Như hoa Hướng Dương luôn hướng tới Mặt trời
[ 2009-07-11 03:23:46 | Tác giả: bvl91 ]
Cuộc sống không phải luôn màu hồng, nhưng hãy cứ luôn tự tin vào mình, như hoa Hướng Dương luôn hướng tới Mặt trời, bạn sẽ thấy thiên đường trước mặt...
Hôm nay, một ngày đẹp trời, Dương diện chiếc áo y chang cô nàng trong phim “Full house” đến lớp: Áo hồng, quần hồng, mũ, khăn đều hồng, tóm lại tất tần tật (à cả tất nữa) đều màu hồng. Một sự kết hợp tuyệt vời giữa “Full house” và “Cơn lốc tình yêu”.
Con bé sung sướng như đang bay trong một giấc mơ. Trong mơ, nó thấy mình lướt đi giữa bao ánh mắt trầm trồ của mọi người. “Nếu cho em tô thế giới bằng một màu em sẽ tô màu hồng” - nó lẩm bẩm khi đến cửa lớp.
Nhưng, cả lớp thi nhau ra sờ đầu nó như thể phát hiện ra một tinh thể lạ, Ly ngố lẩm bẩm: “39 độ C, thân nhiệt không bình thường, trạng thái co giật “liên tằng tằng”, đề nghị cho một xe cứu thương khẩn cấp”. “Tóm lại là dị hợm quá - Nga còi cũng lên tiếng, nhưng không có vẻ gì là đang đùa cả - không phù hợp”. “Ừ! Đúng đấy” - Đây đó có tiếng xì xào hưởng ứng.
Ở vùng tâm bão, nhưng Dương vẫn cố dẩu mỏ: “Á à, các bác ơi, nó thấy em “tự tin trong sắc môi hồng” là nó lộ rõ bản chất “ghen tài ghét đẹp” đây mà”. Nhưng không ai cười cả, đúng là mọi người không hề đùa.
“Trời ơi, giá mình không mặc bộ quần áo đó đến lớp, giá mình không về Việt Nam thì con Ly ngố đâu có dịp lên mặt với mình. Cả lớp đâu có nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn” - Đó những dòng đầu tiên trong cuốn nhật kí mới của Dương. Một đứa xuất sắc trên mọi phương diện lại đang suy sụp tinh thần vì những chuyện không đâu. 17 tuổi, giá nó vẫn đang bên Anh quốc thì mọi sự sáng tạo sẽ dễ đựơc chấp nhận nhưng khi về Việt Nam chỉ một ngày diện một cây hồng đến lớp nó đã bị đem đi làm đề tài bàn tán khắp trường.
Thế là từ một con bé cá tính nó dần trở nên trầm tính và lãnh đạm. Nó sống thu mình trong ốc đảo của riêng nó. Nó nhớ lại dạo mới về, nó tranh luận với thầy giáo cả tiếng đồng hồ về một vấn đề, rõ ràng là nó đúng, thế mà hết lớp trưởng,bí thư nhắc nó ngồi xuống mặc dù không ít đứa đồng ý với nó. “Thầy giáo chỉ có đúng thôi, đừng có cãi thầy” - bọn bạn rỉ tai. Nó không chấp nhận được cách học thụ động ấy. Kết quả lớp bị trừ hai điểm với lí do cực kì “hợp lí”: “Học sinh cãi giáo viên”.
Giờ tan học, Dương giật mình khi trước giỏ xe mình là một bó hoa hồng. Ai đó đã đặt nhầm chăng? Nhưng khi mở tấm thiệp gắn trên bó hoa Dương nhận ra những nét chữ trông rất quen: “Cô bé à, hôm trước cô bé thật đáng yêu trong bộ áo hồng, tại sao cô bé lại phải thay đổi cơ chứ? Hãy sống tự tin là mình đi bé”.
Dương nhận thấy nét chữ này quen thuộc lắm nhưng nó không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu? Nhưng có một điều có thể chắc chắn, bó hoa này đúng là dành cho nó. Nhưng những dòng chữ của con người bí ẩn kia chưa đủ sức lay chuyển nó, Dương buồn lắm. Tại sao ai cũng nói nó phải thế này, phải thế kia mà không ai giải thích cho nó tại sao lại phải thế? Dương cắm những đoá hồng vào chiếc lọ không nước. Nó nghĩ hoa khô rất đẹp cũng như nó khi cô độc một mình. Căn phòng của nó cứ thế ngập tràn những bông hồng khô. Tấm thiếp gần đây người ấy viết đã khiến nó sững sờ: “Dương à, có thể là hơi sớm nhưng anh thích em. Hãy trở về là mình đi em”.
Ngày hôm sau khi tan lớp nó là người đầu tiên chạy ra nhà xe và chờ đợi. Cũng như mọi hôm, người ấy đã đến, lặng lẽ đặt vào giỏ xe nó một bông hồng. Nó nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau, ánh nhìn của nó khiến người đối diện vô cùng bối rối. Hoá ra bao nhiêu ngày nay nó vẫn nhận được hoa của Thanh. Người học trên nó một lớp và cũng là hàng xóm của nó. Nó đã nhìn thấy nét chữ của Thanh trong cuốn vở đặt trên bàn khi lần đầu tiên sang nhà Thanh với bà ngoại. Sau phút bối rối, Thanh nhìn Dương bằng ánh mắt trìu mến. Bỗng nhiên nó oà khóc, và khi đã bình tĩnh lại nó lí nhí:
- Cảm ơn anh vì những đoá hồng. Nhưng Dương xin anh từ giờ đừng làm vậy nữa. Em không thích anh và cũng không muốn điều gì khác xen vào cuộc sống bình yên của mình.
Nói rồi nó bỏ chạy như có ai rượt đuổi sau lưng để lại một kẻ đứng trơ trọi giữa chốn đông người.
Ngày hôm ấy cuốn nhật kí lại dầy thêm vì những dòng tâm sự u buồn của Dương: “Anh Thanh ơi, hình như Dương cũng thích anh mất rồi nhưng Dương không thể đáp lại tình cảm của anh vào lúc này. 17 tuổi, tất cả đang chờ em ở phía trước, tình yêu đâu phải là điều quan trọng nhất vào lúc này? Thiếu những bông hồng kia cuộc sống của em sẽ buồn tẻ biết mấy. Em sẽ buồn như khi xa ba mẹ và để về Việt Nam sống với bà. Nhưng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả... Năm nay anh đã thi đại học rồi, em không thể biến tương lai của anh thành một con số không vô nghĩa. Hãy quên em đi, hãy sống vì tương lai của anh. Dương biết anh học rất giỏi, những người như anh ở Việt Nam được đánh giá rất cao. Em sẽ nguyện ước cho anh thành công”.
Ngày hôm sau, Dương lại phải đối mặt với ánh mắt của Thanh, nó quay gót định bỏ chạy nhưng bàn tay Thanh đã kịp níu giữ nó. Khi chạm vào bàn tay Thanh nó thấy một cảm giác thật lạ, dường như tâm hồn mình như được sưởi ấm. Văng vẳng bên tai là một giọng nói trìu mến: “Không yêu Thanh, Dương vẫn có thể là bạn của Thanh mà. Dương không phải chạy trốn anh như thế đâu. Bó hoa này Dương nhận lấy nhé! Dương đồng ý là bạn anh chứ? Dương không phải nói gì cả,chỉ cần nhận hoa thôi”.
Dương nhìn thẳng vào mắt Thanh, nó thấy anh đáng tin cậy biết bao. Nó giang tay ôm lấy bó hoa, quá đỗi ngạc nhiên vì đó là những đoá hướng dương.
- Nhưng tại sao lại là những đoá hướng dương ạ?
+ Cuộc sống này không phải lúc nào cũng màu hồng. Điều đó giống với cái nhìn của Dương về cuộc sống lúc này phải không? Vậy thì Dương hãy nhìn những đoá hướng dương này, những đoá hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Nếu thay đổi cách nghĩ Dương sẽ thấy mỗi ngày luôn là một thiên đường với những ai biết sống thật với chính mình.
Ngày hôm sau, cả trường lại nhìn thấy một cô bé tự tin diện một cây hồng phi đến lớp. Trên tay cô bé đó là một bó hướng dương cho “người hàng xóm tốt bụng”.
(Biết đâu đấy, mọi chuyện đều có thể vào một ngày mai - khi cô bé hoa hướng dương bước chân vào giảng đường đại học.)
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Bán DÂM....PHỤC VỤ TẬN NHÀ !!!
Duke Nukem 3D
Xceed Ultimate Suite 2009 v3.2.9175.09160
100 Điều Đáng Sợ - DownLoad
" Tóc Vàng " Tập Lái Trực Thăng
Photoinstrument 2.8 Build 259
Tuổi cũng có V.A.T
nVIDIA GeForce/ION Driver 190.38 WHQL for Windows XP
Thủ thuật máy tính số 3 (Thứ sáu 7-3-2008)
[MF] Chàng trai siêu nhân
Hôm nay, một ngày đẹp trời, Dương diện chiếc áo y chang cô nàng trong phim “Full house” đến lớp: Áo hồng, quần hồng, mũ, khăn đều hồng, tóm lại tất tần tật (à cả tất nữa) đều màu hồng. Một sự kết hợp tuyệt vời giữa “Full house” và “Cơn lốc tình yêu”.
Con bé sung sướng như đang bay trong một giấc mơ. Trong mơ, nó thấy mình lướt đi giữa bao ánh mắt trầm trồ của mọi người. “Nếu cho em tô thế giới bằng một màu em sẽ tô màu hồng” - nó lẩm bẩm khi đến cửa lớp.
Nhưng, cả lớp thi nhau ra sờ đầu nó như thể phát hiện ra một tinh thể lạ, Ly ngố lẩm bẩm: “39 độ C, thân nhiệt không bình thường, trạng thái co giật “liên tằng tằng”, đề nghị cho một xe cứu thương khẩn cấp”. “Tóm lại là dị hợm quá - Nga còi cũng lên tiếng, nhưng không có vẻ gì là đang đùa cả - không phù hợp”. “Ừ! Đúng đấy” - Đây đó có tiếng xì xào hưởng ứng.
Ở vùng tâm bão, nhưng Dương vẫn cố dẩu mỏ: “Á à, các bác ơi, nó thấy em “tự tin trong sắc môi hồng” là nó lộ rõ bản chất “ghen tài ghét đẹp” đây mà”. Nhưng không ai cười cả, đúng là mọi người không hề đùa.
“Trời ơi, giá mình không mặc bộ quần áo đó đến lớp, giá mình không về Việt Nam thì con Ly ngố đâu có dịp lên mặt với mình. Cả lớp đâu có nhìn mình bằng con mắt hình viên đạn” - Đó những dòng đầu tiên trong cuốn nhật kí mới của Dương. Một đứa xuất sắc trên mọi phương diện lại đang suy sụp tinh thần vì những chuyện không đâu. 17 tuổi, giá nó vẫn đang bên Anh quốc thì mọi sự sáng tạo sẽ dễ đựơc chấp nhận nhưng khi về Việt Nam chỉ một ngày diện một cây hồng đến lớp nó đã bị đem đi làm đề tài bàn tán khắp trường.
Thế là từ một con bé cá tính nó dần trở nên trầm tính và lãnh đạm. Nó sống thu mình trong ốc đảo của riêng nó. Nó nhớ lại dạo mới về, nó tranh luận với thầy giáo cả tiếng đồng hồ về một vấn đề, rõ ràng là nó đúng, thế mà hết lớp trưởng,bí thư nhắc nó ngồi xuống mặc dù không ít đứa đồng ý với nó. “Thầy giáo chỉ có đúng thôi, đừng có cãi thầy” - bọn bạn rỉ tai. Nó không chấp nhận được cách học thụ động ấy. Kết quả lớp bị trừ hai điểm với lí do cực kì “hợp lí”: “Học sinh cãi giáo viên”.
Giờ tan học, Dương giật mình khi trước giỏ xe mình là một bó hoa hồng. Ai đó đã đặt nhầm chăng? Nhưng khi mở tấm thiệp gắn trên bó hoa Dương nhận ra những nét chữ trông rất quen: “Cô bé à, hôm trước cô bé thật đáng yêu trong bộ áo hồng, tại sao cô bé lại phải thay đổi cơ chứ? Hãy sống tự tin là mình đi bé”.
Dương nhận thấy nét chữ này quen thuộc lắm nhưng nó không thể nhớ ra đã nhìn thấy ở đâu? Nhưng có một điều có thể chắc chắn, bó hoa này đúng là dành cho nó. Nhưng những dòng chữ của con người bí ẩn kia chưa đủ sức lay chuyển nó, Dương buồn lắm. Tại sao ai cũng nói nó phải thế này, phải thế kia mà không ai giải thích cho nó tại sao lại phải thế? Dương cắm những đoá hồng vào chiếc lọ không nước. Nó nghĩ hoa khô rất đẹp cũng như nó khi cô độc một mình. Căn phòng của nó cứ thế ngập tràn những bông hồng khô. Tấm thiếp gần đây người ấy viết đã khiến nó sững sờ: “Dương à, có thể là hơi sớm nhưng anh thích em. Hãy trở về là mình đi em”.
Ngày hôm sau khi tan lớp nó là người đầu tiên chạy ra nhà xe và chờ đợi. Cũng như mọi hôm, người ấy đã đến, lặng lẽ đặt vào giỏ xe nó một bông hồng. Nó nhẹ nhàng tiến đến từ phía sau, ánh nhìn của nó khiến người đối diện vô cùng bối rối. Hoá ra bao nhiêu ngày nay nó vẫn nhận được hoa của Thanh. Người học trên nó một lớp và cũng là hàng xóm của nó. Nó đã nhìn thấy nét chữ của Thanh trong cuốn vở đặt trên bàn khi lần đầu tiên sang nhà Thanh với bà ngoại. Sau phút bối rối, Thanh nhìn Dương bằng ánh mắt trìu mến. Bỗng nhiên nó oà khóc, và khi đã bình tĩnh lại nó lí nhí:
- Cảm ơn anh vì những đoá hồng. Nhưng Dương xin anh từ giờ đừng làm vậy nữa. Em không thích anh và cũng không muốn điều gì khác xen vào cuộc sống bình yên của mình.
Nói rồi nó bỏ chạy như có ai rượt đuổi sau lưng để lại một kẻ đứng trơ trọi giữa chốn đông người.
Ngày hôm ấy cuốn nhật kí lại dầy thêm vì những dòng tâm sự u buồn của Dương: “Anh Thanh ơi, hình như Dương cũng thích anh mất rồi nhưng Dương không thể đáp lại tình cảm của anh vào lúc này. 17 tuổi, tất cả đang chờ em ở phía trước, tình yêu đâu phải là điều quan trọng nhất vào lúc này? Thiếu những bông hồng kia cuộc sống của em sẽ buồn tẻ biết mấy. Em sẽ buồn như khi xa ba mẹ và để về Việt Nam sống với bà. Nhưng thời gian sẽ xoá nhoà tất cả... Năm nay anh đã thi đại học rồi, em không thể biến tương lai của anh thành một con số không vô nghĩa. Hãy quên em đi, hãy sống vì tương lai của anh. Dương biết anh học rất giỏi, những người như anh ở Việt Nam được đánh giá rất cao. Em sẽ nguyện ước cho anh thành công”.
Ngày hôm sau, Dương lại phải đối mặt với ánh mắt của Thanh, nó quay gót định bỏ chạy nhưng bàn tay Thanh đã kịp níu giữ nó. Khi chạm vào bàn tay Thanh nó thấy một cảm giác thật lạ, dường như tâm hồn mình như được sưởi ấm. Văng vẳng bên tai là một giọng nói trìu mến: “Không yêu Thanh, Dương vẫn có thể là bạn của Thanh mà. Dương không phải chạy trốn anh như thế đâu. Bó hoa này Dương nhận lấy nhé! Dương đồng ý là bạn anh chứ? Dương không phải nói gì cả,chỉ cần nhận hoa thôi”.
Dương nhìn thẳng vào mắt Thanh, nó thấy anh đáng tin cậy biết bao. Nó giang tay ôm lấy bó hoa, quá đỗi ngạc nhiên vì đó là những đoá hướng dương.
- Nhưng tại sao lại là những đoá hướng dương ạ?
+ Cuộc sống này không phải lúc nào cũng màu hồng. Điều đó giống với cái nhìn của Dương về cuộc sống lúc này phải không? Vậy thì Dương hãy nhìn những đoá hướng dương này, những đoá hướng dương luôn hướng về phía mặt trời. Nếu thay đổi cách nghĩ Dương sẽ thấy mỗi ngày luôn là một thiên đường với những ai biết sống thật với chính mình.
Ngày hôm sau, cả trường lại nhìn thấy một cô bé tự tin diện một cây hồng phi đến lớp. Trên tay cô bé đó là một bó hướng dương cho “người hàng xóm tốt bụng”.
(Biết đâu đấy, mọi chuyện đều có thể vào một ngày mai - khi cô bé hoa hướng dương bước chân vào giảng đường đại học.)
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.