[T.Ngắn] - Trầm cảm
[ 2009-08-09 08:43:23 | Tác giả: bvl91 ]
"Cút đi! Trước khi tao nói cút mẹ mày đi". Chồng tôi đấy, người làm đám cưới với tôi cách đây chưa tới một năm. Anh đang hất tôi ra khỏi nhà. Nhưng kỳ chưa, tôi vẫn không cút. Tôi đưa cho mẹ chồng một triệu. Rằng có lẽ con sẽ phải ở lại đến sang tuần, mẹ dùng đi chợ. Mẹ chồng không nói gì, cầm tiền.
Tôi muốn có một đứa con. Chiều nay, sau khi ở nhà Na về, ý nghĩ đó càng thôi thúc. Có con vào lạ lắm mi ơi, không còn bơ vơ nữa. Giờ thì hắn nói gì cũng chẳng thèm nghe. Một đứa con?
Nhưng chẳng phải mẹ con họ đang toan tính vụ ly hôn. Dại gì cho vợ chồng nó đứng tên, ra tòa thêm lằng nhằng, nhà là của tôi, đứng tên tôi. Mẹ chồng nói với người hàng xóm về căn hộ sẽ mua cho hai đứa ra riêng, khi tôi vừa bước về làm dâu. Ngày anh đưa tôi về giới thiệu, bà chê tôi già, chê lương tôi thấp. Bố tôi, dì tôi nghe mà xót. Bao nhiêu công dưỡng dục công dung ngôn hạnh cho con gái bỗng chốc bị đạp đổ tan tành. Chồng tôi an ủi, rồi mọi người sẽ hiểu, nhưng em cũng đừng kênh kiệu quá. Tôi mà kênh kiệu? Một đứa con gái chẳng có gì mang về nhà chồng ngoài bộ mặt buồn bã mà cũng dám kênh kiệu sao. Nhưng điều khiến tôi nản hơn cả là chính anh cũng chê lương tôi thấp. Vậy thì tôi đi. Cưới xong một tháng là tôi đi. Để có được một tháng lương gấp năm lần hiện nay. Lương gấp năm lần nhưng em cứ đi đi về về như thế tính ra còn bao nhiêu nữa. Mang tiếng có vợ làm ở nước ngoài nhưng đã bao giờ anh được cầm đồng tiền nào của em đâu. Chồng tôi phàn nàn. Vậy, em không về nữa nhé, để anh sang, chúng ta đã đi tuần trăng mật đâu. Tôi chưa dứt lời anh đã cuống lên. Em nói vậy mà nghe được à? Còn công việc, còn gom tiền cùng bố mẹ mua nhà, chẳng phải em muốn sớm được ở riêng sao. Hôn nhân, lỉnh kỉnh vậy ư? Sao tôi ngao ngán thế này. Sau này có con rồi sẽ sắp xếp sao đây?
Nhưng tôi không thể có con trong lúc rối beng này.
Bố và dì không ngừng an ủi, khuyên tôi cố gắng vực dậy cuộc hôn nhân. Ôi, cuộc hôn nhân của tôi, chưa qua năm đầu đã phải dùng chữ vực dậy. Nghe sao mà buồn. Hãy nghĩ đến gia đình mình con ạ. Đừng để mọi chuyện bung xung lên nữa. Ai cũng thương con mà. Bố tôi nói được chừng đó thì nước mắt túa ra. Bố tôi khóc. Người đàn ông tuổi sáu mươi khóc, chẳng biết có phải lần đầu tiên không, nhưng tôi còn biết làm gì cho ông ngoài im lặng.
Hôm về nước, vừa xuống sân bay tôi gọi cho bố. Con về đây. Nhưng không ai đón. Vâng, anh ấy có biết. Con nghỉ một lúc, bố sẽ nhắn chú Hùng. Thôi, bố... Tôi bắt taxi về. Mẹ chồng đang ở nhà. Chồng con nhắn đồ đạc của con nó đã sắp sẵn trong va ly, con muốn đến khách sạn hay đi đâu thì đi... Mẹ, cho con vào nhà đã, gì thì gì, con cũng đã về đây... Tôi thấy giọng mình đã run lên. Không ngờ sự việc đã tệ đến mức này.
Không được khóc, mày không về đây để khóc. Tôi hít một hơi mạnh, đi vào nhà tắm. Tối mịt thì chồng về. Như không hề có gì xảy ra, anh ôm xiết tôi một cách cuồng bạo. Tôi kháng cự. Anh hất tấm chăn xuống nền nhà, hậm hực quay đi. Sáng mai, anh dắt xe đi làm, thản nhiên như không hề biết đến sự có mặt của tôi. Trong phòng riêng, nhìn bức ảnh cưới, tôi tự hỏi sao anh chưa ném nó đi.
Sẽ làm gì cho hết hai ngày cuối cùng ở nhà? Số tiền mang về nếu không dè sẻn sẽ chẳng đủ để mua vé bay đi. Viện X lại hoãn kế hoạch thi tuyển công chức. Anh Lân cũng đã thu xếp được một chỗ trong ngôi nhà ba tầng xây cho người đi làm, thuê. Tôi cự nự, hờn dỗi anh vẫn không thể nói được câu vui nào. Vụ làm ăn lớn đổ bể. Chuyển công tác. Cô đơn... Bố cố giải thích sự trầm mặc đáng sợ nơi anh. Sự trầm mặc có nguy cơ chuyển sang một trạng thái nguy hiểm hơn. Thanh niên bây giờ nhiều người như thế lắm, chán thật. Bố muốn phủ nhận hình ảnh mẹ mười lăm năm trước đang khắc lên anh từng ngày.
Mẹ tôi. Giờ bà đang ra sao nơi đó. Hai ngày, không đủ để tôi thu xếp vào thăm. Trước đám cưới một tuần tôi đã đến. Ánh mắt mẹ rượi buồn. Cho mẹ về với. Mẹ không bỏ đi nữa. Mẹ không đánh dì nữa. Mẹ nhớ nhà lắm. Con cho mẹ về. Tôi ôm mẹ, muốn nói một câu trấn an mà họng nghẹn tắc. Khi đang yêu, chồng tôi không thấy điều đó quan trọng. Thế mà, trước đây, anh đã không giấu được nỗi sợ.
Thật vô phước, một đứa bị tâm thần, một đứa thì chồng bỏ. Không, tôi không muốn bố phải chịu đựng những miệng lưỡi ác độc. Lần thứ hai chồng tôi chìa lá đơn ra, tôi vẫn không chịu ký. Không chịu nổi, chồng tôi hét ầm lên cho đỡ tức. Bên này tôi nhẫn nhục, lì lợm. Bên mẹ chồng không thôi riết róng. Chồng tôi, quen được bảo bọc, chưa bao giờ biết xoay xở, sống dưới sự trấn áp của gia đình một cách tự nguyện, chẳng còn đủ sáng suốt để có một phản ứng nào khác. Ba lần chúng tôi đến cửa hàng chụp ảnh cưới, cả ba lần anh (lẫn tôi) đều nhảy dựng lên vì một lý do không đâu, rồi mỗi xe quay về mỗi hướng. Lại chọn một ngày cưới khác. Thiếp mời rải đi, lại thu về. Giờ thì đưa nhau ra tòa. Có chắc là lại không kéo nhau về, làm hòa.
Lại một lá đơn khác. Lần này tôi bay về, ký. Chồng tôi, nếu không thế, đã chẳng phải là anh. Vậy mà từng có lúc tôi đã yêu, rất yêu. Một tình yêu mỏng manh không kịp kéo dài đến ngày cưới. Một gã yếm thế đến tội nghiệp. Một người đàn ông thô bạo đến không ngờ. Anh đã tước đi trong tôi niềm kiêu hãnh. Và tôi, cũng từng ngày hủy hoại trong anh niềm vui sống.
° ° °
Người đàn ông ấy có phải là căn nguyên việc chồng tôi muốn hất tôi ra khỏi nhà? Phải hay không cũng phải hỏi. Để còn phân bua, giải thích. Rằng đó là một người Việt tình cờ quen trong lúc lang thang. Rằng người ta còn trai trẻ. Chỉ dăm ba câu chuyện và một bức ảnh kỷ niệm. Chỉ thế thôi mà anh phải đào xé, hủy hoại cả hòm thư. Rồi giày vò, dằn hắt như thể tôi đã gây tội tày đình. Bức ảnh, anh thấy rồi đấy, có đến mức đáng nghi ngờ hoang tưởng vậy không. Chồng tôi tin. Rồi lại không tin. Cả tháng trời, nội dung những buổi trưa trên mạng của chúng tôi chỉ xoay quanh điều đó. Cô là một con đĩ, đừng già mồm. Đến nước này thì tôi không chịu nổi nữa.
Người đàn ông ấy? Là gì đây? Chị về thu xếp chuyện gia đình đi. Em sẽ cưới chị. Ánh mắt chứa chan sâu thẳm của một cơn bùng nổ. Tôi gieo mình vào dòng sông tưới mát của tình yêu. Quên hết đất trời. Quên cả dáng mẹ thu lu một góc giường bệnh viện mà tâm thần không biết phân định nơi nao. Quên cả bố, cả anh Lân, cả người chồng không ngơi gieo những muộn phiền. Cậu là ai. Từ đâu đến. Xin đừng nhấn chìm tôi trong cõi mụ mị này. Cậu bảo khi sang tôi hãy cầm theo tờ ly hôn và cậu sẽ đón tôi về, mãi mãi bên tôi, bù đắp, chia sớt. Tôi hốt hoảng cầu xin cậu hãy thôi cơn bốc đồng, và tôi cũng đâu còn trẻ người non dạ. Một cái tát. Rồi tới tấp những nụ hôn. Cậu bảo cậu yêu tôi biết chừng nào...
Nhưng tôi vẫn phải về. Bố và dì không ra được mà anh Lân thì cần có người chăm sóc. Tôi phải có mặt trước khi thế giới của anh co cụm đến mức chẳng còn bạn bè. Anh tốt nghiệp đại học xuất sắc, đi làm công ty nước ngoài, rồi cùng nhóm bạn lập công ty. Mọi việc cứ thẳng tiến. Không dấu hiệu nào báo trước rằng có ngày anh sẽ trở nên thế này. Tôi đã kéo anh đến những quán cà phê quen, những cửa hàng thời trang, những chốn đô hội... nhưng chẳng ích gì. Có lẽ tôi cần sắp xếp cho anh một cuộc hẹn hò, như cách mách nước tôi từng đọc trong cuốn tâm lý trị liệu. Nhưng tôi có đủ tĩnh tâm để làm nổi việc này? Có thật tình yêu giúp ta tìm lại cuộc đời? Hợp đồng làm việc bên kia cuối tháng sau sẽ kết thúc. Khi đó, mỗi người mỗi nẻo. Cậu nghĩ gì khi thất vọng về tôi? Sau này, mỗi chiều lang thang, tôi sẽ oán cậu vô cùng. Linh tính của chồng tôi đã mách bảo anh ấy điều gì đó. Đến cả lúc tôi về đây rồi, anh vẫn không thôi dằn vặt. Nằm bên anh, nghe những nhịp thở trong anh, tôi cứ tự hỏi đã có lần nào anh yêu tôi đến thế chưa. Cậu đừng nhìn tôi như thế. Chẳng phải cậu từng chỉ tôi rằng, cách hay nhất để chiến thắng nỗi buồn là chiếm lĩnh nó trọn vẹn sao.
° ° °
Cuối cùng, người phải uống những viên thuốc trị rối loạn tâm lý lại là chồng tôi. Ép bằng được, nhưng đến khi tôi thuận tình ký vào tờ ly hôn thì mặt anh bỗng sa sầm. Như thể chuyện này do chính tôi xếp đặt. Nửa đêm, hành lý tôi chuẩn bị để sáng mai ra sân bay bị anh lôi ra vứt ngổn ngang. Giờ thì cô được thoát. Cô muốn làm gì mà chẳng được... Cô... cô thỏa mãn đến cỡ nào? Chao ôi, tôi muốn thoát khỏi cảnh này. Anh, mặt không còn thần sắc, cố tỏ ra bất cần nhưng không kìm giữ được nỗi van lơn khẩn cầu tự lộ ra đến tội nghiệp. Bỗng dưng tôi nhớ đến ánh mắt anh Lân chiều nay. Nảy ra trong đầu câu hỏi, anh còn yêu tôi được bao nhiêu, và tôi còn thương anh đến cỡ nào?
Tôi phải hoãn chuyến bay. Gửi e-mail sang bên kia thông báo có việc nhà đột xuất, xin nghỉ thêm một tuần. Nhưng không cần đến một tuần. Ba ngày sau, chồng tôi đã bình tâm trở lại. Anh đi làm. Mẹ chồng ra chiều muốn tôi biến đi ngay, để khỏi quấy nhiễu con trai bà.
Taxi chở tôi trong màn mưa bụi. Mùa xuân của đất trời. Nhưng còn mùa xuân của riêng tôi?
Ngồi trên máy bay, tôi ước chi cứ thế này, bay mãi...
Rồi hình như tôi bay thật. Trong bao la vũ trụ. Trong nụ cười ấm áp đầy quyến rũ của cậu...
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Portable Download Accelerator Plus 9.2.0.0
[MF] Ô Long Viện
Gutterball v1.01 - GameHouse Games
OnOne Software PhotoTools 2.0 Professional Edition
[DRIVER] - Gigabyte GA-K8VT890-9 Bios F3
Skin Màu Trắng Khá Pro
Máu của em...Trên vai anh đấy
[DRIVER] - Realtek High Definition Audio Codecs R2.08
ĐẦU TO BẰNG CÁI BỒ
WebAsyst shop v.281 (2009) nulled+modules
Tôi muốn có một đứa con. Chiều nay, sau khi ở nhà Na về, ý nghĩ đó càng thôi thúc. Có con vào lạ lắm mi ơi, không còn bơ vơ nữa. Giờ thì hắn nói gì cũng chẳng thèm nghe. Một đứa con?
Nhưng chẳng phải mẹ con họ đang toan tính vụ ly hôn. Dại gì cho vợ chồng nó đứng tên, ra tòa thêm lằng nhằng, nhà là của tôi, đứng tên tôi. Mẹ chồng nói với người hàng xóm về căn hộ sẽ mua cho hai đứa ra riêng, khi tôi vừa bước về làm dâu. Ngày anh đưa tôi về giới thiệu, bà chê tôi già, chê lương tôi thấp. Bố tôi, dì tôi nghe mà xót. Bao nhiêu công dưỡng dục công dung ngôn hạnh cho con gái bỗng chốc bị đạp đổ tan tành. Chồng tôi an ủi, rồi mọi người sẽ hiểu, nhưng em cũng đừng kênh kiệu quá. Tôi mà kênh kiệu? Một đứa con gái chẳng có gì mang về nhà chồng ngoài bộ mặt buồn bã mà cũng dám kênh kiệu sao. Nhưng điều khiến tôi nản hơn cả là chính anh cũng chê lương tôi thấp. Vậy thì tôi đi. Cưới xong một tháng là tôi đi. Để có được một tháng lương gấp năm lần hiện nay. Lương gấp năm lần nhưng em cứ đi đi về về như thế tính ra còn bao nhiêu nữa. Mang tiếng có vợ làm ở nước ngoài nhưng đã bao giờ anh được cầm đồng tiền nào của em đâu. Chồng tôi phàn nàn. Vậy, em không về nữa nhé, để anh sang, chúng ta đã đi tuần trăng mật đâu. Tôi chưa dứt lời anh đã cuống lên. Em nói vậy mà nghe được à? Còn công việc, còn gom tiền cùng bố mẹ mua nhà, chẳng phải em muốn sớm được ở riêng sao. Hôn nhân, lỉnh kỉnh vậy ư? Sao tôi ngao ngán thế này. Sau này có con rồi sẽ sắp xếp sao đây?
Nhưng tôi không thể có con trong lúc rối beng này.
Bố và dì không ngừng an ủi, khuyên tôi cố gắng vực dậy cuộc hôn nhân. Ôi, cuộc hôn nhân của tôi, chưa qua năm đầu đã phải dùng chữ vực dậy. Nghe sao mà buồn. Hãy nghĩ đến gia đình mình con ạ. Đừng để mọi chuyện bung xung lên nữa. Ai cũng thương con mà. Bố tôi nói được chừng đó thì nước mắt túa ra. Bố tôi khóc. Người đàn ông tuổi sáu mươi khóc, chẳng biết có phải lần đầu tiên không, nhưng tôi còn biết làm gì cho ông ngoài im lặng.
Hôm về nước, vừa xuống sân bay tôi gọi cho bố. Con về đây. Nhưng không ai đón. Vâng, anh ấy có biết. Con nghỉ một lúc, bố sẽ nhắn chú Hùng. Thôi, bố... Tôi bắt taxi về. Mẹ chồng đang ở nhà. Chồng con nhắn đồ đạc của con nó đã sắp sẵn trong va ly, con muốn đến khách sạn hay đi đâu thì đi... Mẹ, cho con vào nhà đã, gì thì gì, con cũng đã về đây... Tôi thấy giọng mình đã run lên. Không ngờ sự việc đã tệ đến mức này.
Không được khóc, mày không về đây để khóc. Tôi hít một hơi mạnh, đi vào nhà tắm. Tối mịt thì chồng về. Như không hề có gì xảy ra, anh ôm xiết tôi một cách cuồng bạo. Tôi kháng cự. Anh hất tấm chăn xuống nền nhà, hậm hực quay đi. Sáng mai, anh dắt xe đi làm, thản nhiên như không hề biết đến sự có mặt của tôi. Trong phòng riêng, nhìn bức ảnh cưới, tôi tự hỏi sao anh chưa ném nó đi.
Sẽ làm gì cho hết hai ngày cuối cùng ở nhà? Số tiền mang về nếu không dè sẻn sẽ chẳng đủ để mua vé bay đi. Viện X lại hoãn kế hoạch thi tuyển công chức. Anh Lân cũng đã thu xếp được một chỗ trong ngôi nhà ba tầng xây cho người đi làm, thuê. Tôi cự nự, hờn dỗi anh vẫn không thể nói được câu vui nào. Vụ làm ăn lớn đổ bể. Chuyển công tác. Cô đơn... Bố cố giải thích sự trầm mặc đáng sợ nơi anh. Sự trầm mặc có nguy cơ chuyển sang một trạng thái nguy hiểm hơn. Thanh niên bây giờ nhiều người như thế lắm, chán thật. Bố muốn phủ nhận hình ảnh mẹ mười lăm năm trước đang khắc lên anh từng ngày.
Mẹ tôi. Giờ bà đang ra sao nơi đó. Hai ngày, không đủ để tôi thu xếp vào thăm. Trước đám cưới một tuần tôi đã đến. Ánh mắt mẹ rượi buồn. Cho mẹ về với. Mẹ không bỏ đi nữa. Mẹ không đánh dì nữa. Mẹ nhớ nhà lắm. Con cho mẹ về. Tôi ôm mẹ, muốn nói một câu trấn an mà họng nghẹn tắc. Khi đang yêu, chồng tôi không thấy điều đó quan trọng. Thế mà, trước đây, anh đã không giấu được nỗi sợ.
Thật vô phước, một đứa bị tâm thần, một đứa thì chồng bỏ. Không, tôi không muốn bố phải chịu đựng những miệng lưỡi ác độc. Lần thứ hai chồng tôi chìa lá đơn ra, tôi vẫn không chịu ký. Không chịu nổi, chồng tôi hét ầm lên cho đỡ tức. Bên này tôi nhẫn nhục, lì lợm. Bên mẹ chồng không thôi riết róng. Chồng tôi, quen được bảo bọc, chưa bao giờ biết xoay xở, sống dưới sự trấn áp của gia đình một cách tự nguyện, chẳng còn đủ sáng suốt để có một phản ứng nào khác. Ba lần chúng tôi đến cửa hàng chụp ảnh cưới, cả ba lần anh (lẫn tôi) đều nhảy dựng lên vì một lý do không đâu, rồi mỗi xe quay về mỗi hướng. Lại chọn một ngày cưới khác. Thiếp mời rải đi, lại thu về. Giờ thì đưa nhau ra tòa. Có chắc là lại không kéo nhau về, làm hòa.
Lại một lá đơn khác. Lần này tôi bay về, ký. Chồng tôi, nếu không thế, đã chẳng phải là anh. Vậy mà từng có lúc tôi đã yêu, rất yêu. Một tình yêu mỏng manh không kịp kéo dài đến ngày cưới. Một gã yếm thế đến tội nghiệp. Một người đàn ông thô bạo đến không ngờ. Anh đã tước đi trong tôi niềm kiêu hãnh. Và tôi, cũng từng ngày hủy hoại trong anh niềm vui sống.
° ° °
Người đàn ông ấy có phải là căn nguyên việc chồng tôi muốn hất tôi ra khỏi nhà? Phải hay không cũng phải hỏi. Để còn phân bua, giải thích. Rằng đó là một người Việt tình cờ quen trong lúc lang thang. Rằng người ta còn trai trẻ. Chỉ dăm ba câu chuyện và một bức ảnh kỷ niệm. Chỉ thế thôi mà anh phải đào xé, hủy hoại cả hòm thư. Rồi giày vò, dằn hắt như thể tôi đã gây tội tày đình. Bức ảnh, anh thấy rồi đấy, có đến mức đáng nghi ngờ hoang tưởng vậy không. Chồng tôi tin. Rồi lại không tin. Cả tháng trời, nội dung những buổi trưa trên mạng của chúng tôi chỉ xoay quanh điều đó. Cô là một con đĩ, đừng già mồm. Đến nước này thì tôi không chịu nổi nữa.
Người đàn ông ấy? Là gì đây? Chị về thu xếp chuyện gia đình đi. Em sẽ cưới chị. Ánh mắt chứa chan sâu thẳm của một cơn bùng nổ. Tôi gieo mình vào dòng sông tưới mát của tình yêu. Quên hết đất trời. Quên cả dáng mẹ thu lu một góc giường bệnh viện mà tâm thần không biết phân định nơi nao. Quên cả bố, cả anh Lân, cả người chồng không ngơi gieo những muộn phiền. Cậu là ai. Từ đâu đến. Xin đừng nhấn chìm tôi trong cõi mụ mị này. Cậu bảo khi sang tôi hãy cầm theo tờ ly hôn và cậu sẽ đón tôi về, mãi mãi bên tôi, bù đắp, chia sớt. Tôi hốt hoảng cầu xin cậu hãy thôi cơn bốc đồng, và tôi cũng đâu còn trẻ người non dạ. Một cái tát. Rồi tới tấp những nụ hôn. Cậu bảo cậu yêu tôi biết chừng nào...
Nhưng tôi vẫn phải về. Bố và dì không ra được mà anh Lân thì cần có người chăm sóc. Tôi phải có mặt trước khi thế giới của anh co cụm đến mức chẳng còn bạn bè. Anh tốt nghiệp đại học xuất sắc, đi làm công ty nước ngoài, rồi cùng nhóm bạn lập công ty. Mọi việc cứ thẳng tiến. Không dấu hiệu nào báo trước rằng có ngày anh sẽ trở nên thế này. Tôi đã kéo anh đến những quán cà phê quen, những cửa hàng thời trang, những chốn đô hội... nhưng chẳng ích gì. Có lẽ tôi cần sắp xếp cho anh một cuộc hẹn hò, như cách mách nước tôi từng đọc trong cuốn tâm lý trị liệu. Nhưng tôi có đủ tĩnh tâm để làm nổi việc này? Có thật tình yêu giúp ta tìm lại cuộc đời? Hợp đồng làm việc bên kia cuối tháng sau sẽ kết thúc. Khi đó, mỗi người mỗi nẻo. Cậu nghĩ gì khi thất vọng về tôi? Sau này, mỗi chiều lang thang, tôi sẽ oán cậu vô cùng. Linh tính của chồng tôi đã mách bảo anh ấy điều gì đó. Đến cả lúc tôi về đây rồi, anh vẫn không thôi dằn vặt. Nằm bên anh, nghe những nhịp thở trong anh, tôi cứ tự hỏi đã có lần nào anh yêu tôi đến thế chưa. Cậu đừng nhìn tôi như thế. Chẳng phải cậu từng chỉ tôi rằng, cách hay nhất để chiến thắng nỗi buồn là chiếm lĩnh nó trọn vẹn sao.
° ° °
Cuối cùng, người phải uống những viên thuốc trị rối loạn tâm lý lại là chồng tôi. Ép bằng được, nhưng đến khi tôi thuận tình ký vào tờ ly hôn thì mặt anh bỗng sa sầm. Như thể chuyện này do chính tôi xếp đặt. Nửa đêm, hành lý tôi chuẩn bị để sáng mai ra sân bay bị anh lôi ra vứt ngổn ngang. Giờ thì cô được thoát. Cô muốn làm gì mà chẳng được... Cô... cô thỏa mãn đến cỡ nào? Chao ôi, tôi muốn thoát khỏi cảnh này. Anh, mặt không còn thần sắc, cố tỏ ra bất cần nhưng không kìm giữ được nỗi van lơn khẩn cầu tự lộ ra đến tội nghiệp. Bỗng dưng tôi nhớ đến ánh mắt anh Lân chiều nay. Nảy ra trong đầu câu hỏi, anh còn yêu tôi được bao nhiêu, và tôi còn thương anh đến cỡ nào?
Tôi phải hoãn chuyến bay. Gửi e-mail sang bên kia thông báo có việc nhà đột xuất, xin nghỉ thêm một tuần. Nhưng không cần đến một tuần. Ba ngày sau, chồng tôi đã bình tâm trở lại. Anh đi làm. Mẹ chồng ra chiều muốn tôi biến đi ngay, để khỏi quấy nhiễu con trai bà.
Taxi chở tôi trong màn mưa bụi. Mùa xuân của đất trời. Nhưng còn mùa xuân của riêng tôi?
Ngồi trên máy bay, tôi ước chi cứ thế này, bay mãi...
Rồi hình như tôi bay thật. Trong bao la vũ trụ. Trong nụ cười ấm áp đầy quyến rũ của cậu...
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.