Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

Và gió còn thổi mãi

[ 2008-10-22 09:36:36 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Đã lâu lắm rồi anh mới trở lại thành phố này. Đa số là những chuyến bay thẳng từ Sài Gòn ra Hà Nội. Có những lúc trên máy bay anh từng nghĩ mình đang bay qua thành phố, dưới kia anh có một người quen cũ, người anh từng nghĩ đến trong những đêm cao nguyên đầy gió của một thời trai trẻ. Bây giờ, thành phố biển nhiều đổi thay

Những căn nhà mới mọc lên thay cho những khu chung cư cũ. Người ta đã được cấp đất, cấp nhà, hoặc xoay xở mua được đất, làm nhà mới. Con đường ven biển đẹp như không thể nào đẹp hơn. Lên xe đi ăn hải sản, ngang qua cây cầu mới, câu chuyện râm ran về cái xóm biển nghèo nàn, lụp xụp một thời nay đã đổi đời, nhiều nhà bây giờ giàu lắm, chỉ chờ tiền nước ngoài. Ai đó trên xe thốt lên: “Vẽ chuyện. Giàu mà sao nhà cửa vẫn cứ tạm bợ thế này, cứ phải làm lụng cật lực ấy chứ”.

Anh chọn chỗ ngồi sát biển vì ngay phía đối diện quán là vách taluy nham nhở, người ta đã phá núi lấn biển để làm ăn. Thằng bạn tiếu lâm: “Tớ mà làm chủ khu này, tớ mở thêm trò chơi leo núi. Khách leo xong, đói, càng ăn nhậu bạo”. Lại thấy váng vất buồn. Cầm cây guitar chẳng hát được, chỉ gảy vài cái rồi trả lại cho chủ quán, anh biết tâm trí mình đã hướng mãi về một góc ở thành phố biển này. Nơi ấy, giờ này chẳng biết người ấy ra sao, có nhảy mũi không khi anh đang lặng lẽ trở về như một sự tình cờ. Nghĩ tới đây anh bật cười: Vớ vẩn. Bởi ngay cả khi anh cố tình sắp đặt, chuẩn bị sẵn tư thế gặp nhau như bao nhiêu năm trước, anh vẫn không làm được cơ mà.

Thôi thì cứ coi như cơn gió đi qua đời nhau. Anh nói hay cô ấy nói, anh chẳng còn nhớ nữa.

Chiều, anh đi qua vùng nhà ấy. Xa lạ. Chỉ cần cái bấm chuông, sẽ có khuôn mặt hiện lên sau khuôn cửa. Có thể là cô bé nào đó, người giúp việc nào đó, hỏi: Xin lỗi, ông tìm ai?...

Như cách đây 20 năm anh đã từng ghé qua. Ban trưa, anh đi qua khu tập thể văn công. Căn nhà cấp 4 lụp xụp. Chàng chuyên viên ngành văn hóa trẻ từ miền cao nguyên xuống nhân chuyến công tác, ban trưa lẳng lặng kêu anh xe ôm chở ra khu văn công. Anh biết, ở tỉnh này, cô là diễn viên nổi tiếng, chỉ cần nói tên ra là anh xe ôm có thể nói cho anh biết vài thông tin sốt dẻo nhất. Nhưng có cần không? Anh thấy không cần thiết, biết đâu lại làm khuấy động cuộc sống của cô ấy, bất lợi cho cô ấy với những lời đồn đại. Anh bảo anh xe ôm dừng lại ở đầu hẻm rồi lặng lẽ đi vào. Ban trưa mà khu tập thể yên tĩnh lạ, nhà cô cũng như bao nhà khác, chỉ dễ nhận ra hơn nhờ giàn hoa giấy nở những chùm đỏ rực. Cửa sổ mở, thoáng một bóng người phụ nữ tóc dài. Anh không dám nhìn, sợ đúng là tấm lưng và bờ vai ấy, anh quay đầu đi thẳng.

Thôi thì cứ coi như cơn gió đi qua đời nhau. Anh nói hay cô ấy nói, anh chẳng còn nhớ nữa.

- Anh định sống mãi với xứ sở này sao? Em thấy lạnh lẽo và không hợp với anh đâu!

- Thì em cũng sống như anh, tỉnh lẻ cả mà.

- Biết vậy. Nhưng em vẫn thấy...

Đêm ấy đã thật xa trong cuộc đời anh. Mùa đông cao nguyên năm đó thật lạnh. Căn gác nhỏ của anh trong khu tập thể gió rít liên hồi, thỉnh thoảng lại hú lên từng chặp. Thằng Lâm, bạn anh từ Hà Nội vào chơi và cũng để xem có việc gì làm không đã bỏ về sau hai đêm ở lại cao nguyên. “Gió máy thế này tớ đếch chịu nổi”, hắn nói và ra bến xe về thật. Đúng là với những ai không quen thì cái gió mùa đông cao nguyên hãi lắm: Cứ hun hút, như xoáy sâu vào tận tâm can. Đi ngoài đường thì gió rít trên ngọn cây, vào nhà gió gầm gào trên mái. Những giấc ngủ trôi qua trong tiếng gió. Nhưng anh cũng đã quen dần, đôi khi tiếng gió lại làm anh dễ ngủ sau nhiều giờ ngồi bên bàn viết. Gần ba năm công tác, sống trên căn gác này mấy mùa đông, anh lại thấy ấm cúng khi đóng chặt cửa, bật ngọn đèn vàng lên viết lách nhì nhằng. Chếch sau lưng, phía cửa sổ, gió lùa qua khe. Chiều, ông trưởng phòng tổ chức gọi anh lên, đưa thông báo lên lương kèm theo lời dặn: Cậu làm việc tốt lắm, cố gắng lên nhé. Anh chẳng thấy vui gì, chỉ nói cám ơn và tự nhủ: Thêm mấy đồng bạc cắc, có thêm chút danh giá gì đâu. Ngang qua phòng anh chàng chuyên viên tổ chức biểu diễn, thấy cửa đóng im ỉm, biết là hắn đã đưa đoàn nào đó đi lưu diễn rồi. Tiếng là cùng sở nhưng anh chẳng mấy khi quan tâm tới mảng ấy, việc ai người đó làm. Mấy người bạn rủ ra phố làm ly rượu cho ấm người, anh định đi thì có điện thoại từ Phú, biên tập viên đài phát thanh tỉnh: Cậu viết cho tớ bài 15 phút nhé, chiều mai đưa cũng được. Tiện thể, anh mua khúc bánh mì về phòng, định tối nay thức viết cho xong, mai rảnh tay làm chuyện khác.

Ngòi bút chạy đều trên trang giấy, chợt có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ có phần dồn dập. Lạ thật, mấy ai kiếm mình giờ này nhỉ? Anh lẩm bẩm và đứng lên, đưa tay mở chốt cửa. Cơn gió lạnh ùa vào phòng với một bóng áo đỏ. Gần như người ấy ập vào anh, phía sau cái áo lạnh màu đỏ rất Tây ấy, anh vẫn cảm nhận được cái ấm mềm của cơ thể phụ nữ. Quả thật, khi anh dìu người ấy ngồi lên được chiếc ghế bên bàn làm việc thì đó là một cô gái.

- Em vừa bên sở về. Các anh bên ấy bảo qua tìm anh.

- Vâng, tôi đây, có việc gì không?

- Em là Nghi San, đoàn văn công tỉnh S. Em về Bắc thăm nhà nên vào trễ, đoàn đã đi lưu diễn rồi. Ghé sở họ nói thứ bảy rồi, ai cũng đi vắng, qua khu tập thể tìm anh xem anh có giúp được gì không?

Thực tình, anh hết sức lúng túng. Gã chuyên viên đã đưa đoàn đi, anh nào biết đoàn đi đâu. Giờ này hỏi mấy ông phòng ấy thì cuối tuần, họ cũng đã ra rẫy cà phê hết.

- Thôi, để đồ đạc đây, ra phố kiếm gì ăn cho ấm bụng rồi tính. Chẳng biết sao anh nói như thế, mà chắc lúc ấy chẳng có cách gì tốt hơn.

Gió vẫn hú từng cơn. Anh đưa San đi ra trung tâm thị xã. Cũng còn sớm chán. Ngang qua hiệu sách tổng hợp tỉnh, San bảo anh cho cô ghé lại mua ít sách để đọc trong những ngày lưu diễn. Trong khi San xem sách, cô bé bán sách nhìn anh cười ý nhị và hỏi nhỏ: Ai mà xinh vậy anh? Anh chỉ cười cười nhưng nhìn lại, anh thấy quả thật San khá xinh. Lúc ấy anh chưa biết San là nghệ sĩ ngôi sao của tỉnh, cô chỉ được phép vào trễ hai ngày thôi, ông trưởng đoàn trước khi cho cô đi phép đã dặn dò nhiều lần như thế.

Thấy cô ngồi ăn bát bún nóng, anh biết cô đang rất đói. Cô ăn tự nhiên, trong khi anh uống cà phê. Đường về, như sự tình cờ, anh đưa cô đi đường tắt qua khoảng đất trống sau nhà văn hóa trung tâm thị xã. Những cây dã quỳ qua một mùa mưa đã lên cao vượt đầu người. Từ xa, những căn nhà hắt lên ánh đèn vàng vọt. Cô có vẻ hơi sợ bóng tối nên đi sát vào anh. Bỗng một con vật gì chạy ngang làm anh và cô đều giật mình. Như một phản xạ, cô ôm chầm lấy anh và anh cũng choàng tay ôm chặt lấy cô. “Đừng sợ. Có lẽ chỉ là con sóc hay con thỏ gì đấy thôi”. Câu nói chưa dứt và trên trán cô, đọng lại cái hôn của anh. Cô để yên, không nói, chỉ thở nhẹ, nắm chặt tay anh.

Về đến phòng, anh nhóm bếp, bắc ấm nước, rồi đưa cô xuống phòng tắm ở dưới nhà. Xách nước, pha đủ ấm xong, anh đứng ngoài chờ cô cho cô đỡ sợ. Đêm hôm ấy, anh nhường cho San ngủ trên chiếc giường con của gã trai độc thân, còn mình trải báo nằm dưới sàn. Đến lúc đó, anh cũng kịp biết San có gia đình, chồng cũng làm việc trong ngành ở dưới tỉnh và cô đã có con.

Cô ngủ nhanh, chắc đi đường cả ngày mệt nhọc. Trằn trọc mãi rồi anh cũng ngủ thiếp đi. Anh chỉ thức giấc khi cô cúi xuống nói thật khẽ: Cám ơn anh.

Ngoài kia, gió vẫn ầm ào. Trời đã hửng sáng...

“Cám ơn anh đã dành cho em sự nhiệt tâm, chăm sóc em chu đáo. Em đã tìm được đoàn. Em diễn ở huyện K. rồi, giờ qua thị trấn P. Bà con xem rất đông, mệt nhưng vui. Tuần sau em sẽ ra diễn ở thị xã. Sắp Giáng sinh rồi, em sẽ đón Giáng sinh ở thị trấn. Anh giữ gìn sức khỏe và làm việc tốt nhé”. Lá thư được cô viết vội, nhờ anh chàng chuyên viên chuyển đến tận tay. Có một điều gì đó, anh không lý giải nổi. Hình như là tình yêu, mà cũng không hẳn thế, bởi đã có gì đâu, anh và cô đều cố gắng giữ gìn cho nhau cơ mà. Đã bao lần anh tự nhủ: Thì cứ như cơn gió đi qua đời nhau, nặng lòng mà làm gì. Chính San cũng đã cho anh biết cô ấy có gia đình, dù chồng cô và cô không thực sự hạnh phúc. Anh cũng chỉ biết đến đó và chẳng hỏi làm gì. Buổi trưa sau hôm gặp cô, mất cả buổi sáng lùng sục, hỏi han, người ta nói đoàn đi vào huyện B., anh đưa cô ra bến xe ngay. Đã từ giã nhau rồi nhưng khi xe chạy, như có gì thúc giục, anh nhảy theo xe. Chiều tối xe mới tới thị trấn, chị trưởng phòng bảo đoàn có lịch diễn nhưng chưa đến, còn đi đâu thì cũng không được biết. Buổi tối, nhà khách vắng người, chỉ có anh và cô, nhưng cũng chỉ là câu nói: Chúc ngủ ngon, sau khi đi một vòng hết thị trấn, cùng uống cà phê ở quán nhỏ rồi về.

Sáng hôm sau, anh về lại thị xã, để cô rẽ sang đường khác tìm đoàn. Thì cũng vậy thôi, cô đã ý tứ giữ gìn cho anh và cô, dù anh biết, nếu anh bước qua, cái ranh giới mong manh ấy sẽ vỡ. “Đêm anh lạnh thì qua với em cho ấm, đừng nghĩ gì cả”. Trong căn phòng nhỏ, thằng đàn ông trong anh đã sôi lên từng chặp, mấy lần anh dợm bước qua rồi tự dằn lòng. Qua tấm vách gỗ, anh cũng biết cô trằn trọc. Nửa đêm anh ra ngoài hút thuốc, không biết tự lúc nào cô lặng lẽ đến bên anh, choàng tay ôm anh thật chặt. Nụ hôn đầu tiên của anh và cô giữa gió ngàn hun hút, bây giờ nghĩ lại anh vẫn rợn người. Anh trở về phòng, tự nhủ hãy để cho cô được bình yên, còn gia đình và công việc. Anh không thể làm xáo trộn cuộc đời cô. Dù ai đó nói rằng làm diễn viên là lãng mạn lắm, thì anh, gã chuyên viên trẻ nào kém lãng mạn, nhưng anh không thể, ít ra là đến thời điểm ấy.

Nhận thư của cô, cả ngày hôm ấy anh chẳng làm được gì. Thị trấn P. chỉ cách thị xã 30 cây số. Chiều xuống, anh đạp xe về. Đến nơi, đoàn đang diễn. Cô nhìn thấy anh trong đám khán giả, một thoáng ngỡ ngàng hiện lên trong đáy mắt. Tan buổi diễn, cô giới thiệu anh với đoàn khi đi ăn tối. Đoàn ngủ lại ở hội trường. Anh chàng chơi kèn đưa cho anh chiếc võng và rủ anh ra mắc ở ngoài hàng hiên cho thoáng. Chỉ nhìn nhau là đủ. 5 giờ sáng, anh trở về thị xã khi mọi người đang yên giấc, chỉ kịp siết nhẹ cô trong vòng tay của gã trai 25 tuổi.

Giáng sinh qua đi, một buổi trưa, cô đến phòng anh. “Em về diễn ở thị xã rồi. Đang ở nhờ bên bảo tàng. Em xin phép đi thăm anh đấy. Anh có nhớ em không?”.

Anh đã yêu cô với tất cả sự tuyệt vời của bao nhớ nhung dồn nén trưa hôm ấy. Đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi hé mở, chiếc mũi cao và đôi lông mày vòng nguyệt. Anh đã thốt lên khi yêu cô: Em đẹp lắm. Cô cười khẽ bảo anh: Chắc yêu em nên anh nói vậy thôi.

Bên ngoài, những ngọn gió vẫn đuổi nhau trên những mái nhà. Cô rên nhẹ:

- Yêu em tuyệt thế này, tối nay làm sao em diễn nổi...

Quả thật, khi nhìn cô diễn dưới ánh đèn sân khấu, một vở diễn nổi tiếng, một vai nổi tiếng, anh thấy cô đẹp rạng ngời. Anh tự nhủ: Có phải em đấy không? Trưa nay cô nói thế, anh đã lo cô mỏi nhừ đôi chân, trong khi vai diễn của cô là vai chính và bộ môn nghệ thuật này đòi hỏi nhiều kỹ thuật hình thể đến mức kỳ công. May sao cô diễn xuất thần, anh chỉ hết lo khi tấm màn nhung khép lại, tiếng vỗ tay không ngớt.

Đêm trước khi chia tay, cô và anh đã thức trắng đêm với nhiều người trong đoàn. Hôm qua, ông trưởng đoàn nói nửa thật nửa đùa với phó giám đốc sở của anh: Cho hai bên kết sui gia nhé. Những ly rượu cứ xoay quanh, anh say và cô cũng say. Anh chàng thổi kèn nói như thánh: Bạn ơi, đời nghệ sĩ, biết ra sao ngày mai. Hãy buồn cho ngất ngây đi rồi mai hãy quên hết. Đừng quá nặng lòng.

20 năm rồi. Cũng đã buồn ngất ngây, đã không nặng lòng và cũng phải quên... Anh cũng đã xa cao nguyên lâu rồi, về với thành phố ồn ào sôi động, nơi những ngọn gió chỉ quanh quẩn sau những con phố đông người.

Anh mong và tin rằng cô đã có cuộc sống nhẹ nhàng. Hạnh phúc hay bất hạnh cũng đã đi qua với một đời người. Những tháng ngày và những khoảnh khắc đã qua, đã chôn vùi trong ký ức, cô nhớ hay quên làm sao anh biết. Cô có quên, anh cũng chẳng thể nào trách cứ. Khi người ta còn trẻ đã không dám đánh đổi, khi về già, càng khó lòng thắng sự cầu an.

Ừ thôi như gió. Nồng nàn mà cũng vô tâm như gió. Chính đời người cũng là cơn gió qua đấy thôi. Đã có lần như vô tình, anh thấy cô trên truyền hình. Vẫn đẹp như ngày nào dù thời gian đã ghi dấu lên nét mặt. Những cơn gió rừng. Bây giờ gió biển. Những cơn gió đã đi qua, níu kéo làm gì. Nhưng anh biết gió trong lòng anh mãi thổi những đợt cồn cào, mỗi khi nhớ về một bóng dáng, khi cơn gió lạnh hanh hao về trên phố mỗi mùa Giáng sinh.

Truyện ngắn của NGUYỄN THIÊN DI

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • Share Code 1phutyeu.info
  • Tritanium Key - Bộ gõ Tiếng việt mới
  • Power ISo
  • 1 Skin Màu Hồng Mang Phong Cách Amine
  • Xem mà cười bằng chết (ko sai đâu)
  • [T.Ngắn] - Con gái nhà ăn mày
  • All In One K3ygen's
  • Windows XP Blue Aero Professional SP3
  • Pinnacle Studio Ultimate 12.0.0.6163 + Plugins & Addons
  • Ảnh vui: Vậy cho...chắc cú!

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?