My heart in your heart-Truyện
[ 2009-07-11 04:43:05 | Tác giả: bvl91 ]
Một ngày làm việc thật vất vả. Cởi bỏ chiếc áo vest sang trọng, tôi ngồi vào máy tính để làm nốt công việc cho xong. Làm một nhân viên khách sạn mệt thật
Hmmm..... Tôi ghét bệnh viện làm sao. Nhưng cũng phải chịu thôi, nếu không mổ có lẽ tôi sẽ không qua được cơn nguy hiểm ấy. May mắn là vẫn còn thượng đế bên tôi khi mà tất cả mọi người đều bỏ tôi, và kể cả cô ấy !!!
Từ nhỏ tôi sinh ra đã không được ở bên cha mẹ. Buồn cười thật ấy nhỉ. Tôi là một đứa con trai, thế mà đi học lại bà đưa đi, bà đút từng muỗng cơm, nuôi từng hộp sữa. Cha mẹ ................ Tôi chỉ nhìn mặt được vài tháng một lần. Nghĩ cũng ức thật ................................... Nhưng có lẽ giờ tôi đã quen với điều đó. Tôi quí bà tôi rất nhiều. Những khi tôi buồn, tôi lại tìm về bên bà. Và mỗi khi nghĩ lại chuyện cha mẹ gửi tôi cho bà, tôi lại thấy tếu thật. Máu mủ ruột rà thì lại vứt thí, đi nghe lời một lão thầy bói ăn nói hàm hồ nào ấy
_ Nếu ông bà nuôi nó, nó sẽ làm cho ông bà tán gia bại sản, trời long đất lở, vũ trụ kinh hoàng .............. Ông bà nghĩ kĩ nhé ............... Tôi là thầy bói tiếng tăm lẫy lừng hơn trăm năm kinh nghiệm ấy .............
Thế là tôi đến nhà bà để cha mẹ tôi "tai qua nạn khỏi". Một sự bạc đãi của thượng đế nhỉ?
Rồi lớn hơn một tí, tôi lại biết thế nào là yêu.
Tôi gặp cô ấy trong trường cấp 3 ........................ Bạn có thể cười khi nghĩ rằng tôi còn quá nhỏ để có thể biết thế nào là yêu ............. Lúc ấy tôi cũng chưa yêu đâu. Nhưng có lẽ tôi đã chết cô ấy từ ngày hôm ấy.
Tôi là một học sinh giỏi đứng đầu toàn trường, và cũng là bí thư chi đoàn. Tôi được mời tặng phần thưởng cho các vận động viên đoạt giải trong hội thao vừa rồi được tổ chức bên quận đoàn. Em là vận động viên thể thao môn cờ vua ....................... Có thể nói tôi và em là một nửa bổ sung cho nhau. Tôi học giỏi bao nhiêu thì em ....... chà chà ....... Còn em giỏi thể thao bao nhiu thì tôi lại mù tịt về thể thao bấy nhiêu. Khi tôi trao quà cho em thì em đã nghếch mặt nghênh nghênh với tôi. Ôi thì tôi cũng chẳng chấp con nít làm gì. Tôi sắp ra trường, để lại ấn tượng tốt đẹp cho học sinh mới vào thì cũng tốt mà ...... Ấy thế mà thượng đế lại tiếp tục bạc đãi tôi. Tôi được giao nhiệm vụ phải dạy kèm cho học sinh dở hay dốt của trường nhỉ ..................... Và dĩ nhiên là tên em nằm đầu danh sách.
Cứ thế mà chúng tôi trở thành một cặp. Tôi ra trường, nhưng chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ thật tốt đẹp. Cho đến một ngày của 5 năm sau, khi mà tôi đã tốt nghiệp đại học và có một việc làm ổn định. Tôi dự định sang năm sẽ bàn với bà về chuyện của tôi và em để chúng tôi tiến tới ................ Thế mà
_ Có bao giờ anh tự hỏi, tại sao em không bao giờ muốn về nhà anh không? Và cho đến bây giờ em vẫn chưa đến nhà anh bao giờ. Có bao giờ anh tự hỏi tại sao chúng ta bên nhau quá ít không? Hay là vì anh chỉ chú tâm đến đống sách của anh mà chẳng bao giờ anh nhìn đến người ngồi cùng bàn với anh? Em đã từng yêu anh. Nhưng đã lâu rồi em không còn nghĩ là em yêu anh nữa. Có lẽ bây giờ em cảm thấy thương hại anh thì đúng hơn. Thế giới của anh và em không giống nhau. Chúng ta nên kết thúc đi anh nhé.
Thế đấy. Bây giờ có lẽ là sự bạc đãi của thượng đế ám ảnh tôi suốt cuộc đời ................... Tôi nghỉ việc làm kế toán ở công ty và tôi xin làm một nhân viên khách sạn để thay đổi cuộc sống ảm đạm thiếu màu sắc của mình. Bà tôi bảo tôi nên làm thế để có thể mở lòng mình ra, để có thể giao lưu với nhiều người, để có thể tìm thấy một góc cạnh khác của cuộc sống, để có thể tìm được ý nghĩa của cuộc đời tôi. Nghe lời bà, chứ tôi cũng nghĩ, cuộc đời tôi chẳng có ý nghĩa gì cả khi mà tất cả đều không cần tôi.
Nhưng nó đã có ý nghĩa khi tôi ở bên bà và khi tôi gặp cô bé ấy .................
Hôm nay tôi được nghỉ. Công việc trong khách sạn thì mệt hơn làm kế toán nhiều. Nhưng lương thì quả là đã thật. Dạo gần đây tôi mới cảm thấy thượng đế đã phần nào bớt ác cảm với tôi. Mà nghỉ thì nghỉ chứ tôi cũng chẳng biết làm gì. Có lẽ tôi nên đi mua vài thứ cho bà và tối nay sẽ dắt bà đi chơi, thay vì hồi nhỏ bà dắt tôi đi chơi. Buồn cười nhỉ ........................ Chỗ ở của tôi cũng có lắm điều hay. Khi trước thì con sông đen ngòm này chẳng ai dám bước lên cầu để thưởng ngoạn phong cảnh và gió trời. Thế mà từ khi Sở vệ sinh môi trường có chính sách làm sạch và cải tạo thì khác hẳn. Sở Giao thông vận tải lại ồ ạt làm đường, làm cầu. Phân biệt hẳn hòi nhé, cầu dành cho người đi bộ, cầu dành cho xe máy, cầu dành cho xe hơi ................. Có lẽ là điều chứơng mắt hay sở thích của mọi người thì tôi cũng không rõ. Cầu dành cho người đi bộ thì không đi, cứ nhằm ngay cầu cho xe hơi mà đi ........................... Thì tôi cũng chán sống đây, nhưng tôi còn nghĩ đến bà .................... Còn họ thì có lẽ chán sống đến mức độ chỉ thích cho xe hơi tung để làm một bữa tiệc rầm rộ, tuy không đẹp trai nhưng thiên hạ phải ngước nhìn. Thế giới cũng lắm người lạ nhỉ .................
Tôi đứng lại một chút .................. Rồi tôi quay bước, bước thật nhanh về nhà. .............. Bà nhìn tôi đầy trìu mếm. Tôi ôm bà một cái và hôn bà.
_ Tối cháu dẫn bà đi chơi nhé.
Bà móm mém cười với tôi. Nụ cười của bà bao lâu nay đã xoa dịu nỗi đau thiếu thốn của tôi. Bà xoa đầu tôi rồi lại đi xuống bếp. Nhìn dáng bà còm cõm đi mà tôi nao lòng. Tôi muốn tìm cho bà một cô cháu dâu thật tốt, để bà tôi bớt cực nhọc và vui vẻ an hưởng tuổi già. Tôi về phòng mình và lấy những gì cần lấy. Tôi chào bà và ra ngoài. Nơi tôi đến có lẽ chẳng còn nơi nào khác là cây cầu ấy.
Buổi chiều nay thật là vắng vẻ, có lẽ chuyện tôi sắp làm sẽ không ai biết đâu ...................... Tôi bước lên thành cầu và suy nghĩ. Tôi nghĩ thật nhiều về em. Tôi đã yêu em bằng cả trái tim. Tại sao em lại nói với tôi như thế. Tại sao em chỉ thương hại tôi? Những dự định mà tôi muốn làm, những góm ghén dành dụm chờ ngày đón em về bên tôi và bà... tan hết thành bọt bể chỉ vì một câu nói của em. Tôi kể cho bà nghe. Bà cười thật hiền hậu với tôi
_ Có lẽ cháu cũng chưa yêu đâu. Nếu không cháu sẽ không từ bỏ đâu.
Tôi lôi trong túi áo ra ................... Đó là những lá thư ngày xưa em viết cho tôi. Rất nhiều và rất nhiều. Nhìn chúng tôi lại buồn. Nó chỉ là những lời giả dối thôi sao? Tôi xé toạt những bức thư giả dối ấy vầ tung lên trời. Những cơn gió tham lam ùa đến, ngoạm lấy từng mảng giấy vụn ấy và cuốn đi theo dòng nước mất hút như tình cảm đã chết của tôi và em.
Tôi lại tiếp tục suy nghĩ ........................ Tôi làm gì đây?
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi giật mình và quay lại ....................... Một cô bé ánh mắt xoe tròn đang nhìn tôi. Tôi giật mình bởi tiếng thét của cô bé. Và tôi đang tự hỏi cô bé tại sao lại thốt lên một cách hốt hoảng như thế. Ấy thế mà .................. Cô bé chạy đến một cách thật nhanh. Tôi vẫn còn đang bất ngờ thì ................. Cô bé đã chộp lấy chân tôi thật chặt
_ Anh ơi, đừng tự tử anh ơi !!!
Tôi ngơ ngẩn người ra để suy nghĩ xem cô bé đang nói gì với tôi.
_ Chuyện gì cũng có thể giải quyết mà anh. Thượng đế luôn ở bên chúng ta, sao anh lại đi tự tử hả anh, đừng mà anh !!!!
Ơ hơ. Tôi nào có ý định tự tử đâu chứ. Tôi muốn nói rõ với cô bé hơn một chút. Cái xoay người của tôi làm cho tôi mất thăng bằng khi mà cô bé đang ôm chặt chân tôi. Và tôi chới với ........................ Tôi nghiêng người về dòng sông ........................ Tôi ngã ........................ Và tôi kéo theo cả cô bé. Cả hai chúng tôi lao xuống sông .........................
_ Ùm !!!!!!!!!!!!!!
Tôi ngoi lên giữ mặt nước để tìm cô bé. Cô gái bé nhỏ đang ngụp lặn, chới với như một kẻ không biết bơi đang đưa tay huơ nước tự cứu mình. Tôi bơi lại bên cô bé là kéo cô bé vào bờ.
Người chúng tôi ướt mèm .................... Tôi nhìn cô bé mà trông tội tội. Tôi đưa tay lau những hạt nước đang vương vãi trên mặt cô bé và giải thích
_ Anh không có muốn tự tử đâu, anh chỉ đang ngắm cảnh thôi mà.
Cô bé nhìn tôi. Hai tay cô bé che lấy đôi má đang đỏ ửng của mình. Rồi nước mắt lăn dài trên má, cô bé bật khóc, khóc nức nở
_ Em xin lỗi anh. Em cứ ngỡ anh định tự tử nên .............. Em không ngờ lại hại anh ra như thế, em thành thật xin lỗi anh.
Tôi phì cười. Những giọt nước mắt long lanh thánh thiện cứ lăn dài. Ôi, tôi chọc cho con gái khóc !!!! Nhìn những giọt nước mắt ấy tôi không sao chịu nổi. Mà tôi cũng chẳng biết làm gì bây giờ. Tôi nhướng người, lục tìm trong túi cái khăn tay và đưa cho cô bé. Nhưng hỡi ôi ............. Khăn tay của tôi cũng ướt nhẹp ................ Và tôi dẫn cô bé về nhà, có lẽ bà tôi sẽ giúp đỡ tôi với sự rắc rối này..................
Bệnh viện đúng là nơi đáng chán. Mặc dù đã không được sử dụng laptop nhiều, nhưng tôi vẫn không thể nào rời nó được. Tôi hãy còn nhiều việc mà. Và trong đó thú vui của tôi là lên 4rum để nói chuyện với bạn bè, những người cùng sở thích với tôi. Tôi lại giật mình khi nghe giọng nói lảnh lót vang lên
_ Đó bà xem, anh ấy yêu cái máy tính còn hơn con. Uổng công con làm đồ ăn quá bà ạ. Biết thế hồi đó để anh ấy nhảy sông luôn cho rồi.
Tôi như con lật đật gấp laptop lại và nhảy phóc xuống giường đỡ bà. Cô bé lườm nguýt tôi. Bà mỉm cười nhân hậu
_ Cháu lo mà xin lỗi vợ đi nhé, bà không có bênh cháu đâu. Bà chỉ bênh cháu dâu và cháu cố tương lai thôi.
_ The end _
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Nhẹ nhẹ..coi chừng rách
4Easysoft HD Converter v3.1.16
Attmp3.com Real Script - Nulled & Exclusive
[T.Ngắn] - Trầm cảm
AUAU All Media to Mp3 Amr M4a Converter 4.2
[Đại lễ]Cửu Long Sinh Thần
Sự khác nhau giữa SÀI GÒN-HÀ NỘI
Share Sad-Blog 2.3.1
Private Photo Album 1.2
Biết tất tật chuyện trong thiên hạ
Hmmm..... Tôi ghét bệnh viện làm sao. Nhưng cũng phải chịu thôi, nếu không mổ có lẽ tôi sẽ không qua được cơn nguy hiểm ấy. May mắn là vẫn còn thượng đế bên tôi khi mà tất cả mọi người đều bỏ tôi, và kể cả cô ấy !!!
Từ nhỏ tôi sinh ra đã không được ở bên cha mẹ. Buồn cười thật ấy nhỉ. Tôi là một đứa con trai, thế mà đi học lại bà đưa đi, bà đút từng muỗng cơm, nuôi từng hộp sữa. Cha mẹ ................ Tôi chỉ nhìn mặt được vài tháng một lần. Nghĩ cũng ức thật ................................... Nhưng có lẽ giờ tôi đã quen với điều đó. Tôi quí bà tôi rất nhiều. Những khi tôi buồn, tôi lại tìm về bên bà. Và mỗi khi nghĩ lại chuyện cha mẹ gửi tôi cho bà, tôi lại thấy tếu thật. Máu mủ ruột rà thì lại vứt thí, đi nghe lời một lão thầy bói ăn nói hàm hồ nào ấy
_ Nếu ông bà nuôi nó, nó sẽ làm cho ông bà tán gia bại sản, trời long đất lở, vũ trụ kinh hoàng .............. Ông bà nghĩ kĩ nhé ............... Tôi là thầy bói tiếng tăm lẫy lừng hơn trăm năm kinh nghiệm ấy .............
Thế là tôi đến nhà bà để cha mẹ tôi "tai qua nạn khỏi". Một sự bạc đãi của thượng đế nhỉ?
Rồi lớn hơn một tí, tôi lại biết thế nào là yêu.
Tôi gặp cô ấy trong trường cấp 3 ........................ Bạn có thể cười khi nghĩ rằng tôi còn quá nhỏ để có thể biết thế nào là yêu ............. Lúc ấy tôi cũng chưa yêu đâu. Nhưng có lẽ tôi đã chết cô ấy từ ngày hôm ấy.
Tôi là một học sinh giỏi đứng đầu toàn trường, và cũng là bí thư chi đoàn. Tôi được mời tặng phần thưởng cho các vận động viên đoạt giải trong hội thao vừa rồi được tổ chức bên quận đoàn. Em là vận động viên thể thao môn cờ vua ....................... Có thể nói tôi và em là một nửa bổ sung cho nhau. Tôi học giỏi bao nhiêu thì em ....... chà chà ....... Còn em giỏi thể thao bao nhiu thì tôi lại mù tịt về thể thao bấy nhiêu. Khi tôi trao quà cho em thì em đã nghếch mặt nghênh nghênh với tôi. Ôi thì tôi cũng chẳng chấp con nít làm gì. Tôi sắp ra trường, để lại ấn tượng tốt đẹp cho học sinh mới vào thì cũng tốt mà ...... Ấy thế mà thượng đế lại tiếp tục bạc đãi tôi. Tôi được giao nhiệm vụ phải dạy kèm cho học sinh dở hay dốt của trường nhỉ ..................... Và dĩ nhiên là tên em nằm đầu danh sách.
Cứ thế mà chúng tôi trở thành một cặp. Tôi ra trường, nhưng chúng tôi vẫn duy trì mối quan hệ thật tốt đẹp. Cho đến một ngày của 5 năm sau, khi mà tôi đã tốt nghiệp đại học và có một việc làm ổn định. Tôi dự định sang năm sẽ bàn với bà về chuyện của tôi và em để chúng tôi tiến tới ................ Thế mà
_ Có bao giờ anh tự hỏi, tại sao em không bao giờ muốn về nhà anh không? Và cho đến bây giờ em vẫn chưa đến nhà anh bao giờ. Có bao giờ anh tự hỏi tại sao chúng ta bên nhau quá ít không? Hay là vì anh chỉ chú tâm đến đống sách của anh mà chẳng bao giờ anh nhìn đến người ngồi cùng bàn với anh? Em đã từng yêu anh. Nhưng đã lâu rồi em không còn nghĩ là em yêu anh nữa. Có lẽ bây giờ em cảm thấy thương hại anh thì đúng hơn. Thế giới của anh và em không giống nhau. Chúng ta nên kết thúc đi anh nhé.
Thế đấy. Bây giờ có lẽ là sự bạc đãi của thượng đế ám ảnh tôi suốt cuộc đời ................... Tôi nghỉ việc làm kế toán ở công ty và tôi xin làm một nhân viên khách sạn để thay đổi cuộc sống ảm đạm thiếu màu sắc của mình. Bà tôi bảo tôi nên làm thế để có thể mở lòng mình ra, để có thể giao lưu với nhiều người, để có thể tìm thấy một góc cạnh khác của cuộc sống, để có thể tìm được ý nghĩa của cuộc đời tôi. Nghe lời bà, chứ tôi cũng nghĩ, cuộc đời tôi chẳng có ý nghĩa gì cả khi mà tất cả đều không cần tôi.
Nhưng nó đã có ý nghĩa khi tôi ở bên bà và khi tôi gặp cô bé ấy .................
Hôm nay tôi được nghỉ. Công việc trong khách sạn thì mệt hơn làm kế toán nhiều. Nhưng lương thì quả là đã thật. Dạo gần đây tôi mới cảm thấy thượng đế đã phần nào bớt ác cảm với tôi. Mà nghỉ thì nghỉ chứ tôi cũng chẳng biết làm gì. Có lẽ tôi nên đi mua vài thứ cho bà và tối nay sẽ dắt bà đi chơi, thay vì hồi nhỏ bà dắt tôi đi chơi. Buồn cười nhỉ ........................ Chỗ ở của tôi cũng có lắm điều hay. Khi trước thì con sông đen ngòm này chẳng ai dám bước lên cầu để thưởng ngoạn phong cảnh và gió trời. Thế mà từ khi Sở vệ sinh môi trường có chính sách làm sạch và cải tạo thì khác hẳn. Sở Giao thông vận tải lại ồ ạt làm đường, làm cầu. Phân biệt hẳn hòi nhé, cầu dành cho người đi bộ, cầu dành cho xe máy, cầu dành cho xe hơi ................. Có lẽ là điều chứơng mắt hay sở thích của mọi người thì tôi cũng không rõ. Cầu dành cho người đi bộ thì không đi, cứ nhằm ngay cầu cho xe hơi mà đi ........................... Thì tôi cũng chán sống đây, nhưng tôi còn nghĩ đến bà .................... Còn họ thì có lẽ chán sống đến mức độ chỉ thích cho xe hơi tung để làm một bữa tiệc rầm rộ, tuy không đẹp trai nhưng thiên hạ phải ngước nhìn. Thế giới cũng lắm người lạ nhỉ .................
Tôi đứng lại một chút .................. Rồi tôi quay bước, bước thật nhanh về nhà. .............. Bà nhìn tôi đầy trìu mếm. Tôi ôm bà một cái và hôn bà.
_ Tối cháu dẫn bà đi chơi nhé.
Bà móm mém cười với tôi. Nụ cười của bà bao lâu nay đã xoa dịu nỗi đau thiếu thốn của tôi. Bà xoa đầu tôi rồi lại đi xuống bếp. Nhìn dáng bà còm cõm đi mà tôi nao lòng. Tôi muốn tìm cho bà một cô cháu dâu thật tốt, để bà tôi bớt cực nhọc và vui vẻ an hưởng tuổi già. Tôi về phòng mình và lấy những gì cần lấy. Tôi chào bà và ra ngoài. Nơi tôi đến có lẽ chẳng còn nơi nào khác là cây cầu ấy.
Buổi chiều nay thật là vắng vẻ, có lẽ chuyện tôi sắp làm sẽ không ai biết đâu ...................... Tôi bước lên thành cầu và suy nghĩ. Tôi nghĩ thật nhiều về em. Tôi đã yêu em bằng cả trái tim. Tại sao em lại nói với tôi như thế. Tại sao em chỉ thương hại tôi? Những dự định mà tôi muốn làm, những góm ghén dành dụm chờ ngày đón em về bên tôi và bà... tan hết thành bọt bể chỉ vì một câu nói của em. Tôi kể cho bà nghe. Bà cười thật hiền hậu với tôi
_ Có lẽ cháu cũng chưa yêu đâu. Nếu không cháu sẽ không từ bỏ đâu.
Tôi lôi trong túi áo ra ................... Đó là những lá thư ngày xưa em viết cho tôi. Rất nhiều và rất nhiều. Nhìn chúng tôi lại buồn. Nó chỉ là những lời giả dối thôi sao? Tôi xé toạt những bức thư giả dối ấy vầ tung lên trời. Những cơn gió tham lam ùa đến, ngoạm lấy từng mảng giấy vụn ấy và cuốn đi theo dòng nước mất hút như tình cảm đã chết của tôi và em.
Tôi lại tiếp tục suy nghĩ ........................ Tôi làm gì đây?
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi giật mình và quay lại ....................... Một cô bé ánh mắt xoe tròn đang nhìn tôi. Tôi giật mình bởi tiếng thét của cô bé. Và tôi đang tự hỏi cô bé tại sao lại thốt lên một cách hốt hoảng như thế. Ấy thế mà .................. Cô bé chạy đến một cách thật nhanh. Tôi vẫn còn đang bất ngờ thì ................. Cô bé đã chộp lấy chân tôi thật chặt
_ Anh ơi, đừng tự tử anh ơi !!!
Tôi ngơ ngẩn người ra để suy nghĩ xem cô bé đang nói gì với tôi.
_ Chuyện gì cũng có thể giải quyết mà anh. Thượng đế luôn ở bên chúng ta, sao anh lại đi tự tử hả anh, đừng mà anh !!!!
Ơ hơ. Tôi nào có ý định tự tử đâu chứ. Tôi muốn nói rõ với cô bé hơn một chút. Cái xoay người của tôi làm cho tôi mất thăng bằng khi mà cô bé đang ôm chặt chân tôi. Và tôi chới với ........................ Tôi nghiêng người về dòng sông ........................ Tôi ngã ........................ Và tôi kéo theo cả cô bé. Cả hai chúng tôi lao xuống sông .........................
_ Ùm !!!!!!!!!!!!!!
Tôi ngoi lên giữ mặt nước để tìm cô bé. Cô gái bé nhỏ đang ngụp lặn, chới với như một kẻ không biết bơi đang đưa tay huơ nước tự cứu mình. Tôi bơi lại bên cô bé là kéo cô bé vào bờ.
Người chúng tôi ướt mèm .................... Tôi nhìn cô bé mà trông tội tội. Tôi đưa tay lau những hạt nước đang vương vãi trên mặt cô bé và giải thích
_ Anh không có muốn tự tử đâu, anh chỉ đang ngắm cảnh thôi mà.
Cô bé nhìn tôi. Hai tay cô bé che lấy đôi má đang đỏ ửng của mình. Rồi nước mắt lăn dài trên má, cô bé bật khóc, khóc nức nở
_ Em xin lỗi anh. Em cứ ngỡ anh định tự tử nên .............. Em không ngờ lại hại anh ra như thế, em thành thật xin lỗi anh.
Tôi phì cười. Những giọt nước mắt long lanh thánh thiện cứ lăn dài. Ôi, tôi chọc cho con gái khóc !!!! Nhìn những giọt nước mắt ấy tôi không sao chịu nổi. Mà tôi cũng chẳng biết làm gì bây giờ. Tôi nhướng người, lục tìm trong túi cái khăn tay và đưa cho cô bé. Nhưng hỡi ôi ............. Khăn tay của tôi cũng ướt nhẹp ................ Và tôi dẫn cô bé về nhà, có lẽ bà tôi sẽ giúp đỡ tôi với sự rắc rối này..................
Bệnh viện đúng là nơi đáng chán. Mặc dù đã không được sử dụng laptop nhiều, nhưng tôi vẫn không thể nào rời nó được. Tôi hãy còn nhiều việc mà. Và trong đó thú vui của tôi là lên 4rum để nói chuyện với bạn bè, những người cùng sở thích với tôi. Tôi lại giật mình khi nghe giọng nói lảnh lót vang lên
_ Đó bà xem, anh ấy yêu cái máy tính còn hơn con. Uổng công con làm đồ ăn quá bà ạ. Biết thế hồi đó để anh ấy nhảy sông luôn cho rồi.
Tôi như con lật đật gấp laptop lại và nhảy phóc xuống giường đỡ bà. Cô bé lườm nguýt tôi. Bà mỉm cười nhân hậu
_ Cháu lo mà xin lỗi vợ đi nhé, bà không có bênh cháu đâu. Bà chỉ bênh cháu dâu và cháu cố tương lai thôi.
_ The end _
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.