong gặp lại em để tâm sự thật nhiều... Nhưng cuộc chiến đấu thần tốc quá em chưa có điều kiện.

- Bây giờ cô ấy ở đâu?

- Em vẫn chưa hỏi được.

- Chiến tranh, "chim trời cá nước". - Mẹ tôi bảo - "Có thể cô ấy hy sinh, hoặc đã lấy chồng. Cậu hãy quên cô ấy đi. Chị sẽ cưới cho cậu một người con gái cậu hoàn toàn ưng ý chứ không như trước đây đâu.

- Không chị ạ, em phải đi tìm cô ấy.

- Cậu biết ở đâu mà tìm? - Mẹ tôi can ngăn.

Cậu tôi có vẻ tức giận bảo:

- Trong chiến tranh, em đã đi hết mọi chiến trường mà không sao. Bây giờ hoà bình rồi, em lại được hoàn toàn tự do, em sẽ đi, đi cùng trời cuối đất cho đến khi gặp được cô ấy.

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • BỘ SƯU TẬP 50.000 DRIVER CHO WINDOWS XP
  • Bigasoft MP4 Converter v1.5.19.3511
  • Share Code Truyện Tranh
  • Chú bé rồng chap 187
  • 16 mét vuông
  • Tiếp tục share code Nuke đẹp mê hồn !
  • Cô bé Quàng Khăn Đỏ và... các nhà văn (phần 5)
  • STOIK Imagic 4.03: Hơn 70 tính năng quản lý và biên tập ảnh, video mạnh mẽ
  • Sơ mi rơ mooc chở xăng dầu bồn xitec sử dụng vật liệu hợp kim nhôm
  • Beetle Ju 3

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?