Lời Xin Lỗi Thứ 100
[ 2009-05-03 19:08:32 | Tác giả: bvl91 ]
Chúng ta không thể biết chính xác tình bạn hình thành từ khi nào. Cứ nhỏ từng giọt nước vào ly, sẽ có lúc một giọt nước làm tràn chiếc ly. Cũng vậy, trong mỗi chuỗi những điều dễ thương, tử tế, sẽ có một điều làm con tim tràn đầy.
(Samuel)
Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10. Do chỉ làm bài kiểm tra nên lớp tôi được cho về sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5 phút nhé!
- Nhanh lên đấy!
Lúc ấy là 3 giờ chiều. Và tôi ngồi đợi mãi: 5phút, 10 phút, 15phút…Cuối cùng thì cậu ấy cũng tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế! Sao không ăn, ngủ rồi tắm luôn đi!
- Mình đang xem một chương trình TV hay.
- Cái gì? Xem TV à?. Tôi leo lên xe cậu ta và không nói thêm một câu nào nữa trên suốt đoạn đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim mà chỉ là lời biện minh qua quít.
Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59. Rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và nói xin lỗi, tôi mơ hồ nhận thấy có chuỵên gì đó nhưng cậu ấy lại không thể nói với tôi.
Và điệp khúc “mình xin lỗi” cứ thường xuyên lập lại cho đến khi tôi không muốn nghe thêm nữa…Tôi đã hét vào điện thoại và dập mạnh ống nghe xuống máy khi nghe lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa. Nhiều khi chuông điện thoại reo, tôi nhấc máy nhưng không thấy đầu dây bên kia lên tiếng. Tôi biết là cậu ấy gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Rồi một ngày khi thấy không thể quên được hình ảnh cậu ấy, tôi tìm đến trường cậu ấy. Nhìn vào lớp nhưng không thấy cậu ấy đâu và khi nghe bạn cùng lớp nói là cậu đã vào bệnh viện, tôi vội vàng chạy ngay đến nơi.
- Cậu bị sao thế? Sao không điện thoại cho mình? Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và tự nhiên òa khóc. Tôi khóc đến lạc cả giọng.
Cậu ấy mấp máy đôi môi đủ để nói câu “mình xin lỗi” rồi nhắm mắt lại.
Tôi la toáng lên:
- Đừng có mà xin lỗi nữa, cậu mở mắt ra đi…
Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy rồi vừa kéo vừa lay để cậu ấy tỉnh lại:
- Tại sao anh lại xin lỗi, tại sao anh không giải thích? Đừng có xin lỗi nữa…anh mà không mở mắt ra là em sẽ không bao giờ tha lỗi cho anh đâu…không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm. Và là lời xin lỗi sau cùng của anh với tôi.
Anh đã không thể chiến thắng căn bệnh ung thư máu…nhưng anh vẫn luôn sống trong trái tim tôi…mãi mãi…
Một tháng sau mẹ anh trao lại cho tôi một chiếc hộp, bên trong có nhiều mảnh giấy nhỏ ghi lại lý do những lần anh phải xin lỗi tôi.
“Lần thứ nhất: Mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà mình bỗng thấy xây xẩm mặt mày, mình đã cố gắng đến gặp cậu và đã đến được, cậu tha lỗi cho mình nhé!”
“Lần thứ 2:….”
“Lần thứ 3:….”
….Lần thứ 100, là lời xin lỗi anh viết trước khi tôi đến bệnh viện gặp anh: “Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó mọi việc sẽ khác đi. Mình không thể làm gì hơn, mình xin lỗi….”. Kèm theo đó là bức hình chụp anh trong vóc dáng xanh xao nhưng miệng vẫn tươi cười như đang mong chờ tôi tha lỗi.
Khi anh cần tôi nhất thì tôi lại không có ở bên cạnh: - Timmy – em xin lỗi!
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
WinMount 3.2.0624 Portable
Streamripper for Winamp
tình yêu tuổi 17
[Văn 12] Phân tích hình tượng người lính trong bài thơ Tây Tiến - Tố Hữu
Ngân Hàng Hỗ Trợ Cho Vay Tiêu Dùng Cận Tết Không Cần Tài Sản Thế Chấp
Digital FilmTools zMatte v3.0.0 - Photoshop Plug-in
Wondershare Flash to Video Converter v1.2.67
[CLTB]Đông Tây Thần Điện
MPS HTMLGate 12.2
Mười Hai Căn Bệnh Mãn Tính Trong Quản Lý
(Samuel)
Đó là ngày đầu tiên của năm học lớp 10. Do chỉ làm bài kiểm tra nên lớp tôi được cho về sớm, và tôi gọi điện thoại cho cậu ấy:
- Cậu đến đón mình được chứ?
- Được, đợi mình 5 phút nhé!
- Nhanh lên đấy!
Lúc ấy là 3 giờ chiều. Và tôi ngồi đợi mãi: 5phút, 10 phút, 15phút…Cuối cùng thì cậu ấy cũng tới.
- Cậu làm gì mà lâu thế! Sao không ăn, ngủ rồi tắm luôn đi!
- Mình đang xem một chương trình TV hay.
- Cái gì? Xem TV à?. Tôi leo lên xe cậu ta và không nói thêm một câu nào nữa trên suốt đoạn đường về nhà.
Và đó là lần đầu tiên cậu ấy xin lỗi tôi, nhưng tôi cảm giác lời xin lỗi ấy không xuất phát từ trái tim mà chỉ là lời biện minh qua quít.
Tôi khóc òa lên khi cậu ấy xin lỗi lần thứ 59. Rồi lần thứ 60, cậu ấy nắm tay tôi và nói xin lỗi, tôi mơ hồ nhận thấy có chuỵên gì đó nhưng cậu ấy lại không thể nói với tôi.
Và điệp khúc “mình xin lỗi” cứ thường xuyên lập lại cho đến khi tôi không muốn nghe thêm nữa…Tôi đã hét vào điện thoại và dập mạnh ống nghe xuống máy khi nghe lời xin lỗi thứ 99. Từ đó tôi và cậu ấy không gặp nhau nữa. Nhiều khi chuông điện thoại reo, tôi nhấc máy nhưng không thấy đầu dây bên kia lên tiếng. Tôi biết là cậu ấy gọi nhưng tôi vẫn không thèm để ý đến.
Rồi một ngày khi thấy không thể quên được hình ảnh cậu ấy, tôi tìm đến trường cậu ấy. Nhìn vào lớp nhưng không thấy cậu ấy đâu và khi nghe bạn cùng lớp nói là cậu đã vào bệnh viện, tôi vội vàng chạy ngay đến nơi.
- Cậu bị sao thế? Sao không điện thoại cho mình? Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy và tự nhiên òa khóc. Tôi khóc đến lạc cả giọng.
Cậu ấy mấp máy đôi môi đủ để nói câu “mình xin lỗi” rồi nhắm mắt lại.
Tôi la toáng lên:
- Đừng có mà xin lỗi nữa, cậu mở mắt ra đi…
Tôi nắm chặt lấy tay áo cậu ấy rồi vừa kéo vừa lay để cậu ấy tỉnh lại:
- Tại sao anh lại xin lỗi, tại sao anh không giải thích? Đừng có xin lỗi nữa…anh mà không mở mắt ra là em sẽ không bao giờ tha lỗi cho anh đâu…không bao giờ.
Đó là lời xin lỗi thứ một trăm. Và là lời xin lỗi sau cùng của anh với tôi.
Anh đã không thể chiến thắng căn bệnh ung thư máu…nhưng anh vẫn luôn sống trong trái tim tôi…mãi mãi…
Một tháng sau mẹ anh trao lại cho tôi một chiếc hộp, bên trong có nhiều mảnh giấy nhỏ ghi lại lý do những lần anh phải xin lỗi tôi.
“Lần thứ nhất: Mình không muốn đến trễ nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà mình bỗng thấy xây xẩm mặt mày, mình đã cố gắng đến gặp cậu và đã đến được, cậu tha lỗi cho mình nhé!”
“Lần thứ 2:….”
“Lần thứ 3:….”
….Lần thứ 100, là lời xin lỗi anh viết trước khi tôi đến bệnh viện gặp anh: “Mình xin lỗi, mình không muốn bỏ lại cậu một mình trên cuộc đời này nhưng một ngày nào đó mọi việc sẽ khác đi. Mình không thể làm gì hơn, mình xin lỗi….”. Kèm theo đó là bức hình chụp anh trong vóc dáng xanh xao nhưng miệng vẫn tươi cười như đang mong chờ tôi tha lỗi.
Khi anh cần tôi nhất thì tôi lại không có ở bên cạnh: - Timmy – em xin lỗi!
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.