Em nhìn mặt trời bằng đôi mắt của anh
[ 2009-08-02 00:20:22 | Tác giả: bvl91 ]
Cậu đã làm jì con gái tôi thế này .... ? Trời ơi ....
Bác.. bác bình tĩnh ... lúc ấy đường tối quá ... cháu ...
.....................................
Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng ... nhưng e là cô ấy ... sẽ ... ko nhìn đc nữa ...
Mù ... ? Con tôi .. sẽ bị mù ?
Rất tiếc ... va chạm quá mạnh , dây thị giác bị đứt ..
Màu trắng nhoè đi trong mắt người mẹ, nước mắt bà chảy ròng rã trên khuôn mặt hốc hác vừa thức trắng đêm ... Bà ngất lịm đi trong vòng tay người chồng cũng đang cố nén đau thương ... Đứa con gái hết mực thương yêu , nuôi nấng bao nhiêu năm để nó trưởng thành, xinh đẹp , giỏi giang ... Và bây giờ, cuộc đời chìm trong bóng tối ... Nỗi căm phẫn đè nén lên cậu con trai ấy .. Cậu đã ko trốn chạy, vẫn đứng yên để người ta sỉ vả, vẫn chịu đựng tất ả những lời chỉ trích thậm tệ từ phía gia đình cô gái .... Chỉ vì đơn giản, chính cậu đã gây ra cho cô một vết thương thể xác rất lớn , cướp mất đi ánh sáng của đời cô ...
Vài ngày sua, người ta rút ống thở oxi từ miệng cô ra, đưa vào phòng hồi sức ... Cơn nguy kịch đã qua, để lại lúc này là sự thật phũ phàng ko ai đủ can đảm để chấp nhận ... Xung quanh giường bệnh lúc nào cũng ko ngớt tiếng khóc lócỉ ôi , nước mắt giọt ngắn giọt dài của mẹ, cả bố, của người thân cô ..
Mẹ ơi ... !!! ( Những ngón tay khẽ nhúch nhích, đôi mắt dần mở ra trong tiềm thức mơ hồ )
Con ... con tỉnh lại rồi !
Mất điên à mẹ, sao tối thế, sao mẹ ko bật đèn ?
Con ơi ... ( người mẹ chết lặng bên giường )
Tường Minh ... nghe bố nói !
Bố, bố bật đèn lên đi ... tối quá, con sợ lắm ... bố bật lên đi, con ko thấy jì cả ..
Tường Minh, bình tĩnh con gái .... tạm thời , tạm thời thôi con ....con sẽ ... ko nhìn đc nữa ..
Ko nhìn đc nữa ? ... là thế nào , bố bật đèn lên đi , con muốn nhìn thấy bố mẹ ... Bố ơi con xin bố, bố bật lên đi , con sợ trời tối lắm bố ( những tiếng nấc nghẹn ngào , những giọt lệ đau rơi ra từ khoé mắt ướt )
Bình tĩnh nào con, đừng như thế, đừng làm mẹ con đau thêm nữa ... bố mẹ đã khổ lắm rồi, giờ con thế này ....
Ko mà, ko thể , con mới 18 tuổi thôi mà , con ko thể bị mù đc, tại sao lại thế ?
Con, chỉ cần tìm đc người hiến mắt thì mắt con sẽ sáng lại thôi ... Nghe lời mẹ, đừng như thế nữa con ...
Đến bao giờ ... ? Bao giờ ... ?
Cuộc đời là thế, trớ trêu và nghiệt ngã .... qua rồi cái thời của những chân lí cổ tích mang tính công bằng , qua rồi cái thời của đại lí ướt át và nhân cách thanh cao ... Chúng ta đang sống đấy ... và dù sống tốt với bản thân , ko làm jì sai trái ... số phán vẫn đẩy đưa, đem đến những bất hạnh ko ngờ trên vùng thể xác ...
...........
Lại nói đến anh, người gây ra tai nạn ... Anh là một lập trình viên vừa du học ở Anh, về Việt Nam chưa đầy 2 năm nhưng đã tạo dựng cho mình một chỗ đứng vững chắc trong xã hội ... Ko phụ thuộc vào gia đình dù gia đình rất giàu có ... Từ nhỏ, đã wen dần với cuộc sống tự lập xa nhà, nếm trải đủ thử thách của 1 cậu con trai mới lớn ... Có lẽ vì thế mà suy nghĩ cùng hành động rất chín chắn ... , biết cảm thương và bao dung rộng lượng ... khác hẳn với những công tử nhà giàu khác ... Anh có 1 vị hôn thê sẽ cưới torng 3 tháng nữa... Và lễ cưới sẽ ko có gì thay đổi nếu .. vụ tai nạn đó ko xảy ra và người bị nạn ko phải là Tường Minh _ cô gái ấy ..
Những tháng ngày tiếp đó, anh vẫn thường xuyên lui tới nhà Minh, đưa tiền thuốc thang dù mọi chi phí phẫu thuật anh đã hoàn trả hết , gia đình Minh đã từ chối nhưng anh vẫn nài nỉ để đc thực hiện trách nhiệm của mình :
Từ nay, cậu ko cần đến đây nữa ... con tôi cũng đã hồi phục sức khoẻ , cậu cũng đã lo đủ phần mình ...
Cháu xin lỗi, nhưng Tường minh bị mù là lỗi của cháu , cháu sẽ cố gắng tìm người hiến mắt cho em , xin 2 bác, hãy để cháu hoàn thành trách nhiệm cuối cùng ấy .. Ngoài giờ làm, cháu sẽ đến chăm sóc cho em ... 2 bác đã lớn tuổi, lại chỉ có mình Minh là con .. Lúc ở bên Anh , cháu cũng từng đến nhiều trại mù , biết chút ít về cuộc sống của họ nên .. 2 bác đừng lo gì hết ...
Con gái chúng tôi mới chỉ 18 tuổi, nó vừa thi đậu DH cách hơn hơn 1 tháng , đối với nó việc này sẽ là một cú sốc tinh thần rất lớn ... ko thể 1 sớm 1 chiều mà qua đi ...Cậu đã nói thế thì chúng tôi cũng ko dám cản , coi như có người bầu bạn với nó trong thời gian này ...
........................
Từ trên lầu :
Xoảng .....
..........Á ..............
Mình ơi, có chuyện jì thế con ?
Ca 3 chạy ập lên phòng cô , chiếc bình nước vỡ tan tành trên nền nhà , nước văng tung toé .. và .. tay cô rớm máu :
Con xin lỗi, con chỉ muốn uống nước ... mẹ vẫn đặt bình nước ở đây cơ mà ...
Bây giờ cần gì con phải nói với mẹ con nhá , đừng tự động làm một mình ...
Ko ạ , có chuyện jì, em cứ nói với anh , anh là Hiếu ... tay em chảy máu rồi kìa, để anh băng lại ...
Ai thế mẹ ?
À ừ ... là ... ( bà bị ngắt lời bởi cái nháy mắt của chồng )
Là một cậu bạn mới của con , từ giờ cậu ấy sẽ chăm sóc cho con ...
Miếng băng được quấn gọn gàng trên ngón tay bé ... Mắt anh khẽ nhìn cô, cố nén 1 giọt nước sắp rơi từ khoé mắt đang cay ... Khuôn mặt ấy xinh xắn, đôi mắt ấy vẫn còn sáng long lanh , ai có thể tưởng tượng, đó chỉ là một đôi mắt tàn... ko còn thấy sáng ... Cái giả phải trả cho một phút hiếu thắng , bồng bột nhất thời .. sao quá đắt ! Anh ko chỉ cướp đi của cô đôi mắt , mà còn lấy đi quãng đời tuổi xanh , bù vào chỉ là cuộc sống mù loà tăm tối .... Ai có thể bù đắp cho cô, ai có thể trả cho cô đôi mắt ấy .... Cuộc đời ... sao lắm đắng cay ... !!
Anh Hiếu ơi ! Anh Hiếu ...
...( ko có tiếng trả lời )
Anh Hiếu ơi.... hic, anh Hiếu ....
Ôi Minh, em ra đây làm gì .. ? Trời sắp mưa .. ai đẩy em ra đây thế ?
Em tự ra , sao nãy giờ anh ko trả lời em ?
Anh xin lỗi, anh mới đi làm về , hôm nay kẹt đường ... Anh xin lỗi , từ nay anh sẽ về sớm .. để anh đưa em vào ...
Ko , em tự vào ... em wen rồi ... Mà anh ơi, trời sắp mưa à ?
Ừ, chắc mưa lớn ..
Lâu rồi em ko nhìn thấy mưa , lúc trước em thích nhìn mưa lắm ... phòng em có cửa sổ mà ...
...Minh ... anh xin lỗi !
Sao lại phải xin lỗi, anh có lỗi jì đâu ...
Nếu 1 ngày , em biết anh rất xấu xa, em có còn thân với anh như bây giờ ko ?
Đâu ... ko đâu , anh ko xấu xa , anh ở lại bên em lúc này , em rất vui ...Lúc nãy gọi, ko tháy anh trả lời , em cứ tưởng anh bỏ em ... Em sợ ... Vì bây giờ, chẳng còn ai bên cạnh em ngoài bố mẹ và anh ..
Ngốc, làm sao anh bỏ em đc chứ ...
Anh à, hôm nay cho em ngồi ngoài mưa nhá ... đc ko ? Em ko nhìn thấy đc, em muốn có cảm giác thôi ... đc ko anh ?
Em sẽ bị cảm đấy !
Một lần thôi, ko sao mà ...
Ừ, vậy anh ở ngoài này với em ..
Những hạt mưa hạ đổ ào trên nền trời màu tối ... Rơi vô tình lên bờ vai gầy cùng thân xác mỏg manh đang cần hơi ấm ... Ánh mắt nhắm, nụ cười vội , bàn tay run khẻ hứng những hạt mưa ướt .. Tâm hồn hé mở cho một tình yêu bất ngờ đang đến ... Niềm cảm thương cùng tấm lòng cao thượng , che lấp dần lỗi lầm cùng hoàn cảnh éo le ... để 2 trái tim vốn dĩ xa lạ cùng chung nhịp đập ... Khoảnh khắc, biết đc rằng .... họ cần có nhau ....
Có những đêm tối lạnh , có những buổi chiều tà , có những bình minh nắng rọi và hoàng hôn tỉnh giấc , có những cái nắm tay ấm cùngnụ cười hiền hoà bên nhau... Và đó , hình thành tình yêu ... ko phải là lòng thương hại ...
........................
Hà Mi, anh có chuyện muốn nói với em ...
Hì, có chuyện gì thế anh .. ? À , mẹ em đã chọn ngày rồi , tháng sau mình cưới anh nhá , em cũng đã tốt nghiệp bên Anh đc 1 năm, chỉ chờ anh đồng ý thì ....
Anh xin lỗi , chúng ta .... ko thể cưới đc ...
Hiếu .... anh nói cái jì thế ? Em ko muốn đùa kiểu đấy đâu ...
Anh ko đùa, anh nói thật ...
Thôi mà , tại dạo này em hơi bận nên ko gặp anh thường xuyên đc ... anh giận dai thế ?
Em đừng trẻ con như thế ... Đám cưới của chúng ta cũng chỉ là do 2 gia đình sắp đặt ...
Buồn cười thật .... thế tại sao anh lại đính hôn với em ? Anh là người có bản lĩnh cơ mà , sao anh lại phải chấp thuận theo gia đình ? Anh nói là 3 năm ở bên Anh Quốc anh ko yêu em đi ... anh nói thế đi ...
Anh đã từng yêu em Mi ạ , nhưng bây giờ đối với em anh ko còn cảm giác ...
Vì cái jì ? Vì ai ... anh có người khác rồi phải ko ?
Anh xin lỗi ....
Là ai ?
Em ko biết đâu ?
Con bé mù đấy chứ gì ?
Mi .. ! Em ko đc xúc phạm người khác như thế ..
Hoá ra anh có hứng thú với cái loại giả ngây ngô như thế .. Anh thay đổi nhiều quá, từ bao giờ thế Hiếu ? Anh đang nhầm giữa lòn thương hại và tình yêu đấy anh biết ko ?
Ko ..! Anh yêu cô ấy ..
Anh chỉ hoàn thành trách nhiệm thôi... anh tưởng mấy tháng wa anh chăm sóc cho nó em ko biết gì à ... Hiếu .. ! đó chỉ là lòng thương hại .. anh đang tự làm mất đi danh giá của chính anh đấy ! Quay lại đi Hiếu ... Bây giờ vẫn còn kịp ... Bỏ nó đi , anh đã vì nó nhiều quá rồi !
Nếu em từng một lần , cướp đi của người khác 1 phần trên cơ thể ... Và nếu em đủ suy nghĩ để hiểu đc nỗi mất mát đau đớn của một người ko còn ánh sáng ... em sẽ biết anh đang làm jì, và sẽ thông cảm cho anh ... Anh đi ây, anh xin lỗi em Mi ạ !
Nếu 1 ngày cô ấy biết , anh chính là nguyên nhân mù loà , liệu ... cô ấy sẽ tha thứ cho anh ko ... và , 2 người .. sẽ còn đc như thế này à ?
Anh sẽ trả lại ánh sáng cho Minh , anh sẽ làm ... nếu yêu anh ... hãy chúc anh hạnh phúc .. Anh cũng mong em như thế !
...Gió rung đều ... đông lạnh khẽ vờn tóc mây ...
Chiều về, là những giọt lệ cay rơi ra từ trái tim quặn thắt ... là những nỗi buồn chát đắng thấm dần trên đôi mắt lạc mất niềm tin ...
Phố vẫn trải dài trên từng ngọn đèn vàng len lói . Tình yêu .. là một thứ gì đó rất diệu kì thắp sáng những khỏang lặng tối tăm mang màu đen đúa ... Có những cơ hội đến rất mỏng manh nhưng lại bay đi vụt tắt ..Ko ai có thể hiểu nổi sự sắp đặt ngẫu nhiên của thượng đế .. sự an bài định mệnh của số phận con người ...... Ko có lối mòn nào đặt tên tình yêu là một trách nhiệm , cũng chẳng một lí lẽ nào chứng minh thương hại là một con đường dẫn đến yêu .................... Mưa có thể rơi khi trời còn đang nắng .. Thú dữ hung tợn còn có lúc hiền hòa , tự nhiên còn có lúc lắm đổi thay ... Vậy tại sao .. Hiếu ko thể yêu Linh ... tại sao Hạ Mi lúc nào cũng phải phủ nhận tình yêu đó .... ?
Đơn giản vì , đó là sự ích kỉ pha lẫn ghen tuông .. Tình yêu thì ko có chỗ cho sự ích kỉ và lại càng ko có chỗ cho những người vì ích kỉ mà trở nên yếu hèn ...
Họ đến với nhau tự nhiên như một qui luật rõ ràng ....Yêu nhau thuần khiết và trong sáng hơn bao giờ hết .... À .. thật sự thì cái lĩ lẽ yêu để lợi dụng và mưu toan , nó xa vời lắm đối vs cả 2 người ... Lợi dụng à ? Tính tóan ư ? ... nó .... ảo lắm !
3 tháng....
1 năm ...
2 năm ...
3 năm ...
Cuộc sống vẫn tiếp diễn theo qui luật sống còn ... Anh sống tách biệt với gia đình từ khi tuyên bố hủy hôn với Hạ Mi ... Tường Minh vẫn thế , đôi mắt vẫn nhòa đi , vẫn bị bao bởi một màng đen tối ... Giờ .. cô ko cần ngồi trên xe lăn , 3 năm đủ để hình thành một nếp sống hòa nhập vào bóng tối ... làm wen với cách sinh họat chỉ nghe và cảm nhận .... Thế thôi , mọi việc vẫn trôi chảy theo dòng đời ngang trái ... Tình yêu của cô và cậu cũng chẳng bao giờ nhạt phai ....
Đây là đâu thế ?
Wày, em đóan thử xem ?
Em nghe tiếng gió rít , có hơi muối ... hình như cả sóng nữa ... Biển phải ko ?
Đúng rồi ... em giỏi wá !
Lâu rồi ko ra đây ... thích thật ..
Bao giờ anh nghỉ phép, sẽ đưa em đi những nơi em thích .. À, hay sang Anh nhá, bên đấy đẹp lắm ...
Em ko thấy nó đẹp thế nào anh ạ !
Anh .. anh xin lỗi ... !
Hì em ko sao anh ạ.. em wen rồi... anh này ... em sờ mặt anh nhá, 1 chút thôi ... đc ko ?
Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt Hiếu , mân mê từ tóc, trán, xuống đôi mắt, má và môi ... Anh khóc, nước mắt rơi xuống tay cô, làm cô giật mình :
Anh làm sao thế, anh khóc à ?
Ko, anh có khóc đâu , anh cay mắt thôi ..
Hiếu này, lúc nào .. anh cũng ở đây nhé .. ở gần em như thế ... để khi em đưa tay ra .. là có thể chạm đến anh ..
Ừ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .. em cũng thế ... em cũng phải ở đấy ...
Em hứa mà ..
Minh ... !
Anh sao thế , anh nói đi .. em nghe đây mà ...
Nếu có thể đc chọn ... giữa anh mà ánh sáng .. em sẽ chọn jì ?
Uhm.... nếu quá tham lam để có đc cả 2 thứ , thì em sẽ chọn ánh sáng anh ạ ...
.....Ờ ...
Mắt em sáng lại , em sẽ đc nhìn anh .. và có lẽ, em cũng ko trở thành gánh nặng cho anh nữa.. rồi 1 ngày , áp lực từ em đè lên vai anh là quá lớn ,anh sẽ cảm thấy mệt mỏi ... em cảm nhận dần đc sự mệt mỏi đó ...
Ko mà ..
Giá như bây giờ em biết biển đẹp thế nào , sóng sắp ùa về gần chúng ta chưa , biết đc nước mắt anh đang rơi đến đâu ... em muốn nhìn thấy Mặt Trời anh ạ...
Thời gian dừng lại trong một khỏanh khắc rất nhanh ... Mặt Trời lê xuống, khuất dần sau mặt biển xanh .. Anh ôm chặt lấy bờ vai cô đang run lạnh ... Bờ môi run, nước mắt trào ra , đau đớn từ trong tim ... những nỗi đắng, những vị cay , thấm dần trong tâm hồn một người con trai ... vì từ bao giờ, anh tự tay bóp nát giấc mơ ánh sáng của một người con gái ....Trong tiềm thức, chỉ tồn tại một lời xin lỗi còn nặng nề chưa dán nói :" Anh xin lỗi em, anh xin lỗi... "
Minh rất thích ngọc trai ... đơn giản vì chỉ cần sờ vào là biết nó đẹp hay ko .... Ngọc trai tròn thì rất đẹp ... Anh biết đc điều đó rất tình cờ ... vào cái ngày trước hôm đám cưới của 2 người ... Và đêm hôm đó, một mình anh lái xe ra biển , lấy vòng dây bằng ngọc trai đã đặt trc để đeo cho Minh vào ngày cưới ...
Ai có thể ngờ ,,,
Ai có thể biết trước...
Cái ngày hôm ấy ... đúng vào ngày cách đây 3 năm ... vụ tai nạn đó đã xảy ra ...
Cũng vẫn là chiếc Mes ấy ...
Vẫn vẻ hấp tấp của anh để về cho kịp đám cưới...
Nhưng...
Ko phải là Minh ...
...............K.......é....t............t....... ....t
Đôi mắt mở to , chân đạp thắng, rồi nhắm chặt mắt theo quán tính ...
Chiếc xe tải vẫn lao nhanh ...
Rầm ..........
........................................
Tường Minh, ... anh Hiếu ... anh Hiếu bị tai nạn rồi ...
Chiếc găng tay cô đang đeo bvội , rơi xuống sàn ... cô chựng ngất đi ... cái giây phút ấy, cách đây 3 năm .. đã là như thế .... cách đây 3 năm , một màng đen giăng kín cuộc đời cô ... Một thóang giật mình ... một thóang đau ... lệ cay ... lại rơi đều ... ko phải máu ....
Người thân đưa cô đến bệnh viện vẫn trong bộ áo cưới ấy ... Vẻ đẹp rạng ngời hòa vào nỗi đau quặn thắt ... Người ta đưa anh ra từ phòng phẫu thuật ... với cái lắc đầu nuối tiếc của bác sĩ ... Anh vẫn tỉnh, đôi bàn tay còn hơi ấm .... Nhưng ko ai biết đc, liệu trong ngày mai.. ngày mốt hay chỉ vài tiếng nữa... ai đó sẽ cướp mất anh đi, mang anh đến một nơi nào .. lạnh lắm ...
Cửa phòng đóng, chỉ còn anh và cô ... chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, nắm chặt lấy bàn tay anh ... gọi thổn thức :
Hiếu ... tại sao lại thế ... ?
Mắt anh hé mở, cũng là khi những cơn đau nhói lên đầu, anh thở dốc , nói rất khó khăn :
Minh ... ko khóc ... ko đc khóc, em đang rất đẹp em biết ko... đừng khóc cô bé của anh ..
Hiếu ơi... anh ko đc chết ...
Em nghe anh nói ... chính anh.. chính anh đã gây tai nạn cho em ...
Không !
Anh cứ nghĩ mình bên em chỉ là một trách nhiệm, nhưng anh ko ngờ mình yêu em nhanh đến thế ...
Không mà ! Ko ... !!!
Anh rất muốn bên em, chưa bao giờ em trở thành gánh nặng cho anh cả, đ1o là một niềm hạnh phúc... 3 năm rồi , nhìn em sống với cuộc sống mù loa ấy, anh rất đau... anh đã cố gắng tìm kiếm người hiến mắt cho em .. và anh đã tìm đc .. chỉ tiếc là khi mắt em sáng lại, anh ko kịp .... ko kịp nhìn thấy niềm vui ấy ...
Em ko cần, ko cần gì hết ... chỉ cần anh là đc ... Em mù suốt đời cũng đc ... Đừng bỏ em ...
Khi anh đi ... hãy lấy mắt anh ...
Ko.... ko ...!
Anh yêu em ... và .. anh trả lại ánh sáng cho em ... em sẽ sống tốt mà... anh .. anh ..
Ko... Hiếu ...
Những tiếng gào thét nhói lòng , những tiếng than khóc ... Chúa ạ ... đời là thế sao ....??
.........................
1 năm sau ...
"Hiếu , hôm nay em dậy sớm nhá ... hôm nay anh ko phải gõ cửa phòng đánh thức em dậy, đến lượt anh ngủ muộn rồi .... Tóc em dài ra rồi đấy , anh thích con gái tóc dài mà phải ko ? Hôm nay em nấu bữa sáng cho bố mẹ, bố mẹ vui lắm ... chỉ có anh là chưa đc 1 lần ăn gì do em nấu ,tòan là anh nấu cho em ... Anh biết anh nấu tệ lắm ko ... Lớp học kết thúc sớm, giảng viên vui tính lắm , hay chỉ bảo cho em .. Học hành ko vất vả lắm nhưng đời sinh viên thì rất vui ... Em nhớ có lần anh kể với em ngày anh còn học bên Luân Đôn .. , lúc đấy em đã thích ở kí túc xá rồi ... Tuần sau em chuyển lên kí túc xá anh ạ ... Em vừa ra biển ... em nhớ anh quá ... . Em đã ko khóc nhiều đâu ... anh đừng lo anh nhé ! Em nhớ ... giá như có anh bên cạnh , biển hôm nay lạnh lắm ... từng có nước mắt ai ... 1 năm rồi ... em đã sống .. ko có anh .... ko dễ như em tưởng ... Ngày mai em về thành phố rồi, sẽ lại tất bật , nhưng vẫn dành 1 ít thời gian nghĩ về anh ... em hứa ....
Anh à , hôm nay ... em nhìn Mặt trời bằng đôi mắt của anh đấy , biết ko ?
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Orbit
Royal Themes For Xp (AiO 2010)
Cái ấy
Trắc nghiệm hóa học 2007
Everyday Auto Backup - Tự động sao lưu dữ liệu
Tải toàn bộ trang web với WebRipper 1.25
Lòng tin
AutoFX Suite DVD - plugins for Adobe Photoshop
Tổng Hợp Truyện Tranh
Restaurant Rush
Bác.. bác bình tĩnh ... lúc ấy đường tối quá ... cháu ...
.....................................
Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng ... nhưng e là cô ấy ... sẽ ... ko nhìn đc nữa ...
Mù ... ? Con tôi .. sẽ bị mù ?
Rất tiếc ... va chạm quá mạnh , dây thị giác bị đứt ..
Màu trắng nhoè đi trong mắt người mẹ, nước mắt bà chảy ròng rã trên khuôn mặt hốc hác vừa thức trắng đêm ... Bà ngất lịm đi trong vòng tay người chồng cũng đang cố nén đau thương ... Đứa con gái hết mực thương yêu , nuôi nấng bao nhiêu năm để nó trưởng thành, xinh đẹp , giỏi giang ... Và bây giờ, cuộc đời chìm trong bóng tối ... Nỗi căm phẫn đè nén lên cậu con trai ấy .. Cậu đã ko trốn chạy, vẫn đứng yên để người ta sỉ vả, vẫn chịu đựng tất ả những lời chỉ trích thậm tệ từ phía gia đình cô gái .... Chỉ vì đơn giản, chính cậu đã gây ra cho cô một vết thương thể xác rất lớn , cướp mất đi ánh sáng của đời cô ...
Vài ngày sua, người ta rút ống thở oxi từ miệng cô ra, đưa vào phòng hồi sức ... Cơn nguy kịch đã qua, để lại lúc này là sự thật phũ phàng ko ai đủ can đảm để chấp nhận ... Xung quanh giường bệnh lúc nào cũng ko ngớt tiếng khóc lócỉ ôi , nước mắt giọt ngắn giọt dài của mẹ, cả bố, của người thân cô ..
Mẹ ơi ... !!! ( Những ngón tay khẽ nhúch nhích, đôi mắt dần mở ra trong tiềm thức mơ hồ )
Con ... con tỉnh lại rồi !
Mất điên à mẹ, sao tối thế, sao mẹ ko bật đèn ?
Con ơi ... ( người mẹ chết lặng bên giường )
Tường Minh ... nghe bố nói !
Bố, bố bật đèn lên đi ... tối quá, con sợ lắm ... bố bật lên đi, con ko thấy jì cả ..
Tường Minh, bình tĩnh con gái .... tạm thời , tạm thời thôi con ....con sẽ ... ko nhìn đc nữa ..
Ko nhìn đc nữa ? ... là thế nào , bố bật đèn lên đi , con muốn nhìn thấy bố mẹ ... Bố ơi con xin bố, bố bật lên đi , con sợ trời tối lắm bố ( những tiếng nấc nghẹn ngào , những giọt lệ đau rơi ra từ khoé mắt ướt )
Bình tĩnh nào con, đừng như thế, đừng làm mẹ con đau thêm nữa ... bố mẹ đã khổ lắm rồi, giờ con thế này ....
Ko mà, ko thể , con mới 18 tuổi thôi mà , con ko thể bị mù đc, tại sao lại thế ?
Con, chỉ cần tìm đc người hiến mắt thì mắt con sẽ sáng lại thôi ... Nghe lời mẹ, đừng như thế nữa con ...
Đến bao giờ ... ? Bao giờ ... ?
Cuộc đời là thế, trớ trêu và nghiệt ngã .... qua rồi cái thời của những chân lí cổ tích mang tính công bằng , qua rồi cái thời của đại lí ướt át và nhân cách thanh cao ... Chúng ta đang sống đấy ... và dù sống tốt với bản thân , ko làm jì sai trái ... số phán vẫn đẩy đưa, đem đến những bất hạnh ko ngờ trên vùng thể xác ...
...........
Lại nói đến anh, người gây ra tai nạn ... Anh là một lập trình viên vừa du học ở Anh, về Việt Nam chưa đầy 2 năm nhưng đã tạo dựng cho mình một chỗ đứng vững chắc trong xã hội ... Ko phụ thuộc vào gia đình dù gia đình rất giàu có ... Từ nhỏ, đã wen dần với cuộc sống tự lập xa nhà, nếm trải đủ thử thách của 1 cậu con trai mới lớn ... Có lẽ vì thế mà suy nghĩ cùng hành động rất chín chắn ... , biết cảm thương và bao dung rộng lượng ... khác hẳn với những công tử nhà giàu khác ... Anh có 1 vị hôn thê sẽ cưới torng 3 tháng nữa... Và lễ cưới sẽ ko có gì thay đổi nếu .. vụ tai nạn đó ko xảy ra và người bị nạn ko phải là Tường Minh _ cô gái ấy ..
Những tháng ngày tiếp đó, anh vẫn thường xuyên lui tới nhà Minh, đưa tiền thuốc thang dù mọi chi phí phẫu thuật anh đã hoàn trả hết , gia đình Minh đã từ chối nhưng anh vẫn nài nỉ để đc thực hiện trách nhiệm của mình :
Từ nay, cậu ko cần đến đây nữa ... con tôi cũng đã hồi phục sức khoẻ , cậu cũng đã lo đủ phần mình ...
Cháu xin lỗi, nhưng Tường minh bị mù là lỗi của cháu , cháu sẽ cố gắng tìm người hiến mắt cho em , xin 2 bác, hãy để cháu hoàn thành trách nhiệm cuối cùng ấy .. Ngoài giờ làm, cháu sẽ đến chăm sóc cho em ... 2 bác đã lớn tuổi, lại chỉ có mình Minh là con .. Lúc ở bên Anh , cháu cũng từng đến nhiều trại mù , biết chút ít về cuộc sống của họ nên .. 2 bác đừng lo gì hết ...
Con gái chúng tôi mới chỉ 18 tuổi, nó vừa thi đậu DH cách hơn hơn 1 tháng , đối với nó việc này sẽ là một cú sốc tinh thần rất lớn ... ko thể 1 sớm 1 chiều mà qua đi ...Cậu đã nói thế thì chúng tôi cũng ko dám cản , coi như có người bầu bạn với nó trong thời gian này ...
........................
Từ trên lầu :
Xoảng .....
..........Á ..............
Mình ơi, có chuyện jì thế con ?
Ca 3 chạy ập lên phòng cô , chiếc bình nước vỡ tan tành trên nền nhà , nước văng tung toé .. và .. tay cô rớm máu :
Con xin lỗi, con chỉ muốn uống nước ... mẹ vẫn đặt bình nước ở đây cơ mà ...
Bây giờ cần gì con phải nói với mẹ con nhá , đừng tự động làm một mình ...
Ko ạ , có chuyện jì, em cứ nói với anh , anh là Hiếu ... tay em chảy máu rồi kìa, để anh băng lại ...
Ai thế mẹ ?
À ừ ... là ... ( bà bị ngắt lời bởi cái nháy mắt của chồng )
Là một cậu bạn mới của con , từ giờ cậu ấy sẽ chăm sóc cho con ...
Miếng băng được quấn gọn gàng trên ngón tay bé ... Mắt anh khẽ nhìn cô, cố nén 1 giọt nước sắp rơi từ khoé mắt đang cay ... Khuôn mặt ấy xinh xắn, đôi mắt ấy vẫn còn sáng long lanh , ai có thể tưởng tượng, đó chỉ là một đôi mắt tàn... ko còn thấy sáng ... Cái giả phải trả cho một phút hiếu thắng , bồng bột nhất thời .. sao quá đắt ! Anh ko chỉ cướp đi của cô đôi mắt , mà còn lấy đi quãng đời tuổi xanh , bù vào chỉ là cuộc sống mù loà tăm tối .... Ai có thể bù đắp cho cô, ai có thể trả cho cô đôi mắt ấy .... Cuộc đời ... sao lắm đắng cay ... !!
Anh Hiếu ơi ! Anh Hiếu ...
...( ko có tiếng trả lời )
Anh Hiếu ơi.... hic, anh Hiếu ....
Ôi Minh, em ra đây làm gì .. ? Trời sắp mưa .. ai đẩy em ra đây thế ?
Em tự ra , sao nãy giờ anh ko trả lời em ?
Anh xin lỗi, anh mới đi làm về , hôm nay kẹt đường ... Anh xin lỗi , từ nay anh sẽ về sớm .. để anh đưa em vào ...
Ko , em tự vào ... em wen rồi ... Mà anh ơi, trời sắp mưa à ?
Ừ, chắc mưa lớn ..
Lâu rồi em ko nhìn thấy mưa , lúc trước em thích nhìn mưa lắm ... phòng em có cửa sổ mà ...
...Minh ... anh xin lỗi !
Sao lại phải xin lỗi, anh có lỗi jì đâu ...
Nếu 1 ngày , em biết anh rất xấu xa, em có còn thân với anh như bây giờ ko ?
Đâu ... ko đâu , anh ko xấu xa , anh ở lại bên em lúc này , em rất vui ...Lúc nãy gọi, ko tháy anh trả lời , em cứ tưởng anh bỏ em ... Em sợ ... Vì bây giờ, chẳng còn ai bên cạnh em ngoài bố mẹ và anh ..
Ngốc, làm sao anh bỏ em đc chứ ...
Anh à, hôm nay cho em ngồi ngoài mưa nhá ... đc ko ? Em ko nhìn thấy đc, em muốn có cảm giác thôi ... đc ko anh ?
Em sẽ bị cảm đấy !
Một lần thôi, ko sao mà ...
Ừ, vậy anh ở ngoài này với em ..
Những hạt mưa hạ đổ ào trên nền trời màu tối ... Rơi vô tình lên bờ vai gầy cùng thân xác mỏg manh đang cần hơi ấm ... Ánh mắt nhắm, nụ cười vội , bàn tay run khẻ hứng những hạt mưa ướt .. Tâm hồn hé mở cho một tình yêu bất ngờ đang đến ... Niềm cảm thương cùng tấm lòng cao thượng , che lấp dần lỗi lầm cùng hoàn cảnh éo le ... để 2 trái tim vốn dĩ xa lạ cùng chung nhịp đập ... Khoảnh khắc, biết đc rằng .... họ cần có nhau ....
Có những đêm tối lạnh , có những buổi chiều tà , có những bình minh nắng rọi và hoàng hôn tỉnh giấc , có những cái nắm tay ấm cùngnụ cười hiền hoà bên nhau... Và đó , hình thành tình yêu ... ko phải là lòng thương hại ...
........................
Hà Mi, anh có chuyện muốn nói với em ...
Hì, có chuyện gì thế anh .. ? À , mẹ em đã chọn ngày rồi , tháng sau mình cưới anh nhá , em cũng đã tốt nghiệp bên Anh đc 1 năm, chỉ chờ anh đồng ý thì ....
Anh xin lỗi , chúng ta .... ko thể cưới đc ...
Hiếu .... anh nói cái jì thế ? Em ko muốn đùa kiểu đấy đâu ...
Anh ko đùa, anh nói thật ...
Thôi mà , tại dạo này em hơi bận nên ko gặp anh thường xuyên đc ... anh giận dai thế ?
Em đừng trẻ con như thế ... Đám cưới của chúng ta cũng chỉ là do 2 gia đình sắp đặt ...
Buồn cười thật .... thế tại sao anh lại đính hôn với em ? Anh là người có bản lĩnh cơ mà , sao anh lại phải chấp thuận theo gia đình ? Anh nói là 3 năm ở bên Anh Quốc anh ko yêu em đi ... anh nói thế đi ...
Anh đã từng yêu em Mi ạ , nhưng bây giờ đối với em anh ko còn cảm giác ...
Vì cái jì ? Vì ai ... anh có người khác rồi phải ko ?
Anh xin lỗi ....
Là ai ?
Em ko biết đâu ?
Con bé mù đấy chứ gì ?
Mi .. ! Em ko đc xúc phạm người khác như thế ..
Hoá ra anh có hứng thú với cái loại giả ngây ngô như thế .. Anh thay đổi nhiều quá, từ bao giờ thế Hiếu ? Anh đang nhầm giữa lòn thương hại và tình yêu đấy anh biết ko ?
Ko ..! Anh yêu cô ấy ..
Anh chỉ hoàn thành trách nhiệm thôi... anh tưởng mấy tháng wa anh chăm sóc cho nó em ko biết gì à ... Hiếu .. ! đó chỉ là lòng thương hại .. anh đang tự làm mất đi danh giá của chính anh đấy ! Quay lại đi Hiếu ... Bây giờ vẫn còn kịp ... Bỏ nó đi , anh đã vì nó nhiều quá rồi !
Nếu em từng một lần , cướp đi của người khác 1 phần trên cơ thể ... Và nếu em đủ suy nghĩ để hiểu đc nỗi mất mát đau đớn của một người ko còn ánh sáng ... em sẽ biết anh đang làm jì, và sẽ thông cảm cho anh ... Anh đi ây, anh xin lỗi em Mi ạ !
Nếu 1 ngày cô ấy biết , anh chính là nguyên nhân mù loà , liệu ... cô ấy sẽ tha thứ cho anh ko ... và , 2 người .. sẽ còn đc như thế này à ?
Anh sẽ trả lại ánh sáng cho Minh , anh sẽ làm ... nếu yêu anh ... hãy chúc anh hạnh phúc .. Anh cũng mong em như thế !
...Gió rung đều ... đông lạnh khẽ vờn tóc mây ...
Chiều về, là những giọt lệ cay rơi ra từ trái tim quặn thắt ... là những nỗi buồn chát đắng thấm dần trên đôi mắt lạc mất niềm tin ...
Phố vẫn trải dài trên từng ngọn đèn vàng len lói . Tình yêu .. là một thứ gì đó rất diệu kì thắp sáng những khỏang lặng tối tăm mang màu đen đúa ... Có những cơ hội đến rất mỏng manh nhưng lại bay đi vụt tắt ..Ko ai có thể hiểu nổi sự sắp đặt ngẫu nhiên của thượng đế .. sự an bài định mệnh của số phận con người ...... Ko có lối mòn nào đặt tên tình yêu là một trách nhiệm , cũng chẳng một lí lẽ nào chứng minh thương hại là một con đường dẫn đến yêu .................... Mưa có thể rơi khi trời còn đang nắng .. Thú dữ hung tợn còn có lúc hiền hòa , tự nhiên còn có lúc lắm đổi thay ... Vậy tại sao .. Hiếu ko thể yêu Linh ... tại sao Hạ Mi lúc nào cũng phải phủ nhận tình yêu đó .... ?
Đơn giản vì , đó là sự ích kỉ pha lẫn ghen tuông .. Tình yêu thì ko có chỗ cho sự ích kỉ và lại càng ko có chỗ cho những người vì ích kỉ mà trở nên yếu hèn ...
Họ đến với nhau tự nhiên như một qui luật rõ ràng ....Yêu nhau thuần khiết và trong sáng hơn bao giờ hết .... À .. thật sự thì cái lĩ lẽ yêu để lợi dụng và mưu toan , nó xa vời lắm đối vs cả 2 người ... Lợi dụng à ? Tính tóan ư ? ... nó .... ảo lắm !
3 tháng....
1 năm ...
2 năm ...
3 năm ...
Cuộc sống vẫn tiếp diễn theo qui luật sống còn ... Anh sống tách biệt với gia đình từ khi tuyên bố hủy hôn với Hạ Mi ... Tường Minh vẫn thế , đôi mắt vẫn nhòa đi , vẫn bị bao bởi một màng đen tối ... Giờ .. cô ko cần ngồi trên xe lăn , 3 năm đủ để hình thành một nếp sống hòa nhập vào bóng tối ... làm wen với cách sinh họat chỉ nghe và cảm nhận .... Thế thôi , mọi việc vẫn trôi chảy theo dòng đời ngang trái ... Tình yêu của cô và cậu cũng chẳng bao giờ nhạt phai ....
Đây là đâu thế ?
Wày, em đóan thử xem ?
Em nghe tiếng gió rít , có hơi muối ... hình như cả sóng nữa ... Biển phải ko ?
Đúng rồi ... em giỏi wá !
Lâu rồi ko ra đây ... thích thật ..
Bao giờ anh nghỉ phép, sẽ đưa em đi những nơi em thích .. À, hay sang Anh nhá, bên đấy đẹp lắm ...
Em ko thấy nó đẹp thế nào anh ạ !
Anh .. anh xin lỗi ... !
Hì em ko sao anh ạ.. em wen rồi... anh này ... em sờ mặt anh nhá, 1 chút thôi ... đc ko ?
Bàn tay khẽ chạm vào khuôn mặt Hiếu , mân mê từ tóc, trán, xuống đôi mắt, má và môi ... Anh khóc, nước mắt rơi xuống tay cô, làm cô giật mình :
Anh làm sao thế, anh khóc à ?
Ko, anh có khóc đâu , anh cay mắt thôi ..
Hiếu này, lúc nào .. anh cũng ở đây nhé .. ở gần em như thế ... để khi em đưa tay ra .. là có thể chạm đến anh ..
Ừ, anh sẽ luôn ở bên cạnh em .. em cũng thế ... em cũng phải ở đấy ...
Em hứa mà ..
Minh ... !
Anh sao thế , anh nói đi .. em nghe đây mà ...
Nếu có thể đc chọn ... giữa anh mà ánh sáng .. em sẽ chọn jì ?
Uhm.... nếu quá tham lam để có đc cả 2 thứ , thì em sẽ chọn ánh sáng anh ạ ...
.....Ờ ...
Mắt em sáng lại , em sẽ đc nhìn anh .. và có lẽ, em cũng ko trở thành gánh nặng cho anh nữa.. rồi 1 ngày , áp lực từ em đè lên vai anh là quá lớn ,anh sẽ cảm thấy mệt mỏi ... em cảm nhận dần đc sự mệt mỏi đó ...
Ko mà ..
Giá như bây giờ em biết biển đẹp thế nào , sóng sắp ùa về gần chúng ta chưa , biết đc nước mắt anh đang rơi đến đâu ... em muốn nhìn thấy Mặt Trời anh ạ...
Thời gian dừng lại trong một khỏanh khắc rất nhanh ... Mặt Trời lê xuống, khuất dần sau mặt biển xanh .. Anh ôm chặt lấy bờ vai cô đang run lạnh ... Bờ môi run, nước mắt trào ra , đau đớn từ trong tim ... những nỗi đắng, những vị cay , thấm dần trong tâm hồn một người con trai ... vì từ bao giờ, anh tự tay bóp nát giấc mơ ánh sáng của một người con gái ....Trong tiềm thức, chỉ tồn tại một lời xin lỗi còn nặng nề chưa dán nói :" Anh xin lỗi em, anh xin lỗi... "
Minh rất thích ngọc trai ... đơn giản vì chỉ cần sờ vào là biết nó đẹp hay ko .... Ngọc trai tròn thì rất đẹp ... Anh biết đc điều đó rất tình cờ ... vào cái ngày trước hôm đám cưới của 2 người ... Và đêm hôm đó, một mình anh lái xe ra biển , lấy vòng dây bằng ngọc trai đã đặt trc để đeo cho Minh vào ngày cưới ...
Ai có thể ngờ ,,,
Ai có thể biết trước...
Cái ngày hôm ấy ... đúng vào ngày cách đây 3 năm ... vụ tai nạn đó đã xảy ra ...
Cũng vẫn là chiếc Mes ấy ...
Vẫn vẻ hấp tấp của anh để về cho kịp đám cưới...
Nhưng...
Ko phải là Minh ...
...............K.......é....t............t....... ....t
Đôi mắt mở to , chân đạp thắng, rồi nhắm chặt mắt theo quán tính ...
Chiếc xe tải vẫn lao nhanh ...
Rầm ..........
........................................
Tường Minh, ... anh Hiếu ... anh Hiếu bị tai nạn rồi ...
Chiếc găng tay cô đang đeo bvội , rơi xuống sàn ... cô chựng ngất đi ... cái giây phút ấy, cách đây 3 năm .. đã là như thế .... cách đây 3 năm , một màng đen giăng kín cuộc đời cô ... Một thóang giật mình ... một thóang đau ... lệ cay ... lại rơi đều ... ko phải máu ....
Người thân đưa cô đến bệnh viện vẫn trong bộ áo cưới ấy ... Vẻ đẹp rạng ngời hòa vào nỗi đau quặn thắt ... Người ta đưa anh ra từ phòng phẫu thuật ... với cái lắc đầu nuối tiếc của bác sĩ ... Anh vẫn tỉnh, đôi bàn tay còn hơi ấm .... Nhưng ko ai biết đc, liệu trong ngày mai.. ngày mốt hay chỉ vài tiếng nữa... ai đó sẽ cướp mất anh đi, mang anh đến một nơi nào .. lạnh lắm ...
Cửa phòng đóng, chỉ còn anh và cô ... chỉ biết nuốt nước mắt vào trong, nắm chặt lấy bàn tay anh ... gọi thổn thức :
Hiếu ... tại sao lại thế ... ?
Mắt anh hé mở, cũng là khi những cơn đau nhói lên đầu, anh thở dốc , nói rất khó khăn :
Minh ... ko khóc ... ko đc khóc, em đang rất đẹp em biết ko... đừng khóc cô bé của anh ..
Hiếu ơi... anh ko đc chết ...
Em nghe anh nói ... chính anh.. chính anh đã gây tai nạn cho em ...
Không !
Anh cứ nghĩ mình bên em chỉ là một trách nhiệm, nhưng anh ko ngờ mình yêu em nhanh đến thế ...
Không mà ! Ko ... !!!
Anh rất muốn bên em, chưa bao giờ em trở thành gánh nặng cho anh cả, đ1o là một niềm hạnh phúc... 3 năm rồi , nhìn em sống với cuộc sống mù loa ấy, anh rất đau... anh đã cố gắng tìm kiếm người hiến mắt cho em .. và anh đã tìm đc .. chỉ tiếc là khi mắt em sáng lại, anh ko kịp .... ko kịp nhìn thấy niềm vui ấy ...
Em ko cần, ko cần gì hết ... chỉ cần anh là đc ... Em mù suốt đời cũng đc ... Đừng bỏ em ...
Khi anh đi ... hãy lấy mắt anh ...
Ko.... ko ...!
Anh yêu em ... và .. anh trả lại ánh sáng cho em ... em sẽ sống tốt mà... anh .. anh ..
Ko... Hiếu ...
Những tiếng gào thét nhói lòng , những tiếng than khóc ... Chúa ạ ... đời là thế sao ....??
.........................
1 năm sau ...
"Hiếu , hôm nay em dậy sớm nhá ... hôm nay anh ko phải gõ cửa phòng đánh thức em dậy, đến lượt anh ngủ muộn rồi .... Tóc em dài ra rồi đấy , anh thích con gái tóc dài mà phải ko ? Hôm nay em nấu bữa sáng cho bố mẹ, bố mẹ vui lắm ... chỉ có anh là chưa đc 1 lần ăn gì do em nấu ,tòan là anh nấu cho em ... Anh biết anh nấu tệ lắm ko ... Lớp học kết thúc sớm, giảng viên vui tính lắm , hay chỉ bảo cho em .. Học hành ko vất vả lắm nhưng đời sinh viên thì rất vui ... Em nhớ có lần anh kể với em ngày anh còn học bên Luân Đôn .. , lúc đấy em đã thích ở kí túc xá rồi ... Tuần sau em chuyển lên kí túc xá anh ạ ... Em vừa ra biển ... em nhớ anh quá ... . Em đã ko khóc nhiều đâu ... anh đừng lo anh nhé ! Em nhớ ... giá như có anh bên cạnh , biển hôm nay lạnh lắm ... từng có nước mắt ai ... 1 năm rồi ... em đã sống .. ko có anh .... ko dễ như em tưởng ... Ngày mai em về thành phố rồi, sẽ lại tất bật , nhưng vẫn dành 1 ít thời gian nghĩ về anh ... em hứa ....
Anh à , hôm nay ... em nhìn Mặt trời bằng đôi mắt của anh đấy , biết ko ?
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.