Vị ngọt tình yêu
[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
Mới ra trường. Mỗi ngày của anh là một ngày của công việc. Anh là chuyên viên quản trị mạng của một công ty cổ phần. Cả ngày làm việc ở công ty, tối về anh lại lên mạng học hỏi, xem tin tức. Ngoài công việc và những người bạn cũ thời đại học ra, anh chẳng gặp gỡ ai và chẳng có một mối quan hệ nào cả.
Sáng nào anh cũng đi đúng một lộ trình, thẳng đường Nguyễn Thái Học, tới Trần Hưng Đạo rẽ phải, tới Nguyễn Cư Trinh rẽ phải tiếp là tới công ty. Mọi thứ xung quanh chẳng có gì mới mẻ đối với anh cả, anh đã thuộc nằm lòng những cái cây, những quán nhỏ bên đường rồi. Thế nhưng tới một hôm, anh không thể nào dửng dưng với mọi sự xung quanh được nữa.
* * *
Thứ 3, anh vẫn đi làm như bình thường. Đang thẳng tiến trên con đường quen thuộc bỗng anh phát hiện đi trước mình có một cô gái đội mũ vành đỏ, to và rất nổi bật. Dáng người cô thon thả, khuôn mặt hình trái xoan giấu dưới vành mũ rộng càng làm tăng thêm sự tò mò của những người đang nhìn theo cô. Đôi chân trắng dài lộ ra dưới chiếc váy trắng khiến cho vẻ đẹp của cô thêm phần gợi cảm. Sự xuất hiện của cô làm cho không phải chỉ riêng anh mà còn rất nhiều người khác đi trên đường phải nhìn theo trầm trồ.
Từ lúc nhìn thấy cô, trái tim anh không chịu nằm yên như trước nữa, nó cứ thúc giục từng hồi trong anh. Anh làm việc mà cứ mong hết ngày, mong tối đến mau, mong sáng tới sớm để anh có thể đi lại trên con đường đó. Biết đâu anh lại gặp được cô thì sao.
Và ông trời quả không phụ lòng anh. Sáng thứ 4 anh đi làm sớm hơn, đi với tốc độ rất chậm và đưa hai mắt quan sát xung quanh. Đúng 6 giờ 50 phút, cô xuất hiện trên đường Nguyễn Thái Học, rồi cô cũng rẽ phải ở đường Trần Hưng Đạo, nhưng đến ngã tư Nguyễn Cư Trinh cô rẽ trái. Anh tiếc rẻ? dù sao cô cũng cùng đường với anh một quãng khá dài rồi?
* * *
Anh đi thật chậm chờ tới đèn đỏ để dừng lại. Anh biết cô đang đạp xe phía sau, thế nào cô tới cũng vừa y đèn đỏ. Cô dừng xe ngang với xe anh. Tay rất run nhưng anh cũng kịp bỏ một lá thư có cột nơ hồng vào giỏ xe của cô trước khi đèn xanh đến. Cô nhìn sang phía anh cười. Một nụ cười dịu dàng, ấm áp đến lạ thường. Cô làm anh ngất ngây tới nỗi phải có người ở sau hét lên anh mới nhớ là mình đang đứng trên đường, đang đứng ở ngã tư đèn đỏ có rất nhiều người qua lại.
Sáng hôm sau anh cũng lại đi chậm tà tà theo tốc độ đạp xe của cô. Anh thấy cô chẳng có biểu lộ gì khác thường cả. Hai người đi song song nhưng chẳng nói với nhau câu nào. Anh thoáng buồn?Tới đèn đỏ, cô lấy từ trong xách ra một lá thư cũng cột dây nơ hồng đưa cho anh. Mọi cử chỉ của cô đều toát lên sự dịu dàng tinh khiết đến lạ kỳ. Anh cảm thấy mình thật là hạnh phúc.
* * *
Anh với cô nói chuyện, tâm sự qua thư rất hợp nhau. Anh có cảm giác như cô và anh sinh ra là để dành cho nhau. Mọi cảm xúc, suy nghĩ của anh và cô đều giống nhau đến lạ kỳ. Càng nói chuyện với cô anh càng cảm thấy mình không thể sống thiếu cô được. Cô làm cho trái tim anh nhảy nhót và ca hát mỗi ngày. Chính cô là người đem gia vị cuộc sống đến với anh, làm cho mỗi ngày của anh đều là một ngày mới mẻ, một ngày hạnh phúc.
Mối quan hệ của anh và cô thắm chặt theo thời gian. Ngày ngày anh và cô vẫn đi cùng một đường, không ai nói với ai câu nào. Và ngã tư đèn đỏ từ lâu đã trở thành điểm hẹn đưa thư của hai người.
Anh yêu cô tha thiết, anh muốn được cùng cô có những buổi hẹn hò, anh muốn được ôm cô trong vòng tay, được yêu cô như bao cặp tình nhân khác. Thế là một ngày kia anh quyết định làm cho cô bất ngờ. Tới điểm hẹn ngã tư đèn đỏ, như thường lệ anh sẽ rẽ phải, nhưng lần này anh rẽ trái và lặng lẽ đi theo cô. Anh muốn chờ cô làm việc xong sẽ cho cô bất ngờ về sự xuất hiện của anh.
Anh đi theo cô. Đi đến đường Nguyễn Trãi, cô dừng xe và dắt bộ vào một cơ quan nào đó. Anh nhìn lên. Bất ngờ. Anh không tin vào mắt mình khi thấy dòng chữ ??Trường khiếm thính Nguyễn Trãi?. Anh lái xe về. Anh nghĩ về chuyện của anh và cô. Từ khi quen cô tới giờ anh chưa hề nghe cô nói một lời nào. Hai người chỉ nhìn nhau cười, chỉ tâm sự và trò chuyện qua thư. Đã có lần anh bắt chuyện với cô nhưng cô chỉ cười. Thì ra cô không nói được. Anh đau khổ đến quằn quại. Tại sao ông trời lại trêu ngươi anh như thế? Tại sao cô không phải là một người bình thường như bao người khác??
Anh suy sụp tinh thần. Anh không muốn suốt ngày chỉ có thể nói nói chỉ chỉ bằng tay với người mình yêu thương mà không được nghe tiếng cô ấy đáp trả. Anh xin nghỉ phép ở công ty. Suốt ngày anh chìm trong cơn men say. Anh khóc, khóc rất nhiều. Anh không muốn mất cô, nhưng anh cũng không đủ can đảm để đến với cô, người không thể thốt lên bất kỳ lời yêu thương nào dành cho anh.
* * *
Đã 3 tháng trôi qua anh tránh mặt cô. Anh đi con đường khác, về con đường khác. Cuộc sống của anh có thêm khói thuốc và men rượu từ lúc nào anh cũng không biết. Anh cảm thấy mình không còn là mình nữa. Anh lấy những bức thư của cô viết ra toan xé, nhưng rồi anh lại đọc nó, không cầm nổi lòng mình anh khóc nấc lên, anh thấy nhớ cô quá, ?..
* * *
Anh về sớm hơn mọi ngày, đứng trước cổng trường chờ cô.
Tan trường. Cô vẫn mảnh mai trong bộ váy trắng như ngày nào, nhưng anh thấy trong ánh mắt cô là cả một nỗi buồn sâu thẳm, nỗi buồn mà anh không sao diễn đạt bằng lời được. Thấy anh, ánh mắt ấy như bắt gặp ánh mặt trời buổi sớm mai, mở to, rạng rỡ?Cô tiến tới chỗ anh, dè dặt? Anh cười ngại ngùng, đưa cho cô tờ giấy không cột nơ hồng, chỉ có một dòng duy nhất: anh yêu em, và anh sẽ cố gắng học cách nói chuyện bằng tay để có thể hiểu em được nhiều hơn. Cô cười. Ánh mắt cô long lanh: ?? Em sẽ dạy anh cách nói chuyện bằng tay như dạy các học trò của em nha?. Anh tròn mắt. Sung sướng. Anh chỉ còn biết ôm lấy cô và hét lớn: ??Nhã Uyên ơi, anh yêu em, nhiều lắm, nhiều lắm, em có biết không!!!?
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
[English Study] - LinguafoEnglish Collocations in Use Advanced/Intermediate
Thay đổi màn hình đăng nhập Windows Vista
E-book: Sổ tay Toán cấp III
Lạy cụ đề ạ
Biển số xe Việt Nam full
[Truyện audio] Nhật kí đặng thùy trâm
[English Study] - IELTS Masterclass (Book, Teacher's book, 2 CDs, MultiROM)
Share code phim của haylamdo.com
Redfield Fractalius 1.5 Adobe Photoshop Plugin
Ca dao - tục ngữ
Sáng nào anh cũng đi đúng một lộ trình, thẳng đường Nguyễn Thái Học, tới Trần Hưng Đạo rẽ phải, tới Nguyễn Cư Trinh rẽ phải tiếp là tới công ty. Mọi thứ xung quanh chẳng có gì mới mẻ đối với anh cả, anh đã thuộc nằm lòng những cái cây, những quán nhỏ bên đường rồi. Thế nhưng tới một hôm, anh không thể nào dửng dưng với mọi sự xung quanh được nữa.
* * *
Thứ 3, anh vẫn đi làm như bình thường. Đang thẳng tiến trên con đường quen thuộc bỗng anh phát hiện đi trước mình có một cô gái đội mũ vành đỏ, to và rất nổi bật. Dáng người cô thon thả, khuôn mặt hình trái xoan giấu dưới vành mũ rộng càng làm tăng thêm sự tò mò của những người đang nhìn theo cô. Đôi chân trắng dài lộ ra dưới chiếc váy trắng khiến cho vẻ đẹp của cô thêm phần gợi cảm. Sự xuất hiện của cô làm cho không phải chỉ riêng anh mà còn rất nhiều người khác đi trên đường phải nhìn theo trầm trồ.
Từ lúc nhìn thấy cô, trái tim anh không chịu nằm yên như trước nữa, nó cứ thúc giục từng hồi trong anh. Anh làm việc mà cứ mong hết ngày, mong tối đến mau, mong sáng tới sớm để anh có thể đi lại trên con đường đó. Biết đâu anh lại gặp được cô thì sao.
Và ông trời quả không phụ lòng anh. Sáng thứ 4 anh đi làm sớm hơn, đi với tốc độ rất chậm và đưa hai mắt quan sát xung quanh. Đúng 6 giờ 50 phút, cô xuất hiện trên đường Nguyễn Thái Học, rồi cô cũng rẽ phải ở đường Trần Hưng Đạo, nhưng đến ngã tư Nguyễn Cư Trinh cô rẽ trái. Anh tiếc rẻ? dù sao cô cũng cùng đường với anh một quãng khá dài rồi?
* * *
Anh đi thật chậm chờ tới đèn đỏ để dừng lại. Anh biết cô đang đạp xe phía sau, thế nào cô tới cũng vừa y đèn đỏ. Cô dừng xe ngang với xe anh. Tay rất run nhưng anh cũng kịp bỏ một lá thư có cột nơ hồng vào giỏ xe của cô trước khi đèn xanh đến. Cô nhìn sang phía anh cười. Một nụ cười dịu dàng, ấm áp đến lạ thường. Cô làm anh ngất ngây tới nỗi phải có người ở sau hét lên anh mới nhớ là mình đang đứng trên đường, đang đứng ở ngã tư đèn đỏ có rất nhiều người qua lại.
Sáng hôm sau anh cũng lại đi chậm tà tà theo tốc độ đạp xe của cô. Anh thấy cô chẳng có biểu lộ gì khác thường cả. Hai người đi song song nhưng chẳng nói với nhau câu nào. Anh thoáng buồn?Tới đèn đỏ, cô lấy từ trong xách ra một lá thư cũng cột dây nơ hồng đưa cho anh. Mọi cử chỉ của cô đều toát lên sự dịu dàng tinh khiết đến lạ kỳ. Anh cảm thấy mình thật là hạnh phúc.
* * *
Anh với cô nói chuyện, tâm sự qua thư rất hợp nhau. Anh có cảm giác như cô và anh sinh ra là để dành cho nhau. Mọi cảm xúc, suy nghĩ của anh và cô đều giống nhau đến lạ kỳ. Càng nói chuyện với cô anh càng cảm thấy mình không thể sống thiếu cô được. Cô làm cho trái tim anh nhảy nhót và ca hát mỗi ngày. Chính cô là người đem gia vị cuộc sống đến với anh, làm cho mỗi ngày của anh đều là một ngày mới mẻ, một ngày hạnh phúc.
Mối quan hệ của anh và cô thắm chặt theo thời gian. Ngày ngày anh và cô vẫn đi cùng một đường, không ai nói với ai câu nào. Và ngã tư đèn đỏ từ lâu đã trở thành điểm hẹn đưa thư của hai người.
Anh yêu cô tha thiết, anh muốn được cùng cô có những buổi hẹn hò, anh muốn được ôm cô trong vòng tay, được yêu cô như bao cặp tình nhân khác. Thế là một ngày kia anh quyết định làm cho cô bất ngờ. Tới điểm hẹn ngã tư đèn đỏ, như thường lệ anh sẽ rẽ phải, nhưng lần này anh rẽ trái và lặng lẽ đi theo cô. Anh muốn chờ cô làm việc xong sẽ cho cô bất ngờ về sự xuất hiện của anh.
Anh đi theo cô. Đi đến đường Nguyễn Trãi, cô dừng xe và dắt bộ vào một cơ quan nào đó. Anh nhìn lên. Bất ngờ. Anh không tin vào mắt mình khi thấy dòng chữ ??Trường khiếm thính Nguyễn Trãi?. Anh lái xe về. Anh nghĩ về chuyện của anh và cô. Từ khi quen cô tới giờ anh chưa hề nghe cô nói một lời nào. Hai người chỉ nhìn nhau cười, chỉ tâm sự và trò chuyện qua thư. Đã có lần anh bắt chuyện với cô nhưng cô chỉ cười. Thì ra cô không nói được. Anh đau khổ đến quằn quại. Tại sao ông trời lại trêu ngươi anh như thế? Tại sao cô không phải là một người bình thường như bao người khác??
Anh suy sụp tinh thần. Anh không muốn suốt ngày chỉ có thể nói nói chỉ chỉ bằng tay với người mình yêu thương mà không được nghe tiếng cô ấy đáp trả. Anh xin nghỉ phép ở công ty. Suốt ngày anh chìm trong cơn men say. Anh khóc, khóc rất nhiều. Anh không muốn mất cô, nhưng anh cũng không đủ can đảm để đến với cô, người không thể thốt lên bất kỳ lời yêu thương nào dành cho anh.
* * *
Đã 3 tháng trôi qua anh tránh mặt cô. Anh đi con đường khác, về con đường khác. Cuộc sống của anh có thêm khói thuốc và men rượu từ lúc nào anh cũng không biết. Anh cảm thấy mình không còn là mình nữa. Anh lấy những bức thư của cô viết ra toan xé, nhưng rồi anh lại đọc nó, không cầm nổi lòng mình anh khóc nấc lên, anh thấy nhớ cô quá, ?..
* * *
Anh về sớm hơn mọi ngày, đứng trước cổng trường chờ cô.
Tan trường. Cô vẫn mảnh mai trong bộ váy trắng như ngày nào, nhưng anh thấy trong ánh mắt cô là cả một nỗi buồn sâu thẳm, nỗi buồn mà anh không sao diễn đạt bằng lời được. Thấy anh, ánh mắt ấy như bắt gặp ánh mặt trời buổi sớm mai, mở to, rạng rỡ?Cô tiến tới chỗ anh, dè dặt? Anh cười ngại ngùng, đưa cho cô tờ giấy không cột nơ hồng, chỉ có một dòng duy nhất: anh yêu em, và anh sẽ cố gắng học cách nói chuyện bằng tay để có thể hiểu em được nhiều hơn. Cô cười. Ánh mắt cô long lanh: ?? Em sẽ dạy anh cách nói chuyện bằng tay như dạy các học trò của em nha?. Anh tròn mắt. Sung sướng. Anh chỉ còn biết ôm lấy cô và hét lớn: ??Nhã Uyên ơi, anh yêu em, nhiều lắm, nhiều lắm, em có biết không!!!?
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.