Duyên kỳ ngộ
[ 2009-07-11 04:43:05 | Tác giả: bvl91 ]
Một
Lần đầu tiên trong đời Tuấn biết thế nào là nhảy tàu.Anh thức dậy muộn trong khi tàu chuẩn bị chuyển bánh.Chạy hộc tốc ra sân ga, và đuổi theo con tàu đang từ từ lướt bánh.
Anh ném vội chiếc ba lô lên cửa tàu rồi dùng hết sức để phóng lên. Khi anh vừa phóng lên đến nơi thì mới nhìn thấy chiếc ba lô của mình đang nằm trong lòng một cô gái trẻ măng. Anh mỉm cười.
Cô bé kia chưa kịp hết hoàn hồn thì bắt gặp nét cười của anh, cô bé liền nói:
-Anh cười cái gì vậy? Anh có biết nhảy tàu là một việc rất nguy hiểm hay không? Anh có thể bị cưa chân cho cái việc nguy hiểm vừa rồi đấy.
Nói rồi, cô tức giận ném trẻ cái ba lô về phía chủ nhân của nó và đi về phía toa tàu của mình.
Trùng hợp làm sao khi anh và cô cùng ở chung 1 toa tàu, và dĩ nhiên Tuấn lại nhìn cô và mỉm cười,Tuấn hỏi:
-Cảm ơn em đã giữ giúp anh cái ba lô. Em có thể cho anh biết tên được không?
Cô gái nhìn Tuấn một chốc lát rồi nói:
-Tên tôi không cần phải cho anh biết.
Cô ngoắt đi và lôi từ trong cái ba lô của mình một quyển sách, chăm chú đọc, cho dù Tuấn có hỏi cách nào đi nữa thì vẫn không làm sao để cô trả lời.Ngắm nhìn mãi cô gái anh đâm chán. Anh bèn lôi giấy, bút ra vẽ cô. Một bức vẽ tuyệt đẹp, Tuấn đã có tài vẽ từ nhỏ cho nên anh được ba anh cho học vẽ ở nhiều thầy giáo giỏi.Nhiều người đi qua xem bức vẽ của anh và trầm trồ khen ngợi.
Một lát sau, người được vẽ mới nghe thấy nhiều tiếng xì xầm nên dừng việc đọc sách lại để coi xem chuyện gì. Thấy bức vẽ trên tay anh là cô thì cô không kiềm được xúc động bèn nhìn anh đỏ mặt rùi nói:
-Anh cho em những bức vẽ này được chứ ạ?
Tuấn lại mỉm cười nhìn cô và gật đầu.Tuấn hỏi cô tên là gì nhưng cô không nói chỉ mải mê ngắm nghía bức tranh.
Màn đêm buông xuống, mọi người trong tàu đang im lặng trong giấc ngủ. Tuấn nhìn cô gái trẻ ôm lấy bức tranh thỉnh thoảng lại mỉn cười trong giấc ngủ làm cho anh xao xuyến đến lạ lùng.Sau đó, anh cũng chìm vao giấc ngủ.Đến khi tỉnh lại thì đã không còn thấy cô gái kì lạ đâu nữa cả,cứ như là giấc mơ .Những người cùng toa tàu nói rằng cô ấy đã thức dậy rất sớm và xuông ở ga vừa rồi, cô ấy đưa cho anh một bức thư với nội dung :
Em rất cảm ơn bức tranh mà anh đã vẽ tặng em.Em sẽ coi nó như là một món quà vô giá đối với em của một người lạ mặt thích mạo hiểm. Lần sau anh đừng nhảy tàu nữa nhé, nó rất là nguy hiểm đấy.Em phải về nhà, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại
" Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng"
Người lạ mặt (Nguyễn Thúy Lan)
Hai
Thế là bức thư đã ám ảnh Tuấn trong suốt thời gian ngồi trên tàu, anh mong gặp lại cô gái ấy.Thế là anh đến ga tới và mua vé quay trở lại ga ,mà Lan đã xuống.Nếu có ai đó bảo anh là người điên thì cũng đúng thôi, vì biết đâu đấy chỉ là một chuyện vui tính của một cô gái thích đùa nào đó thì sao.Nhưng Tuấn tin, đó là duyên trời.
Lang thang ở thành phố mà cô gái dừng lại trong vòng ba ngày để tìm cô trong khi anh không hề có một cái địa chỉ nào cả ngoài cái tên : Nguyễn Thúy Lan.Đến ngày thứ tư anh buồn chán thì anh bèn vào công viên để vẽ xong sau đó sẽ lên tàu về nhà. Đang vẽ thì một cơn mưa to ập đến, anh phải thu xếp tất cả đồ đạc của mình để khỏi ướt.Đang chậy vội vã để tránh cơn mưa thì Tuấn nghe tiếng gọi:
-Anh gì ơi, vào đây trú mưa này, ở đây vẫn còn một chỗ trống đấy.
Tuấn loáng tháng nghe thấy, nhưng vẫn phải lo cho cái đống đồ đạc của mình nên không để ý.Tiếng goi lại vang lên:
-Anh gì ơi, lại đây nhanh không ướt hết.
Khi Tuấn vào đến nơi thì đặt đống đồ đạc xuống đất và ngẩng mặt lên nhìn thì thật không tin nổi.
-Lan ,Lan . Anh đã tìm được em rồi -Tuấn thốt lên trong nỗi vui mừng.
Họ nhìn nhau trong niềm vui sướng va họ ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc , quên đi cơn mưa đang ầm ầm rộn rã bên ngoài.
Ba
Thật đúng là duyên kì ngộ, nếu hôm đó Tuấn không thức dậy muộn, không nhảy tàu thì làm sao có thể gặp được Lan. Còn Lan nếu không vì lo lắng cho một người lạ mặt cả gan nhảy tàu thì làm sao cô có thể chiếm được tình cảm của Tuấn ngay từ lần đầu tiên.
Có lẽ ông tơ bà nguyệt đã se duyên cho họ từ trước rồi.Mỗi con người chúng ta đều có một nữa cho mình, đừng nên ích kỉ chiếm của người khác làm của mình mà quên mất một nữa của mình đang đứng trước mặt.
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Đấu Phá Thương Khung tặng ngàn code vip
Chùm ảnh: Những ngôi mộ ngộ nghĩnh đến khó tin
Masayoshi Son: "Bill Gate" của Nhật Bản
Picture to Icon v2.2
[English Study] - 10 Good Grammar books
Bingo 2 chính thức mở cửa - Triệu Vcoin chào đón game thủ
Hóa hữu cơ luyện thi
My Video Converter v1.3.2
Pronunciation Power Idioms
Windows Vista Kagome Titanium SP2 Edition July.2009 For Designer
Lần đầu tiên trong đời Tuấn biết thế nào là nhảy tàu.Anh thức dậy muộn trong khi tàu chuẩn bị chuyển bánh.Chạy hộc tốc ra sân ga, và đuổi theo con tàu đang từ từ lướt bánh.
Anh ném vội chiếc ba lô lên cửa tàu rồi dùng hết sức để phóng lên. Khi anh vừa phóng lên đến nơi thì mới nhìn thấy chiếc ba lô của mình đang nằm trong lòng một cô gái trẻ măng. Anh mỉm cười.
Cô bé kia chưa kịp hết hoàn hồn thì bắt gặp nét cười của anh, cô bé liền nói:
-Anh cười cái gì vậy? Anh có biết nhảy tàu là một việc rất nguy hiểm hay không? Anh có thể bị cưa chân cho cái việc nguy hiểm vừa rồi đấy.
Nói rồi, cô tức giận ném trẻ cái ba lô về phía chủ nhân của nó và đi về phía toa tàu của mình.
Trùng hợp làm sao khi anh và cô cùng ở chung 1 toa tàu, và dĩ nhiên Tuấn lại nhìn cô và mỉm cười,Tuấn hỏi:
-Cảm ơn em đã giữ giúp anh cái ba lô. Em có thể cho anh biết tên được không?
Cô gái nhìn Tuấn một chốc lát rồi nói:
-Tên tôi không cần phải cho anh biết.
Cô ngoắt đi và lôi từ trong cái ba lô của mình một quyển sách, chăm chú đọc, cho dù Tuấn có hỏi cách nào đi nữa thì vẫn không làm sao để cô trả lời.Ngắm nhìn mãi cô gái anh đâm chán. Anh bèn lôi giấy, bút ra vẽ cô. Một bức vẽ tuyệt đẹp, Tuấn đã có tài vẽ từ nhỏ cho nên anh được ba anh cho học vẽ ở nhiều thầy giáo giỏi.Nhiều người đi qua xem bức vẽ của anh và trầm trồ khen ngợi.
Một lát sau, người được vẽ mới nghe thấy nhiều tiếng xì xầm nên dừng việc đọc sách lại để coi xem chuyện gì. Thấy bức vẽ trên tay anh là cô thì cô không kiềm được xúc động bèn nhìn anh đỏ mặt rùi nói:
-Anh cho em những bức vẽ này được chứ ạ?
Tuấn lại mỉm cười nhìn cô và gật đầu.Tuấn hỏi cô tên là gì nhưng cô không nói chỉ mải mê ngắm nghía bức tranh.
Màn đêm buông xuống, mọi người trong tàu đang im lặng trong giấc ngủ. Tuấn nhìn cô gái trẻ ôm lấy bức tranh thỉnh thoảng lại mỉn cười trong giấc ngủ làm cho anh xao xuyến đến lạ lùng.Sau đó, anh cũng chìm vao giấc ngủ.Đến khi tỉnh lại thì đã không còn thấy cô gái kì lạ đâu nữa cả,cứ như là giấc mơ .Những người cùng toa tàu nói rằng cô ấy đã thức dậy rất sớm và xuông ở ga vừa rồi, cô ấy đưa cho anh một bức thư với nội dung :
Em rất cảm ơn bức tranh mà anh đã vẽ tặng em.Em sẽ coi nó như là một món quà vô giá đối với em của một người lạ mặt thích mạo hiểm. Lần sau anh đừng nhảy tàu nữa nhé, nó rất là nguy hiểm đấy.Em phải về nhà, nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại
" Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng"
Người lạ mặt (Nguyễn Thúy Lan)
Hai
Thế là bức thư đã ám ảnh Tuấn trong suốt thời gian ngồi trên tàu, anh mong gặp lại cô gái ấy.Thế là anh đến ga tới và mua vé quay trở lại ga ,mà Lan đã xuống.Nếu có ai đó bảo anh là người điên thì cũng đúng thôi, vì biết đâu đấy chỉ là một chuyện vui tính của một cô gái thích đùa nào đó thì sao.Nhưng Tuấn tin, đó là duyên trời.
Lang thang ở thành phố mà cô gái dừng lại trong vòng ba ngày để tìm cô trong khi anh không hề có một cái địa chỉ nào cả ngoài cái tên : Nguyễn Thúy Lan.Đến ngày thứ tư anh buồn chán thì anh bèn vào công viên để vẽ xong sau đó sẽ lên tàu về nhà. Đang vẽ thì một cơn mưa to ập đến, anh phải thu xếp tất cả đồ đạc của mình để khỏi ướt.Đang chậy vội vã để tránh cơn mưa thì Tuấn nghe tiếng gọi:
-Anh gì ơi, vào đây trú mưa này, ở đây vẫn còn một chỗ trống đấy.
Tuấn loáng tháng nghe thấy, nhưng vẫn phải lo cho cái đống đồ đạc của mình nên không để ý.Tiếng goi lại vang lên:
-Anh gì ơi, lại đây nhanh không ướt hết.
Khi Tuấn vào đến nơi thì đặt đống đồ đạc xuống đất và ngẩng mặt lên nhìn thì thật không tin nổi.
-Lan ,Lan . Anh đã tìm được em rồi -Tuấn thốt lên trong nỗi vui mừng.
Họ nhìn nhau trong niềm vui sướng va họ ôm chầm lấy nhau trong hạnh phúc , quên đi cơn mưa đang ầm ầm rộn rã bên ngoài.
Ba
Thật đúng là duyên kì ngộ, nếu hôm đó Tuấn không thức dậy muộn, không nhảy tàu thì làm sao có thể gặp được Lan. Còn Lan nếu không vì lo lắng cho một người lạ mặt cả gan nhảy tàu thì làm sao cô có thể chiếm được tình cảm của Tuấn ngay từ lần đầu tiên.
Có lẽ ông tơ bà nguyệt đã se duyên cho họ từ trước rồi.Mỗi con người chúng ta đều có một nữa cho mình, đừng nên ích kỉ chiếm của người khác làm của mình mà quên mất một nữa của mình đang đứng trước mặt.
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.