Hồng nhan
[ 2009-07-11 03:23:46 | Tác giả: bvl91 ]
Tác giả : Trần Minh Thuận
Thể loại : Truyện ngắn
Long chưa bao giờ thấy ai bán vé số mà đẹp vậy. Cả cái xóm Cải Già này xôn xao hẳn lên từ khi cổ đến, nhứt là mấy ông sồn sồn rỗi việc và mấy cậu choai choai tuổi mới dậy thì. Mấy quán càphê trong xóm ế ẩm thường xuyên tự dưng đông khách lạ thường, người ta đến ngồi chật cả quán để uống càphê và mua vé số. Thật ra là để ngắm cô bán vé số và trêu ghẹo vài câu. Quán có mười bàn thì hầu như cả mười bàn đều có người mua số. Ông Tư Búa lựa một hồi lâu mà chỉ mua một tấm, miệng cười hề hề méo xẹo: - Mỗi bữa mua một tấm được rồi, bi nhiêu đó mà vô độc đắc chắc là đủ cưới em rồi hén! Một tấm vé số này biết đâu bằng tiền tui mài dao hai chục năm. Mà cô em tên gì? Hổm rày quên hỏi. Cô gái liếc nhẹ ông một cái: - Trúng năm tấm tui mới ưng, mua thêm vài tấm nữa đi rồi tui nói tên cho biết. Ông Tư thấy cột sống mình như có một luồng điện chạy rần rần trước cái liếc mắt sắc như dao cạo, rất đơn giản bởi đã hơn năm mươi tuổi rồi mà ông chưa có lấy một lần làm chú rể. Ông móc hết các túi của cái quần soọc gom được mười một ngàn, chừa một ngàn để trả ly càphê đen còn bi nhiêu mua hết, ông phùng mang: - Chơi xả láng, sáng có giang máy cày dìa luôn. Cô tên gì nói tui nghe đi! Cô lẹ làng đưa ông thêm bốn tấm vé số nữa: - Thuyền! Điêu Thuyền đó nghen! Tui đang chờ Lữ Ôn Hầu mà chưa thấy ổng đâu. Cả quán càphê cười rần rần trước câu đùa có duyên (hay vô duyên) của cô. Hình như người đẹp nói câu nào cũng có duyên. Long ngồi một mình lặng lẽ quan sát cô gái. Đẹp như vậy chắc thiếu gì dân nhà giàu đeo, hay ít nhất cũng có thể xin được những chỗ làm tốt thì tại sao đi bán vé số chớ. Hổng lẽ cổ không biết chữ như mình? Hổng biết chữ nhưng đẹp vậy thì cũng thiếu gì chỗ nhận? Long nhìn kỹ và nhận thấy cô gái này có một điều gì đó rất bí ẩn, đằng sau ánh mắt lẳng lơ giả tạo kia như cất giấu một nỗi buồn. Người trải qua bao nhiêu nỗi đau trong cuộc sống như Long thì nỗi buồn của người khác anh cảm thấy rất rõ dù người ta cố tình che giấu nó đi. Cô nhìn quanh quất rồi đi về phía bàn Long, chìa xấp vé số ra, giọng ngọt như mía lùi: - Anh Hai mua giùm em vài tấm, chiều nay trúng số lấy rổ đựng tiền, chạy liền ra chợ, bợ cái tivi, dìa coi cho đã. Cô nói một hơi có vần có điệu nhưng không hiểu sao Long chẳng có một chút cảm giác nào. Anh chỉ thấy tội nghiệp thật lòng cô gái trẻ kia, sao mà phải sống trong một cái vỏ bọc như vậy chớ. Anh lắc đầu nhè nhẹ: - Tui không bao giờ kiếm tiền bằng cách rủi may. Một chút bối rối hiện lên khuôn mặt, cô gái lặng lẽ bước ra khỏi quán, dáng đi sao mà trông khổ đến lạ. Khi không Long lại xao lòng với tấm lưng thon thả. Anh tự cười mình: Điên thiệt! Không tới mầy đâu mà trông, người ta đẹp như vậy thiếu gì người đeo. Quên đi! Cái thằng bốc vác mà mong gì! Anh cố quên nhưng không biết sao chẳng thể nào quên được, bóng dáng ấy cứ bám lấy anh, dai dẳng đến đáng ghét. Anh vác gạo hùng hục cho quên, mệt quá thì quên mà hễ nghỉ uống nước một chút thì nhớ, tối về nhà nằm trằn trọc không ngủ được lại càng nhớ hơn. Từ hôm anh từ chối mua số, cô không bao giờ mời anh nữa. Cô càng nói chuyện bạo hơn làm cho mấy ông hảo ngọt chết mê chết mệt và vé số cô bán càng chạy hơn, có ngày cô bán hơn ba trăm vé. Trong xóm xảy ra không biết bao nhiêu vụ vợ chồng lục đục chửi bới, thậm chí đánh nhau tơi tả mà nguyên nhân cốt lõi theo mấy bà vợ là đều do mấy tấm vé số của cô. Một bữa, bà Hai thu mua phế liệu bị chồng đánh chạy cồng cồng ra giữa chợ chửi rùm lên: - Trời đất ơi! Bà con ơi! Nó mê con đĩ đó, tui nói mà nó đánh tui. Bi nhiêu tiền đem mua vé số hết! Sao hông mua luôn "cái đó" đi! Ông Hai chạy theo lôi bà về nhà. Bà cố vùng vẫy, cào cấu nhưng cuối cùng cũng phải chịu phần vì ông mạnh quá, phần vì bà con cả chợ bu lại, như coi hát Sơn Đông. Mắc cỡ. Nhiều ánh mắt nhìn bà thông cảm, cả cái chợ này hình như rất nhiều người bị chồng hạ cẳng tay, thượng cẳng chân vì cô bán vé số. Họ xúm lại bàn bạc, rì rầm chửi rủa cô thậm tệ, coi cô chính là thủ phạm làm cho gia đình họ xào xáo không yên. Lẽ thường tình hễ tức nước là vỡ bờ. Một buổi chiều đi vác gạo ngoài bến về, Long thấy rất đông người bu đen bu đỏ. Nghe mấy bà đàn bà chửi toàn những lời tục tĩu, trong đầu Long lờ mờ đoán ra điều gì đó bất ổn đến với cô. Anh vẹt đám đông bước vào và một cảnh hãi hùng đập vào mắt anh. Bốn năm người đàn bà đang túm lấy Thuyền, miệng chửi tay đánh. Bà Hai là người hung hăng nhất: - Đánh cho mầy đi khỏi xứ này luôn! Mầy là con quỷ chớ con người gì! Bữa nay, tụi tao cho mầy biết tay! Nói xong bà cầm cây kéo chụp đầu cô cắt lia lịa, từng lọn tóc bay lả tả xuống đất. Mái tóc dài tha thướt của cô nhanh chóng xơ xác đến tội nghiệp. Mấy bà khác cũng xúm lại xé áo xé quần cô nghe rẹt rẹt. Thuyền ngồi dưới đất cam chịu, không cự nự, đôi mắt ráo hoảnh không có một giọt nước mắt nào. Gương mặt vô hồn. Nhói lòng, Long vội bước tới lôi mấy bà kia ra, ẵm Thuyền chạy ra khỏi đám đông hỗn loạn. Anh nghe họ chửi với theo: - Mầy giỏi thì cưới nó đi cho tụi tao yên! Cái thứ đó cưới nó, mầy cũng khổ thôi chớ chẳng sướng ích gì đâu. Ra khỏi chợ, anh bỏ cô xuống, cởi áo mình choàng vô cho cô mặc. Lúc nầy, Long mới thấy hai giọt nước mắt trong veo lặng lẽ chảy dài trên má Thuyền. Anh nói nhỏ, giọng run run vì xúc động: - Sao cô ra nông nỗi nầy chớ, tui cũng không hiểu tại sao cô phải sống theo cách như vậy nữa. Có chuyện gì cô nói thử coi tui có giúp được gì không. Cô ở đâu tới đây vậy? Anh hỏi một hơi mà cô vẫn không trả lời câu nào. Hai người ngồi im lặng trên bờ đê nhìn con nước ròng hồi lâu. Cuối cùng cô đứng dậy: - Tui dìa đây! Cảm ơn anh! Cô lê từng bước chậm chạp trên con đê nhỏ, anh nhìn theo cái bóng nhỏ vàng vọt, xiêu vẹo in trên đê dưới những tia nắng chiều cuối cùng yếu ớt. Tự dưng anh thấy mắt mình cay cay. Ngay ngày hôm sau, xóm Cải Già lại nhanh chóng loan đi một tin khủng khiếp: Thuyền không còn đi bán vé số nữa mà đã đi bán bia ôm ở quán Điểm Hẹn của bà Năm Đau Khổ. Cái quán này Long chưa bao giờ ghé nhưng nghe thiên hạ nói thôi thì cũng đủ biết, ai vô đó bước ra bao giờ cũng rất "đau khổ" vì may mắn lắm là còn lại bộ đồ. Cuối cùng anh cũng gặp Thuyền ngoài chợ khi cô cố tình cho cả chợ này biết hình ảnh mới của mình. Mái tóc dài mới bị "sởn" xơ xác ngày hôm qua biến thành một kiểu tóc tém rất hợp thời trang với màu vàng óng ánh. Bộ bà ba bị xé tả tơi hôm qua nhanh chóng thay thế bằng một cái áo thun hai dây treo hờ hững trên đôi bờ vai, cổ áo rộng đến nỗi lồ lộ cả một phần ngực và cái quần jean trễ cạp khoe nguyên một khoảng bụng trắng nõn nà. Đi bên cạnh Thuyền có thêm hai thằng ma cô mình mẩy xăm vằn vện và tóc tai bờm xờm với bộ mặt lạnh tanh. Cô đi từ đầu chợ đến cuối chợ, ghé từng nhà mấy bà đã đánh cô hôm qua nhưng họ trốn mất biệt. Long gặp cô trong quán càphê, nhưng anh lặng yên vì cũng không biết nói gì. Thuyền kêu cái đen uống và giơ tay ngoắc thằng nhỏ bán vé số lại: - Bữa nay mầy còn bi nhiêu chị mua hết! Năm chục vé phải hôn? Một trăm nè! Từ đây dìa sau, mầy không còn một đối thủ cạnh tranh lợi hại nữa đâu. Tao bây giờ bán cái khác chớ không bán vé số nữa. Nghe cô nói mà Long thấy nỗi chua chát dâng lên ngập lòng. Làm sao đến nông nỗi như vầy hả Thuyền! Phải chi tui có đủ điều kiện để giúp cô vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này. Từ đó đêm nào anh cũng thập thò ở quán bia của bà Năm Đau Khổ để chờ cô về. Cứ đều đặn khoảng mười một giờ là cô rời quán lội bộ về căn nhà nhỏ thuê ở cuối chợ. Cô đi trước, anh lặng lẽ đi sau, khi cô dừng lại ói thì có anh bên cạnh vỗ lưng, đưa khăn cho cô lau miệng. Mấy hôm đầu cô còn cự nự không chịu nhưng dần dần việc này trở nên quen thuộc với cô và nói thiệt nhằm bữa mà không có anh kè về chắc cô đã nằm xỉn ngoài đê hay đâm đầu xuống kinh rồi cũng nên. Anh thấy cô khóc nhiều hơn trong những cơn say oằn oại, có lẽ khi say rượu người ta không thể nào tự dối lòng mình được. Một bữa thấy cô uống nhiều rượu say mèm nên anh không dám bỏ cô lại một mình trong căn nhà rách nát, gió thổi vào lồng lộng, lạnh thấu xương. Anh sợ cô trúng gió. Cô nằm trên vạt chúi đầu xuống mà ói ồ ồ, xong rồi khóc như con nít: - Má ơi! Con hư rồi! Cuộc đời con coi như bỏ đi rồi. Bin ơi! Con biết kêu má chưa? Chừng nào má mới gặp lại con đây. Trời ơi! Con tui còn nhỏ xíu mà! Anh ngồi kế bên tay cầm ca nước đưa cho cô xúc miệng: - Cô ráng ói ra hết đi! Chút khoẻ lại hà! Uống chi nhiều vậy hông biết! Sau khi ói hết, Thuyền tỉnh táo trở lại: - Anh dìa đi! ở đây làm gì mang tiếng lắm! Tui nói là nói cho anh chớ thân tui có còn cái gì đâu mà sợ mang tiếng. Anh lúng túng, nửa muốn về nửa không. Cuối cùng anh quyết định: - Tui không sợ mang tiếng! Mà thân tui cũng vậy thôi, cái thằng không cha không mẹ, dốt đặc cán cuốc như tui thì sợ mang tiếng gì chớ! Với lại, tui muốn nói chuyện với cô. Thuyền ngồi dựa vào vách nhìn anh buồn buồn, có lẽ cô đã lờ mờ hiểu ra những điều anh muốn nói. Đâu có ai thật lòng lo lắng cho mình như anh đâu, cô ngước lên: - Anh quyết không dìa thì thôi! Nhưng mà anh có đủ can đảm ngồi nghe tui kể chuyện đời tui không. Nếu chịu nghe hết thì anh muốn nói gì thì nói. Long gật đầu cái rụp: - Tui nghe! Nghe tới sáng cũng được! Dù chuyện cô như thế nào đi nữa tui vẫn nói những suy nghĩ của mình bao lâu nay. Cô kể đi! Suốt đêm hôm đó Thuyền kể cho Long nghe về cuộc đời đau khổ của mình. Giọng cô chầm chậm, buồn thiệt buồn. Quê cô ở tận đất mũi Cà Mau. Từ đây tới đó ít gì cũng hơn ba trăm cây số. Cô thương một người thật lòng. Hai người quen nhau được gần hai năm, tình cảm tưởng là rất sâu đậm. Cô là một cô gái nghèo ở nhà phụ má bán cái tiệm tạp hoá nhỏ. Một lần hắn ghé vào mua một gói thuốc, thấy cô bán hàng xinh đẹp nên từ đó về sau lui tới thường xuyên. Hắn giúp đỡ gia đình cô nhiều nên chiếm được cảm tình của má cô và cô cũng rất cảm động. Tình yêu của một đứa con gái mới lớn rất ngây thơ và trong sáng, cô thường mơ ước một ngày mình bước lên xe hoa về nhà người chồng mình thương yêu hết mực. Kết quả của sự yêu đương bồng bột đó là một giọt máu đã tượng hình trong bụng Thuyền. Sau khi nghe cô báo tin này và nói ý định muốn làm đám cưới của mình thì hắn trốn biệt. Sau nhiều lần chống xuồng đi dò la, cô mới tìm được đến nhà hắn thì một sự trùng hợp ngẫu nhiên rất đau lòng lại xảy ra: Bữa đó là ngày đám cưới của hắn. Sự đau khổ và tức giận dâng lên đến tột cùng, cô ra chợ mua một cái ca nhựa và một can axít. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô thấy mình không thể quá hèn hạ và độc ác, người ta phụ mình thì có trời đất phạt họ, con mình đẻ ra thì mình nuôi. Cô đổi ca axít bằng một ca nước mắm và đi đến nhà hắn. Đám cưới đông vui, chẳng ai để ý đến cô gái lạ. Cô bước đến trước mặt cô dâu và chú rể chậm chạp từng tiếng: - Anh có con với tui rồi mà còn cưới vợ, bữa nay tui bắt anh phải trả sự công bằng lại cho tui. Nói xong cô giơ ca nước mắm lên, khách khứa chạy tán loạn vì họ tưởng đó là ca axít. Cô tạt mạnh vào người hắn và bỏ chạy một hơi ra chiếc xuồng ba lá ngoài bến, mở dây chống vội ra sông cái về nhà mà nước mắt ròng ròng. Cô vừa chống xuồng vừa lẩm bẩm một mình trong cơn nấc nghẹn: - Anh bỏ tui, tui cũng không cần anh nữa, chắc cũng có người giống như tui rồi nên người ta mới nói: Ví dầu tình có dở dang/ mình ên, thiếp chống đò ngang thiếp dìa. Bây giờ tui cũng y chang như vậy, tui cũng một mình chống xuồng dìa nhà nè! Trời ơi! Cô khóc muốn hết nước mắt, nhiều lúc muốn chết cho rồi nhưng nhìn cái bụng đội áo ngày càng cao, cô không đành lòng. Đứa nhỏ trong bụng cô có tội tình gì chớ? Dù sao đi nữa mình cũng phải sinh nó ra và nuôi cho nó thành người. Cả xóm ai cũng nhìn cô với ánh mắt ghẻ lạnh. Không chồng mà có mang thì không gì nhục bằng. Họ dạy đám con nít mấy câu chọc cô khi cô mang cái bụng bầu ra đường: "Không chồng mà chửa mới ngoan, có chồng mà chửa thế gian chuyện thường". Sự chịu đựng cũng có giới hạn, khi thằng Bin được bốn tháng thì cô để con lại cho má nuôi, bỏ xứ đi nơi khác làm để kiếm tiền gởi về nhà tiếp má nuôi thằng Bin. Đã hơn năm rồi cô chưa gặp lại con, cô nhớ nó lắm, tối ngủ khóc hoài. Cô mong muốn một ngày về bên con mà không còn phải ngại ngùng. Long ngồi lặng lẽ nghe cô kể đến khi gà đã gáy vang trong xóm. Anh ôm lấy cô, vỗ về: - Dù sao cô cũng còn may mắn hơn tui, còn có con, có má. Còn tui là một đứa con nít bị người ta quăng bỏ bên đầu cầu. Đến bi giờ ba má tui mặt mũi ra sao tui còn hông biết. Nếu cô không ngại, tui muốn mình làm ba thằng nhỏ, tui với cô cùng dìa một lượt cho nó có ba có má đầy đủ thì cô không còn sợ ai cười nữa. Tui tính vậy cô thấy sao? Nếu được, hừng đông mình đi liền. Thuyền lại khóc, nhưng có lẽ bây giờ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô nhìn anh không nói nên lời. Đúng là ông trời còn thương cô. Anh chạy về nhà gom ít quần áo và mớ tiền dành dụm mấy năm qua rồi trở lại giúp cô thu dọn đồ đạc. Cả hai lặng lẽ rời khỏi xóm Cải Già khi trời còn chưa sáng, sương đêm lạnh buốt đôi vai nhưng trong lòng họ như có một ngọn lửa ấm áp được thắp lên...
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Rau củ quả làm Wallpaper nè
[DRIVER - MTXT] - Driver HP Pavilion dv2-1090eg
United States Army - Skin WMP
[MF] Thám tử nhí
Ảo Mộng Tiên Kiếm(Demo )-Game Việt
Portable DriverMax 5.0
Mojosoft Photo Frame Studio 2.1
Khôi phục dữ liệu cực nhanh với Portable Pandora Recovery
Ableton Suite v8.0.4
Gã hành khất và hai người thầy giáo
Thể loại : Truyện ngắn
Long chưa bao giờ thấy ai bán vé số mà đẹp vậy. Cả cái xóm Cải Già này xôn xao hẳn lên từ khi cổ đến, nhứt là mấy ông sồn sồn rỗi việc và mấy cậu choai choai tuổi mới dậy thì. Mấy quán càphê trong xóm ế ẩm thường xuyên tự dưng đông khách lạ thường, người ta đến ngồi chật cả quán để uống càphê và mua vé số. Thật ra là để ngắm cô bán vé số và trêu ghẹo vài câu. Quán có mười bàn thì hầu như cả mười bàn đều có người mua số. Ông Tư Búa lựa một hồi lâu mà chỉ mua một tấm, miệng cười hề hề méo xẹo: - Mỗi bữa mua một tấm được rồi, bi nhiêu đó mà vô độc đắc chắc là đủ cưới em rồi hén! Một tấm vé số này biết đâu bằng tiền tui mài dao hai chục năm. Mà cô em tên gì? Hổm rày quên hỏi. Cô gái liếc nhẹ ông một cái: - Trúng năm tấm tui mới ưng, mua thêm vài tấm nữa đi rồi tui nói tên cho biết. Ông Tư thấy cột sống mình như có một luồng điện chạy rần rần trước cái liếc mắt sắc như dao cạo, rất đơn giản bởi đã hơn năm mươi tuổi rồi mà ông chưa có lấy một lần làm chú rể. Ông móc hết các túi của cái quần soọc gom được mười một ngàn, chừa một ngàn để trả ly càphê đen còn bi nhiêu mua hết, ông phùng mang: - Chơi xả láng, sáng có giang máy cày dìa luôn. Cô tên gì nói tui nghe đi! Cô lẹ làng đưa ông thêm bốn tấm vé số nữa: - Thuyền! Điêu Thuyền đó nghen! Tui đang chờ Lữ Ôn Hầu mà chưa thấy ổng đâu. Cả quán càphê cười rần rần trước câu đùa có duyên (hay vô duyên) của cô. Hình như người đẹp nói câu nào cũng có duyên. Long ngồi một mình lặng lẽ quan sát cô gái. Đẹp như vậy chắc thiếu gì dân nhà giàu đeo, hay ít nhất cũng có thể xin được những chỗ làm tốt thì tại sao đi bán vé số chớ. Hổng lẽ cổ không biết chữ như mình? Hổng biết chữ nhưng đẹp vậy thì cũng thiếu gì chỗ nhận? Long nhìn kỹ và nhận thấy cô gái này có một điều gì đó rất bí ẩn, đằng sau ánh mắt lẳng lơ giả tạo kia như cất giấu một nỗi buồn. Người trải qua bao nhiêu nỗi đau trong cuộc sống như Long thì nỗi buồn của người khác anh cảm thấy rất rõ dù người ta cố tình che giấu nó đi. Cô nhìn quanh quất rồi đi về phía bàn Long, chìa xấp vé số ra, giọng ngọt như mía lùi: - Anh Hai mua giùm em vài tấm, chiều nay trúng số lấy rổ đựng tiền, chạy liền ra chợ, bợ cái tivi, dìa coi cho đã. Cô nói một hơi có vần có điệu nhưng không hiểu sao Long chẳng có một chút cảm giác nào. Anh chỉ thấy tội nghiệp thật lòng cô gái trẻ kia, sao mà phải sống trong một cái vỏ bọc như vậy chớ. Anh lắc đầu nhè nhẹ: - Tui không bao giờ kiếm tiền bằng cách rủi may. Một chút bối rối hiện lên khuôn mặt, cô gái lặng lẽ bước ra khỏi quán, dáng đi sao mà trông khổ đến lạ. Khi không Long lại xao lòng với tấm lưng thon thả. Anh tự cười mình: Điên thiệt! Không tới mầy đâu mà trông, người ta đẹp như vậy thiếu gì người đeo. Quên đi! Cái thằng bốc vác mà mong gì! Anh cố quên nhưng không biết sao chẳng thể nào quên được, bóng dáng ấy cứ bám lấy anh, dai dẳng đến đáng ghét. Anh vác gạo hùng hục cho quên, mệt quá thì quên mà hễ nghỉ uống nước một chút thì nhớ, tối về nhà nằm trằn trọc không ngủ được lại càng nhớ hơn. Từ hôm anh từ chối mua số, cô không bao giờ mời anh nữa. Cô càng nói chuyện bạo hơn làm cho mấy ông hảo ngọt chết mê chết mệt và vé số cô bán càng chạy hơn, có ngày cô bán hơn ba trăm vé. Trong xóm xảy ra không biết bao nhiêu vụ vợ chồng lục đục chửi bới, thậm chí đánh nhau tơi tả mà nguyên nhân cốt lõi theo mấy bà vợ là đều do mấy tấm vé số của cô. Một bữa, bà Hai thu mua phế liệu bị chồng đánh chạy cồng cồng ra giữa chợ chửi rùm lên: - Trời đất ơi! Bà con ơi! Nó mê con đĩ đó, tui nói mà nó đánh tui. Bi nhiêu tiền đem mua vé số hết! Sao hông mua luôn "cái đó" đi! Ông Hai chạy theo lôi bà về nhà. Bà cố vùng vẫy, cào cấu nhưng cuối cùng cũng phải chịu phần vì ông mạnh quá, phần vì bà con cả chợ bu lại, như coi hát Sơn Đông. Mắc cỡ. Nhiều ánh mắt nhìn bà thông cảm, cả cái chợ này hình như rất nhiều người bị chồng hạ cẳng tay, thượng cẳng chân vì cô bán vé số. Họ xúm lại bàn bạc, rì rầm chửi rủa cô thậm tệ, coi cô chính là thủ phạm làm cho gia đình họ xào xáo không yên. Lẽ thường tình hễ tức nước là vỡ bờ. Một buổi chiều đi vác gạo ngoài bến về, Long thấy rất đông người bu đen bu đỏ. Nghe mấy bà đàn bà chửi toàn những lời tục tĩu, trong đầu Long lờ mờ đoán ra điều gì đó bất ổn đến với cô. Anh vẹt đám đông bước vào và một cảnh hãi hùng đập vào mắt anh. Bốn năm người đàn bà đang túm lấy Thuyền, miệng chửi tay đánh. Bà Hai là người hung hăng nhất: - Đánh cho mầy đi khỏi xứ này luôn! Mầy là con quỷ chớ con người gì! Bữa nay, tụi tao cho mầy biết tay! Nói xong bà cầm cây kéo chụp đầu cô cắt lia lịa, từng lọn tóc bay lả tả xuống đất. Mái tóc dài tha thướt của cô nhanh chóng xơ xác đến tội nghiệp. Mấy bà khác cũng xúm lại xé áo xé quần cô nghe rẹt rẹt. Thuyền ngồi dưới đất cam chịu, không cự nự, đôi mắt ráo hoảnh không có một giọt nước mắt nào. Gương mặt vô hồn. Nhói lòng, Long vội bước tới lôi mấy bà kia ra, ẵm Thuyền chạy ra khỏi đám đông hỗn loạn. Anh nghe họ chửi với theo: - Mầy giỏi thì cưới nó đi cho tụi tao yên! Cái thứ đó cưới nó, mầy cũng khổ thôi chớ chẳng sướng ích gì đâu. Ra khỏi chợ, anh bỏ cô xuống, cởi áo mình choàng vô cho cô mặc. Lúc nầy, Long mới thấy hai giọt nước mắt trong veo lặng lẽ chảy dài trên má Thuyền. Anh nói nhỏ, giọng run run vì xúc động: - Sao cô ra nông nỗi nầy chớ, tui cũng không hiểu tại sao cô phải sống theo cách như vậy nữa. Có chuyện gì cô nói thử coi tui có giúp được gì không. Cô ở đâu tới đây vậy? Anh hỏi một hơi mà cô vẫn không trả lời câu nào. Hai người ngồi im lặng trên bờ đê nhìn con nước ròng hồi lâu. Cuối cùng cô đứng dậy: - Tui dìa đây! Cảm ơn anh! Cô lê từng bước chậm chạp trên con đê nhỏ, anh nhìn theo cái bóng nhỏ vàng vọt, xiêu vẹo in trên đê dưới những tia nắng chiều cuối cùng yếu ớt. Tự dưng anh thấy mắt mình cay cay. Ngay ngày hôm sau, xóm Cải Già lại nhanh chóng loan đi một tin khủng khiếp: Thuyền không còn đi bán vé số nữa mà đã đi bán bia ôm ở quán Điểm Hẹn của bà Năm Đau Khổ. Cái quán này Long chưa bao giờ ghé nhưng nghe thiên hạ nói thôi thì cũng đủ biết, ai vô đó bước ra bao giờ cũng rất "đau khổ" vì may mắn lắm là còn lại bộ đồ. Cuối cùng anh cũng gặp Thuyền ngoài chợ khi cô cố tình cho cả chợ này biết hình ảnh mới của mình. Mái tóc dài mới bị "sởn" xơ xác ngày hôm qua biến thành một kiểu tóc tém rất hợp thời trang với màu vàng óng ánh. Bộ bà ba bị xé tả tơi hôm qua nhanh chóng thay thế bằng một cái áo thun hai dây treo hờ hững trên đôi bờ vai, cổ áo rộng đến nỗi lồ lộ cả một phần ngực và cái quần jean trễ cạp khoe nguyên một khoảng bụng trắng nõn nà. Đi bên cạnh Thuyền có thêm hai thằng ma cô mình mẩy xăm vằn vện và tóc tai bờm xờm với bộ mặt lạnh tanh. Cô đi từ đầu chợ đến cuối chợ, ghé từng nhà mấy bà đã đánh cô hôm qua nhưng họ trốn mất biệt. Long gặp cô trong quán càphê, nhưng anh lặng yên vì cũng không biết nói gì. Thuyền kêu cái đen uống và giơ tay ngoắc thằng nhỏ bán vé số lại: - Bữa nay mầy còn bi nhiêu chị mua hết! Năm chục vé phải hôn? Một trăm nè! Từ đây dìa sau, mầy không còn một đối thủ cạnh tranh lợi hại nữa đâu. Tao bây giờ bán cái khác chớ không bán vé số nữa. Nghe cô nói mà Long thấy nỗi chua chát dâng lên ngập lòng. Làm sao đến nông nỗi như vầy hả Thuyền! Phải chi tui có đủ điều kiện để giúp cô vượt qua những khó khăn trong cuộc sống này. Từ đó đêm nào anh cũng thập thò ở quán bia của bà Năm Đau Khổ để chờ cô về. Cứ đều đặn khoảng mười một giờ là cô rời quán lội bộ về căn nhà nhỏ thuê ở cuối chợ. Cô đi trước, anh lặng lẽ đi sau, khi cô dừng lại ói thì có anh bên cạnh vỗ lưng, đưa khăn cho cô lau miệng. Mấy hôm đầu cô còn cự nự không chịu nhưng dần dần việc này trở nên quen thuộc với cô và nói thiệt nhằm bữa mà không có anh kè về chắc cô đã nằm xỉn ngoài đê hay đâm đầu xuống kinh rồi cũng nên. Anh thấy cô khóc nhiều hơn trong những cơn say oằn oại, có lẽ khi say rượu người ta không thể nào tự dối lòng mình được. Một bữa thấy cô uống nhiều rượu say mèm nên anh không dám bỏ cô lại một mình trong căn nhà rách nát, gió thổi vào lồng lộng, lạnh thấu xương. Anh sợ cô trúng gió. Cô nằm trên vạt chúi đầu xuống mà ói ồ ồ, xong rồi khóc như con nít: - Má ơi! Con hư rồi! Cuộc đời con coi như bỏ đi rồi. Bin ơi! Con biết kêu má chưa? Chừng nào má mới gặp lại con đây. Trời ơi! Con tui còn nhỏ xíu mà! Anh ngồi kế bên tay cầm ca nước đưa cho cô xúc miệng: - Cô ráng ói ra hết đi! Chút khoẻ lại hà! Uống chi nhiều vậy hông biết! Sau khi ói hết, Thuyền tỉnh táo trở lại: - Anh dìa đi! ở đây làm gì mang tiếng lắm! Tui nói là nói cho anh chớ thân tui có còn cái gì đâu mà sợ mang tiếng. Anh lúng túng, nửa muốn về nửa không. Cuối cùng anh quyết định: - Tui không sợ mang tiếng! Mà thân tui cũng vậy thôi, cái thằng không cha không mẹ, dốt đặc cán cuốc như tui thì sợ mang tiếng gì chớ! Với lại, tui muốn nói chuyện với cô. Thuyền ngồi dựa vào vách nhìn anh buồn buồn, có lẽ cô đã lờ mờ hiểu ra những điều anh muốn nói. Đâu có ai thật lòng lo lắng cho mình như anh đâu, cô ngước lên: - Anh quyết không dìa thì thôi! Nhưng mà anh có đủ can đảm ngồi nghe tui kể chuyện đời tui không. Nếu chịu nghe hết thì anh muốn nói gì thì nói. Long gật đầu cái rụp: - Tui nghe! Nghe tới sáng cũng được! Dù chuyện cô như thế nào đi nữa tui vẫn nói những suy nghĩ của mình bao lâu nay. Cô kể đi! Suốt đêm hôm đó Thuyền kể cho Long nghe về cuộc đời đau khổ của mình. Giọng cô chầm chậm, buồn thiệt buồn. Quê cô ở tận đất mũi Cà Mau. Từ đây tới đó ít gì cũng hơn ba trăm cây số. Cô thương một người thật lòng. Hai người quen nhau được gần hai năm, tình cảm tưởng là rất sâu đậm. Cô là một cô gái nghèo ở nhà phụ má bán cái tiệm tạp hoá nhỏ. Một lần hắn ghé vào mua một gói thuốc, thấy cô bán hàng xinh đẹp nên từ đó về sau lui tới thường xuyên. Hắn giúp đỡ gia đình cô nhiều nên chiếm được cảm tình của má cô và cô cũng rất cảm động. Tình yêu của một đứa con gái mới lớn rất ngây thơ và trong sáng, cô thường mơ ước một ngày mình bước lên xe hoa về nhà người chồng mình thương yêu hết mực. Kết quả của sự yêu đương bồng bột đó là một giọt máu đã tượng hình trong bụng Thuyền. Sau khi nghe cô báo tin này và nói ý định muốn làm đám cưới của mình thì hắn trốn biệt. Sau nhiều lần chống xuồng đi dò la, cô mới tìm được đến nhà hắn thì một sự trùng hợp ngẫu nhiên rất đau lòng lại xảy ra: Bữa đó là ngày đám cưới của hắn. Sự đau khổ và tức giận dâng lên đến tột cùng, cô ra chợ mua một cái ca nhựa và một can axít. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui cô thấy mình không thể quá hèn hạ và độc ác, người ta phụ mình thì có trời đất phạt họ, con mình đẻ ra thì mình nuôi. Cô đổi ca axít bằng một ca nước mắm và đi đến nhà hắn. Đám cưới đông vui, chẳng ai để ý đến cô gái lạ. Cô bước đến trước mặt cô dâu và chú rể chậm chạp từng tiếng: - Anh có con với tui rồi mà còn cưới vợ, bữa nay tui bắt anh phải trả sự công bằng lại cho tui. Nói xong cô giơ ca nước mắm lên, khách khứa chạy tán loạn vì họ tưởng đó là ca axít. Cô tạt mạnh vào người hắn và bỏ chạy một hơi ra chiếc xuồng ba lá ngoài bến, mở dây chống vội ra sông cái về nhà mà nước mắt ròng ròng. Cô vừa chống xuồng vừa lẩm bẩm một mình trong cơn nấc nghẹn: - Anh bỏ tui, tui cũng không cần anh nữa, chắc cũng có người giống như tui rồi nên người ta mới nói: Ví dầu tình có dở dang/ mình ên, thiếp chống đò ngang thiếp dìa. Bây giờ tui cũng y chang như vậy, tui cũng một mình chống xuồng dìa nhà nè! Trời ơi! Cô khóc muốn hết nước mắt, nhiều lúc muốn chết cho rồi nhưng nhìn cái bụng đội áo ngày càng cao, cô không đành lòng. Đứa nhỏ trong bụng cô có tội tình gì chớ? Dù sao đi nữa mình cũng phải sinh nó ra và nuôi cho nó thành người. Cả xóm ai cũng nhìn cô với ánh mắt ghẻ lạnh. Không chồng mà có mang thì không gì nhục bằng. Họ dạy đám con nít mấy câu chọc cô khi cô mang cái bụng bầu ra đường: "Không chồng mà chửa mới ngoan, có chồng mà chửa thế gian chuyện thường". Sự chịu đựng cũng có giới hạn, khi thằng Bin được bốn tháng thì cô để con lại cho má nuôi, bỏ xứ đi nơi khác làm để kiếm tiền gởi về nhà tiếp má nuôi thằng Bin. Đã hơn năm rồi cô chưa gặp lại con, cô nhớ nó lắm, tối ngủ khóc hoài. Cô mong muốn một ngày về bên con mà không còn phải ngại ngùng. Long ngồi lặng lẽ nghe cô kể đến khi gà đã gáy vang trong xóm. Anh ôm lấy cô, vỗ về: - Dù sao cô cũng còn may mắn hơn tui, còn có con, có má. Còn tui là một đứa con nít bị người ta quăng bỏ bên đầu cầu. Đến bi giờ ba má tui mặt mũi ra sao tui còn hông biết. Nếu cô không ngại, tui muốn mình làm ba thằng nhỏ, tui với cô cùng dìa một lượt cho nó có ba có má đầy đủ thì cô không còn sợ ai cười nữa. Tui tính vậy cô thấy sao? Nếu được, hừng đông mình đi liền. Thuyền lại khóc, nhưng có lẽ bây giờ là những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô nhìn anh không nói nên lời. Đúng là ông trời còn thương cô. Anh chạy về nhà gom ít quần áo và mớ tiền dành dụm mấy năm qua rồi trở lại giúp cô thu dọn đồ đạc. Cả hai lặng lẽ rời khỏi xóm Cải Già khi trời còn chưa sáng, sương đêm lạnh buốt đôi vai nhưng trong lòng họ như có một ngọn lửa ấm áp được thắp lên...
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.