Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

NƯỚC MẮT MUỘN- Truyện ngắn vui

[ 2009-07-07 11:23:02 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Lời phi lộ: Do biết trước phải hành phương Bắc nhiều ngày nên LC đã soạn thảo Truyện ngắn này post trước khi đi. Đến Ninh Bình chỉnh sửa mới trình bạn đọc. Coi như một câu chuyện ôn lại quảng đời vừa qua của nhân Vật Quân-một thời là sinh viên Hà Nội. Mong bạn bè góp ý!

NƯỚC MẮT MUỘN

Truyện ngắn của Lê Công

Tòng dùng dây lưng vừa quất tới tấp vào đầu Quân vừa chửi: "Đồ vô liêm sỉ! Đồ táng tận lương tâm!". Sự việc xảy ra bấy giờ là: Cô Nhung đang tắm ở nhà tắm công cộng. Quân đi ngang qua thấy phòng tắm không cài đã làm lạ. Bỗng cánh cửa mở toang, thân hình Nhung lồ lộ. Quân định bỏ đi thì Nhung kêu: "Anh Quân khép giùm em cái cửa với!" Quân tới khép cửa. Nhung nắm lấy tay anh lôi vào buồng tắm. Tòng là cán sự lớp thấy vậy liền nhảy vào lôi Quân ra. Nhung sợ bắn lên vơ vội quần áo rồi chạy về phòng ở. Chỉ còn lại Quân với Tòng. Tòng thụi Quân hai đấm vào mặt; lại đá một cú đá song phi vào mạng sườn. Thấy Quân trợn mắt nhìn, Tòng hét: "Đ. má! Mày không biết xấu hổ còn dương mắt lên à?". Mọi người kéo đến. Tòng hô hoán lên: "Nó hiếp dâm con Nhung đấy!"

Mọi người lôi Quân ra giữa sân thi nhau đấm đá như đá một quả bóng.

- Nó chết rồi tụi bay ơi! - Một đứa trong họ kêu lên.

- Tạt nước vào mặt xem nó có tỉnh không, nếu tỉnh thì đánh tiếp. -Tòng bảo.

Vài đứa múc nước tạt vào mặt Quân. Cậu vẫn không tỉnh lại mà nằm dài như một xác chết; quần áo rách bươm, máu me nhơ nhuốc. Mọi người bỏ đi. Có ai đó thương hại đã đưa Quân vào bệnh viện...

*

Một ngày của ba mươi năm sau, Tòng đi trên một chuyến xe của trường X. vào thăm quan miền Nam. Tòng đã nghỉ hưu rồi nhưng vẫn được cơ quan ưu ái. Trong đoàn tham quan có Nhung. Họ ai nấy đã có gia đình và con cái đã vào Đại học. Bây giờ nhàn rỗi họ lại hay nhắc đến Quân. Sự việc xảy ra hồi sinh viên đã vùi dập toàn bộ sự nghiệp của cậu ta. Họ không những đã hành hạ thể xác Quân, mà còn làm nhân chứng khép cậu ta vào tội hảm hiếp phụ nữ để đẩy cậu vào tù. Tôi còn nghe nói sau khi Quân tỉnh lại, Tòng đã ép Quân khai về tội hiếp dâm:

" Giấy bút đây, mày làm bản tường trình đi!" - Tòng bảo

" Tao đã làm rồi còn gì!" - Quân trừng mắt

" Mày phải khai đúng hành động hiếp dâm!" - Tòng quát

" Tao không hiếp dâm! Tao yêu cô ấy!" - Quân cự lại

" Đốp" . Một cái tát tóe đốm nữa lại giáng vào mặt Quân; máu mũi rỉ ra. Quân dương mắt nhìn Tòng căm giận.

Hôm Tòng tốt nghiệp Đại học, ra trường thì cũng là lúc Quân được ra tù. Quân về trường để lấy giấy tờ về địa phương. Trông Quân tiều tuỵ như một ông già bị bệnh lao. Da xanh đít nhái. Ngực cà cuống. Dáng đi khòm khòm. Tòng muốn gặp Quân để nói vài lời nhưng Quân tránh mặt.

Quân và Nhung- Ảnh minh họa

Quân mang hồ sơ về xứ. Tòng nghe nói cậu ta làm lại cuộc đời bằng việc "đào đất, cất gỗ" . Nhưng "tiếng dữ đồn xa", Quân không tránh khỏi những lời bàn tán của xóm làng. Cậu không thể lấy vợ mà phải sống lầm lụi cho đến một ngày quyết định vào Nam, đến một nơi thật xa, thật "vô tai, vắng tiếng" để làm lại từ đầu.

Nhung hỏi:

- Anh Tòng bảo bây giờ Quân ở Tây Nguyên à?

- Tôi chỉ nghe nói vậy. Vào đấy ta sẽ hỏi thằng Lam.

Tòng nhìn ra cửa sổ để tận hưởng cảnh đẹp của núi rừng miền Trung thì những hình ảnh của quá cứ hiện rõ mồn một. Dạo ấy Tòng là một học sinh lớp mười. Trường xa nhà nên Tòng phải ở trọ. Nhà chủ có một cô con gái mười sáu tuổi tên Hoa. Hoa không đẹp nhưng phốp pháp, khêu gợi. Tòng không yêu Hoa nhưng thèm khát thể xác. Cậu chẳng hề tán tỉnh Hoa nhưng ban đêm lại nảy ý định xấu. Ở nhà quê thường làm nhà ba gian hai chái. Gian giữa để thờ ông bà. Gian bên phải đặt giường khách. Gian bên trái được thưng kín thành buồng để của và làm phòng ngủ cho con gái. Ngoài ra còn có một nhà ngang hai hoặc ba gian tuỳ nhu cầu và khả năng của từng gia đình. Nhà ông Cầm mà Tòng ở trọ có nhà ngang ba gian. Bố mẹ và hai anh của Hoa ngủ ở nhà ngang, nhường cho Tòng ngủ phòng khách nhà trên. Cô Hoa ngủ ở trong buồng, cửa đóng then cài, con muỗi cũng không lọt vào được.

Đã nhiều đêm Tòng không ngủ được. Cậu tính kế làm sao để vào được giường của Hoa. Ban ngày cậu đã nghiên cứu rất kỹ cái chốt bên trong cửa phòng ngủ của Hoa. Tòng nghĩ tuy cửa cài kín nghưng kiểu cài móc ở nhà quê có thể dùng lưởi dao mỏng thò vào là cạy ra được. Thế là đêm ấy Tòng thử nghiệm thành công.

Đó là vào khoảng nửa đêm. Xóm làng chìm trong giấc ngủ yên lành. Màn đêm đen đặc. Trong căn buồng ngủ của Hoa, màn đêm dường như là một kẻ đồng loã với Tòng. Tòng không nhìn bằng mắt mà nhìn bằng tưởng tượng. Căn buồng dường như hiện rõ trong tâm trí của hắn. Hắn tiến dần đến chiếc giường nơi cô bé Hoa, mười sáu đang ngủ hồn nhiên với nhịp thở đều đều như thách thức. Tòng quỳ xuống, phán đoán rồi mạnh dạn đặt tay lên ngực cô bé. Cô bé Hoa bỗng sực tỉnh chụp lấy tay hắn thét lên"

- "Ba mẹ ơi... có kẻ trộm!..."

Nghe tiếng kêu, cả nhà ông Cầm thức dậy. Thoáng chóc họ đã vây kín căn buồng con gái. Người cha đã nắm được cổ áo Tòng. "Mày đã làm gì con gái tao?!" Thằng anh cầm rựa vào định chém Tòng thì Hoa bỗng quỳ xuống trước mặt van xin. "Anh Tòng không có tội. Đó là do con nằm mơ hét lên, anh ấy xô cửa vào cứu đấy!". Ông Cầm thấy con gái vẫn lành lặn thì không muốn làm to chuyện ra và Tòng may mắn thoát nạn...

Thời sinh viên, ngày trường mói sơ tán về, nhà tắm nam nữ chỉ cách nhau một bức phên nứa, ở giữa là bể nước chung. Nước trong bể xanh trong, bình thường phẳng như một tấm gương. Thành lệ thường, sinh viên nữ hay tắm buổi trưa kẻo chiều nam sinh viên ngủ dậy là không đủ nước tắm. Khi những người bạn cùng phòng đang say sưa với giấc nồng, thì Tòng mò dậy, lén xuống nhà tắm. Hắn tìm một chổ nấp thật khéo dán mắt vào "chiếc gương" nước đang phẳng lì. Các nữ sinh viên tuổi mười tám, đôi mươi hồn nhiên trút bỏ xiêm y. Mặt bể hiện rõ mồn một những gì kín đáo nhất của phái nữ, và Tòng hưng phấn đến run bắn người. Hắn còn được chiêm ngưỡng cảnh đùa giỡn của chị em. Theo hắn khi khoả thân chị em còn tinh nghịch hơn nam giới nhiều. Một thời gian sau không hiểu vì nhà trường biết chuyện nhìn trộm của hắn hay do tế nhị mà họ tách hẳn nhà tắm nam nữ ra hai khu riêng biệt. Hắn rất lấy làm tiếc...

Dù nhà tắm nam, nữ đã tách ra nhưng Tòng vẫn chứng nào tật ấy. Hắn đã nhiều lần trèo lên mái nhà tắm nữ, dở ngói nhìn trộm. Một lần, một nữ sinh viên đang tắm thì nghe tiếng động lạ ngước nhìn lên, thấy hai con mắt trên chỗ ngói bị gở. Cô gái hét toáng lên. Tòng tụt xuống chạy thục mạng. May vừa qua đường thì gặp ô tô buýt. Tòng đã chạy thoát thân...

Suốt thời làm giám đốc một công ty nọ, việc trai gái của Tòng đã trở thành bản chất. Có quyền, có tiền Tòng đã làm hại đời không biết bao nhiêu người con gái. Thế mà hắn vẫn không hề bị sa lưới pháp luật.

Tòng cứ ân hận mãi. Giá như không đẩy Quân vào tù thì cuộc đời Quân đâu đến nỗi nào. Ngày ấy Tòng biết trăm phần trăm là Quân không nhìn trộm, mà bị Nhung lôi kéo. Sao kẻ nhìn trộm như mình lại ép bạn vào tội xấu xa đó. Còn cái tội nhìn trộm của mình thì phải nói "thiên trách kỹ, hậu trách nhân". Người ta không để hở ra thì người có "máu" cũng không có mà nhìn. Hắn bỗng toát mồ hôi hột: "Ngộ nhỡ ngày ấy mình bị phát hiện chắc bây giờ đời mình đã ra cái "tóp". Lạy chúa một vạn lần đừng có ai xấu tính như mình! Nhiều lần hắn cho người tìm Quân để chuộc lỗi nhưng Quân đã bất cần.

Càng về già, toà án lương tâm của Tòng càng lên tiếng. Hắn rất khó ngủ. Nhiều đêm hắn đã trằn trọc: Sao mình lại đánh Quân nhĩ? Có lần Tòng tự hỏi mình. Hình như con người ta bên trong xấu xa thì bên ngoài lại muốn tỏ ra trong sạch và đạo đức. Sự xấu xa càng nhiều thì sự che đậy càng trắng trợn. Hắn đánh Quân cũng chỉ để tỏ cho thiên hạ thấy là mình đàng hoàng, đạo đức. Sau khi đẩy Quân vào tù, Tòng trở về an ủi Nhung. Hắn tỏ ra cao thượng với cô. Thực ra khi Nhung tắm, Tòng đã trốn nhìn lén qua khe cửa từng phần cơ thể của Nhung. Nhung lại là một cô gái thích khêu gợi tình dục. Người ả ta muốn chinh phục là Quân. Theo ả, đàn ông nào chẳng thích nhìn đàn bà khoả thân. Quân tuy háu gái nhưng luôn biết tế nhị và tự kiềm chế được. Nhiều khi hơi cực đoan. Đã có lần Nhung mời Quân vào phòng ở của cô, căn phòng có dán đầy tranh khiêu dâm nhưng Quân vẫn khước từ mọi tình cảm của Nhung. Chẳng hiểu sao anh chàng này chẳng có cảm hứng làm tình với người con gái gợi cảm này. Thế đấy, tình cảm của con người đôi khi cũng thật khó hiểu. Anh chàng này đôi lúc lại thích một người đàn bà đáng tuổi chị ở nơi vắng vẻ. Đó là căn bệnh đạo đức giả một thời khó chữa. Nhung thì lại quá tự tin. Cô tin chắc là sẽ chinh phục được Quân. Còn cái anh Tòng lẽo đẽo như chó dái thì cô không đếm xỉa.

Việc đi tắm không đóng cửa đối với Nhung đã thành thông lệ. Nhung cũng biết Tòng hay nhìn lén mình nhưng cô làm ngơ. Con mồi là Quân. Dạo này Quân hay đến phòng con Hải ở kế bên. Con Hải thi gầy đéc, thẳng đuồn đuỗn như khúc tre, có gì mà Quân mê. Hôm ấy biết Quân thế nào cũng đến nên Nhung đã vẽ nên trò bỉ ổi đó. Nếu Tòng không can dự vào thì Nhung đã thành công. Việc xảy ra như vậy nhưng Nhung đã cố tình im lặng để Quân phải chịu oan. Sau này Nhung cũng ân hận, đã nói cho toàn trường biết để giải oan cho Quân. Lần này đoàn tham quan có ý định ghé thăm nhà Quân và minh oan cho anh...

*

Quá khứ không bao giờ trôi qua vỉnh viễn mà không để lại dấu vết. Quân đã vào sống ở tận hang sâu núi cao, nơi mà những người ở đây trước thuộc sóc Bù Miêu nói tiếng dân tộc thiểu số. Họ chỉ đi xa cỡ vài trăm "khoen rựa" và không biết gì hơn phía bên kia núi. Quân đã lấy một người con gái dân tộc mù chữ. Hai người mới đầu sống rất hạnh phúc. Thế mà chẳng hiểu từ đâu cô Ka B'Ké lại biết hết mọi chuyện về anh. Phải chăng tin đồn không có cánh mà bay như ngọn gió độc có thể đến bất cứ chốn nào. Quân hỏi ai đã nói nhưng cô vợ dấu kín. Quân càng giãi thích thì cô vợ càng không tin lời anh. Quân bảo thế thì hãy chia tay. Và lạ thay, người dân tộc nói là làm. Ka B'Ké kêu người làm một cái chòi ngoài rẫy đuổi Quân ra đó ở. Quân lại sống thui thủi một mình...

Được tin chuyến xe của Trường vào du lịch miền Nam sẽ đến thăm Quân, anh giật mình. Lại càng kinh sợ khi nghe nói trong đoàn có cả Tòng và Nhung. Không! Có gì mà mình phải sợ nhĩ? Mình không có hành động xấu. Ngày xưa cha ông bảo "cây ngay không sợ chết đứng". Thế nhưng bây giờ thì Quân đã biết sợ. Từ ngày bị oan, Quân lại được an ủi bằng biết bao câu chuyện oan khuất ở đời. Tang chứng, vật chứng ư? Lòng người là tất cả. Khi một kẻ có quyền, có tiền, vì lợi ích cá nhân muốn hại ai thì người đó phải "chết" và không thể biện minh. Quân cũng thương thay cho những người thấp cổ bé họng. Họ sợ phải liên luỵ. Họ sợ bị trù úm. Thế rồi họ bán rẽ lương tâm để về hùa cùng kẻ mạnh. Các người hãy để cho ta yên. Ta đã lẫn trốn cái điều không có thực nhưng ta vẫn cảm thấy nhục nhã đã quá lâu rồi mà. Sao các người lại còn muối khuấy lên. Thật nhục nhã cho ta, cho tụi bay cho cái xã hội nhiễu nhương ngày ấy, đã tạo ra những con người kỳ lạ, ta chưa hề thấy kể cả trong tiểu thuyết. Tại sao ta đã chạy trốn vào tận hang cùng ngõ hẻm rồi mà tụi bay cứ bám theo. Không, ta không thể gặp những người ở trường cũ được. Mặt mũi nào? Ta biết ta bị oan nhưng các người đã kết tội ta. Không! Các người hãy tha cho ta, hãy coi ta như đã chết.

Xe của Trường đã tới làng Quân ở.

Nhưng rồi xe của trường cũ cũng đã đến ngoài cổng buôn. Một thằng bé hàng xóm tốt bụng đã nhanh chân chạy ra chòi báo cho Quân. Đúng vào cái giây phút sắp được mọi người minh oan thì Quân đã tìm đến cái chết. Người ta đọc bức thư tuyệt mệnh Quân gửi cho Ka B'Ké dắt trên vách nứa. Họ đã đổ ra bờ sông, lên cá đỉnh núi, vào các vực sâu nhưng vẫn không thấy Quân. Khi những người khách chuẩn bị ra về, bổng nghe một chuổi cười rất to từ núi vọng xuống. Giọng cười nghe khảng khái. Tiếng cười âm vang trong trẻo như tiếng gió rừng K'Rung Ré, như tiếng suối Han B' Lang. K'B'Ké vội tách khỏi đoàn người chạy như bay về phía có tiếng cười. "Anh Quân ơi! Về mau đi!". Mặc cho tiếng kêu khản họng của Ka B'Ké, tiếng cười ngày một đi xa, đi xa... rồi chìm hẳn...

Vợ Quân, Ka B'Ké được các vị khách kể về nỗi oan của chồng đã khóc nức nở. Những người bạn cũ của Quân cũng khóc như mưa. Nhung khóc như một người vợ. Tòng cũng đã không cầm được nước mắt. Những giọt nước mắt quá muộn mằn.

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • WinPenPack Flash 1 GB: Bộ 90 phần mềm Portable mã nguồn mở
  • Vợ là thế đấy!
  • Portable my sceen recoder-quay phim màn hình
  • [DRIVER - MTXT] - Driver HP Pavilion dv2-1090eg
  • Skin WMP - Erektorset
  • Học ngoại ngữ bằng... thơ
  • Những bức hình bình loạn vui nhất thế kỷ -Phần 1
  • ImTOO SWF Converter v5.1.26.0624
  • Tuyển Tập Các Bài Văn Mẫu Lớp 12 - Sưu Tầm
  • Đề Thi Học Sinh Giỏi Toán Toàn Quốc 1962 - 2005

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?