Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

Nhật kí lớp trưởng

[ 2009-07-11 04:43:05 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

1.

- Truyền thống của trường chúng ta là 10 người giỏi nhất khối của trường sẽ làm lớp trưởng của 10 lớp trong khối. Năm nay 10 người giỏi nhất của khối 11 là:





Và Lê Thị … Việt Nam - thầy hiệu phó chớp mắt nhìn lại cái danh sách mấy lần sợ mình tuổi già nên nhầm lẫn…

Cả hội trường cười ồ lên.

Đừng cười khi nhìn thấy cái tên này, bởi vì biết đâu ở một ngõ ngách nào đó trên đất nước này có 1 người tên như thế thật, chỉ là họ của người đó có thể khác. Xin lưu ý là tên của tác giả không phải là Việt Nam đâu, đây đơn thuần chỉ là một cái tên lạ mà thôi, đặc biệt là người mang cái tên đó lại là một cô gái, một “lady” vô cùng xinh xắn, thông minh. Nhưng hiện giờ đang lâm vào một bi kịch, cũng không hẳn là một bi kịch mà có thể là một … mà thôi cứ đọc đi thì biết…

2. Tên họ: Lê Thị Việt Nam

Tuổi: 16



Việt Nam, tên của đất nước, cũng là tên của lớp trưởng hiện tại của lớp 11F

Hẳn là không hay ho gì mà người trong top ten của trường lại đi làm lớp trưởng của lớp “siêu quậy”. Rất thực tế, những người còn lại của top ten đều là con của thầy cô trong trường hoặc những người đóng “sổ vàng” cho trường, còn cô bạn Việt Nam của chúng ta là một “bình thường dân” theo đúng nghĩa đen, chỉ được cái là “thông minh sáng dạ và cũng rất xinh mà thôi”.

Và thế là Việt Nam bây giờ là lớp trưởng của lớp 11F - một lớp học chỉ gồm 20 học sinh, kể thêm lớp trưởng nữa là 21 - một lớp học gồm 20 tên đực rựa và một “lady”. Chà chắc có nhầm lẫn gì ở đây rồi. Lớp chỉ dành cho nam sao có thể nhét con gái vào được. Không hề. Vốn dĩ lớp đó có nữ, chứ không phải không có. Sĩ số trước của lớp 11F là 43, nghĩa là khoảng trên dưới 23 nữ đã chuyển đi… chỉ trong chưa đầy một năm học. Còn vì sao thì phải quay lại năm ngoái một chút

Lớp 11F lúc đó còn là lớp 10F, F đúng nghĩa là F. Trong lớp không có một người nào từng đạt HSK trong suốt 9 năm học, vì nhiều nguyên nhân. 39 người là vì lực học quá yếu, còn 4 người còn lại, bốn tên thống lĩnh từ lúc đó cho đến tận bây giờ của lớp F, nổi tiếng thông minh nhưng quá quậy phá cho nên chưa bao giờ được xếp hạnh kiểm trên trung bình.

Dĩ nhiên như chúng ta vẫn nghĩ, “cá biệt” thường đi đôi với “thiếu gia nhà giàu”. Trường hợp này hoàn toàn đúng. Trong số 4 người, Toàn, thiên tài tính toán, là cháu của Bộ trưởng Bộ Thương mại, tiêu tiền như nước, chẳng mấy khi thấy đến trường; Cường, cháu của Bộ trưởng Bộ Ngoại giao, đẹp trai, giỏi thể thao, giỏi ngoại ngữ, “35”chính hiệu, biệt tài tán gái chuyên nghiệp và vì thế luôn vi phạm nội quy của nhà trường ( chải chuốt, vuốt keo,…, cái đó là dĩ nhiên theo như triết lý của Cường “không bảnh thì cả đến gần con gái cũng không được chứ nói gì đến tán tỉnh”); Dũng, nhà khoa học, chuyên ngành Hoá, luôn là niềm tự hào của những trường nhận cậu ta nhưng chỉ trong 1 tháng đầu vì sở thích của Dũng là chế tạo bom, pháo, đã có thâm niên gây nổ hơn 50 phòng thí nghiệm, là cháu của Bộ trưởng Bộ Quốc phòng và làm trong phòng nghiên cứu của Bộ ( có cho tiền dát vàng chắc chẳng trường nào dám nhận học sinh như vậy, cho nên bộ Quốc phòng đành phải muối mặt nhúng tay vào việc học hành của cậu ta, nếu không sẽ tuột mất thiên tài chế tạo bom này); còn một người nữa, người này chính là sự rắc rối của mọi vấn đề ở lớp F, thậm chí ở cả trường và các lớp khác, đôi khi là thị trường chứng khoán, con trai của nhà tư bản giàu nhất, đầu óc nhất của thị trường chứng khoán, thừa hưởng mọi sự khôn ngoan của ông bố, chủ mưu của mọi vụ tai tiếng trong trường,Phú. Chính vì Phú cho nên 3 tên còn lại mới lộng hành được. Cũng chính vì vậy mà con gái chẳng đứa nào dám học ở lớp đó nữa, thậm chí là cả mấy thằng con trai. Nếu không phải 16 tên còn lại đều là con của nhân viên công ty của bố Phú thì có lẽ chẳng đứa nào cả gan ở lại học tiếp trong lớp. Còn vì sao 3 đứa thông minh kia nghe theo lời Phú thì…để sau…

Vậy là đã rõ được nguyên nhân trong lớp chỉ có 20 tên con trai mà không có một cô gái nào, chúng ta hãy quay lại với hiện tại, với nhân vật chính của chúng ta là Việt Nam, lúc này hãy còn đang tròn mắt, căng tai ra nghe cho rõ xem mình liệu có nghe nhầm không. Bạn bè nhìn Nam một cách ái ngại, có đứa đã sụt sùi khóc. Thậm chí thầy cô giáo còn tội nghiệp cho nhỏ nữa là, thầy hiệu trưởng, vì buộc phải đẩy nhỏ vào lớp ấy đã phải… đi chùa đến gần nửa năm để cho bớt thấy tội lỗi, đồng thời các thầy cô cũng nhất trí không thu học phí của Việt Nam và hứa tặng học bổng có giá trị cho nhỏ.

3.

- Xin chào các bạn, mình tên là Việt Nam. chắc các bạn thấy tên mình lạ lắm phải không. Nhưng cái đó không làm nên vấn đề gì cả. kể từ bây giờ mình là lớp trưởng của tất cả các bạn. hy vọng các bạn sẽ giúp đỡ mình

- Tên gì mà chả là tên, việc gì phải giới thiệu. lớp trưởng thì lớp trưởng. không thành vấn đề. Năm ngoái đã có đến 7 lớp trưởng đến rồi đi. Nói vậy chắc hiểu rồi chứ - Một tên đứng lên nói, hắn vô danh trong lớp. hẳn lời tên đó nói chẳng phải do hắn nghĩ ra, đó là lệnh truyền từ trên xuống, lời đó là của Phú, có thể không phải là nguyên văn, có thể đã được thêm thắt vào, nhưng đại ý thì vẫn thế.

Đó là luật bất thành văn ở lớp F, cho dù có là lớp trưởng hay là cái quái gì thì Việt Nam chắc chắn không là cái đinh gì trong bộ máy của cái lớp này.

4. Tuy nói thì nghe ghê vậy chứ cả cái lớp F đâu ai biết Việt Nam ghê gớm như thế nào. Phải, Việt Nam không phải là một cô gái đơn giản. Không đơn thuần mà nó có thể nằm trong top ten của trường.

Để đối phó với cái lớp F mà đứng đầu là kẻ khôn ngoan ranh mãnh như Phú thì Việt Nam hẳn nhiên đã có một sự chuẩn bị khá kĩ lưỡng.

Vốn bề ngoài của nhỏ không mấy thể hiện tính cách thực của nhó. Nói đơn giản và dễ hiểu là mọi người vẫn thường bị cái bề ngoài dịu dàng, vừa mắt ấy đánh lừa.

Thí dụ như mới mấy hôm trước, nhỏ đi vào cái shop mua đồ. “Gương mặt hiền lành là dễ lừa nhất”, mấy chủ tiệm hay nghĩ vậy lắm. Vậy là tha hồ mấy người đó thách giá, nâng lên gấp đôi gấp ba. Đương thì thích thú vì nhỏ cứ tấm tắc khen mấy bộ đồ đẹp quá, giá lại “phải chăng”, chủ tiệm đâu có để ý lời nhỏ nói, cứ gật gù cho vui

- Em lấy bộ này chị bán rẻ cho, 300K thôi

- 300K 6 bộ này luôn hả chị?

- ừ

- là chị nói đó nha, không phải em nói đâu

Nói xong, ừ xong, gật xong chủ tiệm mới giật mình thấy mình ngu, bị nó lừa cho cái một. Thế là đi tong, 6 bộ giá cũng cả triệu bạc chứ ít gì, vậy mà bán cho nhỏ với giá chưa được một nửa…

Vậy cho nên lần sau nhỏ tới mua, chủ tiệm ấy cảnh giác lắm, ấy vậy mà nhiều khi vẫn bị nhỏ lừa cho một vố. trông cái mặt xinh xắn đáng yêu như vậy, ai mà nghĩ đầu óc của nhỏ lại ranh ma tinh quái như vậy

5. Tinh quái như vậy cho nên ngay ngày hôm sau đến lớp, nhỏ mặc nguyên bộ đồ đen thui. vốn dĩ nội quy của trường không cho học sinh mặc như vậy nhưng nhỏ là ngoại lệ, nhỏ đã năn nỉ nũng nịu mấy thầy cô. cuối cùng thì thành ra nhỏ muốn mặc gì đến trường cũng được, miễn là không phải “cụt tay hở chân” là được.

Có thể là nhỏ đoán trước được tai hoạ mà mình sẽ gặp cho nên mới mặc bộ đồ đen thui đó, cũng có thể gu màu thẩm mĩ của nhỏ là màu đen…, bọn chân tay của Phú cứ đoán già đoán non. bởi lẽ màn chào hỏi ra mắt đầu tiên của bọn nó đã bị hỏng khi nhỏ thấy cánh cửa khép hờ nhưng không đẩy cửa bước vào. Có lẽ cách này không hiệu quả với nhỏ, nhưng hiệu quả với thằng Cường. nó thấy nhỏ đứng tần ngần ngoài cửa thì “bản tính ga lăng” trỗi dậy. Tự nhiên, nó mở cửa, nhưng chưa kịp nói xong câu “Lady first” thì nguyên một xô mực đen đổ thẳng xuống đầu nó, còn nhỏ đã kịp tránh qua một bên để mực khỏi văng trúng…mặc dù nhỏ cũng mặc đồ màu đen.

Màn chào hỏi thứ hai xem chừng cũng không hiệu quả với nhỏ. Bọn vô danh nhờ Dũng chế cho tụi nó pháo nổ kêu to nhưng không gây thương tích ( bọn nó ít nhất vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc), hù nhỏ một phen chơi. Nhưng thật đáng tiếc, ngày hôm đó nhỏ mắc bận họp công vụ của lớp trưởng, người mở cửa bước vào là Toàn, kẻ không mấy khi đến trường. Thằng Toàn lãnh đủ đạn pháo, nó điếc cả tai, phải vào viện điều trị cả tháng.

cả hai màn đầu đều không thành công làm cho bọn vô danh hơi nản. tụi nó đành trông chờ vào màn cuối, lời chào của Phú.

về phần Phú, nghe báo cáo của đám “tay chân” thì cũng có phần thích thú. Thích vì một lẽ, những đứa lớp trưởng trước đây, dù có thông minh đến đâu thì ngay màn “mực đen” đầu tiên là đã dính chưởng, còn nhỏ thì đến pháo hoa cũng không “được hưởng”

6. tụi nó chỉ biết là nhỏ, có thể thông minh, có thể may mắn, đã qua được một tuần đầu tiên một cách nhanh chóng và dễ dàng mà cả 7 vị lớp trưởng trước kia đều dù có may mắn lắm thì cũng chỉ trụ được nhiều lắm là 4 ngày. Mà không hề biết được rằng toàn bộ những màn quái chiêu đó, nhỏ đã trải qua không ít hơn một lần. đơn giản vì nhỏ chính là người bày ra mấy cái trò đó đầu tiên, hoặc có thể là có ý nghĩ giống như cái người bày ra những trò này, ở đây. Hay nói trắng ra là hồi còn bé xíu chính nhỏ đã bày ra mấy cái trò này để chọc ghẹo mọi người. mà không chỉ có 2 trò này mà còn rất nhiều trò khác, cho nên mấy cái tiểu xảo của bọn tay chân của Phú chỉ đáng “xỉa răng, gãi ngứa” cho nhỏ, còn không thể hù doạ được nhỏ chứ nói gì đến làm cho nhỏ thay đổi ý định làm lớp trưởng ở lớp này.

Vậy là chỉ còn trò của Phú là còn đang nồng nặc mùi bí ẩn, thậm chí là một chút đáng sợ. Bởi cá tính của Phú thì ai cũng thông tỏ được chút ít, đồng thời Phú cũng chưa bao giờ đến lớp trong tuần đầu tiên thay lớp trưởng, cho nên Việt Nam vẫn chưa được “diện kiến” “đại ca Phú”.

Và điều gì đến sẽ phải đến…

Thứ 6, ngày 13, không rõ xui xẻo sẽ “thuộc” về ai. Riêng tôi, tác giả thì nghĩ là sẽ chẳng có ai gặp may mắn đâu. Dĩ nhiên tác giả là người quyết định chính mà…ke…ke…ke…

Vì vậy mà …

Phú đã đi một nước cờ sai, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu ta quyết định sai. Vì cậu ta không lường trước được rằng người cậu ta đối đầu lại chính là…

7. Và cũng như Phú không biết đối phương là ai, Việt Nam cũng vậy. nhưng Việt Nam may mắn hơn hẳn so với Phú. Vì sao ư? Vì hơn 10 năm trước… có nhiều chuyện đã xảy ra…

Cánh cửa từ từ mở ra, Phú bước vào trong lớp

- Báo cáo mọi thứ đã xong

- Khoá chưa?

- Dạ rồi

- Dây nối?

- Ok

- Dầu ăn?

- Ok

- Lông vũ?

- Ok

- Hồ?

- Ok

- Tốt, tất cả ra khỏi lớp, làm như kế hoạch đã định sẵn

Xong xuôi đâu đó, cả lớp F xếp thành 2 hàng, chào đón lớp trưởng mới. Theo Phú nghĩ, đây là nước cờ cuối, cũng là nước cờ quyết định chiến thắng. Nhưng tác giả đã nói là không ai gặp may trong chuỵên này, rằng hôm nay là thứ 6 ngày 13, thì có nghĩa là…

lớp trưởng vừa mới tới, vẫn còn đang bị lũ tay chân vô danh của Phú mồi chài. Cánh cửa chuẩn bị được mở ra. Như có linh tính mách bảo, Việt Nam đóng cửa lại.

kế hoạch sắp đại bại nhưng…

thầy hiệu trưởng hôm nay đi kiểm tra các lớp…

- Các em sao đứng ở đây cả thế này? - Tiếng thầy hiệu trưởng (điềm gở đây!)

- dạ… dạ… - đám vô danh lắp bắp, Toàn, Cường, Dũng mặt tái mét; còn Phú chưa tỏ vẻ gì, nhưng thực bụng cậu ta đang lo ngay ngáy như trộm sắp bị bắt. Riêng Việt Nam của chúng ta vẫn vô tư

- em nghĩ có lẽ các bạn đang chuẩn bị điều gì đó rất hay chào mừng thấy đấy ạ! - việt Nam chợt nảy ra một ý tưởng

- thế à, các em chuẩn bị gì vậy

Thầy hiệu trưởng cả mừng, vội mở cửa bước vào, lập tức cả đoàn thầy cô theo sau cũng vào theo

tất nhiên cái bẫy đã được sắp sẵn với mục đích là không để ai thoát…

dây nối ngang cửa lớp chặn chân ai bước vào trong 2 giây, chỉ trong tích tắc, sợi dây nối bằng chỉ mỏng manh ấy đứt lìa, dẫn theo xô dầu ăn đổ trào ra đường đi, đảm bảo ai bước lên không trượt thì bạn đọc rụng hết tóc. Chưa đủ, sau màn trượt ngã thê thảm (cái này chắc chắn đó) thì cũng đủ thời gian cho dây tuột hoàn toàn ra khỏi đường nối của nó, ai đang nằm trong đống dầu ăn sẽ được thưởng thức món mật ong thượng hảo hạng được làm từ hồ dính rải đều từ đầu đến chân nhờ quả bom nổ không gây tiếng động và không sát thương - một tác phẩm mới của Dũng. Thùng đựng hồ rơi xuống kéo theo cái công tắc quạt được bật lên. Trên từng cánh quạt được rắc đầy lông vũ đủ loại, từ lông ngỗng đến lông gà vịt, đặc sắc hơn cả là ni lông và giấy ăn xé nhỏ, khi quay số lông đó sẽ bay vù vù trong lớp học đóng kín cửa số tạo nên một cảnh tuyết rơi… “giữa miền nhiệt đới” vô cùng “đặc sắc”.

một cái bẫy hoàn hảo mà người mắc phải không ai khác chính là thầy hiệu trưởng đáng mến và các thầy cô trong ban giám hiệu.

Không biết bọn vô danh có thêm gì vào thành phần dầu ăn hay mật ong nhân tạo hay không, mà sau khi bước ra khỏi lớp 11F, thầy cô nào cũng sặc mùi H2S ( mùi đặc trưng của trứng thối đấy, “thơm” lắm)

ông hiệu trưởng tức xì khói, mắt trợn ngược lên lôi cổ Phú và cả… Việt Nam lên văn phòng. Phú bị cấm túc 1 tuần tại phòng cấm túc của trường, còn Việt Nam 5 ngày.

Có lẽ giận quá mất khôn nên sau khi bình tĩnh lại, và đã tẩy sạch sẽ cái mùi H2S và đống lông vũ trên người, ông hiệu trưởng đã giảm bản án của cả Phú và Việt Nam xuống còn cấm túc một ngày. Còn mấy cậu kia thì bị phạt lao động công ích cho nhà trường. nghiễm nhiên ông hiệu trưởng buộc phải làm như vậy, bởi lẽ Việt Nam là niềm hi vọng cuối cùng của ông trong công cuộc quản lí cái lớp F quái quỷ, còn Phú thì ông không dám đi quá đà, sợ thất thế với bố cậu. chả gì thì ông cũng không muốn về hưu sớm

8. Riêng Việt Nam vẫn còn đang tức tối vì không đâu lại bị phạt về cái tội không phải lỗi của nhỏ. ấy là nhỏ đang bị cấm túc chung một phòng với Phú, và cả hai đứa vẫn chưa hề hay biết đến chuỵên đã được giảm án cấm túc.

cả Phú cũng đang nghĩ như vậy. chỉ có điều Việt Nam thể hiện điều đó ra mặt, còn Phú lại cất vào trong lòng.

Thấy Phú vẫn đang ngồi “thiền”, Việt Nam lên tiếng hỏi trước

- Lần đầu gặp cậu, tên tôi chắc cậu đã biết rồi đúng không?

- biết rồi còn hỏi

- với ai cậu ăn nói cộc lốc thế à?

- ừ

Chợt Việt Nam nhìn thấy một cái mặt dây chuyền, nhỏ xíu, nằm trong 2 lớp áo sơ mi. Nhưng Phú quay đi…

Việt Nam đang suy nghĩ một điều gì đó, không rõ. Nhỏ đang suy tư nhung nhớ đến thời quá khứ xa xưa của nhỏ. Cái mặt dây chuyền ấy quen lắm, rất quen. Nó nhắc nhỏ nhớ đến đến một người bạn thuở thiếu thời. phải, người bạn hồi nhỏ, nhà ở sát cạnh nhà nhỏ. Sau đó nghe nói nhà đó trở nên rất giàu có, họ chuyển đến trung tâm thành phố. Kể từ đó nhỏ không còn gặp lại người bạn đó. Nhưng trước khi cậu bạn đó chuyển đi, nhỏ đã kịp tặng cho người đó một cái mặt đây chuyền hình số 8. Đơn giản là vì bố của 2 đứa hồi trước là công an, một lần nhậu xỉn, hai ông bố đùa hai đứa con bằng cách còng tay hai đứa lại với nhau. Sáng hôm sau tỉnh dậy thì hai đứa nhỏ khóc rống lên cả tiếng đồng hồ. chính xác thì là nhỏ khóc chứ thằng bạn thì không một tiếng kêu, nó chỉ ngồi nhìn nhỏ khóc. Chỉ tới khi 2 ông bố tỉnh hết rượu và tìm ra chìa khoá để mở cái còng thì nhỏ mới thôi khóc. Và vì khóc xong mệt quá, Việt Nam lăn ra ngủ ngon lành, mà không hề biết là nhỏ bị … hôn lén.

Chậc, cái này là dậy thì trước tuổi…

Không hề, chỉ là Phú già trước tuổi. Nó tức vì suốt ngày bị Việt Nam chọc tức mà không là gì được nên …hôn nhỏ

Tự nhiên như chốn không người… (tụi nhỏ bây giờ ngộ ghê)

Hai ông bố có nhìn thấy cảnh đó. Cho nên hai ông đã chụp lấy một tấm ảnh làm chứng.

Có trời chứng giám chứ hai ông bố này, tuy là công an nhưng cái đầu thì toàn màu hồng.

Và cái tấm ảnh đó, rất chi tiết, rất thực tế, đường nét rõ ràng. trong đó có thể thấy rất rõ là Phú đang hôn Việt Nam, hôn ngay môi. Có thể là hôn khá lâu nữa. hiện giờ hai ông bố mỗi ông đang giữ một tấm (đã rửa ra và được giữ lại phim để sau này làm bằng chứng)

Tuy nhiên cả Phú lẫn Việt Nam đều không biết đến sự có mặt của cái tấm ảnh đó

9. Hiện giờ hai đứa vẫn đang trong phòng cấm túc. Đó là một căn phòng tương tự phòng giam nhưng ở trong một khuôn viên biệt lập không có song sắt hay không khoá cửa, có vườn hoa, có thư viện. chỉ có điều là ai muốn ra khỏi hay vào trong đó đều phải được sự cho phép của hiệu trưởng và chịu sự giám sát của nhân viên bảo vệ. đặc biệt là cái nhà giam kiểu trường học này bây giờ chỉ có 2 người đang bị giam thôi. Ai thì chúng ta biết cả rồi. Vấn đề là ngay lúc này đây, sau một hồi suy nghĩ, nhớ nhung về quá khứ, Việt Nam muốn làm sáng tỏ xem cái mặt dây chuyền ấy có phải là của nhỏ tặng cho thằng bạn cũ hay không.

Việt Nam tiến lại gần Phú. Phú có vẻ chột dạ, từ nhỏ tới lớn nó chưa bao giờ ở gần một đứa con gái quá một ngày, chứ nói gì tới 5 ngày (lúc này hai đứa nó vẫn chưa biết đã được giảm hình phạt).

Trong khi đó Việt Nam vẫn đang chăm chăm tìm cách nào đó bắt thằng Phú cho nó xem cái mặt dây chuyền mà chưa được. nhỏ đành vừa nói chuyện với thằng Phú vừa nghĩ cách

- nhờ cậu nên cả hai chúng ta bị bắt vào đây đấy, “cảm ơn” nhé

- tôi thì không muốn vào đây đâu, chỉ là ai đó chưa chi đã nhanh mồm nhanh miệng mời “ông trưởng” vào lớp thôi.

- Cái đó phải cảm ơn người đã bày ra cái bẫy chứ sao lại cảm ơn tớ.

Phú im lặng, nó không muốn đôi co với Việt Nam. Cũng có thể nó cũng đang nhớ về một điều gì đó, trong quá khứ. Nó nhận ra cách nói chuỵên trái khoáy của Việt Nam. Cách nói đó làm nó ngờ ngợ đến một người, nhưng nó không nhớ rõ. Có lẽ đã quá lâu rồi, nó không gặp cái người đó, hoặc có thể là bộ não siêu việt của nó, vốn luôn ghi nhớ tất cả mọi việc như một cái máy vi tính dung lượng lớn, nay đã bắt đầu có triệu chứng thoái hoá.

Thấy Phú im lặng Việt Nam cũng im lặng theo, nó đã nắm chắc đến 9/10 rằng người ngồi trước mặt nó, chính là cái kẻ đã hôn lén nó mà nó không hề hay biết, chính là thằng bạn hồi nhỏ của nó, một tên mà nó rất thích chọc ghẹo, cãi cọ hắn.

Nhỏ đã chắc chắn lắm rồi, bởi vì cái màn cuối, chính là cái bẫy khổng lồ của Phú, chính cái bẫy đã làm cho 7 vị lớp trưởng trước đây từ bỏ lớp F, là cái bẫy mà trước đây nhỏ đã nghĩ ra và chọc ghẹo Phú. Chỉ có điều là hồi đó nhỏ không dùng trứng thối mà dùng nước cống. Thì cũng như nhau cả thôi, bởi vì cái chính là Phú đã dùng chính cái bẫy nhỏ đã dùng với Phú để “loại” nhỏ, mà nó đâu biết điều này. Nhỏ cũng lờ mờ đoán được là Phú không nhớ nhỏ. Thế nên nhỏ mới muốn tìm một bằng chứng chứng tỏ rằng Phú vốn dĩ là người bạn thuở nhỏ của nhỏ, là một kẻ mà theo nhỏ là luôn bị nhỏ chọc ghẹo. mà cũng đúng thế thật. Vì Phú quá gan lì, không như những thằng con trai khác, nó không khóc cho nên Việt Nam chỉ đơn thuần muốn chọc ghẹo nó, để thấy nó khóc, chỉ một lần cũng được .

“Nhỏ này thật không bình thường chút nào”, có thể bạn sẽ nghĩ như vậy. Nhưng không hề. Bởi vì nhỏ tức thôi, nhỏ tức một nỗi là thằng Phú thì thấy nhỏ khóc còn nhỏ lại không thấy nó khóc thì không công bằng. Đầu óc nhỏ này cũng trẻ con dữ, từ đó đến giờ vẫn “ôm mối hận” trong lòng.

Cơn giận lên đến đỉnh điểm. Nhỏ không còn cách nào khác là phải dùng cách … lột áo Phú ra. Vậy mới thấy cái sợi dây chuyền thì mới chắc chắn đó là “kẻ thù”. Nhưng lột ra bằng cách nào thì cũng là một là một vấn đề nan giải.

Chợt nhỏ nhìn thấy một cái bình nước…

bạn đọc thử đoán xem xảy ra cái gì, chà khỏi nói chắc ai cũng đoán ra rồi chứ. Cách làm đơn giản mà hiệu quả vô cùng

Cái áo của thằng Phú ướt nhẹp, nó đành phải cởi ra. Nhưng mà… nhưng mà… không có áo thay…

Việt Nam nhìn thấy cái mặt dây chuyền rồi, rất rõ. Không còn nghi ngờ gì nữa, đó chính là kẻ duy nhất nhìn thấy nhỏ khóc, cũng là thằng bạn hồi nhỏ của nhỏ. Nhưng nhỏ không định “trả thù” ngay, bản tính háo thắng bị cái đầu “mưu sâu kế hiểm” của nhỏ chặn đường. Và nhỏ bắt đầu tính toán, tính xem nên “đùa” thế nào với Phú cho “phải đạo”.

10. Than ôi! Người tính sao bằng trời tính. À không, phải là nhân vật tính thì sao qua được tay tác giả.

Thì chính thế, cho nên lúc mà Phú đang đi đến dây móc để phơi cái áo nó đã vô tình vấp té. Hay cứ cho là chính tác giả “hiền lành tội nghiệp” đã làm một sợi dây cước nho nhỏ chắn ngang qua, tất nhiên phải đủ sức làm cho Phú té xuống. Thế nó té vào đâu nhỉ? Một câu hỏi hay, nhưng cũng dễ đoán. Dĩ nhiên là nó té vào người Việt Nam chứ còn té vào đâu nữa, ngay trên ghế sofa.

Cùng lúc ấy, ông hiệu trưởng cùng đoàn tuỳ tùng của ông ta, và cả cái đám vô danh ở lớp F, tất nhiên không thể quên ba tên Toàn, Dũng và Cường, đẩy cửa bước vào.

Ối chà chà… thật khó tưởng hơn 20 con mắt kinh ngạc đổ dồn về cái ghế sofa.

Một cảnh tượng y như trong phim tình cảm nước ngoài. Không biết phải tả thế nào…

Cô nam quả nữ, không, phải là nam thanh nữ tú, hay như mấy bà mấy cô hay tám thì, đó là một trai một gái, đang nằm trên ghế sofa. Đã thế, nam lại không mặc áo (may mà mới là không mặc áo thôi đó), nằm đè lên người một cô gái cũng khá xinh. Nhưng đặc sắc nhất chính là cú ngã tình cờ đó, thật “tình cờ” Phú đã “chạm môi” Việt Nam. Phải, chính là cái này. Chính là nhờ cái cảnh tượng như thật không còn gì để chối cãi này mà cả cái đống đang trố mắt ngoài phòng đứng yên như gỗ đá hết gần 5 phút.

Tuy thế, Việt Nam đã kịp giãy nảy lên, đẩy Phú ra ngoài, phủi phủi lại quần áo. Mặt nhỏ đỏ ửng lên, không rõ là vì quá “cảm động” hay là vì quá tức giận. Còn Phú thì đực mặt ra, nó không biết phải làm gì nữa. điều này không còn nằm trong kiểm soát của nó nữa…

Ở ngoài ông hiệu trưởng cũng ngạc nhiên không kém. Rõ ràng ông đã quá coi thường hai đứa chúng nó, hoặc chỉ Phú thôi. Ông lo lắng lắm, cũng may là nó chưa làm gì Việt Nam. Chứ nó mà làm gì rồi thì Việt Nam sẽ không chịu làm lớp trưởng lớp F nữa. Và thế là ông sẽ không thể kiểm soát được cái lớp này được nữa. Ôi thế là đi tong cả cuộc đời làm giáo dục của ông. Ông nghĩ như thế đấy (bó tay!!!)

Riêng cái đám vô danh thì không dám nói hé ra một câu gì cả, mà cũng có gì để nói đâu chứ. Muốn làm gì thì cũng là quyền của Phú, bọn nó không cần thiết phải can thiệp, cả Toàn và Dũng cũng nghĩ vậy

nhưng Cường thì không nghĩ thế. Nó lấy làm ức lắm. Vì bình thường Phú luôn nhường cái công việc mà nó vẫn thường gọi là “hạ đẳng” ấy cho Cường, nhưng lần này Phú lại “đích thân ra tay”. Ấy là nó lấy làm lạ lắm. Và thế là nó kết luận, nhanh chóng, dễ dàng rằng, chắc chắn Việt Nam phải quý giá lắm nên Phú mới không giao cho nó. Thành ra thằng Cường bắt đầu cảm thấy hơi kính nể Việt Nam.

Và cũng từ nó mà cái đám vô danh cùng hai tên Toàn, Dũng cũng đâm ra kính nể nhỏ Việt Nam.

Còn về phần Việt Nam, nó lại càng có thêm lý do, lý do vô cùng chính đáng, để trả thù Phú.

Thế Phú thì sao nhỉ, thật khó đoán đựơc nó đang nghĩ gì vì cái mặt nó luôn lạnh như băng, mặc dù người nó thì rất ấm. cái này thì Việt Nam biết rõ hơn chúng ta.

11. Và không rõ là cái mồm đứa nào đã rao tin Việt Nam và Phú ra ngoài mà cả trường đang xôn xao ầm ĩ cả lên. thầy hiệu trưởng, lại một lần nữa phải lo lắng. nguyên nhân y như lần trước, ông sợ Việt Nam không làm lớp trưởng nữa.

Nhưng ông đang lo quá mức bởi, qua cái vụ ầm ĩ đó, lớp F đã trở nên im ắng hơn.

Và Việt Nam nghiễm nhiên được cả trường kính nể. tuy chẳng rõ vì sao mọi người kính nể mình như vậy nhưng Việt Nam cứ gặp fan của mình (toàn những đứa hâm mộ chuyện Việt Nam chinh phục được đại ca của trường này, theo như lời kể đã khúc xạ qua ít nhất hơn 700 học sinh) thì đồng ý kí tên ngay. Nó cảm thấy thích thú và tận hưởng cảm giác ấy như một nghệ sĩ nổi tiếng sống trong sự trọng vọng của mọi người.

Nhưng như vậy không có nghĩa nó quên mình đang muốn trả thù. chỉ là nó không muốn làm hỏng giây phút thú vị đó, vả chăng từ ngày hôm đó đến nay không rõ Phú đã lặn mất tăm mất tích ở đâu.

vậy cũng tốt, vì nhờ thế mà lớp F như rắn mất đầu. Cộng thêm việc bọn lớp F đang kính nể Việt Nam, thế là theo như suy nghĩ đơn thuần của bọn nó không còn vua thì vẫn còn hoàng hậu, bọn nó răm rắp nghe theo lời của Việt Nam như một cái máy

Nhưng Phú chỉ biến mất đúng một tuần. không hơn không kém một giây. lần này đến lượt nó bị bẫy.

12. Số là hôm đó Việt Nam, không rõ đã nghe phong phanh ở đâu đó việc Phú sẽ về. nhỏ lừa cả lớp F cái một, y như lần mua quần áo. Nhanh chóng, bọn vô danh nghe lời nó, như những cái máy, đi ra đón Phú. Không một đứa nào ở lại. không một ai cả.

Việt Nam bắt đầu bố trí bẫy. một cái bẫy nho nhỏ thú vị, và đảm bảo Phú sẽ không thoát.

Theo hoạch định của Việt nam, chính xác từng giây từng phút, từng cử chỉ hành động Phú sẽ làm

Và…

Phú bước vào lớp, nó cảm thấy hơi lạnh sống lưng, nhưng nó không có lý do để nghi ngờ, đành kéo ghế ngồi xuống.

Ào…

Bảy lọ mực, đúng bảy sắc cầu vồng, đổ ào xuống đầu Phú. một màn chào hỏi thật ngoạn mục. Phú trông như một cái cầu vồng hiện lên sau mưa, chỉ khác là nó có 7 màu hiện lên trên cái mặt lạnh như băng, và vai áo trắng đẫm màu 7 sắc. trông … sinh động không thể tưởng tượng được.

Mặt Phú chuyển dần từ trắng bệch sang đỏ gay. Lần đầu tiên nó thể hiện nỗi tức giận trên mặt, nhưng chỉ trong tích tắc. Ngay lập tức, Phú lấy lại được bình tĩnh ngay. mắt đảo sang cái đám tay chân, dò tìm xem thằng nào đã để lộ “thông tin mật” cho kẻ gài bẫy, còn ai vào đây nữa ngoài Việt Nam.



13. Mọi người trong trường lại nghe một tin đồn mới. Sếp Việt Nam lại biến đại ca Phú thành trò hề. không rõ trong hàng ngũ của cái đám vô danh ấy, đứa nào là đứa ưa buôn chuyện nhỉ?

Phú tức điên người, nhưng như mọi khi, mặt nó vẫn lạnh như tảng băng. chỉ có cái đầu của nó là đang hoạt động hết công suất mà thôi, còn ngoài ra, chân tay mình mẩy của Phú đều đang được đám lâu la kia “chăm sóc” hết sức tận tình.

ấy là Phú lại còn phải nghe thằng Cường làm mình làm mẩy cái vụ “té ghế” bữa trước của nó trong phòng cấm túc.

Còn Toàn đang báo cáo cái vụ tiền nong. dạo này nó liên tiếp không may. Có thể là Phú đang mắc phải một tai ương vô cùng lớn.

Nó không phải là kẻ thích đổ lỗi cho người khác, nhưng trong trường hợp này nó phải nghĩ đến Việt Nam đầu tiên.

từ sau khi bị nhốt chung với nhỏ đến nay, nó luôn xui xẻo. không biết là vô tình hay hữu ý mà nó, không chỉ chịu sự lộng hành của Việt Nam (là mấy cái bẫy mà Việt Nam bày ra), mà còn chịu sức ép lớn từ phía các công ty. đầu óc của nó hoạt động đến mức tối đa mà không đủ để đối phó với hai bên.

vậy nên trước hết, nó muốn giải quyết việc mà nó cho là việc nhà trước. đó là giải quyết Việt Nam.

Và lần đầu tiên nó phải nghe đến lời của thằng Cường. mà cái thằng này là chúa “sấm”, máu 35 ngấm đến tận tuỷ (nghe thấy gớm). vậy nên Việt Nam của chúng ta sắp gặp phải một chuyện… có thể cũng khá hay ho…

14. Chào cô, xin hỏi,cô có phải là Việt Nam hay không?

Việt Nam vừa mở cửa đã thấy một cha bồi bàn, chẳng rõ là tốt hay dở, đẹp hay xấu, hỏi tìm mình.

Nhưng cái giống nó quái gở, Việt Nam không nói ngay mà vờn thử xem, cha nội này là người của ai phái đến, mặc dù trong đầu nhỏ đã cò sẵn câu trả lời rồi. tự nhiên, nhỏ đáp tỉnh như ruồi:

- Anh tìm cô ấy có việc gì?

- dạ “boss” muốn tìm cô ấy có việc cần

- cụ thể là ai?

- dạ tôi không rõ. Cho hỏi cô ấy có ở đây không, nếu không để tôi còn về báo lại với “boss”

- là tôi đây

đến lúc này thì nhỏ đoán ra là ai rồi, nhưng động cơ của kẻ ấy thì nhỏ hoàn toàn không rõ. thế nên nhỏ đành phải tự mình chui vào hang cọp để tìm vậy.

nhưng nhỏ không ngờ rằng, Phú, vốn dĩ rất thông minh, tự nhiên lần ngày lại đi nghe lời của thằng Cường. một lời khuyên ngớ ngẩn

“Nếu muốn thu phục một đứa con gái, cách tốt nhất là biến nhỏ thành của mình”

Nhưng không phải không có hiệu quả. tại vì, Phú hiểu sai ý của Cường. nhưng thật may mắn là sự hiểu sai ý đó lại dẫn tới một bước ngoặt lớn. cực lớn

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • Phong Vân Chapter 1->476 Tiếng việt & 477-537 TQ
  • Skin Home Màu Hồng Cũng Khá Đẹp
  • Quà Giáng Sinh - O.Henry
  • Share Code kenhhay.net Rip SKin kenh14.vn
  • chuyện cười thư giãn đê
  • Core FTP Pro 2.1 Build 1607
  • Vượt đèn đỏ
  • [DRIVER] - HP C733tu
  • Vista Codec Package 5.0 Beta 3/4.7.3
  • Poratble Ashampoo UnInstaller 4.0.0.0

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?