Người bạn không quen biết
[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
Đó là một ngày đầy mệt mỏi: cãi nhau với “người ấy”, bị hai điểm kém cùng một lúc, giận nhau với nhỏ bạn thân và cả bị mẹ mắng nữa...
Tớ chui vào trong phòng, không ngăn nổi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Muốn nói với một ai đó, cần một người để chia sẻ, xong cứ cầm điện thoại lên, rồi lại đặt xuống. Quả thực, lúc ấy, tớ không tìm được bất cứ một cái tên nào trong danh bạ để send đi một sms vừa soạn xong.
“Tớ buồn quá, thấy mình thực sự trống rỗng.
Bấm một dãy số, ấn “send” một cách cực kì vô thức rồi tớ mới ớ người ra giật mình, không biết mình vừa gửi cho ai, nhất là khi, nội dung tin nhắn thật kì cục.
* * *
5 phút sau, điện thoại rung. Tớ vội vàng mở máy.
“Chắc là cậu đang cần một sự chia sẻ. Cứ nói hết đi, tớ không giỏi an ủi, nhưng lại rất biết lắng nghe”.
Và chẳng hiểu tại sao, tớ làm theo răm rắp. Tớ trút hết mọi điều lên bàn phím, vào những con chữ, qua những sms, và rồi, lại “send” đi. Những tin nhắn tớ nhận lại, đơn giản lắm, ngắn gọn lắm, chỉ là: “Uh, kể tiếp đi, tớ vẫn nghe đây”, hay: “Nhẹ lòng chưa, tớ tin rằng khi nói ra được rồi, cậu sẽ khá hơn”...
Tớ nhắn đi một tin tạm biệt, chúc ngủ ngon, không quên lời cảm ơn, và nhận lại từ cậu ấy: “Smile nào, rồi, giờ thì ngủ ngon nhé”!
Thật lạ, cậu ấy không hề hỏi xem tớ là ai, tớ cũng chẳng biết gì về cậu ấy. Một tin nhắn đi lạc, và chúng tớ nói chuyện, như những người bạn đã thân thiết từ lâu lắm.
Tớ lưu tên cậu ấy trong điện thoại của mình là Smile, rồi tớ cười, nỗi buồn đã bay đi đâu hết...
Thỉnh thoảng, khi buồn, tớ lại nhắn tin cho Smile. Như mọi lần, Smile vẫn chỉ lắng nghe tớ nói, tớ kể lể đủ thứ, và chỉ hỏi tớ đúng một câu: “Nói xong rồi, nhẹ lòng chứ?”. Tớ nhận ra, sự lắng nghe đôi khi còn có giá trị hơn bất cứ lời an ủi nào.
Và rồi, khi gặp rắc rối, những lần không vui, Smile cũng bắt đầu tìm đến tớ để chia sẻ...
* * *
Bạn sẽ tưởng tượng ra thế này đúng không: Chúng tớ sẽ nói chuyện nhiều hơn, sẽ hỏi thông tin về người kia, và trở thành những người bạn thân thiết?
Nhưng không, tớ và Smile vẫn mãi là những người không quen biết, như có lần cậu ấy đã nói rằng: “Với một người xa lạ, chúng ta sẽ dễ bộc bạch mình hơn, sẽ có thể chia sẻ mọi thứ. Bởi, ta luôn nghĩ người ấy đâu biết mình là ai, nên dù chuyện gì đi nữa, cũng chẳng phải ngại ngần. Và có một người bạn không quen biết, cũng thú vị lắm, phải không?”.
* * *
Hi vọng cậu ấy sẽ đọc được những dòng này, sẽ nhận ra tớ và cậu ấy trong câu chuyện trên đây. Để tớ có thể nói một điều, rằng: “Cảm ơn cậu nhiều lắm”.
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Chuyện Kiếm Hiệp
[English Study] - Hackers TOEFL Vocabulary iBT Edition
Skin WMP - DreamCatcher
[DRIVER - MTXT] - Driver HP Pavilion dv2-1025ax
[T.Cổ Tích] - Trường Sinh Bất Tử
Ebook tiểu sử các nhạc sĩ Việt Nam
Hướng dẫn làm blog
Binerus Icon Commander 1.10
icon thể thao
All Stardock Software Collection 2009
Tớ chui vào trong phòng, không ngăn nổi những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Muốn nói với một ai đó, cần một người để chia sẻ, xong cứ cầm điện thoại lên, rồi lại đặt xuống. Quả thực, lúc ấy, tớ không tìm được bất cứ một cái tên nào trong danh bạ để send đi một sms vừa soạn xong.
“Tớ buồn quá, thấy mình thực sự trống rỗng.
Bấm một dãy số, ấn “send” một cách cực kì vô thức rồi tớ mới ớ người ra giật mình, không biết mình vừa gửi cho ai, nhất là khi, nội dung tin nhắn thật kì cục.
* * *
5 phút sau, điện thoại rung. Tớ vội vàng mở máy.
“Chắc là cậu đang cần một sự chia sẻ. Cứ nói hết đi, tớ không giỏi an ủi, nhưng lại rất biết lắng nghe”.
Và chẳng hiểu tại sao, tớ làm theo răm rắp. Tớ trút hết mọi điều lên bàn phím, vào những con chữ, qua những sms, và rồi, lại “send” đi. Những tin nhắn tớ nhận lại, đơn giản lắm, ngắn gọn lắm, chỉ là: “Uh, kể tiếp đi, tớ vẫn nghe đây”, hay: “Nhẹ lòng chưa, tớ tin rằng khi nói ra được rồi, cậu sẽ khá hơn”...
Tớ nhắn đi một tin tạm biệt, chúc ngủ ngon, không quên lời cảm ơn, và nhận lại từ cậu ấy: “Smile nào, rồi, giờ thì ngủ ngon nhé”!
Thật lạ, cậu ấy không hề hỏi xem tớ là ai, tớ cũng chẳng biết gì về cậu ấy. Một tin nhắn đi lạc, và chúng tớ nói chuyện, như những người bạn đã thân thiết từ lâu lắm.
Tớ lưu tên cậu ấy trong điện thoại của mình là Smile, rồi tớ cười, nỗi buồn đã bay đi đâu hết...
Thỉnh thoảng, khi buồn, tớ lại nhắn tin cho Smile. Như mọi lần, Smile vẫn chỉ lắng nghe tớ nói, tớ kể lể đủ thứ, và chỉ hỏi tớ đúng một câu: “Nói xong rồi, nhẹ lòng chứ?”. Tớ nhận ra, sự lắng nghe đôi khi còn có giá trị hơn bất cứ lời an ủi nào.
Và rồi, khi gặp rắc rối, những lần không vui, Smile cũng bắt đầu tìm đến tớ để chia sẻ...
* * *
Bạn sẽ tưởng tượng ra thế này đúng không: Chúng tớ sẽ nói chuyện nhiều hơn, sẽ hỏi thông tin về người kia, và trở thành những người bạn thân thiết?
Nhưng không, tớ và Smile vẫn mãi là những người không quen biết, như có lần cậu ấy đã nói rằng: “Với một người xa lạ, chúng ta sẽ dễ bộc bạch mình hơn, sẽ có thể chia sẻ mọi thứ. Bởi, ta luôn nghĩ người ấy đâu biết mình là ai, nên dù chuyện gì đi nữa, cũng chẳng phải ngại ngần. Và có một người bạn không quen biết, cũng thú vị lắm, phải không?”.
* * *
Hi vọng cậu ấy sẽ đọc được những dòng này, sẽ nhận ra tớ và cậu ấy trong câu chuyện trên đây. Để tớ có thể nói một điều, rằng: “Cảm ơn cậu nhiều lắm”.
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.