Kem
[ 2009-07-11 04:43:05 | Tác giả: bvl91 ]
Tôi có ba người bạn gái. Hồi xưa, lúc còn đi học, bạn bè thường chọc ghẹo gọi chúng tôi là nhóm đồ gia dụng, bởi tên bốn đứa ghép lại sẽ thành bình thuỷ và tivi.
Hàng năm, chúng tôi có một cái hẹn, vào buổi sáng sớm ngày mùng hai Tết Âm Lịch sẽ kéo nhau lên quán kem Thiên Lý trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa để "khai ẩm đầu năm". Thật ra, kem không phải là món khoái khẩu chung của cả nhóm nhưng đó là quyết định cuối cùng được công nhận sau chín trận cãi nhau mà không có kết quả gì. Chúng tôi thường chọn cái bàn nằm trong góc khuất nhất phía trên lầu của quán Thiên Lý, điều này tốn bốn lần tranh luận. Chắc bạn thấy buồn cười nhưng với chúng tôi, chuyện giải quyết tất cả vấn đề bằng việc hội ý chính là cách thể hiện sự công bằng và bình đẳng, là cách chúng tôi đặt bốn cái tôi to đùng của mình lên bàn hòng tìm sự thoả hiệp. Chúng tôi là bốn cá nhân độc lập cần được tôn trọng nhưng hơn thế, chúng tôi là bạn.
Chúng tôi quen nhau bảy năm, chưa một lần thất hẹn cũng chưa một lần hồi ước, đã bảy lần bốn đứa về ngồi bên nhau, không cần biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều xuất hiện đầy đủ.
Lần này là ngoại lệ. Chúng tôi không khởi hành đến quán Thiên Lý. Chúng tôi hướng về nhà Pha Ty. Chúng tôi đến chào lần cuối một người đã chết.
Nhà Pha Ty có bốn nhân khẩu, ngoài ba má, Pha Ty còn có một người anh. Anh trai Pha Ty tên là Hùng. Anh Hùng lớn hơn chúng tôi bốn tuổi. Ảnh là người hóm hỉnh và có trái tim nhạy cảm như con gái. Ảnh rất thích mấy đứa chúng tôi sang nhà quậy phá cho vui bởi vì ảnh không thể tự mình đi ra ngoài chơi. Đôi chân anh Hùng đã teo lại sau một trận phong hàn hồi ảnh năm tuổi. Ảnh chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn chúng tôi cười đùa chạy nhảy xung quanh, nhưng không vì thế mà ảnh buồn rầu, đôi môi ảnh chưa bao giờ thiếu vắng nụ cười. Ảnh vốn là người lạc quan.
Ba má Pha Ty đến với nhau khá trễ cho nên lúc anh Hùng tròn 22 tuổi cũng là lúc ba Pha Ty đến tuổi về hưu. Cả nhà bây giờ sống dựa vào đồng lương còm cỏi má Pha Ty mang về từ xưởng may. Vì vậy, ngay khi vừa hoàn thành bài thi môn học cuối cùng, không cần đợi kết quả Tú Tài của mình, Pha Ty đã ra ngoài kiếm tiền phụ thêm với má trang trải chuyện gia đình. Pha Ty là người có suy nghĩ rất thực tế và mục quang cực kỳ sắc bén. Dường như ông trời lúc nào cũng ưu ái ban cho những người rơi vào hoàn cảnh khốn khó như Pha Ty một sức sống thật mãnh liệt, họ luôn tìm được cách để sinh tồn. Pha Ty nhanh chóng có được việc làm thật tốt, không những thế, lương cơ bản của Pha Ty đủ sức nuôi sống bốn người không chút thiếu thốn. Nhưng chưa đầy 2 tháng sau, Pha Ty bỏ việc ngang và bước vào phòng thi Đại học cùng với chúng tôi năm đó. Ai cũng ngạc nhiên.
- Ty làm việc này là vì anh Hùng. Ảnh không muốn Ty bỏ học. Cuộc đời này, Ty vốn vì ảnh mà sống.
Pha Ty nói với tôi câu này cách đây bốn năm. Suốt bốn năm qua, tôi luôn thấy Pha Ty sống và nổ lực gấp đôi người thường. Nhìn Pha Ty dốc cạn sức mình, tôi những tưởng sẽ sớm có ngày Pha Ty gục ngã trên đường. Tôi đã lầm.
Pha Ty trúng tuyển vào Đại học Bách Khoa. Không những Pha Ty chẳng hề nao núng trước áp lực học kinh khủng của ngôi trường này mà còn có thể thảnh thơi dùng thời gian rảnh của mình kiếm việc làm thêm. Chính những công việc này mới là nguyên nhân hút kiệt sức khoẻ của Pha Ty. Tôi thấy Pha Ty cứ ngày một ốm hơn, đen hơn, yếu hơn và dường như xương bị rút lại nên người lùn xuống và nhỏ hơn. Mặc dù vậy, mỗi lần gặp nhau, Pha Ty vẫn cười, hoàn toàn tươi tỉnh trong một cơ thể mang đầy sự khát khao và sức sống. Tôi chưa từng thấy Pha Ty tuyệt vọng.
Cho tới hôm nay.
Lúc chúng tôi đến, cửa rào nhà Pha Ty đang khép hờ, bên trong yên tĩnh như không có gì khác lạ, nếu chưa nhìn thấy lá cờ tang đang rũ trước nhà chắc chúng tôi cũng không dám tin anh Hùng đã ra đi. Ảnh mất vào chiều hôm qua.
Pha Ty ra đón chúng tôi với áo thun, quần jeans mà màu sắc chói sáng hơn bình thường, cũng không hề đội khăn tang, vẻ vội vã kéo chúng tôi đi nhanh ra ngoài.
- Bồ định đi đâu vậy? _ An Bình lên tiếng hỏi.
- Đi đến quán kem Thiên Lý, không phải chúng ta có cái hẹn sao?
Ba chúng tôi nhìn nhau chưng hửng, rồi cùng nhìn Pha Ty dò xét. Pha Ty nói ngắn gọn.
- Trong nhà rất ngột ngạt, mình muốn ra ngoài dạo một vòng.
- Còn hai bác?
- Không sao, có dì dượng đang ngồi trong ấy với hai người. Mọi chuyện đã dàn xếp xong, chiều nay cả nhà sẽ tiễn anh ấy luôn, bây giờ mình ở lại cũng chẳng giúp được gì.
- Sao nhanh vậy?
- Vì Tết mà. Bà con đều ở xa, có báo tin họ cũng lên không kịp; còn hàng xóm thì... đã trả xong lễ nghĩa, vậy giữ ảnh trong nhà thêm mấy ngày liệu có ích gì, chi bằng sớm cho ảnh mồ yên mả đẹp.
Pha Ty diễn giải không một chút cảm xúc, bình thản như đang nói chuyện về ai đó chứ không phải chuyện nhà mình. Ba đứa chúng tôi trộm nhìn nhau, cuối cùng tôi lên tiếng.
- Ít ra, bồ cũng cho tụi mình vào thắp cây nhang cho ảnh chứ.
- o O o -
Cũng là cái bàn cũ, cũng là những món kem quen thuộc, 3 đứa tôi im lặng ngồi nhìn ly kem của mình trong khi Pha Ty vừa ăn vừa nói chuyện liên hồi, hết nhắc đến kỷ niệm thời còn đi học lại quay sang kể về những mối tình tuổi học trò, lâu lâu ép chúng tôi phải ậm ờ phụ hoạ cho câu chuyện thêm sinh động. Lúc đã cạn kiệt đề tài để nói, Pha Ty chỉa mũi dùi qua tôi.
- Vy kể chuyện hài cho Ty nghe được hông?
- Bây giờ ư? _tôi bất ngờ đâm ra bối rối.
- Ừ.
- Tại sao?
- Vì Ty đang muốn cười.
Tôi nhìn cô bạn của mình, có lẽ là một phần tư giây trước khi đi đến quyết định sẽ vận dụng hết công suất đám dây thần kinh trong đầu, dù là sợi nhỏ bé nhất để nghĩ ngay ra một câu chuyện hài. Tôi không cần nhìn lâu, bởi thật ra trong đôi mắt ấy chẳng có gì nhiều, ngoài sự tuyệt vọng.
Câu chuyện tôi kể nó nhạt thếch và vô duyên cực kỳ nhưng Pha Ty lại ôm bụng cười ngặt ngoẽo, cười đến chảy nước mắt. Ba đứa chúng tôi vẫn im lặng nhìn. Pha Ty đang cười bỗng nín bắt, đột ngột như thể chưa từng cười qua vậy. Đôi mắt ngưng thần rất lâu mới lên tiếng.
- Chẳng biết bây giờ Ty còn sống nổi nữa không...
- Vì sao? _ tôi bình tĩnh hỏi, mường tượng tôi hiểu cảm giác của Pha Ty lúc đó.
- Tất cả những việc Ty đã làm, tất cả hoài vọng, tất cả những dự tính cho tương lai, Ty đều vì anh Hùng mà dốc sức. Ảnh không thể làm điều gì, Ty tình nguyện thay ảnh để ảnh có được một giấc mơ trọn vẹn. Nhưng bây giờ...
- Bây giờ đâu có gì thay đổi.
Pha Ty nhìn tôi, thoáng vẻ đau thương trong đáy mắt.
- Có chứ. Vì bây giờ ảnh đâu còn nữa.
- Nhưng ước mơ của ảnh vẫn còn, phải không?
Ty ngẩng lên. Tôi nhìn bạn mình và nói một cách chắc chắn.
- Bây giờ đáng lý bồ cần muốn sống nhiều hơn lúc trước mới phải. Vì bồ sẽ sống cuộc đời của hai con người chứ không phải một. Bồ phải sống giùm cho anh Hùng nữa.
Pha Ty cúi đầu, một lúc lâu mới lên tiếng.
- Hình như Ty có nghe anh Hùng nói câu tương tự.
- Thật sao?
- Phải, trước lúc ảnh chết. Ảnh đã nhìn Ty rất lâu và đôi mắt ảnh dường như nói đúng những gì Vy vừa mới thốt ra, tiếc là lúc đó Ty không nghe ra.
- Còn hiện tại?
Pha Ty mĩm cười, nụ cười tự tin của Pha Ty thuở nào.
- Ty không bị điếc.
Tôi cười. An Bình cười. Thu Thuỷ cười. Bốn đứa nhìn nhau, ấm áp một tình bạn. Hôm nay, chúng tôi không muốn về sớm nên đợt kem thứ hai đã được mang ra. Lần này, đứa nào cũng chậm rãi nhấm nháp.
- Sống cho hai người cảm giác thế nào nhỉ? _ An Bình đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tôi còn chưa hiểu ý tứ của câu hỏi thì Pha Ty đã trả lời.
- Sống cho hai người, cảm giác hoàn toàn khác với cuộc sống như hai người.
Pha Ty đặc biệt nhấn giọng ở chữ "như". Tôi vẫn không nắm bắt được vấn đề. Tôi quay qua Thu Thuỷ, hai đứa tôi có ánh mắt ngơ ngác giống nhau. Tôi liếc sang Pha Ty nhưng Pha Ty đang chăm chú vào An Bình.
- Sao Bình còn chưa chịu nói ra?
- Tui phải nói gì đây?
- Bí mật của Bình.
An Bình nhìn Pha Ty, nửa ngờ vực nửa buồn bã.
- Bà biết?
- Ừ.
An Bình thở dài.
- o O o -
Trong bốn đứa, An Bình có vẻ là người đủ đầy nhất. Ba An Bình là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu. Má An Bình là chủ một cơ sở may mặc.
An Bình chưa bao giờ thiếu thốn vật chất, từ nhỏ đến lớn, An Bình muốn gì là được nấy. An Bình từng khoe, vào dịp sinh nhật lần thứ một0, chỉ vì muốn có con búp bê biết khóc, biết nói chuyện (một sản phẩm mới nhập cảng) An Bình đã giãy nãy, giả bộ bệnh, bắt ba bỏ ngang công việc, tức tốc đáp máy bay từ Hà Nội vào Sài Gòn để mang quà cho cô con gái cưng. Có thể nói, ba má An Bình sẽ làm tất cả để thoả mãn mọi yêu cầu của An Bình, còn An Bình chỉ việc học quen với cách... vòi vĩnh, đôi khi là đóng kịch để đạt được điều mình cần.
Đến đây, hẳn bạn sẽ thầm nhận xét, chắc An Bình lớn lên nhất định sẽ trở thành mẫu "con quý tử", "hư đốn" và "khó dạy". Cũng có thể bạn đúng mà cũng có thể bạn đã sai. Bởi vì tôi quên chưa nói bạn hay, ba má An Bình vốn không ở gần nhau và An Bình vốn không ở gần ba má. Không phải họ ly dị, cũng không phải họ ly thân, chỉ là... họ không ở gần nhau. Phần lớn thời gian, ba An Bình ở ngoài Hà Nội để điều hành cái công ty xuất nhập khẩu. Phần lớn thời gian, má An Bình ở trong Sài Gòn để quản lý cái cơ sở may. Phần lớn thời gian, An Bình ở cùng bà ngoại, ngôi nhà tổ bên quận 3. Quên nữa, An Bình còn có một người anh và phần lớn thời gian, anh trai An Bình ở cùng bà nội, ngôi nhà tổ trên Phố Hàng Đào.
Tôi muốn dành một chút thời gian để nói về anh trai An Bình, thần tượng của 3 đứa chúng tôi. Tại sao chúng tôi lại thần tượng anh ấy? À, bởi vì cả 3 đứa chúng tôi, cũng như An Bình, đều có anh trai, nhưng anh trai chúng tôi không... tuấn tú, giỏi giang, dễ thương và cực kỳ biết chìu chuộng em gái như anh trai An Bình. Tin hay không cũng được, từ cái ngày quen nhau, từ cái ngày nghe An Bình kể về anh Lâm (tên của ảnh ), cả ba cái đầu mơ mộng của chúng tôi đều nhất loạt chỉ nghĩ đến một mục tiêu duy nhất: làm thế nào để trở thành... chị dâu của An Bình, dù lúc đó chúng tôi mới 16 tuổi.
- Đôi khi Ty quên mất sự thật và vẫn mong sẽ yêu được một người như anh Lâm của Bình _ Pha Ty mở to đôi mắt đang lấp lánh vẻ mơ mộng trẻ con.
- Sự thật gì? _ tôi hỏi.
Pha Ty lại nhè nhẹ mĩm cười, ngoảnh mặt sang An Bình, vẻ thông cảm vẻ động viên.
- Bình muốn tự mình nói hay không?
Tôi thấy đôi vai Bình run nhẹ nhưng môi thì đang mím chặt. Thu Thuỷ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nên nói đại một câu... an ủi.
- Có gì Bình cứ nói. Tụi mình luôn là bạn của nhau mà.
Nhưng An Bình vẫn một mực im lặng, Pha Ty dứt khoát:
- Vậy để Ty nói... Thật ra...
Anh Lâm rất tội nghiệp. Ảnh là cháu đích tôn, từ nhỏ lại bị bà nội quản thúc và giáo huấn như thể ảnh là... hòn ngọc. Nghĩa là cũng như hòn ngọc, ảnh bị mài dũa và đánh bóng hòng tôn lên giá trị cao quý của... dòng họ. Vậy mà, chưa từng nghe ảnh than thở hay tỏ vẻ phản đối, nhất là, ngược với tính cách vòi vĩnh muốn được cưng chiều của An Bình, anh Lâm luôn làm mọi cách để mọi người hài lòng. Bà nội muốn ảnh trở thành bác sĩ, ảnh bỏ Nhạc Viện để thi vào trường Y. Ba An Bình muốn ảnh mở rộng ngoại giao, tạo thanh thế cho gia đình, ảnh bỏ ý định mở phòng mạch riêng mà vào làm phụ tá cho Giám đốc bệnh viện thành phố. Má An Bình muốn ảnh phải biết kinh doanh, ảnh học cách điều hành bệnh viện. Từ trên xuống dưới, toàn bộ dòng họ không ai là không yêu mến anh Lâm. Nhưng điều anh Lâm yêu quý nhất lại chính là An Bình.
Ba đứa chúng tôi luôn luôn ganh tị và thèm muốn tình cảm của hai anh em An Bình. Anh Hùng của Pha Ty rất tốt nhưng Pha Ty thường thấy buồn vì hai anh em chẳng bao giờ có dịp đi chơi chung với nhau. Trong khi, hễ mỗi lần có dịp gặp nhau là anh Lâm sẽ chở An Bình đi chơi ở các khu giải trí, đi mua sắm, đi ăn uống. Anh Cường, anh trai tôi thỉnh thoảng vẫn chở tôi đi đây đó, ăn kem hay tham gia picnic với đám bạn ảnh nhưng trong những chuyến đi đó hai anh em không bao giờ vui vẻ trò chuyện được mà cứ gây nhau như chó với mèo. Trong khi, anh Lâm lại luôn nói chuyện ngọt ngào và vẫn nhường nhịn bản tính háu thắng trẻ con của An Bình. Anh Quang, anh trai Thu Thuỷ cũng là người dịu dàng và rất ga-lăng nhưng ảnh lại không mấy quan tâm đến cô em gái. Trong khi, anh Lâm có thể dẹp hết mọi công việc, thậm chí là bỏ rơi cô bạn gái để dành thời gian cho An Bình.
Chúng tôi đã thần tượng và xem anh Lâm như mẫu người đàn ông lý tưởng.
-... anh Lâm không hề tồn tại.
Khi Pha Ty kết thúc câu nói của mình, tôi vẫn chưng hửng ngồi nhìn, không hiểu.
- Không hề tồn tại là sao?
- Là không có... là... _Pha Ty ngọng nghịu, chẳng tìm được từ giải thích cho rõ ràng được.
- Sự thật thì Bình là con một.
Cuối cùng An Bình cũng chịu lên tiếng.
- Con một? _ Thu Thuỷ trợn tròn mắt.
- Vậy còn anh Lâm...
- Là hình ảnh do Bình nghĩ ra... hoàn toàn không hề có anh Lâm nào hết...
- Bồ... _Tôi nghẹn lời.
Tự nhiên tôi thấy lửa giận sôi lên sùng sục.
- Bồ có phải là bạn của tụi này không? Tôi quát lớn.
- Sao Vy lại hỏi vậy?
- Bởi vì bạn bè mà thế hả? Bạn bè mà giả tạo với nhau những bảy năm trời? Phải rồi, Bình luôn coi mình là người thông minh nhất, chắc Bình muốn chơi trò này để có thể cười vào mũi chúng tôi chứ gì?
- Không... Bình không có ý đó...
- Vậy là vì lý do gì?
-Cái đó... Bình... không biết.
Rồi Bình úp mặt vào tay khóc nức nở. Tôi tức tối đứng dậy bỏ về nhưng Pha Ty đã kịp kéo tay tôi lại.
- Vy ngồi xuống đi.
- Tại sao phải ngồi xuống? Vy không muốn kết bạn với một... kẻ lừa đảo.
- Có thể câu chuyện không như Vy thấy. _Pha Ty nhỏ nhẹ khuyên giải. Tôi càng bực bội hơn nữa.
- Bồ còn bênh vực cho... người ta? Mà Vy còn chưa hỏi, tại sao bồ biết chuyện này lâu rồi, lại không nói cho mọi người biết? Hay là bồ cũng...
- Vy đừng nghĩ vậy. Ty không nói vì... Ty sợ sẽ chạm đến nỗi đau của Bình.
Nghe Ty nói, Bình liền ngưng bặt, không còn thổn thức nữa, chậm rãi buông tay đưa mắt nhìn chúng tôi.
- Cám ơn Ty đã không trách Bình... Bình xin lỗi các bạn... thật tình Bình không muốn lừa dối các bạn đâu.
Tôi im lặng, nhăn mặt nhưng đôi chân vẫn đứng yên. Có điều gì đó thôi thúc trong lòng và tôi thấy dường như mình cần phải ở lại để nghe lời giải thích của An Bình.
Và tôi nghe tiếng Bình chậm rãi kể...
Má Bình là con Út. Ngày xưa bà ngoại rất cưng má, theo một lối suy nghĩ logic thông thường, bà ngoại cũng rất cưng Bình. Nhưng ngoại không cưng theo kiểu chiều chuộng làm hư Bình như bá má Bình vẫn làm. Từ năm 12 tuổi, Bình về ở với ngoại và được ngoại dạy dỗ nuôi nấng cho đến bây giờ. Ngoại rất cứng rắn, không hẳn là dùng roi vọt nhưng ngoại luôn bắt Bình phải tự biết đứng trên đôi chân của mình. Sống trong nhà của ngoại, Bình không thấy lẻ loi nếu không nói mọi người đều thương Bình, nhưng... vẫn thiếu thiếu một điều gì đó.
Ba Bình lại là con trưởng. Ngày xưa, bà nội rất cưng ba, theo một lối suy nghĩ logic thông thường, bà nội nhất định phải thương cháu đích tôn của bà, là Bình. Nhưng nội không như vậy, bởi vì Bình là... con gái. Nội sống rất nguyên tắc, không phải hoàn toàn bảo thủ nhưng cũng không phải là người có thể đàm phán. Ba bắt Bình mỗi năm phải ra Bắc trong 3 tháng hè để ở với nội và các anh em cô chú bác. Sống trong nhà của nội, Bình không thấy cô đơn, nếu không nói là rất vui và thoải mái nhưng... vẫn thiếu thiếu một điều gì đó.
Kỳ thi vào trường phổ thông trung học, Bình đã ngang bướng dùng địa chỉ nhà ba má để đăng ký nên mới có thể đậu vào VTS học chung với các bạn. Bình cố tình vòi vĩnh, thậm chí dầm mưa đến sốt cao phải nhập viện mất mấy ngày chỉ vì Bình muốn buộc bố mẹ cho Bình được trở về nhà. Bởi vì Bình nghĩ chỉ có như vậy, Bình mới gặp mặt bố mẹ nhiều hơn một chút, mới có thể biết được chính xác lúc nào họ đi, lúc nào họ về chứ không phải thấp thỏm chờ một cú điện thoại vào mỗi cuối tuần để hẹn gặp nhau đâu đó ngoài đường như những người mới quen.
Quyết định đó là một điều tồi tệ. Bởi vì, trong ngôi nhà của ba má, chẳng những luôn thiếu thiếu một điều gì đó mà Bình còn thấy lẻ loi và cô đơn hơn lúc nào hết. Ba má thật sự giống như người tàng hình. Thậm chí, từ ngày trở về nhà, Bình còn ít gặp họ hơn xưa. Mà cũng không giống những buổi cuối tuần rong chơi vui vẻ trong thoáng chốc như trước kia, giờ mỗi lần chạm mặt là họ cãi cọ, nguyên nhân luôn đến từ Bình, cách giải quyết là họ vội vã biến đi đâu đó. Chỉ có Bình ở lại.
Thỉnh thoảng anh Tuấn, anh em bạn dì của Bình, có ghé thăm và chở Bình đi chơi cùng với bé Ngọc, là em gái của ảnh. Tự nhiên nhìn họ, Bình thấy thèm có một người anh. Bình tin rằng, chỉ cần Bình có một người anh trai thôi, Bình sẽ không còn khao khát tình thương của ba má nữa. Thế là anh Lâm ra đời. Ảnh mang một phần hình ảnh con người mà Bình khát khao vươn tới, một phần hình ảnh con người Bình mong muốn sẽ thực sự hiện hữu bên cạnh Bình, một phần hình ảnh con người trong mơ của mọi người trong gia đình. Ảnh chính là niềm hạnh phúc riêng tư Bình tạo ra cho chính bản thân mình.
- Bình chưa từng nghĩ hành động của mình là sai trái và cũng chưa từng nghĩ đến hậu quả của nó. Ngày mới quen nhau, nghe các bạn giới thiệu về gia đình, về... những người anh, chỉ là... Bình muốn được tỏ vẻ tự hào đôi chút, được quên đi bất hạnh của mình, được công khai cái hạnh phúc nhỏ nhoi thầm kín ấy, dù đó chỉ là một điều giả tạo.
- Nhưng Bình đâu thể sống mãi trong ảo tưởng ấy. Nó sẽ giết chết Bình. _Thu Thuỷ nắm tay Bình lay mạnh.
- Bình không biết. Chỉ cần điều đó còn mang lại cho Bình cảm giác hạnh phúc, Bình sẽ không từ bỏ nó.
- Đôi khi mình buộc phải thức tĩnh trong đau đớn để thấy rằng mình đang bị thương và tìm đường chữa trị, hơn là nhắm mắt quên đi để rồi chết dần trong cơn mơ ngủ, Bình biết điều đó không? _Thu Thuỷ nhỏ nhẹ phân trần.
- Nhưng... Bình sợ.
Thu Thuỷ mĩm cười.
- Đừng lo, Bình còn tụi tui mà.
- Bạn bè cũng chỉ là...
-... là gia đình mà Bình có thể lựa chọn. Vậy bây giờ Bình hãy chọn đi, người anh trong trí tưởng tượng của Bình hay... những người bạn đang hiện hữu bên cạnh Bình lúc này?
Bình xiết chặt tay Thuỷ.
- Cám ơn...
- Không cần cám ơn Thuỷ, bởi vì cũng như Bình, Thuỷ từng rơi vào trường hợp phải quyết định một sự lựa chọn như vậy rồi.
Pha Ty nhíu mày.
- Đừng nói với Ty là Thuỷ cũng... giả tạo một điều gì đó chứ.
Thuỷ bật cười lớn.
- Không phải. Câu chuyện của Thuỷ khác.
Pha Ty kéo ghế đến gần An Bình, hai người cùng nắm tay Thuỷ, đung đưa nhè nhẹ, mĩm cười chờ đợi. Tôi vẫn đứng kế bên chứ không ngồi xuống, đưa mắt nhìn xa xăm còn ngón tay thì gõ lóc cóc lên mặt bàn, ý tứ như thể tôi là người xa lạ, không muốn bận tâm nhưng Thuỷ cũng dễ dàng đoán ra là tôi sẽ không bỏ đi, nên Thuỷ đã bắt đầu.
- Các bạn còn nhớ đã tặng Thuỷ món quà gì trong ngày sinh nhật lần thứ mười tám không?
- Không _ Pha Ty nhăn trán.
- Không _ An Bình lắc đầu
Thuỷ không tỏ vẻ gì giận dỗi, chỉ cười cười.
- Là một bó hoa.
- Chính xác là mười tám bông hồng trắng và một bông hồng đỏ. _ Tôi lên tiếng.
Thu Thuỷ giật mình, nhìn tôi.
- Vy vẫn nhớ?
- Phải, bởi vì món quà đó là... ý tưởng của Vy.
- Vậy hẳn số lượng và chi tiết màu đỏ trắng cũng nằm trong... ý tưởng đó?
- Phải.
- Vy có ý gì?
- Vy nghĩ là Thuỷ đã hiểu.
- Ừ.
- Vậy đâu cần phải hỏi lại Vy làm gì?
Thuỷ che miệng cười.
- Chỉ thắc mắc thôi.
- Hai người nói chuyện gì không ai hiểu hết à? _ Pha Ty nhìn cả hai giận dỗi.
- Chuyện phiếm ấy mà. _nói rồi Thuỷ đứng dậy choàng tay qua vai tôi _ Vy ngồi xuống đi. Thuỷ nghĩ câu chuyện của Thuỷ phải bắt đầu từ những suy nghĩ của Vy.
Pha Ty liền xích người vào, kéo tôi ngồi chung ghế với Ty, háo hức hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Ừ, chuyện là thế nào? _ An Bình cũng không kiềm nổi tính tò mò.
Tôi nhìn An Bình, muốn xổ một tràng giận dữ nhưng tự nhiên tôi thấy lòng mình chẳng còn bực tức. Cảm xúc sôi sục lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Tôi quay sang Thu Thuỷ.
- Thuỷ muốn Vy bắt đầu thật à?
- Ừ, cả hai đứa mình sẽ cùng kể, chịu không?
- Chịu.
- Vậy hai người nên nói từ chuyện bó hoa đi _ Pha Ty chen ngang.
Tôi nhìn Thuỷ. Thuỷ nhìn tôi. Hai đứa cùng cười.
- Cái đó phải bắt đầu từ một câu nói cách đây bảy năm.
- o O o -
Năm đó chúng tôi vừa vào lớp 10. Một lần ngồi tán dóc, như nhiều cô gái mang tâm hồn lãng mạn khác, luẩn quẩn rồi chúng tôi cũng bàn đến chuyện yêu đương tuổi học trò, thêu dệt những điều trong mơ cho một tình yêu thật đẹp ở tương lai. Thuỷ với tôi có móc nghoéo với nhau là sẽ... không yêu ai hết, bây giờ chỉ lo học thôi, cho đến năm 18 tuổi. Rồi, bằng một hành động cực kỳ trẻ con, chúng tôi đã cùng ước nguyện với vị tiên vô hình nào đó rằng bà hãy để tình yêu thật sự của chúng tôi sẽ đến vào ngày sinh nhật lần thứ 18 dưới hình dạng một bó hoa hồng.
- Sao Ty không biết về vụ ước nguyện đó?
- Bình cũng không?
Hai người xị mặt. Tôi liền giải thích.
- Ty với Bình không nhớ là tụi mình hợp thành nhóm bốn đứa sau kỳ thi học kỳ một của năm lớp 10 à? Trong khi chuyện này xảy ra vào đầu năm lận, lúc ấy chỉ có Thuỷ với Vy chơi với nhau thôi.
-Rồi sau đó cũng chưa bao giờ nghe hai người nhắc lại. _Ty cố tình làm khó.
Thuỷ cười hì hì.
- Trò trẻ con đó nhắc lại làm gì... xấu hổ chết.
- Ừ, _ Pha Ty cũng che miệng cười_ thôi tha cho hai người đó. Vy kể tiếp đi.
- Cũng không có gì quan trọng lắm. _ Tôi tiếp tục _ Sinh nhật Vy luôn đến đầu tiên đúng không? Nên Vy nhận được kết quả trước Thuỷ.
- Kết quả gì?
- Kết quả của lời ước nguyện _ tôi thở ra _ các bạn còn nhớ Vy đã nhận được một bó hồng đỏ vào ngày sinh nhật lần thứ 18 không?
- Nhớ _ Pha Ty cười lớn _ Vụ này gây ầm ĩ quá trời. Cả đám hùa nhau chọc phá T. đến nỗi Tết năm đó hắn trốn biệt về quê luôn.
- Ừ, tội nghiệp T. _ tôi cười buồn.
- Tức cười là sau đó, không ai bảo ai, mấy tay con trai đều bắt chước tặng hoa hồng để bày tỏ tình cảm với người ta; làm cuối cùng, lớp mình bắt cặp túa xua, tình thương mến thương dễ sợ, dù không có cặp nào bền được đến giờ. Nhưng nhớ lại vẫn thấy vui.
- Chỉ có Vy là không vui _ Thuỷ cắt ngang.
- Sao vậy? _ Bình thắc mắc.
Thuỷ nhìn tôi.
- Bởi vì ngay trong ngày sinh nhật, Vy có nói với Thuỷ: "Thật tiếc khi bó hồng này không phải đến từ tay người Vy yêu".
- Vy đã yêu một người khác?
- Ừ.
- Ai vậy?
- Thuỷ cũng không biết.
Cả ba người quay sang nhìn tôi dò hỏi. Tôi cười, nói lãng.
- Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Mà, lúc Vy nói câu đó, Vy thấy Thuỷ buồn buồn như có tâm sự. Có phải vì Thuỷ đang nghĩ đến chuyện kết hôn kia?
- Kết hôn gì? _ Pha Ty ngạc nhiên hỏi.
Nhà Thuỷ có 5 người. Thuỷ là con Út. Trên Thuỷ còn có chị Khánh và anh Quang. Ba má Thuỷ đến với nhau không phải vì tình yêu, đó là cuộc hôn nhân được sắp đặt trước. Tuy vậy họ vẫn gắn bó với nhau cho đến tận bây giờ, nghĩa là hơn 30 năm. Chuyện của người lớn, những đứa trẻ con chưa đủ độ suy nghĩ chín chắn để hiểu như chúng tôi thì tốt nhất là đừng có hỏi. Dù rằng chúng tôi rất tò mò về cái sự... không bình thường trong nhà Thuỷ. Tại sao lại không bình thường ư? Chẳng rõ. Chúng tôi chỉ có cảm giác không khí nhà Thuỷ lúc nào cũng cô quánh lại, rất khó thở. Ở trong ấy không có sự kết nối, không có sự quan tâm, không có cả yêu thương, mỗi người chỉ là một hòn đảo, cô độc và bí ẩn; thậm chí họ phải kiềm nén những cung bậc cảm xúc của bản thân một cách không thể hiểu nỗi.
Ba anh em Thuỷ được giáo dục từ nhỏ để biết cách tự đứng trên đôi chân của mình, không phải kiểu tự lập của một đứa trẻ con mà là cách tự chủ như một người lớn. Năm Thuỷ mộtmột tuổi rưỡi (nghĩa là bắt đầu vào lớp 6), Thuỷ phải tự kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt của mình, từ tiền đi học, tiền mua sách vở, áo quần, giày dép, đến tiền tiêu xài lặt vặt. Nói ngắn gọn là ba má Thuỷ chỉ cho một chỗ ở và nuôi ăn ba bữa, còn lại anh em Thuỷ phải tự thân vận động. Đến năm Thuỷ 15 tuổi (nghĩa là bắt đầu vào lớp 10), ngoài các khoảng kể trên, Thuỷ buộc phải phụ tiền với ba má trang trải các phí tổn trong gia đình như tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, thậm chí còn phải đưa tiền chợ nữa.
Có lẽ đó chính là lý do dạy Thuỷ cách mè nheo và năn nỉ. Bởi vì hằng tháng, Thuỷ gửi không dưới mười lá thư cho các cô chú bác đang sinh sống ở nước ngoài để... xin tiền tài trợ. Đó là nói hồi còn bé, chỉ một hay hai năm sau thôi thì... bà con dòng họ cũng thấy phiền hà và bắt đầu né tránh trả lời những lá thư của cô cháu gái. Thuỷ bắt đầu biết kinh doanh vào năm mộtbốn tuổi. Gọi là kinh doanh cho nó sang chứ thực ra Thuỷ chỉ dùng khoảng sân trước nhà mình làm chỗ dự trữ nước ngọt, mua giá sĩ và bán lại với giá lẻ rồi ăn khoảng chênh lệch, vậy thôi. May mắn khi nhà Thuỷ nằm ngay trong lòng một cái chợ nhỏ tự phát của khu phố nên nhu cầu mua bán cao, Thuỷ bắt đầu tính toán và dự trữ thêm củi, than, dầu cùng một đống thứ linh tinh khác để cuối cùng biến cái khoảng vuông vuông ấy thành một "tiệm chạp phô". Cuộc sống cũng không đến nỗi tệ lắm.
Nhà Thuỷ còn có một truyền thống chẳng lấy gì làm... tốt đẹp (cái này thiên về ý kiến cá nhân tôi thôi), đó là hôn nhân của 3 anh em Thuỷ đều được ba má sắp đặt từ trước. Đến năm một8 tuổi, họ sẽ dựng vợ gả chồng và không nghi ngờ gì hết, trở thành bản sao của gia đình Thuỷ hiện giờ. Thuỷ biết, hiểu và chấp nhận chuyện này như một cách "trả hiếu", nhất là sau khi sự phản kháng của chị Khánh dẫn đến chứng đột quỵ của ba thì Thuỷ càng im lặng, chỉ biết gật đầu đồng ý cho ba má vui lòng.
- Thuỷ chấp nhận cuộc hôn nhân này từ năm 15 tuổi đúng không? _ Tôi hỏi.
- Ừ.
- Vậy tại sao ngày xưa Thuỷ còn cùng Vy ước nguyện?
Thuỷ cười.
- Vy biết tại sao hồi đó Thuỷ cứ khăng khăng đòi lấy hình ảnh bó hoa hồng làm biểu tượng cho tình yêu không?
- Không.
- Vì người đàn ông mà Thuỷ phải lấy làm chồng ấy, có thói quen tặng hoa cho Thuỷ vào bất kỳ dịp lễ tết nào. Thuỷ đã tự lừa mình, mà cũng có thể là muốn hy vọng vào một phép màu nào đó, bởi vì Thuỷ đã hứa với lòng nếu ông ta thực sự tặng Thuỷ bó hoa hồng vào ngày sinh nhật lần thứ một8, Thuỷ sẽ tin đó là định mệnh và sẽ tập yêu ông ấy như má đã làm với ba.
- Rồi ổng có...?
- Có. Một bó hồng nhung, đúng 18 đoá.
- Trời _ cả ba đứa chúng tôi trố mắt và cùng nói lớn _ hổng lẽ Thuỷ...
Thuỷ cười.
- Ừ, Thuỷ đã... từ chối.
Cả ba đứa thở phào.
- Cũng may Thuỷ suy nghĩ sáng suốt.
- Không phải Thuỷ. Chính xác là nhờ các bạn.
- Tụi này???
- Ừ.
Thuỷ ngước nhìn tôi mĩm cười nói.
- Cám ơn Vy vì bó hoa. Nó làm Thuỷ nghiệm ra, phép màu cũng có thể đến từ tay của chính mình, chẳng cần ngồi đó và chờ đợi làm gì. Vả lại Thuỷ yêu bó hồng trắng của mọi người hơn, cho nên Thuỷ đã chọn các bạn.
- Lựa chọn?
- Bởi vì ba má không cho phép Thuỷ trả lời không. Cũng như chị Khánh ngày trước, nếu Thuỷ từ chối nghĩa là Thuỷ... sẽ không còn được công nhận là thành viên của gia đình nữa.
- Thật?
- Ừ, ba má đã từ chị Khánh nên... cũng sẽ từ Thuỷ.
- Vậy Thuỷ... tính sao?
- Thì Thuỷ nói rồi đó. Thuỷ đã chọn mọi người. Các bạn bây giờ là tất cả tình cảm mà Thuỷ đang có. Cho nên, hổng ai được bỏ rơi tui hết nha.
Câu cuối cùng Thuỷ nói với cái giọng nhão nhẹt đúng điệu trẻ con đang mè nheo. Tôi bật cười ngồi xuống ôm ngang vai Thuỷ lắc lắc. Pha Ty cũng cười hi hi rồi nhướng người lên nắm lấy tay Thuỷ vỗ vỗ như đang xoa dịu một cô bé con. Chỉ có An Bình là vẫn cúi đầu im lặng.
- Bình có sao không? _ Thuỷ nhẹ nhàng hỏi.
Bình ngẩng đầu lên, mắt hoe hoe đỏ.
- Không có gì. Cám ơn Thuỷ. Giờ thì Bình biết phải làm gì rồi. Bình chỉ không ngờ, câu chuyện của Thuỷ lại...
Thuỷ cười khúc khích.
-... lại không hấp dẫn hả?
- Không _ Bình lắc đầu nguầy nguậy, nói nhanh như phân bua _ chỉ không ngờ nó diễn ra phức tạp như vậy.
Pha Ty chợt nhíu mày hỏi ké vào.
- Ty chỉ có một thắc mắc nhỏ thôi. Người đàn ông kia bao nhiêu tuổi vậy?
- Hơn tụi mình 20 tuổi _ tôi cười lớn đáp lại.
- Trời.
Ty le lưỡi lắc đầu xong nhìn tôi vẻ cực kỳ ngây thơ trong sáng, hỏi.
- Hình như Vy biết nhiều về chuyện này lắm ha.
Tôi thật tình gật gật đầu.
- Ừ, cũng chút chút.
Pha Ty ngay lập tức chỉnh nét mặt lại, nghiêm giọng giận dữ.
- Vậy mà trước giờ Vy chẳng kể cho Ty và Bình nghe, đó là bạn bè sao?
Tôi cười khổ.
- Vy chẳng muốn giấu các bạn làm gì nhưng chuyện này là chuyện của Thuỷ. Nếu Thuỷ muốn Thuỷ sẽ kể, như hôm nay chẳng hạn, còn không, Vy sao có thể nói đến được. Cũng giống như Ty biết chuyện của Bình nhưng Ty cũng có nói đâu.
- Cái đó thì...
Tôi cười cười. Ty xụi lơ.
- Ừ... đúng là có những chuyện không thể nói được, dù là với bạn bè.
- Thế thì hoà nhé? _ tôi nheo mắt hỏi.
- Không hoà. _ Ty khoanh tay lừ tôi một cái.
Tôi ngạc nhiên.
- Sao lại không?
- Vì Vy chưa kể câu chuyện của Vy.
Pha Ty nói xong liền nhe răng hì hì làm tôi cũng bật cười giòn tan.
- Vy không có chuyện để kể.
- Không đúng. Thuỷ biết là Vy có chuyện nhưng vẫn giấu mọi người.
Tôi nhìn Thuỷ. Trong ba người bạn, tôi sợ Thuỷ nhất, có thể vì Thuỷ nhạy cảm và quan tâm tôi nhiều hơn hai người kia dù thật sự thì người hợp tính và luôn bắt cặp với tôi lại là Pha Ty. Tôi lấp lửng trả lời.
- Vy đúng là có chuyện nhưng không thể kể bây giờ được.
- Tại sao? _ cả ba người đồng thanh hỏi.
- Vì... tụi mình đã xơi hết 3 đợt kem rồi, đến lúc phải về nên... chuyện của Vy gác lại vào dịp khác đi, chịu không?
Tôi cười cầu tài. Pha Ty vẫn không chịu buông tha.
- Chính xác là khi nào?
- Ừm... một buổi lê la quán cà phê nào đó và mọi người phải ép cho được Vy uống chanh rum.
- Sao lại là chanh rum?
- Vì khi uống chanh rum Vy sẽ say. Say rồi thì Vy mới đủ can đảm để kể câu chuyện của mình.
- Sao phải cần can đảm, bộ nó... rùng rợn lắm hả? _ Pha Ty nhún vai giả bộ sợ hãi.
- Ừ, chắc cũng ngang ngửa với phim... kinh dzị.
Tôi cười lớn. Cả ba người bạn cũng cười lớn. Anh chàng bồi bàn từ nhà dưới ngóc đầu lên khỏi bao lơn nhìn chúng tôi, cười cười:
- Một đợt nữa không mấy em?
Cả bốn đứa giơ tay lắc đầu ngay lập tức.
- Dạ thôi thôi, cho tụi em tính tiền.
Bốn đứa nhìn mặt bàn ngổn ngang ly tách mà... phát rầu. Vị chi mỗi đứa phải móc hầu bao ra hơn 30,000. Lúc xuống nhà lấy xe, anh chàng bồi bàn vẫy tay chào chúng tôi.
- Chúc mừng năm mới.
Chúng tôi cười và vẫy lại:
- Chúc mừng năm mới.
Bốn đứa lái chung với nhau một đoạn, đến ngã tư Lý Chính Thắng, liền tách làm hai hướng, trước khi mất hút còn kịp nói với theo:
- Có chuyện gì thì gọi nhá!
Tình bạn là gì nhỉ?!? Có thể là những ly kem không? Bởi vì chúng thật sự ngọt như những ly kem vậy
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Share code ChonViecNhanh.com
170 in 1 Full Programs with explanation Super DVD 2009
Bảng giá xe tải gắn cẩu Hino
[English Study] - Từ điển Mdict Pro 2008 v1.0 S60v2 và S60v3
[T.Ngắn] - Những ông vua
Lý do xác đáng
NetScream 1.8.10.2009
[Truyện Ma] Căn nhà không cửa
Khoe vợ
[AIO] Antivirus removal 2009 - Gói AIO các chương trình remove Antivirus
Hàng năm, chúng tôi có một cái hẹn, vào buổi sáng sớm ngày mùng hai Tết Âm Lịch sẽ kéo nhau lên quán kem Thiên Lý trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa để "khai ẩm đầu năm". Thật ra, kem không phải là món khoái khẩu chung của cả nhóm nhưng đó là quyết định cuối cùng được công nhận sau chín trận cãi nhau mà không có kết quả gì. Chúng tôi thường chọn cái bàn nằm trong góc khuất nhất phía trên lầu của quán Thiên Lý, điều này tốn bốn lần tranh luận. Chắc bạn thấy buồn cười nhưng với chúng tôi, chuyện giải quyết tất cả vấn đề bằng việc hội ý chính là cách thể hiện sự công bằng và bình đẳng, là cách chúng tôi đặt bốn cái tôi to đùng của mình lên bàn hòng tìm sự thoả hiệp. Chúng tôi là bốn cá nhân độc lập cần được tôn trọng nhưng hơn thế, chúng tôi là bạn.
Chúng tôi quen nhau bảy năm, chưa một lần thất hẹn cũng chưa một lần hồi ước, đã bảy lần bốn đứa về ngồi bên nhau, không cần biết xảy ra chuyện gì, chúng tôi đều xuất hiện đầy đủ.
Lần này là ngoại lệ. Chúng tôi không khởi hành đến quán Thiên Lý. Chúng tôi hướng về nhà Pha Ty. Chúng tôi đến chào lần cuối một người đã chết.
Nhà Pha Ty có bốn nhân khẩu, ngoài ba má, Pha Ty còn có một người anh. Anh trai Pha Ty tên là Hùng. Anh Hùng lớn hơn chúng tôi bốn tuổi. Ảnh là người hóm hỉnh và có trái tim nhạy cảm như con gái. Ảnh rất thích mấy đứa chúng tôi sang nhà quậy phá cho vui bởi vì ảnh không thể tự mình đi ra ngoài chơi. Đôi chân anh Hùng đã teo lại sau một trận phong hàn hồi ảnh năm tuổi. Ảnh chỉ có thể ngồi trên ghế nhìn chúng tôi cười đùa chạy nhảy xung quanh, nhưng không vì thế mà ảnh buồn rầu, đôi môi ảnh chưa bao giờ thiếu vắng nụ cười. Ảnh vốn là người lạc quan.
Ba má Pha Ty đến với nhau khá trễ cho nên lúc anh Hùng tròn 22 tuổi cũng là lúc ba Pha Ty đến tuổi về hưu. Cả nhà bây giờ sống dựa vào đồng lương còm cỏi má Pha Ty mang về từ xưởng may. Vì vậy, ngay khi vừa hoàn thành bài thi môn học cuối cùng, không cần đợi kết quả Tú Tài của mình, Pha Ty đã ra ngoài kiếm tiền phụ thêm với má trang trải chuyện gia đình. Pha Ty là người có suy nghĩ rất thực tế và mục quang cực kỳ sắc bén. Dường như ông trời lúc nào cũng ưu ái ban cho những người rơi vào hoàn cảnh khốn khó như Pha Ty một sức sống thật mãnh liệt, họ luôn tìm được cách để sinh tồn. Pha Ty nhanh chóng có được việc làm thật tốt, không những thế, lương cơ bản của Pha Ty đủ sức nuôi sống bốn người không chút thiếu thốn. Nhưng chưa đầy 2 tháng sau, Pha Ty bỏ việc ngang và bước vào phòng thi Đại học cùng với chúng tôi năm đó. Ai cũng ngạc nhiên.
- Ty làm việc này là vì anh Hùng. Ảnh không muốn Ty bỏ học. Cuộc đời này, Ty vốn vì ảnh mà sống.
Pha Ty nói với tôi câu này cách đây bốn năm. Suốt bốn năm qua, tôi luôn thấy Pha Ty sống và nổ lực gấp đôi người thường. Nhìn Pha Ty dốc cạn sức mình, tôi những tưởng sẽ sớm có ngày Pha Ty gục ngã trên đường. Tôi đã lầm.
Pha Ty trúng tuyển vào Đại học Bách Khoa. Không những Pha Ty chẳng hề nao núng trước áp lực học kinh khủng của ngôi trường này mà còn có thể thảnh thơi dùng thời gian rảnh của mình kiếm việc làm thêm. Chính những công việc này mới là nguyên nhân hút kiệt sức khoẻ của Pha Ty. Tôi thấy Pha Ty cứ ngày một ốm hơn, đen hơn, yếu hơn và dường như xương bị rút lại nên người lùn xuống và nhỏ hơn. Mặc dù vậy, mỗi lần gặp nhau, Pha Ty vẫn cười, hoàn toàn tươi tỉnh trong một cơ thể mang đầy sự khát khao và sức sống. Tôi chưa từng thấy Pha Ty tuyệt vọng.
Cho tới hôm nay.
Lúc chúng tôi đến, cửa rào nhà Pha Ty đang khép hờ, bên trong yên tĩnh như không có gì khác lạ, nếu chưa nhìn thấy lá cờ tang đang rũ trước nhà chắc chúng tôi cũng không dám tin anh Hùng đã ra đi. Ảnh mất vào chiều hôm qua.
Pha Ty ra đón chúng tôi với áo thun, quần jeans mà màu sắc chói sáng hơn bình thường, cũng không hề đội khăn tang, vẻ vội vã kéo chúng tôi đi nhanh ra ngoài.
- Bồ định đi đâu vậy? _ An Bình lên tiếng hỏi.
- Đi đến quán kem Thiên Lý, không phải chúng ta có cái hẹn sao?
Ba chúng tôi nhìn nhau chưng hửng, rồi cùng nhìn Pha Ty dò xét. Pha Ty nói ngắn gọn.
- Trong nhà rất ngột ngạt, mình muốn ra ngoài dạo một vòng.
- Còn hai bác?
- Không sao, có dì dượng đang ngồi trong ấy với hai người. Mọi chuyện đã dàn xếp xong, chiều nay cả nhà sẽ tiễn anh ấy luôn, bây giờ mình ở lại cũng chẳng giúp được gì.
- Sao nhanh vậy?
- Vì Tết mà. Bà con đều ở xa, có báo tin họ cũng lên không kịp; còn hàng xóm thì... đã trả xong lễ nghĩa, vậy giữ ảnh trong nhà thêm mấy ngày liệu có ích gì, chi bằng sớm cho ảnh mồ yên mả đẹp.
Pha Ty diễn giải không một chút cảm xúc, bình thản như đang nói chuyện về ai đó chứ không phải chuyện nhà mình. Ba đứa chúng tôi trộm nhìn nhau, cuối cùng tôi lên tiếng.
- Ít ra, bồ cũng cho tụi mình vào thắp cây nhang cho ảnh chứ.
- o O o -
Cũng là cái bàn cũ, cũng là những món kem quen thuộc, 3 đứa tôi im lặng ngồi nhìn ly kem của mình trong khi Pha Ty vừa ăn vừa nói chuyện liên hồi, hết nhắc đến kỷ niệm thời còn đi học lại quay sang kể về những mối tình tuổi học trò, lâu lâu ép chúng tôi phải ậm ờ phụ hoạ cho câu chuyện thêm sinh động. Lúc đã cạn kiệt đề tài để nói, Pha Ty chỉa mũi dùi qua tôi.
- Vy kể chuyện hài cho Ty nghe được hông?
- Bây giờ ư? _tôi bất ngờ đâm ra bối rối.
- Ừ.
- Tại sao?
- Vì Ty đang muốn cười.
Tôi nhìn cô bạn của mình, có lẽ là một phần tư giây trước khi đi đến quyết định sẽ vận dụng hết công suất đám dây thần kinh trong đầu, dù là sợi nhỏ bé nhất để nghĩ ngay ra một câu chuyện hài. Tôi không cần nhìn lâu, bởi thật ra trong đôi mắt ấy chẳng có gì nhiều, ngoài sự tuyệt vọng.
Câu chuyện tôi kể nó nhạt thếch và vô duyên cực kỳ nhưng Pha Ty lại ôm bụng cười ngặt ngoẽo, cười đến chảy nước mắt. Ba đứa chúng tôi vẫn im lặng nhìn. Pha Ty đang cười bỗng nín bắt, đột ngột như thể chưa từng cười qua vậy. Đôi mắt ngưng thần rất lâu mới lên tiếng.
- Chẳng biết bây giờ Ty còn sống nổi nữa không...
- Vì sao? _ tôi bình tĩnh hỏi, mường tượng tôi hiểu cảm giác của Pha Ty lúc đó.
- Tất cả những việc Ty đã làm, tất cả hoài vọng, tất cả những dự tính cho tương lai, Ty đều vì anh Hùng mà dốc sức. Ảnh không thể làm điều gì, Ty tình nguyện thay ảnh để ảnh có được một giấc mơ trọn vẹn. Nhưng bây giờ...
- Bây giờ đâu có gì thay đổi.
Pha Ty nhìn tôi, thoáng vẻ đau thương trong đáy mắt.
- Có chứ. Vì bây giờ ảnh đâu còn nữa.
- Nhưng ước mơ của ảnh vẫn còn, phải không?
Ty ngẩng lên. Tôi nhìn bạn mình và nói một cách chắc chắn.
- Bây giờ đáng lý bồ cần muốn sống nhiều hơn lúc trước mới phải. Vì bồ sẽ sống cuộc đời của hai con người chứ không phải một. Bồ phải sống giùm cho anh Hùng nữa.
Pha Ty cúi đầu, một lúc lâu mới lên tiếng.
- Hình như Ty có nghe anh Hùng nói câu tương tự.
- Thật sao?
- Phải, trước lúc ảnh chết. Ảnh đã nhìn Ty rất lâu và đôi mắt ảnh dường như nói đúng những gì Vy vừa mới thốt ra, tiếc là lúc đó Ty không nghe ra.
- Còn hiện tại?
Pha Ty mĩm cười, nụ cười tự tin của Pha Ty thuở nào.
- Ty không bị điếc.
Tôi cười. An Bình cười. Thu Thuỷ cười. Bốn đứa nhìn nhau, ấm áp một tình bạn. Hôm nay, chúng tôi không muốn về sớm nên đợt kem thứ hai đã được mang ra. Lần này, đứa nào cũng chậm rãi nhấm nháp.
- Sống cho hai người cảm giác thế nào nhỉ? _ An Bình đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tôi còn chưa hiểu ý tứ của câu hỏi thì Pha Ty đã trả lời.
- Sống cho hai người, cảm giác hoàn toàn khác với cuộc sống như hai người.
Pha Ty đặc biệt nhấn giọng ở chữ "như". Tôi vẫn không nắm bắt được vấn đề. Tôi quay qua Thu Thuỷ, hai đứa tôi có ánh mắt ngơ ngác giống nhau. Tôi liếc sang Pha Ty nhưng Pha Ty đang chăm chú vào An Bình.
- Sao Bình còn chưa chịu nói ra?
- Tui phải nói gì đây?
- Bí mật của Bình.
An Bình nhìn Pha Ty, nửa ngờ vực nửa buồn bã.
- Bà biết?
- Ừ.
An Bình thở dài.
- o O o -
Trong bốn đứa, An Bình có vẻ là người đủ đầy nhất. Ba An Bình là giám đốc một công ty xuất nhập khẩu. Má An Bình là chủ một cơ sở may mặc.
An Bình chưa bao giờ thiếu thốn vật chất, từ nhỏ đến lớn, An Bình muốn gì là được nấy. An Bình từng khoe, vào dịp sinh nhật lần thứ một0, chỉ vì muốn có con búp bê biết khóc, biết nói chuyện (một sản phẩm mới nhập cảng) An Bình đã giãy nãy, giả bộ bệnh, bắt ba bỏ ngang công việc, tức tốc đáp máy bay từ Hà Nội vào Sài Gòn để mang quà cho cô con gái cưng. Có thể nói, ba má An Bình sẽ làm tất cả để thoả mãn mọi yêu cầu của An Bình, còn An Bình chỉ việc học quen với cách... vòi vĩnh, đôi khi là đóng kịch để đạt được điều mình cần.
Đến đây, hẳn bạn sẽ thầm nhận xét, chắc An Bình lớn lên nhất định sẽ trở thành mẫu "con quý tử", "hư đốn" và "khó dạy". Cũng có thể bạn đúng mà cũng có thể bạn đã sai. Bởi vì tôi quên chưa nói bạn hay, ba má An Bình vốn không ở gần nhau và An Bình vốn không ở gần ba má. Không phải họ ly dị, cũng không phải họ ly thân, chỉ là... họ không ở gần nhau. Phần lớn thời gian, ba An Bình ở ngoài Hà Nội để điều hành cái công ty xuất nhập khẩu. Phần lớn thời gian, má An Bình ở trong Sài Gòn để quản lý cái cơ sở may. Phần lớn thời gian, An Bình ở cùng bà ngoại, ngôi nhà tổ bên quận 3. Quên nữa, An Bình còn có một người anh và phần lớn thời gian, anh trai An Bình ở cùng bà nội, ngôi nhà tổ trên Phố Hàng Đào.
Tôi muốn dành một chút thời gian để nói về anh trai An Bình, thần tượng của 3 đứa chúng tôi. Tại sao chúng tôi lại thần tượng anh ấy? À, bởi vì cả 3 đứa chúng tôi, cũng như An Bình, đều có anh trai, nhưng anh trai chúng tôi không... tuấn tú, giỏi giang, dễ thương và cực kỳ biết chìu chuộng em gái như anh trai An Bình. Tin hay không cũng được, từ cái ngày quen nhau, từ cái ngày nghe An Bình kể về anh Lâm (tên của ảnh ), cả ba cái đầu mơ mộng của chúng tôi đều nhất loạt chỉ nghĩ đến một mục tiêu duy nhất: làm thế nào để trở thành... chị dâu của An Bình, dù lúc đó chúng tôi mới 16 tuổi.
- Đôi khi Ty quên mất sự thật và vẫn mong sẽ yêu được một người như anh Lâm của Bình _ Pha Ty mở to đôi mắt đang lấp lánh vẻ mơ mộng trẻ con.
- Sự thật gì? _ tôi hỏi.
Pha Ty lại nhè nhẹ mĩm cười, ngoảnh mặt sang An Bình, vẻ thông cảm vẻ động viên.
- Bình muốn tự mình nói hay không?
Tôi thấy đôi vai Bình run nhẹ nhưng môi thì đang mím chặt. Thu Thuỷ không hiểu đang xảy ra chuyện gì, nên nói đại một câu... an ủi.
- Có gì Bình cứ nói. Tụi mình luôn là bạn của nhau mà.
Nhưng An Bình vẫn một mực im lặng, Pha Ty dứt khoát:
- Vậy để Ty nói... Thật ra...
Anh Lâm rất tội nghiệp. Ảnh là cháu đích tôn, từ nhỏ lại bị bà nội quản thúc và giáo huấn như thể ảnh là... hòn ngọc. Nghĩa là cũng như hòn ngọc, ảnh bị mài dũa và đánh bóng hòng tôn lên giá trị cao quý của... dòng họ. Vậy mà, chưa từng nghe ảnh than thở hay tỏ vẻ phản đối, nhất là, ngược với tính cách vòi vĩnh muốn được cưng chiều của An Bình, anh Lâm luôn làm mọi cách để mọi người hài lòng. Bà nội muốn ảnh trở thành bác sĩ, ảnh bỏ Nhạc Viện để thi vào trường Y. Ba An Bình muốn ảnh mở rộng ngoại giao, tạo thanh thế cho gia đình, ảnh bỏ ý định mở phòng mạch riêng mà vào làm phụ tá cho Giám đốc bệnh viện thành phố. Má An Bình muốn ảnh phải biết kinh doanh, ảnh học cách điều hành bệnh viện. Từ trên xuống dưới, toàn bộ dòng họ không ai là không yêu mến anh Lâm. Nhưng điều anh Lâm yêu quý nhất lại chính là An Bình.
Ba đứa chúng tôi luôn luôn ganh tị và thèm muốn tình cảm của hai anh em An Bình. Anh Hùng của Pha Ty rất tốt nhưng Pha Ty thường thấy buồn vì hai anh em chẳng bao giờ có dịp đi chơi chung với nhau. Trong khi, hễ mỗi lần có dịp gặp nhau là anh Lâm sẽ chở An Bình đi chơi ở các khu giải trí, đi mua sắm, đi ăn uống. Anh Cường, anh trai tôi thỉnh thoảng vẫn chở tôi đi đây đó, ăn kem hay tham gia picnic với đám bạn ảnh nhưng trong những chuyến đi đó hai anh em không bao giờ vui vẻ trò chuyện được mà cứ gây nhau như chó với mèo. Trong khi, anh Lâm lại luôn nói chuyện ngọt ngào và vẫn nhường nhịn bản tính háu thắng trẻ con của An Bình. Anh Quang, anh trai Thu Thuỷ cũng là người dịu dàng và rất ga-lăng nhưng ảnh lại không mấy quan tâm đến cô em gái. Trong khi, anh Lâm có thể dẹp hết mọi công việc, thậm chí là bỏ rơi cô bạn gái để dành thời gian cho An Bình.
Chúng tôi đã thần tượng và xem anh Lâm như mẫu người đàn ông lý tưởng.
-... anh Lâm không hề tồn tại.
Khi Pha Ty kết thúc câu nói của mình, tôi vẫn chưng hửng ngồi nhìn, không hiểu.
- Không hề tồn tại là sao?
- Là không có... là... _Pha Ty ngọng nghịu, chẳng tìm được từ giải thích cho rõ ràng được.
- Sự thật thì Bình là con một.
Cuối cùng An Bình cũng chịu lên tiếng.
- Con một? _ Thu Thuỷ trợn tròn mắt.
- Vậy còn anh Lâm...
- Là hình ảnh do Bình nghĩ ra... hoàn toàn không hề có anh Lâm nào hết...
- Bồ... _Tôi nghẹn lời.
Tự nhiên tôi thấy lửa giận sôi lên sùng sục.
- Bồ có phải là bạn của tụi này không? Tôi quát lớn.
- Sao Vy lại hỏi vậy?
- Bởi vì bạn bè mà thế hả? Bạn bè mà giả tạo với nhau những bảy năm trời? Phải rồi, Bình luôn coi mình là người thông minh nhất, chắc Bình muốn chơi trò này để có thể cười vào mũi chúng tôi chứ gì?
- Không... Bình không có ý đó...
- Vậy là vì lý do gì?
-Cái đó... Bình... không biết.
Rồi Bình úp mặt vào tay khóc nức nở. Tôi tức tối đứng dậy bỏ về nhưng Pha Ty đã kịp kéo tay tôi lại.
- Vy ngồi xuống đi.
- Tại sao phải ngồi xuống? Vy không muốn kết bạn với một... kẻ lừa đảo.
- Có thể câu chuyện không như Vy thấy. _Pha Ty nhỏ nhẹ khuyên giải. Tôi càng bực bội hơn nữa.
- Bồ còn bênh vực cho... người ta? Mà Vy còn chưa hỏi, tại sao bồ biết chuyện này lâu rồi, lại không nói cho mọi người biết? Hay là bồ cũng...
- Vy đừng nghĩ vậy. Ty không nói vì... Ty sợ sẽ chạm đến nỗi đau của Bình.
Nghe Ty nói, Bình liền ngưng bặt, không còn thổn thức nữa, chậm rãi buông tay đưa mắt nhìn chúng tôi.
- Cám ơn Ty đã không trách Bình... Bình xin lỗi các bạn... thật tình Bình không muốn lừa dối các bạn đâu.
Tôi im lặng, nhăn mặt nhưng đôi chân vẫn đứng yên. Có điều gì đó thôi thúc trong lòng và tôi thấy dường như mình cần phải ở lại để nghe lời giải thích của An Bình.
Và tôi nghe tiếng Bình chậm rãi kể...
Má Bình là con Út. Ngày xưa bà ngoại rất cưng má, theo một lối suy nghĩ logic thông thường, bà ngoại cũng rất cưng Bình. Nhưng ngoại không cưng theo kiểu chiều chuộng làm hư Bình như bá má Bình vẫn làm. Từ năm 12 tuổi, Bình về ở với ngoại và được ngoại dạy dỗ nuôi nấng cho đến bây giờ. Ngoại rất cứng rắn, không hẳn là dùng roi vọt nhưng ngoại luôn bắt Bình phải tự biết đứng trên đôi chân của mình. Sống trong nhà của ngoại, Bình không thấy lẻ loi nếu không nói mọi người đều thương Bình, nhưng... vẫn thiếu thiếu một điều gì đó.
Ba Bình lại là con trưởng. Ngày xưa, bà nội rất cưng ba, theo một lối suy nghĩ logic thông thường, bà nội nhất định phải thương cháu đích tôn của bà, là Bình. Nhưng nội không như vậy, bởi vì Bình là... con gái. Nội sống rất nguyên tắc, không phải hoàn toàn bảo thủ nhưng cũng không phải là người có thể đàm phán. Ba bắt Bình mỗi năm phải ra Bắc trong 3 tháng hè để ở với nội và các anh em cô chú bác. Sống trong nhà của nội, Bình không thấy cô đơn, nếu không nói là rất vui và thoải mái nhưng... vẫn thiếu thiếu một điều gì đó.
Kỳ thi vào trường phổ thông trung học, Bình đã ngang bướng dùng địa chỉ nhà ba má để đăng ký nên mới có thể đậu vào VTS học chung với các bạn. Bình cố tình vòi vĩnh, thậm chí dầm mưa đến sốt cao phải nhập viện mất mấy ngày chỉ vì Bình muốn buộc bố mẹ cho Bình được trở về nhà. Bởi vì Bình nghĩ chỉ có như vậy, Bình mới gặp mặt bố mẹ nhiều hơn một chút, mới có thể biết được chính xác lúc nào họ đi, lúc nào họ về chứ không phải thấp thỏm chờ một cú điện thoại vào mỗi cuối tuần để hẹn gặp nhau đâu đó ngoài đường như những người mới quen.
Quyết định đó là một điều tồi tệ. Bởi vì, trong ngôi nhà của ba má, chẳng những luôn thiếu thiếu một điều gì đó mà Bình còn thấy lẻ loi và cô đơn hơn lúc nào hết. Ba má thật sự giống như người tàng hình. Thậm chí, từ ngày trở về nhà, Bình còn ít gặp họ hơn xưa. Mà cũng không giống những buổi cuối tuần rong chơi vui vẻ trong thoáng chốc như trước kia, giờ mỗi lần chạm mặt là họ cãi cọ, nguyên nhân luôn đến từ Bình, cách giải quyết là họ vội vã biến đi đâu đó. Chỉ có Bình ở lại.
Thỉnh thoảng anh Tuấn, anh em bạn dì của Bình, có ghé thăm và chở Bình đi chơi cùng với bé Ngọc, là em gái của ảnh. Tự nhiên nhìn họ, Bình thấy thèm có một người anh. Bình tin rằng, chỉ cần Bình có một người anh trai thôi, Bình sẽ không còn khao khát tình thương của ba má nữa. Thế là anh Lâm ra đời. Ảnh mang một phần hình ảnh con người mà Bình khát khao vươn tới, một phần hình ảnh con người Bình mong muốn sẽ thực sự hiện hữu bên cạnh Bình, một phần hình ảnh con người trong mơ của mọi người trong gia đình. Ảnh chính là niềm hạnh phúc riêng tư Bình tạo ra cho chính bản thân mình.
- Bình chưa từng nghĩ hành động của mình là sai trái và cũng chưa từng nghĩ đến hậu quả của nó. Ngày mới quen nhau, nghe các bạn giới thiệu về gia đình, về... những người anh, chỉ là... Bình muốn được tỏ vẻ tự hào đôi chút, được quên đi bất hạnh của mình, được công khai cái hạnh phúc nhỏ nhoi thầm kín ấy, dù đó chỉ là một điều giả tạo.
- Nhưng Bình đâu thể sống mãi trong ảo tưởng ấy. Nó sẽ giết chết Bình. _Thu Thuỷ nắm tay Bình lay mạnh.
- Bình không biết. Chỉ cần điều đó còn mang lại cho Bình cảm giác hạnh phúc, Bình sẽ không từ bỏ nó.
- Đôi khi mình buộc phải thức tĩnh trong đau đớn để thấy rằng mình đang bị thương và tìm đường chữa trị, hơn là nhắm mắt quên đi để rồi chết dần trong cơn mơ ngủ, Bình biết điều đó không? _Thu Thuỷ nhỏ nhẹ phân trần.
- Nhưng... Bình sợ.
Thu Thuỷ mĩm cười.
- Đừng lo, Bình còn tụi tui mà.
- Bạn bè cũng chỉ là...
-... là gia đình mà Bình có thể lựa chọn. Vậy bây giờ Bình hãy chọn đi, người anh trong trí tưởng tượng của Bình hay... những người bạn đang hiện hữu bên cạnh Bình lúc này?
Bình xiết chặt tay Thuỷ.
- Cám ơn...
- Không cần cám ơn Thuỷ, bởi vì cũng như Bình, Thuỷ từng rơi vào trường hợp phải quyết định một sự lựa chọn như vậy rồi.
Pha Ty nhíu mày.
- Đừng nói với Ty là Thuỷ cũng... giả tạo một điều gì đó chứ.
Thuỷ bật cười lớn.
- Không phải. Câu chuyện của Thuỷ khác.
Pha Ty kéo ghế đến gần An Bình, hai người cùng nắm tay Thuỷ, đung đưa nhè nhẹ, mĩm cười chờ đợi. Tôi vẫn đứng kế bên chứ không ngồi xuống, đưa mắt nhìn xa xăm còn ngón tay thì gõ lóc cóc lên mặt bàn, ý tứ như thể tôi là người xa lạ, không muốn bận tâm nhưng Thuỷ cũng dễ dàng đoán ra là tôi sẽ không bỏ đi, nên Thuỷ đã bắt đầu.
- Các bạn còn nhớ đã tặng Thuỷ món quà gì trong ngày sinh nhật lần thứ mười tám không?
- Không _ Pha Ty nhăn trán.
- Không _ An Bình lắc đầu
Thuỷ không tỏ vẻ gì giận dỗi, chỉ cười cười.
- Là một bó hoa.
- Chính xác là mười tám bông hồng trắng và một bông hồng đỏ. _ Tôi lên tiếng.
Thu Thuỷ giật mình, nhìn tôi.
- Vy vẫn nhớ?
- Phải, bởi vì món quà đó là... ý tưởng của Vy.
- Vậy hẳn số lượng và chi tiết màu đỏ trắng cũng nằm trong... ý tưởng đó?
- Phải.
- Vy có ý gì?
- Vy nghĩ là Thuỷ đã hiểu.
- Ừ.
- Vậy đâu cần phải hỏi lại Vy làm gì?
Thuỷ che miệng cười.
- Chỉ thắc mắc thôi.
- Hai người nói chuyện gì không ai hiểu hết à? _ Pha Ty nhìn cả hai giận dỗi.
- Chuyện phiếm ấy mà. _nói rồi Thuỷ đứng dậy choàng tay qua vai tôi _ Vy ngồi xuống đi. Thuỷ nghĩ câu chuyện của Thuỷ phải bắt đầu từ những suy nghĩ của Vy.
Pha Ty liền xích người vào, kéo tôi ngồi chung ghế với Ty, háo hức hỏi:
- Chuyện gì vậy?
- Ừ, chuyện là thế nào? _ An Bình cũng không kiềm nổi tính tò mò.
Tôi nhìn An Bình, muốn xổ một tràng giận dữ nhưng tự nhiên tôi thấy lòng mình chẳng còn bực tức. Cảm xúc sôi sục lúc nãy đã hoàn toàn biến mất. Tôi quay sang Thu Thuỷ.
- Thuỷ muốn Vy bắt đầu thật à?
- Ừ, cả hai đứa mình sẽ cùng kể, chịu không?
- Chịu.
- Vậy hai người nên nói từ chuyện bó hoa đi _ Pha Ty chen ngang.
Tôi nhìn Thuỷ. Thuỷ nhìn tôi. Hai đứa cùng cười.
- Cái đó phải bắt đầu từ một câu nói cách đây bảy năm.
- o O o -
Năm đó chúng tôi vừa vào lớp 10. Một lần ngồi tán dóc, như nhiều cô gái mang tâm hồn lãng mạn khác, luẩn quẩn rồi chúng tôi cũng bàn đến chuyện yêu đương tuổi học trò, thêu dệt những điều trong mơ cho một tình yêu thật đẹp ở tương lai. Thuỷ với tôi có móc nghoéo với nhau là sẽ... không yêu ai hết, bây giờ chỉ lo học thôi, cho đến năm 18 tuổi. Rồi, bằng một hành động cực kỳ trẻ con, chúng tôi đã cùng ước nguyện với vị tiên vô hình nào đó rằng bà hãy để tình yêu thật sự của chúng tôi sẽ đến vào ngày sinh nhật lần thứ 18 dưới hình dạng một bó hoa hồng.
- Sao Ty không biết về vụ ước nguyện đó?
- Bình cũng không?
Hai người xị mặt. Tôi liền giải thích.
- Ty với Bình không nhớ là tụi mình hợp thành nhóm bốn đứa sau kỳ thi học kỳ một của năm lớp 10 à? Trong khi chuyện này xảy ra vào đầu năm lận, lúc ấy chỉ có Thuỷ với Vy chơi với nhau thôi.
-Rồi sau đó cũng chưa bao giờ nghe hai người nhắc lại. _Ty cố tình làm khó.
Thuỷ cười hì hì.
- Trò trẻ con đó nhắc lại làm gì... xấu hổ chết.
- Ừ, _ Pha Ty cũng che miệng cười_ thôi tha cho hai người đó. Vy kể tiếp đi.
- Cũng không có gì quan trọng lắm. _ Tôi tiếp tục _ Sinh nhật Vy luôn đến đầu tiên đúng không? Nên Vy nhận được kết quả trước Thuỷ.
- Kết quả gì?
- Kết quả của lời ước nguyện _ tôi thở ra _ các bạn còn nhớ Vy đã nhận được một bó hồng đỏ vào ngày sinh nhật lần thứ 18 không?
- Nhớ _ Pha Ty cười lớn _ Vụ này gây ầm ĩ quá trời. Cả đám hùa nhau chọc phá T. đến nỗi Tết năm đó hắn trốn biệt về quê luôn.
- Ừ, tội nghiệp T. _ tôi cười buồn.
- Tức cười là sau đó, không ai bảo ai, mấy tay con trai đều bắt chước tặng hoa hồng để bày tỏ tình cảm với người ta; làm cuối cùng, lớp mình bắt cặp túa xua, tình thương mến thương dễ sợ, dù không có cặp nào bền được đến giờ. Nhưng nhớ lại vẫn thấy vui.
- Chỉ có Vy là không vui _ Thuỷ cắt ngang.
- Sao vậy? _ Bình thắc mắc.
Thuỷ nhìn tôi.
- Bởi vì ngay trong ngày sinh nhật, Vy có nói với Thuỷ: "Thật tiếc khi bó hồng này không phải đến từ tay người Vy yêu".
- Vy đã yêu một người khác?
- Ừ.
- Ai vậy?
- Thuỷ cũng không biết.
Cả ba người quay sang nhìn tôi dò hỏi. Tôi cười, nói lãng.
- Chuyện đó không còn quan trọng nữa. Mà, lúc Vy nói câu đó, Vy thấy Thuỷ buồn buồn như có tâm sự. Có phải vì Thuỷ đang nghĩ đến chuyện kết hôn kia?
- Kết hôn gì? _ Pha Ty ngạc nhiên hỏi.
Nhà Thuỷ có 5 người. Thuỷ là con Út. Trên Thuỷ còn có chị Khánh và anh Quang. Ba má Thuỷ đến với nhau không phải vì tình yêu, đó là cuộc hôn nhân được sắp đặt trước. Tuy vậy họ vẫn gắn bó với nhau cho đến tận bây giờ, nghĩa là hơn 30 năm. Chuyện của người lớn, những đứa trẻ con chưa đủ độ suy nghĩ chín chắn để hiểu như chúng tôi thì tốt nhất là đừng có hỏi. Dù rằng chúng tôi rất tò mò về cái sự... không bình thường trong nhà Thuỷ. Tại sao lại không bình thường ư? Chẳng rõ. Chúng tôi chỉ có cảm giác không khí nhà Thuỷ lúc nào cũng cô quánh lại, rất khó thở. Ở trong ấy không có sự kết nối, không có sự quan tâm, không có cả yêu thương, mỗi người chỉ là một hòn đảo, cô độc và bí ẩn; thậm chí họ phải kiềm nén những cung bậc cảm xúc của bản thân một cách không thể hiểu nỗi.
Ba anh em Thuỷ được giáo dục từ nhỏ để biết cách tự đứng trên đôi chân của mình, không phải kiểu tự lập của một đứa trẻ con mà là cách tự chủ như một người lớn. Năm Thuỷ mộtmột tuổi rưỡi (nghĩa là bắt đầu vào lớp 6), Thuỷ phải tự kiếm tiền trang trải chi phí sinh hoạt của mình, từ tiền đi học, tiền mua sách vở, áo quần, giày dép, đến tiền tiêu xài lặt vặt. Nói ngắn gọn là ba má Thuỷ chỉ cho một chỗ ở và nuôi ăn ba bữa, còn lại anh em Thuỷ phải tự thân vận động. Đến năm Thuỷ 15 tuổi (nghĩa là bắt đầu vào lớp 10), ngoài các khoảng kể trên, Thuỷ buộc phải phụ tiền với ba má trang trải các phí tổn trong gia đình như tiền điện, tiền nước, tiền điện thoại, thậm chí còn phải đưa tiền chợ nữa.
Có lẽ đó chính là lý do dạy Thuỷ cách mè nheo và năn nỉ. Bởi vì hằng tháng, Thuỷ gửi không dưới mười lá thư cho các cô chú bác đang sinh sống ở nước ngoài để... xin tiền tài trợ. Đó là nói hồi còn bé, chỉ một hay hai năm sau thôi thì... bà con dòng họ cũng thấy phiền hà và bắt đầu né tránh trả lời những lá thư của cô cháu gái. Thuỷ bắt đầu biết kinh doanh vào năm mộtbốn tuổi. Gọi là kinh doanh cho nó sang chứ thực ra Thuỷ chỉ dùng khoảng sân trước nhà mình làm chỗ dự trữ nước ngọt, mua giá sĩ và bán lại với giá lẻ rồi ăn khoảng chênh lệch, vậy thôi. May mắn khi nhà Thuỷ nằm ngay trong lòng một cái chợ nhỏ tự phát của khu phố nên nhu cầu mua bán cao, Thuỷ bắt đầu tính toán và dự trữ thêm củi, than, dầu cùng một đống thứ linh tinh khác để cuối cùng biến cái khoảng vuông vuông ấy thành một "tiệm chạp phô". Cuộc sống cũng không đến nỗi tệ lắm.
Nhà Thuỷ còn có một truyền thống chẳng lấy gì làm... tốt đẹp (cái này thiên về ý kiến cá nhân tôi thôi), đó là hôn nhân của 3 anh em Thuỷ đều được ba má sắp đặt từ trước. Đến năm một8 tuổi, họ sẽ dựng vợ gả chồng và không nghi ngờ gì hết, trở thành bản sao của gia đình Thuỷ hiện giờ. Thuỷ biết, hiểu và chấp nhận chuyện này như một cách "trả hiếu", nhất là sau khi sự phản kháng của chị Khánh dẫn đến chứng đột quỵ của ba thì Thuỷ càng im lặng, chỉ biết gật đầu đồng ý cho ba má vui lòng.
- Thuỷ chấp nhận cuộc hôn nhân này từ năm 15 tuổi đúng không? _ Tôi hỏi.
- Ừ.
- Vậy tại sao ngày xưa Thuỷ còn cùng Vy ước nguyện?
Thuỷ cười.
- Vy biết tại sao hồi đó Thuỷ cứ khăng khăng đòi lấy hình ảnh bó hoa hồng làm biểu tượng cho tình yêu không?
- Không.
- Vì người đàn ông mà Thuỷ phải lấy làm chồng ấy, có thói quen tặng hoa cho Thuỷ vào bất kỳ dịp lễ tết nào. Thuỷ đã tự lừa mình, mà cũng có thể là muốn hy vọng vào một phép màu nào đó, bởi vì Thuỷ đã hứa với lòng nếu ông ta thực sự tặng Thuỷ bó hoa hồng vào ngày sinh nhật lần thứ một8, Thuỷ sẽ tin đó là định mệnh và sẽ tập yêu ông ấy như má đã làm với ba.
- Rồi ổng có...?
- Có. Một bó hồng nhung, đúng 18 đoá.
- Trời _ cả ba đứa chúng tôi trố mắt và cùng nói lớn _ hổng lẽ Thuỷ...
Thuỷ cười.
- Ừ, Thuỷ đã... từ chối.
Cả ba đứa thở phào.
- Cũng may Thuỷ suy nghĩ sáng suốt.
- Không phải Thuỷ. Chính xác là nhờ các bạn.
- Tụi này???
- Ừ.
Thuỷ ngước nhìn tôi mĩm cười nói.
- Cám ơn Vy vì bó hoa. Nó làm Thuỷ nghiệm ra, phép màu cũng có thể đến từ tay của chính mình, chẳng cần ngồi đó và chờ đợi làm gì. Vả lại Thuỷ yêu bó hồng trắng của mọi người hơn, cho nên Thuỷ đã chọn các bạn.
- Lựa chọn?
- Bởi vì ba má không cho phép Thuỷ trả lời không. Cũng như chị Khánh ngày trước, nếu Thuỷ từ chối nghĩa là Thuỷ... sẽ không còn được công nhận là thành viên của gia đình nữa.
- Thật?
- Ừ, ba má đã từ chị Khánh nên... cũng sẽ từ Thuỷ.
- Vậy Thuỷ... tính sao?
- Thì Thuỷ nói rồi đó. Thuỷ đã chọn mọi người. Các bạn bây giờ là tất cả tình cảm mà Thuỷ đang có. Cho nên, hổng ai được bỏ rơi tui hết nha.
Câu cuối cùng Thuỷ nói với cái giọng nhão nhẹt đúng điệu trẻ con đang mè nheo. Tôi bật cười ngồi xuống ôm ngang vai Thuỷ lắc lắc. Pha Ty cũng cười hi hi rồi nhướng người lên nắm lấy tay Thuỷ vỗ vỗ như đang xoa dịu một cô bé con. Chỉ có An Bình là vẫn cúi đầu im lặng.
- Bình có sao không? _ Thuỷ nhẹ nhàng hỏi.
Bình ngẩng đầu lên, mắt hoe hoe đỏ.
- Không có gì. Cám ơn Thuỷ. Giờ thì Bình biết phải làm gì rồi. Bình chỉ không ngờ, câu chuyện của Thuỷ lại...
Thuỷ cười khúc khích.
-... lại không hấp dẫn hả?
- Không _ Bình lắc đầu nguầy nguậy, nói nhanh như phân bua _ chỉ không ngờ nó diễn ra phức tạp như vậy.
Pha Ty chợt nhíu mày hỏi ké vào.
- Ty chỉ có một thắc mắc nhỏ thôi. Người đàn ông kia bao nhiêu tuổi vậy?
- Hơn tụi mình 20 tuổi _ tôi cười lớn đáp lại.
- Trời.
Ty le lưỡi lắc đầu xong nhìn tôi vẻ cực kỳ ngây thơ trong sáng, hỏi.
- Hình như Vy biết nhiều về chuyện này lắm ha.
Tôi thật tình gật gật đầu.
- Ừ, cũng chút chút.
Pha Ty ngay lập tức chỉnh nét mặt lại, nghiêm giọng giận dữ.
- Vậy mà trước giờ Vy chẳng kể cho Ty và Bình nghe, đó là bạn bè sao?
Tôi cười khổ.
- Vy chẳng muốn giấu các bạn làm gì nhưng chuyện này là chuyện của Thuỷ. Nếu Thuỷ muốn Thuỷ sẽ kể, như hôm nay chẳng hạn, còn không, Vy sao có thể nói đến được. Cũng giống như Ty biết chuyện của Bình nhưng Ty cũng có nói đâu.
- Cái đó thì...
Tôi cười cười. Ty xụi lơ.
- Ừ... đúng là có những chuyện không thể nói được, dù là với bạn bè.
- Thế thì hoà nhé? _ tôi nheo mắt hỏi.
- Không hoà. _ Ty khoanh tay lừ tôi một cái.
Tôi ngạc nhiên.
- Sao lại không?
- Vì Vy chưa kể câu chuyện của Vy.
Pha Ty nói xong liền nhe răng hì hì làm tôi cũng bật cười giòn tan.
- Vy không có chuyện để kể.
- Không đúng. Thuỷ biết là Vy có chuyện nhưng vẫn giấu mọi người.
Tôi nhìn Thuỷ. Trong ba người bạn, tôi sợ Thuỷ nhất, có thể vì Thuỷ nhạy cảm và quan tâm tôi nhiều hơn hai người kia dù thật sự thì người hợp tính và luôn bắt cặp với tôi lại là Pha Ty. Tôi lấp lửng trả lời.
- Vy đúng là có chuyện nhưng không thể kể bây giờ được.
- Tại sao? _ cả ba người đồng thanh hỏi.
- Vì... tụi mình đã xơi hết 3 đợt kem rồi, đến lúc phải về nên... chuyện của Vy gác lại vào dịp khác đi, chịu không?
Tôi cười cầu tài. Pha Ty vẫn không chịu buông tha.
- Chính xác là khi nào?
- Ừm... một buổi lê la quán cà phê nào đó và mọi người phải ép cho được Vy uống chanh rum.
- Sao lại là chanh rum?
- Vì khi uống chanh rum Vy sẽ say. Say rồi thì Vy mới đủ can đảm để kể câu chuyện của mình.
- Sao phải cần can đảm, bộ nó... rùng rợn lắm hả? _ Pha Ty nhún vai giả bộ sợ hãi.
- Ừ, chắc cũng ngang ngửa với phim... kinh dzị.
Tôi cười lớn. Cả ba người bạn cũng cười lớn. Anh chàng bồi bàn từ nhà dưới ngóc đầu lên khỏi bao lơn nhìn chúng tôi, cười cười:
- Một đợt nữa không mấy em?
Cả bốn đứa giơ tay lắc đầu ngay lập tức.
- Dạ thôi thôi, cho tụi em tính tiền.
Bốn đứa nhìn mặt bàn ngổn ngang ly tách mà... phát rầu. Vị chi mỗi đứa phải móc hầu bao ra hơn 30,000. Lúc xuống nhà lấy xe, anh chàng bồi bàn vẫy tay chào chúng tôi.
- Chúc mừng năm mới.
Chúng tôi cười và vẫy lại:
- Chúc mừng năm mới.
Bốn đứa lái chung với nhau một đoạn, đến ngã tư Lý Chính Thắng, liền tách làm hai hướng, trước khi mất hút còn kịp nói với theo:
- Có chuyện gì thì gọi nhá!
Tình bạn là gì nhỉ?!? Có thể là những ly kem không? Bởi vì chúng thật sự ngọt như những ly kem vậy
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.