Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

NỤ CƯỜI NỬA MIỆNG.

[ 2009-07-05 10:46:35 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

NỤ CƯỜI NỬA MIỆNG.
Tác giả : VICENTE RIVERA, là một trong những nhà văn nổi tiếng nhất của Philippins.
Tác phẩm ALL OVER THE WORD là một trong những truyện ngắn nổi tiếng nhất của văn hào. Tạm dịch NỤ CƯỜI NỬA MIỆNG.
Người dịch: VanTienSinh.
Có một lần, vào một buổi tối tháng tám năm 1941, sau khi đã coi xong cuốn phim trong suất cuối cùng của rạp, tôi ra ngoài đường và ngay lập tức ùa vào là sự im lặng lạnh lẽo của màn đêm. Tôi chợt hơi rùng mình khi đứng trên con phố nhỏ, đầu ngẩng lên nhìn vào bầu trời xa xăm đang lấp lánh ánh sáng của muôn vì sao. Tôi yên lặng dứng một mình nghe tiếng gió đêm vi vút lướt qua người lành lạnh. Trên các con đường vắng lặng, các căn nhà hiện lờ mờ âm u đang chìm vào giấc ngủ. Tôi luôn thích ở một mình trên những con đường vắng vào những đêm khuya, luôn dừng lại một chút để lắng nghe trong đêm những âm thanh thỉnh thoảng vọng tới. Nó có lẽ là những tiếng khóc nỉ non của sự trống vắng trong đêm khuya cần được chia xẻ.
Tôi hiện đang ở trong một căn nhà đã già cỗi theo thời gian, gần như là mục nát đối diện với rạp chiếu phim. Từ ngoài đường nhìn vào nhà, tôi có thể nhìn thấy cái sân, bao xung quanh là các phòng được cho thuê, mỗi phòng là chen chúc cả một gia đình. Phòng tôi, như tất cả các phòng khác trên tầng trệt, quay nhìn ra sân . Ngoài tôi ra còn có thêm ba người anh em họ cùng chung phòng. Khi tôi rời đường bước vào sân, tôi nhận thấy rằng ánh sáng trên bàn học của tôi vẫn còn bật sáng chiếu ra hành lang bên ngoài phòng. Sau bữa cơm chiều, tôi đã lấy cuốn sách ra để học, nhưng rồi lại đổi ý để đi xem phim. Tôi hình như đã quên tắt đèn và các anh em họ của tôi chắc có lẽ cũng đã sơ ý mà quên luôn.
Tôi bước vòng qua tấm ván ngăn dùng để ngăn riêng ra một "khu học tập" và vô tình bắt gặp một cô gái đang đọc sách bên bàn. Chúng tôi nhìn nhau và cùng đồng thời giật mình. Tôi chưa hề gặp cô bé này trước đây. Cô bé hình như là khoảng chừng mười một tuổi, và đang bận một chiếc váy đầm màu xanh. Mái tóc của cô bé dài và thẳng thả xuống ngang vai. Cô bé đang chăm chú đọc bản sao "Thần thoại Hy Lạp" của tôi.
Mắt cô bé mở to tròn xoe nhìn tôi, và chợt tối đi một chút trong sợ hãi. Sau một lúc lâu chúng tôi vẫn im lặng. Cô bé là một cô gái đẹp duyên dáng với nước da mịn màng màu ôliu nổi bật lên dưới ánh đèn. Mũi cô bé thẳng, nhỏ, tuyệt đẹp như khuôn đúc. Môi của cô bé đỏ hồng và căng mọng. Và có một chút hơi khác nơi cô bé? Hình như có chút gì đó cô đơn? Và có chút gì đó trống vắng?
- Tôi cũng rất thích những câu chuyện. Tôi cũng hay đọc để tìm thấy bất cứ điều gì tốt đẹp nằm ở xung quanh mình. Em đã đọc lâu chưa? - Tôi nói.
- Cũng lâu rồi. - Cô bé nói mà không hề nhìn tôi. Một cách từ từ cô bé đứng lên và đồng thời gập cuốn sách lại, sau đó lại nói tiếp. - Em xin lỗi.
- Em có muốn đọc nữa không?- Tôi hỏi cô với một nụ cười, cố gắng để làm cho cô bé cảm thấy sự thân thiện nơi tôi.
- Không. Cảm ơn anh. - Cô nói.
- Ồ, đúng rồi. Trời đã quá khuya, em cũng nên đi ngủ nhưng mà em có thể cầm nó theo. - Tôi cầm cuốn sách lên.
Cô bé hơi phân vân đôi chút và một cách e thẹn cầm lấy cuốn sách tôi đưa. Cô bé ngập ngừng nhìn xuống những đầu ngón chân còn chưa biết là đã nên đi hay chưa.
- Em sống ở đây? - Tôi buột miệng hỏi.
- Dạ.
- Phòng nào?
Cô quay đầu và hất về phía góc xa, ngang qua sân, hướng về một phòng nhỏ ở gần khu bếp chung. Phòng này là của người gác cổng: một phòng nhỏ hẹp hình vuông không có cửa sổ mà chỉ có một lỗ thông hơn phía trên cửa ra vào.
- Em sống cùng với Mang Lucio?
- Ông ấy là bác của em.
- Em đã ở đây lâu chưa? Sao anh chưa từng thấy em?
- Lâu rồi. Em biết anh.
- Ồ. Chúc em ngủ ngon. À, nhân tiện cho anh hỏi em tên gì?
- Maria.
- Chúc ngủ ngon, Maria.
Cô bé quay người, nhanh chóng chạy băng qua sân, thẳng tới phòng của cô, và đóng cửa không một lần ngoái nhìn lại.
Tôi cởi đồ, tắt đèn và nằm trong giường mơ màng. Tôi đã hai mươi mốt tuổi và đã có một việc làm. Tiền lương thì thật hạn hẹp và tôi sống trong một căn nhà đang đổ nát từ từ, nhưng dường như cuộc sống có vẻ vẫn tốt đẹp. Và đêm đến, khi những tiếng động ồn ào ban ngày đã lùi bước và lúc ta đã nằm an toàn trong phòng, ta có thể mơ đến những điều tốt hơn, dù cho là nhìn về quá khứ hay hướng tới ngày mai, ta vẫn cảm thấy rằng cuộc sống thật là đẹp, dẫu rằng hãy còn nhiều gian khó. Và sau đó, khi đêm đã trở nên lạnh hơn, và bất chợt thình lình ta lại cảm thấy cô độc một mình trên thế giới này, trôi dạt mơ màng đâu đó trong tiềm thức, thì ta lại chợt phát hiện ra một điều, sự lẻ loi khủng khiếp mơ hồ đó sẽ mang ta bay đến gần tất cả vạn vật, vượt qua các bức tường và bóng tối của nó, bay đến với những người khác đang ngủ trong phòng, bay đến với tất cả mọi thứ trong hay ngoài ngôi nhà, bay ra đường phố, thành phố, và bay đến khắp mọi nơi.
Tôi gặp lại Maria vào một buổi nhập nhoạng tối một tuần sau đó, lúc tôi từ văn phòng trở về nhà. Tôi thấy cô bé đi trước tôi một cách chậm rãi như thể nếu không cẩn thận thì có một cái gì đó sẽ đụng vào cô. Nhưng tôi lại không biết là Maria cho đến khi cô bé ngừng lại và tôi đã đuổi kịp cô bé.
Cô bé bận một váy đầm màu trắng nhìn thật cũ kỹ. Cô bé lại mang một đôi giày chơi quần vợt màu nâu mà có lẽ trước đây nó từng là màu trắng. Cô bé ngừng lại nhằm để xem các hình ảnh của tấm quảng cáo "Đang đến" của rạp chiếu phim.
- Chào em. – Tôi cố cất giọng thật nhẹ nhàng.
Cô bé cười nhìn tôi và vội quay đi chỗ khác. Cô bé im lặng nhưng cũng không bước đi. Tôi cảm thấy sự e thẹn của cô bé, nhưng không còn thấy sự mất tự chủ của cô bé, không còn thấy sự căng thẳng và thận trọng của đêm đầu tiên cô bé gặp tôi. Tôi đứng bên cạnh cô bé, nhìn những hình ảnh được ghim trên bảng, và mồm khe khẽ huýt sáo.
Cô định quay đi nhưng sau đó lại mở to mắt nhìn tôi. Tôi nhìn thấy là hình như trong đôi mắt đó thoáng chút nét buồn? Tôi mỉm cười, chợt trong tôi trào dâng lên cảm giác mong muốn được làm cho cô được vui hơn nếu có thể được.
- Em sẽ trả anh cuốn sách bây giờ. - Cô bé nói.
- Em đã đọc xong?
- Dạ.
Chúng tôi thả bộ trong bóng tối trên đường. Đường Magallanes ở Intramuros, giống như tất cả các đường phố khác, chật hẹp, được bao bởi những ngôi nhà không sơn phết, cũ kỹ, xấu xí, nhìn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu dưới bóng đêm về.
Chúng tôi đã vào trong căn nhà và tôi theo sau cô bé ngang qua sân. Tôi đứng chờ ngoài cửa mà cô bé đã đóng cẩn thận ngay sau khi cô bé vào phòng. Cô quay ra gần như ngay lập tức và đưa vào tay tôi cuốn sách "Thần thoại Hy Lạp". Cô không nhìn tôi và đứng cách một khoảng xa.
- Tên anh là Felix. - Tôi nói.
Đột ngột cô bỗng hé môi cười. Đó chỉ là một chút của nụ cười, hay chỉ là nửa nụ cười, chỉ gần như là một nụ cười chưa kịp thành hình. Nhưng tôi chợt cảm thấy thoáng qua có chút gì đó thật đặc biệt, hình như là có sự chân thành của tình bạn.
Tôi bước về miệng huýt sáo khe khẽ. Dừng ngay cửa phòng, tôi quay lại. Maria đã biến mất. Cửa phòng của cô bé đã đóng lại.
Tháng tám của năm 1941, là một tháng thật nóng. Sự oi bức của mùa hè cứ luẩn quẩn trong không khí, đặc biệt là ở Intramuros. Nhưng giống như những ngày cuối mùa hè, có những buổi chiều khi thời tiết đã được dịu bớt đi và trở nên trong lành, bầu trời xanh ngát làm cho ta có cảm giác bồng bềnh như muốn bay lên tận trời cao.
Tôi rời khỏi văn phòng trong một ngày có một chiều như vậy. Một ngày thật là bận rộn trong công việc giống như tất cả những ngày làm việc đã qua. Tôi cảm thấy người mệt mỏi. Tôi bước đi thật chậm, hướng về phía xa của thành phố xưa cũ, nơi mà lưu lượng xe cộ đã giảm đi đáng kể. Trên đường phố nơi đây có những cây cổ thụ, có những bức tường cổ bao quanh thành phố. Được một nửa đường tới trường học, tôi đã đổi ý và quay đầu đi về phía cổng dẫn tới Bonifacio Drive. Tôi cần những cơn gió mạnh hơn, bầu trời rộng lớn hơn. Tôi cần tất cả những gì có thể có được của buổi chiều cho riêng bản thân mình.
Maria đang ngồi trên chiếc ghế đầu tiên, chiếc ghế mà bạn sẽ thấy nếu bạn tới đó bằng việc lái xe ra khỏi góc cua từ cổng phía Tây. Cô bé đã thấy tôi trước khi tôi nhận biết là có cô bé ở đó. Lúc tôi nhìn thấy cô bé, cô bé đã mỉm một nụ cười nửa miệng quen thuộc, mà nhìn nó tôi thấy nói lên mọi điều trong tâm tư của cô.
- Chào em. Thế giới nhỏ bé thật. - Tôi nói.
- Sao anh?
- Anh muốn nói thật là tuyệt vời khi gặp em ở đây. Em hay thường xuyên đến chỗ này?
- Thường xuyên lắm. Em cũng còn đi nhiều nơi khác.
- Bác em không cấm à?
- Không. Ông ấy không bao giờ đi đâu. Mặt khác, ông ấy chẳng lấy đó làm phiền.
- Em bây giờ định đi đâu?
- Ồ, em sẽ leo lên các bức tường thành. Tới những khu vườn trên kia, gần cổng Victoria. Anh biết chứ?
- Anh biết. Em sẽ làm gì khi leo lên đó?
- Ngồi xuống và..
- Và làm gì?
- Chẳng làm gì cả. Đơn giản chỉ là ngồi thôi.
Cô đã rơi vào im lặng. Dường như có cái gì đó ngăn cách giữa chúng tôi. Cô lại đột ngột trở nên xa cách. Nó trở lại giống như đêm đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi quyết định thay đổi chủ đề câu chuyện.
- À. Những người thân khác của em đâu? - Tôi hỏi với một sự cẩn trọng.
- Anh muốn nói đến ba và mẹ của em?
- Ừ. Và cả anh chị của em nữa.
- Ba và mẹ của em đã chết. Chị của em đã có gia đình. Chị ấy hiện sống ở Tỉnh. Chẳng còn ai khác nữa cả.
- Vậy là em đã sống và lớn lên dưới sự chăm sóc của bác em?
- Dạ.
Chúng tôi lại rơi vào im lặng. Maria đã trả lời các câu hỏi của tôi mà chẳng hề lúng túng, hầu như không có một chút cảm xúc, với một giọng lành lạnh không âm sắc.
- Em có đi học không, Maria?
- Có.
- Lớp mấy?
- Sáu.
- Em có thích không?
- Có.
- Anh biết là em thích đọc sách.
Cô lại im lặng. Nắng chiều đã tắt. Những ngọn gió từ biển thổi vào đã trốn đi đâu mất. Hơi ấm áp cuối cùng của mặt trời cũng đã dần tan trong cái lạnh đang kéo tới. Những cây cổ thụ và các tòa nhà đang lấp dần khoảng cách hòa quyện với nhau trong một bức tranh màu vàng đỏ trong buổi chiều tà. Đây chính là khoảnh khắc trong ngày mà tôi yêu thích nhất. Maria và tôi vẫn ngồi cạnh nhau, cùng tìm hiểu cái điều đã tạo nên sự im lặng của hai chúng tôi, cái điều mà đã mang chúng tôi cùng ngồi bên nhau trên chiếc ghế bên dại lộ, một nam và một nữ, một người lạ với một người lạ, một điều khó thể hiểu được, nó vừa tự nhiên và vừa như khó nắm bắt như những chiếc bóng trãi dài trước khi mặt trời lặn.
Những ngày sau đó là chuyển sang mùa mưa. Thành phố trở nên âm u và xám xịt trong những đợt gió mùa đầu tiên thổi về. Không còn nhiều dịp để đi dạo trong ánh nắng mặt trời. Tôi chợt cảm thấy trong lòng cũng trở nên giá lạnh.
Maria và tôi đã trở thành bạn bè, mặc dù chúng tôi không gặp nhau thường xuyên. Tôi cố gắng dành thời gian nhiều hơn trong việc học. Nói chung ta chẳng có thể làm thêm được gì nhiều ở một thành phố trong mùa mưa. Tháng chín đến và rồi cũng qua đi nhanh chóng.
Vào tháng mười một, mặt trời le lói qua những đám mây, và khoảng ba hoặc bốn ngày, chúng tôi có thời tiết sáng sủa. Khi ấy, tôi lại cho phép mình mơ màng nhớ lại cảnh tôi rời khỏi bàn làm việc, ra khỏi các bức tường bên ngoài văn phòng, vào trong khu vườn trên tường thành và tới cái ghế dưới tán cây ở đại lộ. Có một lần, trong khi làm việc với một bản sao xấu trên bàn làm việc, tâm trí của tôi lại chợt quay về cuộc gặp gỡ lần đầu tiên với Maria. Và trong ký ức nó hiển hiện thật rõ ràng như trước mắt, ánh đèn điện, bóng tối bao quanh chúng tôi, sự im lặng. Và Maria, với đôi mắt mở to hơi tối lại, có gì đó trống vắng trong đôi mắt ấy...
Trong tháng mười hai, tôi đã bị một cơn sốt nhẹ. Để dưỡng bệnh, tôi về nhà ở tỉnh. Tôi đã ở nhà ba ngày. Tôi cảm thấy không thoải mái như thể mình không còn là chính mình. Tôi thầm giả định rằng chắc ai cũng như vậy khi bị bệnh.
Một cơn mưa thật to giận dữ đổ xuống trên đường xe lửa khi chở tôi quay lại Manila. Bên ngoài cửa sổ, phong cảnh nối nhau bởi những quả đồi trọc và những cánh đồng. Tôi đang tự hỏi tiếng bánh xe nghiến vào đường ray có phải đã làm lòng tôi trở nên một màu xám u ám. Có phải lúc ta đau ốm, lúc ta nằm trên giường bệnh, chính điều đó làm cho ta cảm thấy ta đã được đánh thức ra khỏi giấc mơ, và rằng ta sẽ nhớ trong nỗi đau đầy nước mắt về những con đường, những ngôi nhà và con người?
Cũng trong tháng mười hai, chúng tôi đã bị những cuộc không kích đầu tiên.
Tôi về nhà vào một đêm mà bóng tối phủ lấp các con đường và mọi người. Mọi thứ dường như tơi tả, như là không có ai quan tâm đến bất cứ thứ gì chung quanh.
Tôi về đến phòng mình vừa kịp lúc tiếng còi báo động rú lên. Tôi thay đồ bận vào bộ đồ cũ. Trởi tối đen, còn tối hơn nữa sau khi trăng lặn. Tôi đi ra hành lang và ngồi vào trong một chiếc ghế dựa. Xung quanh tôi mọi người đang chuyển động và tôi nghe những giọng nói thì thào thật khẽ ngay cả khi họ cười.
Tôi ngồi trong sợ hãi và lạnh lẽo.
- Phải anh đó không. Felix?
- Anh đây. Maria.
Cô bé đang đứng bên cạnh chiếc ghế của tôi, tựa sát vào tường. Tiếng nói của cô bé nhỏ và ma quái trong đêm tối. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng của tôi.
Cô bé bỗng im lặng một lúc lâu.
- Em ghét bóng tối. - Cô nói.
- Ồ. Khi em ngủ thì em phải tắt đèn đúng không?
- Nó không giống. Bóng tối này như nuốt lấy cả thế giới. - Cô bé nói giọng khe khẽ.
Chúng tôi không nói gì với nhau nữa cho đến khi đèn được bật sáng trở lại. Sau đó cô về phòng.
Không bao lâu sau đó chiến tranh nổ ra.
Ban đầu, tất cả mọi thứ có vẻ như là hư ảo. Nó như là cuộc sống trên màn ảnh ta hay xem, và ta vừa là diễn viên vừa là khán giả. Nhưng những âm thanh của bom nổ là hiện thực, nó đập vào tai của chúng ta một cách thật rõ ràng thức tỉnh chúng ta ra khỏi giấc mơ.
Ở Intramuros, hầu như mọi người rời khỏi nhà của mình ngay đêm đầu tiên của cuộc chiến tranh. Nhiều người trong số họ bò xuống những cái góc dưới chân những bức tường thành cũ, khi lần đầu tiên họ nghe tiếng còi báo động vang lên. Buổi tối đó, tôi trở về nhà và phát hiện ra ngôi nhà trống không. Người gác cổng vẫn còn ở lại. Anh họ của tôi làm việc trong quân đội cũng ở lại. Tất cả những người khác đã đi hết.
- Maria? - Tôi hỏi Mang Lucio.
- Cô bé đi cùng với bác gái tới tường thành. Có lẽ đêm nay họ sẽ ngủ ở đó. - Ông ta nói với tôi.
Anh họ của tôi đã nói với tôi rằng vào buổi sáng chúng tôi sẽ phải chuyển tới Singalong. Có một căn nhà có sẵn. Lý do anh ta còn ở lại, theo anh ta nói, là bởi vì đã không thể di chuyển được đồ đạc của chúng tôi. Ngày mai cần phải di chuyển đồ đạc của chúng tôi ngay lập tức.
- Thế bác thì sao, bác Mang Lucio?
- Tôi không biết là phải nên đi đâu.
Chúng tôi ăn thịt heo hộp cùng với đậu và bánh mì. Chúng tôi lăn ra ngủ trên sàn nhà, dưới ánh đèn mờ mờ tỏa ra được bọc trong những tấm vải đen. Ngôi nhà rên lên cót két trong đêm khi có tiếng bom dội tới. Chúng tôi ngủ mệt mỏi trong chập chờn.
Tôi dậy sớm. Thật là khó chịu khi thức dậy trong ngôi nhà mà mới hôm qua còn vang tiếng cười của trẻ nhỏ giờ lại yên ắng đến rợn người. Trong nhà bếp, có tiếng động và có mùi của thức ăn bay ra.
- Chào em. - Tôi nói.
Đó chính là Maria, đang chiên cơm. Lúc này cô bé đứng bên bếp liền quay lại và nhìn tôi một lúc lâu. Sau đó, không hề nói một lời, cô quay trở lại với công việc đang làm.
- Em và bác em có đi không? - Tôi nói.
- Em không biết.
- Ông ấy không nói gì với em?
- Không.
- Bọn anh sẽ chuyển tới Singalong.
- Em biết rồi.
- Dù sao đi nữa, anh sẽ quay lại tối nay. Hoặc có lẽ chiều nay. Chúng ta sẽ không nói lời tạm biệt nhau cho đến khi đó.
Cô bé không nói gì thêm. Tôi vội vàng vệ sinh cá nhân rồi trở lại phòng của tôi. Tôi thay đồ và đi ra ngoài.
Vào lúc trưa, tôi đã đi tới Singalong để ăn. Tất cả các đồ đạc của chúng tôi đã được chuyển về, và mọi người đang bận rộn thu xếp trong căn nhà theo thứ tự. Ngay sau khi tôi kết thúc bữa ăn trưa, tôi đã quay trở lại văn phòng. Có vài xe tải ở đó. Những cuộc không kích được báo động thường xuyên. Ánh sáng ban ngày dường như sáng chói lóa. Nhìn trên những khuôn mặt của người dân thấy tái nhợt đầy mệt mỏi như đang run rẩy trong màu vẽ ảm đạm chết chóc của bức tranh chỉ có hai gam màu xanh và xám.
Buổi tối, tôi quay về con đường phố quen thuộc. Tôi đã phải dừng lại nhiều lần bởi các tình nguyện viên làm công tác báo động. Căn nhà chìm trong bóng tối âm thầm. Tôi đi ngược trở lại lên đường phố. Tôi lại đứng một lúc lâu trước căn nhà. Có cái gì đó níu tôi lại không muốn tôi rời đi xa. Một ánh đèn rọi vào mặt tôi. Đó là một bác tình nguyện viên.
- Cháu sống ở đây?
- Đã từng. Tính cho đến hôm qua. Cháu đang tìm người gác cổng.
- Tại sao, cháu đã để quên cái gì lại à?
- Dạ, cháu đã quên. Nhưng cháu nghĩ rằng cháu đã mất nó ngay từ bây giờ.
- Ồ vậy sao, vậy thì cháu tốt hơn nên đi đi. Nơi này, toàn bộ khu vực này đã được lệnh di tản. Không còn có ai sống ở đây nữa đâu.
- Dạ, cháu biết. Không còn có ai. - Tôi nói.
(Hết)

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • My Secret Folder v4.31 - Tạo Passwork, Hide cho Folder
  • Ngắm Miss Universe 2009 – Stefania Fernande
  • Night City 3D Screensaver 1.0 Portable
  • Arafasoft System Optimizer v6.1
  • Chuyện Vợ Chồng
  • CodeGear RAD Studio 2009 Architect: Delphi Win32/.NET, C++ Builder, Delphi Prism (2009)
  • Portable 1001 Minigolf Challenge
  • Nhóc Con Hay Hát ....
  • Ebook hướng dẫn dùng và design theme blog 360 Plus
  • Những bức hình vui

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?