Vì đã có ánh mắt thay lời Yêu Thương ..
[ 2009-07-07 11:23:02 | Tác giả: bvl91 ]
-Được rồi từ ngày mai cậu đến đây thử việc nhé .
…Dương bước ra ngoài cửa hàng hoa , trưa nắng SG gay gắt , hàng người đổ ra đường tấp nập.Dương khẽ thở dài lê bước trên con hẻm sâu , một công việc part time nữa .12h Dương chưa vội về ngay vì lát nữa cậu phải có mặt trong lớp học tiếng nhật , rẽ vào thư viện gần đấy chẳng để ý xung quanh Dương ngấu nghiến đọc , mặc cho tâm hồn chợt vơi vơi buồn .
Chính Dương cũng không chắc chắn vì sao nữa , tại sao cậu cứ phải luôn bận rộn ,rong thời gian biểu của cậu , không học thì làm thêm , không làm thêm thì đọc sách , công
việc , học tập mọi việc như một mớ bòng bong ngốn sạch thời gian , nhiều lúc Dương muốn lắm , dẹp sạch mọi thứ để thở để làm một cái j` đó cho chính mình , nhưng không thể , không muốn hay chính câu đang chốn tránh .Gia đình khá giả , nhưng Dương vẫn ra ở riêng , thue một căn phòng nhỏ nằm sâu trong lòng thành phố , và mặc dù hàng tháng tiền mẹ cho đủ để Dương thoải mái học hành và chơi bời nhưng Dương cật lực đi làm thêm .Trong một tiềm thức nào đó cậu HIỂU CHÍNH MÌNH ĐANG TRỐN TRÁNH mặc dù cái ý nghĩ ấy vẫn đc Dương cố quên đi cố nhủ mình rằng : mình không có .
………Sáng sớm , Dương đã có mặt tại cửa hàng hoa , công việc mới , Dương thấy hứng thú vô cùng đơn giản Dương yêu hoa .
Đi vào cái lối cửa xinh xắn là một khu vườn rộng đầy hoa(dĩ nhiên) , công việc của Dương chẳng có j` nhiều , buổi sáng cậu phải đến sớm để tưới và chăm sóc hoa , vốn kiến thức về hoa của cậu thừa để biết nên làm j` để chăm sóc mấy loài đỏng đảnh ấy ,dẫn khách đi tham quan tư vấn , và để khách đc nghỉ ngơi và tận hưởng cảm giác thoải mãi giữa vườn hoa chủ nhà còn kê thêm mấy chiếc bàn mây bán luôn nước ngọt , không có khách thì chơi. Chừng ấy việc , trong một buổi sáng từ 4h đến 10h .
Dương lặng lẽ đi dọc theo hành lang thoang thoảng hương của mấy giò phong lan đang chớm nụ , cậu nhẹ nhàng cúi xuống mân mê cánh hoa tuy líp trắng lấp lánh sương.
- Đẹp quá phải không ?
Dương giật mình nhìn lên , bên giậu cúc vàng một cô bé khẽ mỉm cười với cậu , cô đưa tay vén mái tóc quăn , chớp mắt :
- Hoa tuy líp trắng để bày tỏ lòng yêu quý , quả thật làm người khác ngưỡng mộ .
- Ngưỡng mộ ? – Dương ngạc nhiên
- Uh – cô bé rón rén đi đến gần chậu hoa tuy líp , tưới lên ấy những giọt nước long lanh man mát - chẳng phải thế giới tồn tại bởi lòng yêu thương sao ? Mang đến cho người khác cảm giác của sự sống thật hạnh phúc ?
- Cậu nhìn đời đơn giản quá - Dương lắc đầu nghĩ đến những truyện đã đến với mình
- Vậy sao phải phức tạp hoá lên ? nhiều người chỉ sống trong nỗi buồn của khóa khứ , cứ cố quên rồi lại càng nhớ sao không để mọi thứ tự nhiên ?
Câu nói của cô bé chạm đúng tim đen của Dương , cậu thẫn thờ nhìn những hạt nước bám trên cánh hoa , long lanh thật đẹp .
-Mình thích nhìn những thứ mọng nước , thật tràn trề sức sống– cô bé nói , nháy mắt cười
- Đó là lý do cậu chăm chỉ dậy sớm tưới hoa – Dương nheo mắt hóm hỉnh – thú vị thật – đáp lại cô bé , Dương toét miệng . Một nụ cười trọn vẹn .
…Dương háo hức đến buổi làm thêm , phải nói là cực kì háo hức , Dương thix cái cảm giác được ở bên Ly , nghe Ly nói về hoa , nghe Ly kể chuyện và quan trọng hơn cả ở cạnh Ly , Dương cảm thấy như được gần Linh - người Dương yêu , rất ..rất… yêu .
….2 Năm trước ngày chia tay đến bây giờ trong tim Dương không lúc nào nguôi nhớ về Linh , Dương vùi đâu vào bái vở . Lên ĐH với số điểm khá cao , Dương dành toàn bộ thời gian để học , làm thêm …Dương sống bận rộn , cố sống bận rộn . Dương không muốn mình nghỉ ngơi Dương không muốn nhớ tới Linh thế mà càng lúc tim cậu càng quặn đau … nhung khi ở bên Ly , Dương dường như thoải mái , Dương quên đi mọi thứ , tận đ áy lòng , Dương hiểu Dương đang coi Ly là Linh . Dương không hề muốn biến Ly thành vật thế chỗ nhưng không thể , chính Ly cũng nói để mọi thứ tự nhiên cơ mà .
... Mỗi buổi sáng đến nơi làm việc như một thường lệ , thưởng thức món trà sen, hoa cúc, trà nhài…mỗi lần một vị . Những ly trà , những bông hoa kéo Ly đến gần… gần Dương hơn nữa …Dương thân Ly hơn , mỗi chủ nhật Ly dẫn Dương đến các quán ăn , đi café lang thang trên mọi ngóc ngách Sài Gòn . Dương bỏ mấy công việc part kia hẳn, Dương đưa Ly về nhà trong ngày tết các bà mẹ , Dương tặng mẹ một món quà nhỏ thôi , nhưng câụ biết khoé mắt mẹ rưng rưng . Mẹ cậu vui , thật sự . Vì cậu con trai nhỏ bé tưởng như đang ngày càng lúc xa bà thì nay bỗng trở lại vui vẻ và lành lặn . Không ai nói nhưng cả hai đều hiểu đã là cái gì quan trọng của nhau
…chiều , chợ đông nghịt . Dương đưa Ly , len lỏi trong từng hàng người , lách ra khỏi chợ . Li thở phảo : “ Vào làm ly nước ngọt đã” . Chưa kịp nói j` Ly đã kéo Dương đi , trong quán nước tình hình cũng chẳng khá hơn , Dương quay sang ngáo ngán nhìn ly thì “Bụp” cô ngã xuống đồ văng tung toé , Dương cúi xuống đỡ Ly lên thu dọn lại đồ chô cô . Ly đứng dậy , cô bé va phải Ly bối rối :
- Minh xin lỗi nhé
Dương ngước lên sững sờ -trước mắt Dương là Linh .
Bên Linh là một người con trai nữa , chắc là bạn trai Linh . Dương suy đoán rồi tức giận sau đó là ghen tức , bỗng chợt không kiểm soát cậu thả tay Ly ra , ngượng ngập . Linh cũng bất ngờ lắm , cô nhìn Dương cố chữa cho vẻ thẹn thùng của của cả hai :
- 222 Dương , lâu rồi không gặp ,bạn gái Dương à ? Xinh quá !
- Còn đây là người yêu Linh à ?- Dương không trả lời câu hỏi , nhìn sang tên con trai cạnh Linh
- uhm Đúng vậy – Linh gật đầu .
Linh đi rồi , Dương thẫn thờ kéo Ly đi , Ly tò mò :
- Ai vậy , quen Dương à
- Một người bạn – Dương nhún vai . Ly không hỏi nữa . Chiều xuân , trời man mát , Dương đưa Ly đến quán café bạn đang đợi . Dương uống nhiều thật nhiều dù cho bao lời nói của Ly , mặc kệ Dương cứ uống . 11h đêm mọi người chia tay nhau ai về nhà nấy , Dương say khướt Ly đành đưa cậu về .
.... Đặt Dương nằm trên chiếc giường con , Ly chườm cho cậu chiếc khăn lạnh . Nhẹ nhàng đắp chăn lại Ly lặng lẽ ra về . Chợt , một bàn tay siết chặt cô lại , Dương kéo chặt Ly thều thào :
- Đừng đi , đừng bỏ tớ mà đi Linh , tớ xin cậu đấy … đừng …
Ly giật mạnh tay , cô không tin vào tai mình nữa Linh là cô gái vữa sáng sao ? …
Dương lại kéo Ly lại :
- Linh , tớ xin cậu đừng rời xa tớ nữa . Là lỗi của tớ , tớ xin lỗi , cậu thích gì cũng được chỉ cần cậu ở bên tớ thôi Linh , tớ không yêu ai tớ không yêu Ly chỉ cậu thôi ….
-KHÔNG !!!!!!!! – Ly thét lên nức nở , cô oà lên . Ly chạy về trong đêm tối , cô khóc thật nhiều nức nở ……
Buổi sáng , Dương thức dậy cậu mở máy , một mess của Ly : “Nếu như cậu nói , mình chia tay nhé”
Vơ lấy chiếc áo Dương chạy đi đến cửa hàng hoa . Ly vẫn đó , bình thản tưới hoa . Vừa nhìn thấy Dương Ly đã quay vô , Dương kéo Ly lại : “ Xin lỗi , hôm qua Dương say quá…”
Ly ngước lên , ngân ngấn nước :
Vì say nên điều Dương nói ra hoàn toàn là sự thật sao . Sao Dương lừa gạt Ly , Dương đâu yêu Ly , Dương chỉ coi Ly như một người thế chỗ . Đúng không ?
Dương im lặng , cậu muốn nói một cái j` đó , cái gì cũng được nhưng cậu không thể nói , một cục đá lạnh cóng làm tê liệt nơi cuống họng
- Sao Dương im lặng thế , Dương độc ác lắm biết không ?
- Dương xin lỗi – Dương lí nhí
Linh nghẹn ngào nói :
- Thôi Dương về đi nhé , hoặc là Ly nghỉ việc .
Ly bỏ đi . Dương đứng đó một mình . Dương tự nhủ : “Sẽ không sao đâu vì mình đâu có yêu Ly”
Nhưng không , Dương sống từng ngày như kẻ mất hồn , Dương không muốn , không muốn trở lại những ngày khổ sở xưa mọi thứ thật là tệ . Chủ nhật Dương theo thói quen cũ lang thang khắp nơi và không có Ly . Dương đứng trước cửa hàng hoa mỗi sáng , nấp vào một chỗ chỉ để có thể nhìn thấy Ly , nhìn Ly tưới cây bán hàng . Chỉ thoáng qua , một lúc thôi chỉ để nguôi nỗi nhớ . Và Dương hiểu Ly không phải vật thế chỗ mà cậu quan niệm mà Ly là tất cả của Dương .
………Sinh nhật Ly đúng trong 30 tết , Dương mua một chậu lưu li loài hoa Ly yêu nhất , gửi chậu hoa đến nhà Ly , Dương chẳng đề tên , mọi chuyện đã chấm dứt thực sự .
11h Dương lang thang trên mọi ngã đường thành phố , hàng người đổ ra đường hào hứng , hồi hộp chờ đón giây phút giao mùa , Dương lê bước trên con hẻm vắng , về nhà . Gần 12 giờ , căn nhà trọ lập loè mấy ánh sáng đơn sơ và …Dương khựng lại trước hiên nhà , chậu hoa lưu li , chậu hoa Dương tặng Ly và bên cạnh đó là Ly . Nhìn thấy Dương Ly nhoẻn cười :
- Cái này của cậu phải không ?
Dương im lặng .
- Im lặng là đồng ý – Ly nói tiếp - trả cậu đó
- Không cần đâu mình sẽ không lấy những gì mình đã cho – Dương vội vàng nói :
- Mình trả cho cậu để… cậu tự tay tặng nó cho mình – Ly chậm rãi nói .
Dương sững sờ không tin vào tai mình nữa
- Là cậu sáng nào cũng đứng trước cửa hàng , nhìn vào phải không - Ly nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng khẽ gật đầu của Dương – mình suy nghĩ rất lâu rồi , mình chấp nhận tất cả kể cả việc cậu xem mình như một người thế chỗ , mình có niềm tin một ngày nào đó cậu sẽ ….
Trong phút chốc Ly không nói nữa , Dương ôm chầm lấy Ly nghẹn ngào :
- Cảm ơn cậu …nhiều lắm …..Ly ơi …
12 h tiếng chuông vang , một năm mới bắt đầu , trong con hẻm nhỏ một bạn trẻ khẽ ngước nhìn chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời … Dương siết mạnh vai Ly :
- H ãy nhớ nhé , Ly . C ó một lúc nào đó khoảng trời này đã thuộc về chúng ta
Chỉ thế . Không có tiếng yêu nào thốt lên từ cả hai , không một ngôn từ lãng mạng khoa trương , cả hay nhìn nhau , mỉm cười hạnh phúc … Có lẽ ngay lúc này chẳng cần nói tiếng yêu , vì đã có ánh mắt thay lời yêu th ương .
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Adobe Shockwave Player 11.0.3.472
Rệp
[DRIVER - MTXT] - HP 5208tu
Code Photoshop online
Universal Viewer Pro v4.0
[T.Ngắn] - Tiếng nấc đêm đông
[English Study] - A Lime, a Mime, a Pool of Slime: More About Nouns (Words Are Categorical)
Twitter toàn tập: Bộ sưu tầm các ứng dụng dành cho Twitter
Tru Tiên- Multil Auto Update (5/5/09)
[D-link] Đội quân nhí nhố - Trọn bộ 32 tập
…Dương bước ra ngoài cửa hàng hoa , trưa nắng SG gay gắt , hàng người đổ ra đường tấp nập.Dương khẽ thở dài lê bước trên con hẻm sâu , một công việc part time nữa .12h Dương chưa vội về ngay vì lát nữa cậu phải có mặt trong lớp học tiếng nhật , rẽ vào thư viện gần đấy chẳng để ý xung quanh Dương ngấu nghiến đọc , mặc cho tâm hồn chợt vơi vơi buồn .
Chính Dương cũng không chắc chắn vì sao nữa , tại sao cậu cứ phải luôn bận rộn ,rong thời gian biểu của cậu , không học thì làm thêm , không làm thêm thì đọc sách , công
việc , học tập mọi việc như một mớ bòng bong ngốn sạch thời gian , nhiều lúc Dương muốn lắm , dẹp sạch mọi thứ để thở để làm một cái j` đó cho chính mình , nhưng không thể , không muốn hay chính câu đang chốn tránh .Gia đình khá giả , nhưng Dương vẫn ra ở riêng , thue một căn phòng nhỏ nằm sâu trong lòng thành phố , và mặc dù hàng tháng tiền mẹ cho đủ để Dương thoải mái học hành và chơi bời nhưng Dương cật lực đi làm thêm .Trong một tiềm thức nào đó cậu HIỂU CHÍNH MÌNH ĐANG TRỐN TRÁNH mặc dù cái ý nghĩ ấy vẫn đc Dương cố quên đi cố nhủ mình rằng : mình không có .
………Sáng sớm , Dương đã có mặt tại cửa hàng hoa , công việc mới , Dương thấy hứng thú vô cùng đơn giản Dương yêu hoa .
Đi vào cái lối cửa xinh xắn là một khu vườn rộng đầy hoa(dĩ nhiên) , công việc của Dương chẳng có j` nhiều , buổi sáng cậu phải đến sớm để tưới và chăm sóc hoa , vốn kiến thức về hoa của cậu thừa để biết nên làm j` để chăm sóc mấy loài đỏng đảnh ấy ,dẫn khách đi tham quan tư vấn , và để khách đc nghỉ ngơi và tận hưởng cảm giác thoải mãi giữa vườn hoa chủ nhà còn kê thêm mấy chiếc bàn mây bán luôn nước ngọt , không có khách thì chơi. Chừng ấy việc , trong một buổi sáng từ 4h đến 10h .
Dương lặng lẽ đi dọc theo hành lang thoang thoảng hương của mấy giò phong lan đang chớm nụ , cậu nhẹ nhàng cúi xuống mân mê cánh hoa tuy líp trắng lấp lánh sương.
- Đẹp quá phải không ?
Dương giật mình nhìn lên , bên giậu cúc vàng một cô bé khẽ mỉm cười với cậu , cô đưa tay vén mái tóc quăn , chớp mắt :
- Hoa tuy líp trắng để bày tỏ lòng yêu quý , quả thật làm người khác ngưỡng mộ .
- Ngưỡng mộ ? – Dương ngạc nhiên
- Uh – cô bé rón rén đi đến gần chậu hoa tuy líp , tưới lên ấy những giọt nước long lanh man mát - chẳng phải thế giới tồn tại bởi lòng yêu thương sao ? Mang đến cho người khác cảm giác của sự sống thật hạnh phúc ?
- Cậu nhìn đời đơn giản quá - Dương lắc đầu nghĩ đến những truyện đã đến với mình
- Vậy sao phải phức tạp hoá lên ? nhiều người chỉ sống trong nỗi buồn của khóa khứ , cứ cố quên rồi lại càng nhớ sao không để mọi thứ tự nhiên ?
Câu nói của cô bé chạm đúng tim đen của Dương , cậu thẫn thờ nhìn những hạt nước bám trên cánh hoa , long lanh thật đẹp .
-Mình thích nhìn những thứ mọng nước , thật tràn trề sức sống– cô bé nói , nháy mắt cười
- Đó là lý do cậu chăm chỉ dậy sớm tưới hoa – Dương nheo mắt hóm hỉnh – thú vị thật – đáp lại cô bé , Dương toét miệng . Một nụ cười trọn vẹn .
…Dương háo hức đến buổi làm thêm , phải nói là cực kì háo hức , Dương thix cái cảm giác được ở bên Ly , nghe Ly nói về hoa , nghe Ly kể chuyện và quan trọng hơn cả ở cạnh Ly , Dương cảm thấy như được gần Linh - người Dương yêu , rất ..rất… yêu .
….2 Năm trước ngày chia tay đến bây giờ trong tim Dương không lúc nào nguôi nhớ về Linh , Dương vùi đâu vào bái vở . Lên ĐH với số điểm khá cao , Dương dành toàn bộ thời gian để học , làm thêm …Dương sống bận rộn , cố sống bận rộn . Dương không muốn mình nghỉ ngơi Dương không muốn nhớ tới Linh thế mà càng lúc tim cậu càng quặn đau … nhung khi ở bên Ly , Dương dường như thoải mái , Dương quên đi mọi thứ , tận đ áy lòng , Dương hiểu Dương đang coi Ly là Linh . Dương không hề muốn biến Ly thành vật thế chỗ nhưng không thể , chính Ly cũng nói để mọi thứ tự nhiên cơ mà .
... Mỗi buổi sáng đến nơi làm việc như một thường lệ , thưởng thức món trà sen, hoa cúc, trà nhài…mỗi lần một vị . Những ly trà , những bông hoa kéo Ly đến gần… gần Dương hơn nữa …Dương thân Ly hơn , mỗi chủ nhật Ly dẫn Dương đến các quán ăn , đi café lang thang trên mọi ngóc ngách Sài Gòn . Dương bỏ mấy công việc part kia hẳn, Dương đưa Ly về nhà trong ngày tết các bà mẹ , Dương tặng mẹ một món quà nhỏ thôi , nhưng câụ biết khoé mắt mẹ rưng rưng . Mẹ cậu vui , thật sự . Vì cậu con trai nhỏ bé tưởng như đang ngày càng lúc xa bà thì nay bỗng trở lại vui vẻ và lành lặn . Không ai nói nhưng cả hai đều hiểu đã là cái gì quan trọng của nhau
…chiều , chợ đông nghịt . Dương đưa Ly , len lỏi trong từng hàng người , lách ra khỏi chợ . Li thở phảo : “ Vào làm ly nước ngọt đã” . Chưa kịp nói j` Ly đã kéo Dương đi , trong quán nước tình hình cũng chẳng khá hơn , Dương quay sang ngáo ngán nhìn ly thì “Bụp” cô ngã xuống đồ văng tung toé , Dương cúi xuống đỡ Ly lên thu dọn lại đồ chô cô . Ly đứng dậy , cô bé va phải Ly bối rối :
- Minh xin lỗi nhé
Dương ngước lên sững sờ -trước mắt Dương là Linh .
Bên Linh là một người con trai nữa , chắc là bạn trai Linh . Dương suy đoán rồi tức giận sau đó là ghen tức , bỗng chợt không kiểm soát cậu thả tay Ly ra , ngượng ngập . Linh cũng bất ngờ lắm , cô nhìn Dương cố chữa cho vẻ thẹn thùng của của cả hai :
- 222 Dương , lâu rồi không gặp ,bạn gái Dương à ? Xinh quá !
- Còn đây là người yêu Linh à ?- Dương không trả lời câu hỏi , nhìn sang tên con trai cạnh Linh
- uhm Đúng vậy – Linh gật đầu .
Linh đi rồi , Dương thẫn thờ kéo Ly đi , Ly tò mò :
- Ai vậy , quen Dương à
- Một người bạn – Dương nhún vai . Ly không hỏi nữa . Chiều xuân , trời man mát , Dương đưa Ly đến quán café bạn đang đợi . Dương uống nhiều thật nhiều dù cho bao lời nói của Ly , mặc kệ Dương cứ uống . 11h đêm mọi người chia tay nhau ai về nhà nấy , Dương say khướt Ly đành đưa cậu về .
.... Đặt Dương nằm trên chiếc giường con , Ly chườm cho cậu chiếc khăn lạnh . Nhẹ nhàng đắp chăn lại Ly lặng lẽ ra về . Chợt , một bàn tay siết chặt cô lại , Dương kéo chặt Ly thều thào :
- Đừng đi , đừng bỏ tớ mà đi Linh , tớ xin cậu đấy … đừng …
Ly giật mạnh tay , cô không tin vào tai mình nữa Linh là cô gái vữa sáng sao ? …
Dương lại kéo Ly lại :
- Linh , tớ xin cậu đừng rời xa tớ nữa . Là lỗi của tớ , tớ xin lỗi , cậu thích gì cũng được chỉ cần cậu ở bên tớ thôi Linh , tớ không yêu ai tớ không yêu Ly chỉ cậu thôi ….
-KHÔNG !!!!!!!! – Ly thét lên nức nở , cô oà lên . Ly chạy về trong đêm tối , cô khóc thật nhiều nức nở ……
Buổi sáng , Dương thức dậy cậu mở máy , một mess của Ly : “Nếu như cậu nói , mình chia tay nhé”
Vơ lấy chiếc áo Dương chạy đi đến cửa hàng hoa . Ly vẫn đó , bình thản tưới hoa . Vừa nhìn thấy Dương Ly đã quay vô , Dương kéo Ly lại : “ Xin lỗi , hôm qua Dương say quá…”
Ly ngước lên , ngân ngấn nước :
Vì say nên điều Dương nói ra hoàn toàn là sự thật sao . Sao Dương lừa gạt Ly , Dương đâu yêu Ly , Dương chỉ coi Ly như một người thế chỗ . Đúng không ?
Dương im lặng , cậu muốn nói một cái j` đó , cái gì cũng được nhưng cậu không thể nói , một cục đá lạnh cóng làm tê liệt nơi cuống họng
- Sao Dương im lặng thế , Dương độc ác lắm biết không ?
- Dương xin lỗi – Dương lí nhí
Linh nghẹn ngào nói :
- Thôi Dương về đi nhé , hoặc là Ly nghỉ việc .
Ly bỏ đi . Dương đứng đó một mình . Dương tự nhủ : “Sẽ không sao đâu vì mình đâu có yêu Ly”
Nhưng không , Dương sống từng ngày như kẻ mất hồn , Dương không muốn , không muốn trở lại những ngày khổ sở xưa mọi thứ thật là tệ . Chủ nhật Dương theo thói quen cũ lang thang khắp nơi và không có Ly . Dương đứng trước cửa hàng hoa mỗi sáng , nấp vào một chỗ chỉ để có thể nhìn thấy Ly , nhìn Ly tưới cây bán hàng . Chỉ thoáng qua , một lúc thôi chỉ để nguôi nỗi nhớ . Và Dương hiểu Ly không phải vật thế chỗ mà cậu quan niệm mà Ly là tất cả của Dương .
………Sinh nhật Ly đúng trong 30 tết , Dương mua một chậu lưu li loài hoa Ly yêu nhất , gửi chậu hoa đến nhà Ly , Dương chẳng đề tên , mọi chuyện đã chấm dứt thực sự .
11h Dương lang thang trên mọi ngã đường thành phố , hàng người đổ ra đường hào hứng , hồi hộp chờ đón giây phút giao mùa , Dương lê bước trên con hẻm vắng , về nhà . Gần 12 giờ , căn nhà trọ lập loè mấy ánh sáng đơn sơ và …Dương khựng lại trước hiên nhà , chậu hoa lưu li , chậu hoa Dương tặng Ly và bên cạnh đó là Ly . Nhìn thấy Dương Ly nhoẻn cười :
- Cái này của cậu phải không ?
Dương im lặng .
- Im lặng là đồng ý – Ly nói tiếp - trả cậu đó
- Không cần đâu mình sẽ không lấy những gì mình đã cho – Dương vội vàng nói :
- Mình trả cho cậu để… cậu tự tay tặng nó cho mình – Ly chậm rãi nói .
Dương sững sờ không tin vào tai mình nữa
- Là cậu sáng nào cũng đứng trước cửa hàng , nhìn vào phải không - Ly nhìn vào khuôn mặt đỏ ửng khẽ gật đầu của Dương – mình suy nghĩ rất lâu rồi , mình chấp nhận tất cả kể cả việc cậu xem mình như một người thế chỗ , mình có niềm tin một ngày nào đó cậu sẽ ….
Trong phút chốc Ly không nói nữa , Dương ôm chầm lấy Ly nghẹn ngào :
- Cảm ơn cậu …nhiều lắm …..Ly ơi …
12 h tiếng chuông vang , một năm mới bắt đầu , trong con hẻm nhỏ một bạn trẻ khẽ ngước nhìn chùm pháo hoa nở rộ trên bầu trời … Dương siết mạnh vai Ly :
- H ãy nhớ nhé , Ly . C ó một lúc nào đó khoảng trời này đã thuộc về chúng ta
Chỉ thế . Không có tiếng yêu nào thốt lên từ cả hai , không một ngôn từ lãng mạng khoa trương , cả hay nhìn nhau , mỉm cười hạnh phúc … Có lẽ ngay lúc này chẳng cần nói tiếng yêu , vì đã có ánh mắt thay lời yêu th ương .
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.