Hạnh phúc ngọt ngào
[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
19 tuổi rớt đại học – nỗi buồn tràn ngập, tôi lao vào thế giới Online. Đó là nơi tôi trút bỏ bản thân, tôi hòa vào thế giới ảo mà thật đó như cuộc sống của chính mình. Rồi tôi gặp nhóc – Cơn mưa đầu mùa
Mỗi ngày online tôi đều đợi nhóc đó trên mạng. Nhóc làm tôi cười, làm cho tôi cảm thấy cuộc sống Audition là có thật. Giống như bao nhiêu người nghiện game khác, tôi và nhóc online khá thường xuyên. Niềm vui đã giúp chúng tôi gần nhau hơn. Nhóc bày tỏ tình cảm với tôi, khi đó tôi nghĩ đây là trò chơi, Tình yêu trên mạng cũng chỉ là trò chơi nên tôi đã từ chối. Vậy mà khi những cơn mưa đầu tiên bắt đầu rơi, tôi lại thấy lòng mình phản phất một nỗi buồn, nên tôi đã đi tìm nhóc, chúng tôi gặp nhau ngượng ngùng, chào hỏi vài câu, ăn trưa và trò chuyện. Nhóc dễ thương, đôi môi đỏ lạ thường, ánh mắt ánh lên sự thống khoáng.
Và tôi biết, tôi đã yêu.
Chúng tôi thường không đi đâu, chỉ ngồi ở trường Nhóc học nói chuyện và nghe tiếng mưa rơi. Thật trùng hợp là tôi và Nhóc đều thích chung một khối C. Nhóc vào Sài Gòn để thi đại học. Một tháng ở đây quá nhanh, sắp đến ngày Nhóc phải ra Hà Nội để hoàn thành một năm học dược. Chúng tôi lặng lẽ chia tay nhau, trước khi lên xe, Nhóc nắm chặc tay tôi lại không nói lời nào. Tôi tin cái siết tay đó, nó có ý nghĩa là Nhóc sẽ quay lại. Từ lúc nhóc ra Hà Nội, thời gian bỗng dài hơn, mỗi ngày trôi qua với cả hai thật khó khăn. Nhớ! Nhớ da diềt. Nhớ kinh khủng. Dù online trên mạng, dù nhìn nhau trong webcam, dù ngày nào cũng như thế nhưng mà nỗi nhớ vẫn kéo đến mỗi đêm.
“Bà xã ơi!, bà xã àh!, nhớ bà xã quá. Hu..hu… Ông xã không ngủ được nè!”
“Ông xã ơi! Ông xã ngoan nha! Ông xã ngủ đi hen!”
Những tin nhắn đó hầu như ngày nào cũng có. Nhiều người đã tỏ tình với tôi, mà lòng tôi chỉ chờ đợi một người đang cách tôi cả ngàn cây số. Đứa ở đầu chữ S, đứa ở cuối chữ S. Học xong ở Hà Nồi, nhóc lại về quê để chờ kết quả thi đại học. mỗi ngày tôi đọc tin túc từ các báo, hy vọng Nhóc sẽ đậu vào Sài Gòn. Không biết vì nhớ thương quá hay vì ở cách xa nhau nên đôi khi chúng tôi cũng cải nhau dữ dội, những lúc như thế nhóc rất lạnh lùng, lạnh hơn một tảng băng. Tôi đã quyết định lên xe để ra tận Cao Nguyên Gặp Nhóc. Đoạn đường quá xa xôi, mà lòng tôi lại ấm áp kỳ lạ. Suốt đêm ngồi trên xe hầu như tôi không thể ngủ được. Tôi nghĩ về tất cả kỷ niệm của một tháng mà chúng tôi có được. Nếu được gặp chắc sẽ ôm chầm lấy nhóc, hôn lên đôi môi đó…
Rồi trời cũng sáng. Nhóc đón tôi ở trước bến xe chỉ nhìn thôi, không nói được lời nào. Chào ba má Nhóc. Tôi rửa mặt và nhìn ngắm căn phòng của nhóc, chiếc giường nệm có grap màu xanh lá thật ấm áp.Ăn tối xong, Nhóc chở tôi đi uống cafe. Ngồi trên xe tôi choàng tay ngang hông Nhóc-ấm áp hạnh phúc. Ở đây đêm rất lạnh.
- Nhớ nhóc quá!
Nhóc nắm tay tôi, xe chạy đều đều, chầm chậm, gió thổi rít qua tai mát rượi.Mùi café rất thơm , thơm nhất và ngon nhất mà trước giờ tôi uống.
Về đến nhà thì ba má Nhóc đã ngủ. Tôi không ngủ được, Nhóc dắt tôi đi dạo, sát bên nhà Nhóc có 1 sân vận động , ngồi ở đó có cảm giác rất gần bầu trời, tôi giơ tay lên muốn hái một vì sao. Tựa lưng vào nhau với thời gian ngừng lại. Chưa bao giờ tôi thấy mình được bao trùm giữ ngàn vì sao – cảm giác đó không thể nào quên trong đời tôi.
- “Lạnh quá về nhà nha bé”
Nhóc nhường cái giường đó cho tôi và trải nệm nằm ở nhà sau. Tôi hôn Nhóc và chúc ngủ ngon.Nhưng đêm đó tôi không thể ngủ được. Tôi nghe tiếng bước chân, Nhóc quàng tay ôm lấy tôi. Đôi môi chạm lên ngực tôi và rồi sức lôi cuốn của ma lực tình ái đã làm cho tôi mất hết lý trí.
- Cho Nhóc nha!
Không hiểu vì sự điên khùng nào mà lúc đó tôi đã gật đầu.
Chúng tôi cãi nhau liên tục vì những chuyện không đâu ra đâu.
Rồi cuối cùng Nhóc cũng vào Sài Gòn, tôi vui lắm. Sau hơn 3 tháng đợi chờ, toi cần phải đợi thêm để Nhóc ổn định chổ ở, chổ học. Tôi đi xe lên gặp Nhóc, vẫn ánh mắt, đôi môi đó mà giờ chúng tôi thấy thật xa lạ. Chỗ nhóc ở là dãy nhà trọ cũ kỹ, không sạch sẽ, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau mà nước mắt tôi cứ tuôn chảy ( Vì thương nhớ hay vì …).Đưa tôi đón xe về Nhóc quay lưng đi chứ không còn đứng chờ tôi lên xe như lúc mới quen nữa. Sau đó chúng tôi vẫn cãi nhau, tôi vẫn lên chỗ nhóc vài lần rồi không giải quýêt được gì mà thấy mâu thuẫn còn sâu nên thôi.
- Tôi biết mình đang có bệnh, tôi đã trễ kinh nguyệt hơn 10 ngày tôi cảm thấy có 1 sự bất thường trong cơ thể. Hầu như tôi chẳng ăn được gì, chỉ có ói và mệt mỏi.
Tôi sợ.Tôi lên tìm Nhóc.
“Giờ lên chỗ nhóc nha”.
- Không về đi. Tui không ra đón đâu.
Tôi vẫn đi. Tôi đợi nhóc ở bến xe, trời lạnh lắm nhưng tôi vẫn đứng đợi. Thời gian cứ trôi qua mà Nhóc vẫn không đến.
- Nhóc, tui vẫn đang đợi nè!
- Về đi, đừng đứng ở đó nữa.
- Nhóc không yêu tôi nữa sao?
- Uh.
Tôi ngồi trên xe nghe trái tim mình như ai cào xé rối sát muối lên.Rất buốt.
Đến nhà, tôi online xóa tất cả thư từ, hủy hết mọi liên lạc với con người đó.
Tôi chẳng tìm đâu ra một lý để tiếp tục biện hộ cho con người vô tình. Rồi cơ thể tôi mỗi lúc mệt mỏi hơn.
Tôi đến bệnh viện.
- Em đã có thai 6 tuần.
Tôi tái xanh, tay chân run lên. Tôi tưởng mình chết lặng giữa dòng người qua lại. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi cắn chặt môi mà bật cả máu. Trời đất như đổ sụp trước mặt tôi.. Tôi chạy xe ngoài đường như một kẻ điên. Tôi phải làm sao đây? Ai? Ai có thể giúp tôi vào lúc này? Ai?Trời ơi, câu hỏi như tuyệt vọng. Tôi chỉ muốn lao thẳng ra đường để kết thúc tất cả. Nước mắt cứ trực trào nơi khóe mắt. Bàn tay run run tôi cầm điện thoại tôi bấm phiếm.
- “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được”
- “Anh Lâm, Nhóc khóa máy hả”
- Không nó đổi sim điện thoại rồi.
Tôi thấy mình thật là đứa ngu, ngu nhất trên đời này. Tôi quýêt định tìm gặp một lần nữa và nói về chuyện về cái thai. Tôi đợi ở trước cổng trường. Tôi đợi ở trước cổng nhà trọ gần trường, sau bao nhiêu lần hối thúc của bạn Nhóc mới ra gặp tôi.
Nhóc bước ngang qua tôi lạnh nhạt.
- Tôi nói rồi mà không hiểu hả?
- Sao tìm hoài vậy?
- Chẳng lẽ Nhóc quên tui nhanh vậy hở? Chẳng lẽ mới có vài tuần mà đã quên rồi.
- Vài ngày còn quên được nói chi là vài tuần.
- Nhóc không còn yêu tôi nữa sao?
- Uh.
- Tại sao không quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi nói nè!- Nhìn vào mắt tôi, con người đó lạnh lùng nói.
- Nghe nè, tui không không yêu em nữa đâu. Về đi!Đừng làm phiền tôi nữa.
Quay lưng bước đi, mặc cho phía sau tôi đã quỵ. Một lần nữa không gian đè lên thân xác tôi. Tôi bỏ chạy.Chạy thật nhanh lao đi như một chiếc xe không thắng. Tôi muốn rời khỏi nơi có con người bội bạc này sống. Tôi chạy như điên, nước mắt tuông như mưa. Tôi như con thiêu thân mưốn đâm thẳng đầu xe mà chết.
Chỉ có tôi đi một mình đến bệnh viện. Trong đây không phải là ngừơi trẻ nhất, cũng không hẳn là lớn, nhưng ai cũng đi với người thân, chỉ duy nhất tôi một mình.
Người ta cho tôi ngậm một viên thuốc. 10 phút trôi qua, viên thuốc tan hết và bụng tôi bắt đầu đau dữ dội. Tơi rơi nước mắt, khi vùng bụng dưới đau thắt.
Những đứa con gái khác có người nhà nắm chặt tay giữ mình, đông viên. Còn tôi. Y tá cho tôi vào phòng trong nằm. Bụng tôi mỗi lúc một đau khủng khiếp. Tôi bám chặt tấm grap giường căn răng môi.
“Chúa ơi, xin tha cho con. Xin hãy để cho giọt máu đó sớm siêu thoát”
Nứơc mắt tôi cứ tuôn chảy, trong lúc đó nổi ân hận tôi dồn nén bỗng trào ra. Tôi muốn giết chết con người bội bạc đó. Mà giữa ngổn ngang sự hận thù tôi nhìn thấy những ân ái đó, tôi cào cấu da thịt mình, tê tái. Máu tuông ra rất nhiều, tôi đặt hòn máu đỏ tươi lên giấy báo rồi nhìn nó, cảm giác đầy tội lỗi.
“Xin lỗi con, mẹ không xứng đáng, con hãy oán trách mẹ đi”. Tôi chợt rùng mình khi thấy tôi vừa giết chết một mầm sống.
Thời gian đã trôi qua, cuốn đi rất nhiều thứ, nhưng nổi đau và mặc cảm tội lỗi trong tôi thì chưa bao giờ nguôi ngoai. Tôi đã hiểu tình yêu không phải là sự dâng hiến mù quáng. Sau này có vài người đã bày tỏ tình yêu với tôi.Tôi sợ ….. cảm giác sợ hải đó theo tôi đến nhiều năm sau này cho đến khi tôi gặp anh. Anh không đẹp, nước da ngâm đen quen thuộc của một vùng quê nghèo khổ, gương mặt anh hiền lành, phúc hậu.
Bằng giác quan của một đứa con gái, tôi cảm nhận anh có tình cảm với tôi. Tôi càng giữ khoản cách với anh, anh càng tỏ ra ngọt ngào.
“Có một điều anh biết anh không nên nói ra, nhưng im lặng mãi thì lòng anh rất khó chịu. Xin lỗi, anh yêu em.”
Tôi khóa máy điện thoại kể từ hôm nhận được tin nhắn đó của anh, tôi không biết mình phải làm sao. Cũng không biết nói gì với anh. Tôi quýêt định đi biển ở vài ngày, mỗi lúc buồn tôi thường tìm ra biển. Sóng biển dạt dào sẽ cuốn đi những ưu phiền của tôi. Tôi ngồi ở bờ biển lắng nghe những cơn gió thổi qua tai, trời đầy sao lòng tôi tự nhiên thanh thản. Mở điện thoại tôi thấy 36 cuộc gọi nhỡ và 19 tin nhắn của anh. Tôi đọc lần lượt từng tin nhắn mà sóng mũi cay cay. Tôi nhớ rõ nhất là tin cuối cùng.
“Em đã rất đau khổ trong quá khứ, vì thế anh muốn làm cho hiện tại và tương lai của em thật hạnh phúc và ngập tràn niềm vui. Anh không dám chắc anh sẽ không làm em khóc, nên anh sẽ cố gắng làm cho em cười thật nhiều để bù đắp những khi anh làm em khóc”
Trái tim tôi nhói đau – đau vì hạnh phúc.
Điện thoại tôi rung lên.
- Alo
- Em đã nhẹ lòng hơn chưa? Nếu em đã đọc hết tin nhắn của anh, và em cũng yêu anh thì em hãy quay mặt lại.
Anh đứng phía sau tôi từ bao giờ, tôi chạy thật nhanh ôm lấy anh như sợ anh sẽ biến mất, trong khoảnh khắc đó tôi đã tìm thấy hạnh phúc thật sự. Hạnh phúc ngọt ngào.
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Truyền nhân atula Phần I + II
Giáo trình ngôn ngữ C
Tình Yêu
Acoustica Premium-Chương trình hỗ trợ thu âm, biên tập & xử lý âm thanh
Comodo EasyVPN 1.0
[English Study] - English Grammar 3D - Game for learning English
Thủ thuật máy tính số 35 (Thứ hai 20-10-2008)
To Love Ru Chapter 151 Tiếng Việt
Black XP SP3 40.1200 Ultimate - Se7en Steel DVD
Digital FilmTools zMatte v3.0.0 - Photoshop Plug-in
Mỗi ngày online tôi đều đợi nhóc đó trên mạng. Nhóc làm tôi cười, làm cho tôi cảm thấy cuộc sống Audition là có thật. Giống như bao nhiêu người nghiện game khác, tôi và nhóc online khá thường xuyên. Niềm vui đã giúp chúng tôi gần nhau hơn. Nhóc bày tỏ tình cảm với tôi, khi đó tôi nghĩ đây là trò chơi, Tình yêu trên mạng cũng chỉ là trò chơi nên tôi đã từ chối. Vậy mà khi những cơn mưa đầu tiên bắt đầu rơi, tôi lại thấy lòng mình phản phất một nỗi buồn, nên tôi đã đi tìm nhóc, chúng tôi gặp nhau ngượng ngùng, chào hỏi vài câu, ăn trưa và trò chuyện. Nhóc dễ thương, đôi môi đỏ lạ thường, ánh mắt ánh lên sự thống khoáng.
Và tôi biết, tôi đã yêu.
Chúng tôi thường không đi đâu, chỉ ngồi ở trường Nhóc học nói chuyện và nghe tiếng mưa rơi. Thật trùng hợp là tôi và Nhóc đều thích chung một khối C. Nhóc vào Sài Gòn để thi đại học. Một tháng ở đây quá nhanh, sắp đến ngày Nhóc phải ra Hà Nội để hoàn thành một năm học dược. Chúng tôi lặng lẽ chia tay nhau, trước khi lên xe, Nhóc nắm chặc tay tôi lại không nói lời nào. Tôi tin cái siết tay đó, nó có ý nghĩa là Nhóc sẽ quay lại. Từ lúc nhóc ra Hà Nội, thời gian bỗng dài hơn, mỗi ngày trôi qua với cả hai thật khó khăn. Nhớ! Nhớ da diềt. Nhớ kinh khủng. Dù online trên mạng, dù nhìn nhau trong webcam, dù ngày nào cũng như thế nhưng mà nỗi nhớ vẫn kéo đến mỗi đêm.
“Bà xã ơi!, bà xã àh!, nhớ bà xã quá. Hu..hu… Ông xã không ngủ được nè!”
“Ông xã ơi! Ông xã ngoan nha! Ông xã ngủ đi hen!”
Những tin nhắn đó hầu như ngày nào cũng có. Nhiều người đã tỏ tình với tôi, mà lòng tôi chỉ chờ đợi một người đang cách tôi cả ngàn cây số. Đứa ở đầu chữ S, đứa ở cuối chữ S. Học xong ở Hà Nồi, nhóc lại về quê để chờ kết quả thi đại học. mỗi ngày tôi đọc tin túc từ các báo, hy vọng Nhóc sẽ đậu vào Sài Gòn. Không biết vì nhớ thương quá hay vì ở cách xa nhau nên đôi khi chúng tôi cũng cải nhau dữ dội, những lúc như thế nhóc rất lạnh lùng, lạnh hơn một tảng băng. Tôi đã quyết định lên xe để ra tận Cao Nguyên Gặp Nhóc. Đoạn đường quá xa xôi, mà lòng tôi lại ấm áp kỳ lạ. Suốt đêm ngồi trên xe hầu như tôi không thể ngủ được. Tôi nghĩ về tất cả kỷ niệm của một tháng mà chúng tôi có được. Nếu được gặp chắc sẽ ôm chầm lấy nhóc, hôn lên đôi môi đó…
Rồi trời cũng sáng. Nhóc đón tôi ở trước bến xe chỉ nhìn thôi, không nói được lời nào. Chào ba má Nhóc. Tôi rửa mặt và nhìn ngắm căn phòng của nhóc, chiếc giường nệm có grap màu xanh lá thật ấm áp.Ăn tối xong, Nhóc chở tôi đi uống cafe. Ngồi trên xe tôi choàng tay ngang hông Nhóc-ấm áp hạnh phúc. Ở đây đêm rất lạnh.
- Nhớ nhóc quá!
Nhóc nắm tay tôi, xe chạy đều đều, chầm chậm, gió thổi rít qua tai mát rượi.Mùi café rất thơm , thơm nhất và ngon nhất mà trước giờ tôi uống.
Về đến nhà thì ba má Nhóc đã ngủ. Tôi không ngủ được, Nhóc dắt tôi đi dạo, sát bên nhà Nhóc có 1 sân vận động , ngồi ở đó có cảm giác rất gần bầu trời, tôi giơ tay lên muốn hái một vì sao. Tựa lưng vào nhau với thời gian ngừng lại. Chưa bao giờ tôi thấy mình được bao trùm giữ ngàn vì sao – cảm giác đó không thể nào quên trong đời tôi.
- “Lạnh quá về nhà nha bé”
Nhóc nhường cái giường đó cho tôi và trải nệm nằm ở nhà sau. Tôi hôn Nhóc và chúc ngủ ngon.Nhưng đêm đó tôi không thể ngủ được. Tôi nghe tiếng bước chân, Nhóc quàng tay ôm lấy tôi. Đôi môi chạm lên ngực tôi và rồi sức lôi cuốn của ma lực tình ái đã làm cho tôi mất hết lý trí.
- Cho Nhóc nha!
Không hiểu vì sự điên khùng nào mà lúc đó tôi đã gật đầu.
Chúng tôi cãi nhau liên tục vì những chuyện không đâu ra đâu.
Rồi cuối cùng Nhóc cũng vào Sài Gòn, tôi vui lắm. Sau hơn 3 tháng đợi chờ, toi cần phải đợi thêm để Nhóc ổn định chổ ở, chổ học. Tôi đi xe lên gặp Nhóc, vẫn ánh mắt, đôi môi đó mà giờ chúng tôi thấy thật xa lạ. Chỗ nhóc ở là dãy nhà trọ cũ kỹ, không sạch sẽ, chúng tôi ngồi nói chuyện với nhau mà nước mắt tôi cứ tuôn chảy ( Vì thương nhớ hay vì …).Đưa tôi đón xe về Nhóc quay lưng đi chứ không còn đứng chờ tôi lên xe như lúc mới quen nữa. Sau đó chúng tôi vẫn cãi nhau, tôi vẫn lên chỗ nhóc vài lần rồi không giải quýêt được gì mà thấy mâu thuẫn còn sâu nên thôi.
- Tôi biết mình đang có bệnh, tôi đã trễ kinh nguyệt hơn 10 ngày tôi cảm thấy có 1 sự bất thường trong cơ thể. Hầu như tôi chẳng ăn được gì, chỉ có ói và mệt mỏi.
Tôi sợ.Tôi lên tìm Nhóc.
“Giờ lên chỗ nhóc nha”.
- Không về đi. Tui không ra đón đâu.
Tôi vẫn đi. Tôi đợi nhóc ở bến xe, trời lạnh lắm nhưng tôi vẫn đứng đợi. Thời gian cứ trôi qua mà Nhóc vẫn không đến.
- Nhóc, tui vẫn đang đợi nè!
- Về đi, đừng đứng ở đó nữa.
- Nhóc không yêu tôi nữa sao?
- Uh.
Tôi ngồi trên xe nghe trái tim mình như ai cào xé rối sát muối lên.Rất buốt.
Đến nhà, tôi online xóa tất cả thư từ, hủy hết mọi liên lạc với con người đó.
Tôi chẳng tìm đâu ra một lý để tiếp tục biện hộ cho con người vô tình. Rồi cơ thể tôi mỗi lúc mệt mỏi hơn.
Tôi đến bệnh viện.
- Em đã có thai 6 tuần.
Tôi tái xanh, tay chân run lên. Tôi tưởng mình chết lặng giữa dòng người qua lại. Đầu óc tôi trống rỗng. Tôi cắn chặt môi mà bật cả máu. Trời đất như đổ sụp trước mặt tôi.. Tôi chạy xe ngoài đường như một kẻ điên. Tôi phải làm sao đây? Ai? Ai có thể giúp tôi vào lúc này? Ai?Trời ơi, câu hỏi như tuyệt vọng. Tôi chỉ muốn lao thẳng ra đường để kết thúc tất cả. Nước mắt cứ trực trào nơi khóe mắt. Bàn tay run run tôi cầm điện thoại tôi bấm phiếm.
- “Thuê bao quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được”
- “Anh Lâm, Nhóc khóa máy hả”
- Không nó đổi sim điện thoại rồi.
Tôi thấy mình thật là đứa ngu, ngu nhất trên đời này. Tôi quýêt định tìm gặp một lần nữa và nói về chuyện về cái thai. Tôi đợi ở trước cổng trường. Tôi đợi ở trước cổng nhà trọ gần trường, sau bao nhiêu lần hối thúc của bạn Nhóc mới ra gặp tôi.
Nhóc bước ngang qua tôi lạnh nhạt.
- Tôi nói rồi mà không hiểu hả?
- Sao tìm hoài vậy?
- Chẳng lẽ Nhóc quên tui nhanh vậy hở? Chẳng lẽ mới có vài tuần mà đã quên rồi.
- Vài ngày còn quên được nói chi là vài tuần.
- Nhóc không còn yêu tôi nữa sao?
- Uh.
- Tại sao không quay lại nhìn thẳng vào mắt tôi nói nè!- Nhìn vào mắt tôi, con người đó lạnh lùng nói.
- Nghe nè, tui không không yêu em nữa đâu. Về đi!Đừng làm phiền tôi nữa.
Quay lưng bước đi, mặc cho phía sau tôi đã quỵ. Một lần nữa không gian đè lên thân xác tôi. Tôi bỏ chạy.Chạy thật nhanh lao đi như một chiếc xe không thắng. Tôi muốn rời khỏi nơi có con người bội bạc này sống. Tôi chạy như điên, nước mắt tuông như mưa. Tôi như con thiêu thân mưốn đâm thẳng đầu xe mà chết.
Chỉ có tôi đi một mình đến bệnh viện. Trong đây không phải là ngừơi trẻ nhất, cũng không hẳn là lớn, nhưng ai cũng đi với người thân, chỉ duy nhất tôi một mình.
Người ta cho tôi ngậm một viên thuốc. 10 phút trôi qua, viên thuốc tan hết và bụng tôi bắt đầu đau dữ dội. Tơi rơi nước mắt, khi vùng bụng dưới đau thắt.
Những đứa con gái khác có người nhà nắm chặt tay giữ mình, đông viên. Còn tôi. Y tá cho tôi vào phòng trong nằm. Bụng tôi mỗi lúc một đau khủng khiếp. Tôi bám chặt tấm grap giường căn răng môi.
“Chúa ơi, xin tha cho con. Xin hãy để cho giọt máu đó sớm siêu thoát”
Nứơc mắt tôi cứ tuôn chảy, trong lúc đó nổi ân hận tôi dồn nén bỗng trào ra. Tôi muốn giết chết con người bội bạc đó. Mà giữa ngổn ngang sự hận thù tôi nhìn thấy những ân ái đó, tôi cào cấu da thịt mình, tê tái. Máu tuông ra rất nhiều, tôi đặt hòn máu đỏ tươi lên giấy báo rồi nhìn nó, cảm giác đầy tội lỗi.
“Xin lỗi con, mẹ không xứng đáng, con hãy oán trách mẹ đi”. Tôi chợt rùng mình khi thấy tôi vừa giết chết một mầm sống.
Thời gian đã trôi qua, cuốn đi rất nhiều thứ, nhưng nổi đau và mặc cảm tội lỗi trong tôi thì chưa bao giờ nguôi ngoai. Tôi đã hiểu tình yêu không phải là sự dâng hiến mù quáng. Sau này có vài người đã bày tỏ tình yêu với tôi.Tôi sợ ….. cảm giác sợ hải đó theo tôi đến nhiều năm sau này cho đến khi tôi gặp anh. Anh không đẹp, nước da ngâm đen quen thuộc của một vùng quê nghèo khổ, gương mặt anh hiền lành, phúc hậu.
Bằng giác quan của một đứa con gái, tôi cảm nhận anh có tình cảm với tôi. Tôi càng giữ khoản cách với anh, anh càng tỏ ra ngọt ngào.
“Có một điều anh biết anh không nên nói ra, nhưng im lặng mãi thì lòng anh rất khó chịu. Xin lỗi, anh yêu em.”
Tôi khóa máy điện thoại kể từ hôm nhận được tin nhắn đó của anh, tôi không biết mình phải làm sao. Cũng không biết nói gì với anh. Tôi quýêt định đi biển ở vài ngày, mỗi lúc buồn tôi thường tìm ra biển. Sóng biển dạt dào sẽ cuốn đi những ưu phiền của tôi. Tôi ngồi ở bờ biển lắng nghe những cơn gió thổi qua tai, trời đầy sao lòng tôi tự nhiên thanh thản. Mở điện thoại tôi thấy 36 cuộc gọi nhỡ và 19 tin nhắn của anh. Tôi đọc lần lượt từng tin nhắn mà sóng mũi cay cay. Tôi nhớ rõ nhất là tin cuối cùng.
“Em đã rất đau khổ trong quá khứ, vì thế anh muốn làm cho hiện tại và tương lai của em thật hạnh phúc và ngập tràn niềm vui. Anh không dám chắc anh sẽ không làm em khóc, nên anh sẽ cố gắng làm cho em cười thật nhiều để bù đắp những khi anh làm em khóc”
Trái tim tôi nhói đau – đau vì hạnh phúc.
Điện thoại tôi rung lên.
- Alo
- Em đã nhẹ lòng hơn chưa? Nếu em đã đọc hết tin nhắn của anh, và em cũng yêu anh thì em hãy quay mặt lại.
Anh đứng phía sau tôi từ bao giờ, tôi chạy thật nhanh ôm lấy anh như sợ anh sẽ biến mất, trong khoảnh khắc đó tôi đã tìm thấy hạnh phúc thật sự. Hạnh phúc ngọt ngào.
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.