Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

Thay đổi để... yêu nhiều hơn

[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Em sao thế?

Anh bao giờ chả vậy, chỉ hỏi những câu nhàm chán, những câu quá quen thuộc, những câu hình như được lập trình sẵn. Ngân thở dài nhìn ra ngoài đường. Cái quán này cũng quá quen thuộc với cô. Đã 3 năm, anh chỉ đưa cô đến cái quán này, ngồi một chỗ, uống cùng một thứ nước, nghe cùng một bản nhạc. Từ ngày đó, cô đã thay đổi còn cái quán này thì không.

- Em không sao.

Cô trả lời. Tiếng Ngân chìm vào yên lặng như rơi tõm xuống cái khoảng không mơ hồ mà cô đang tạo ra với anh. Cô yêu anh, yêu rất nhiều nhưng không chịu được cảm giác chán nản đến mức, cô muốn hét toáng lên với anh. Tuần hai buổi, anh đều đặn đến công ty đón cô, vào đúng 5 giờ 15 phút chiều. Anh đứng nguyên một chỗ đó, dưới con đường mà từ tầng 16 cô có thể hình dung ra dáng anh như thế nào, anh ngồi ra sao, cái bánh xe máy máy đằng trước quặt về phía nào…

Sau rồi, anh đưa cô đi ăn. Món ăn chỉ có thay đổi giữa phở bò và bún ngan. Hết phở bò thì bún ngan và ngược lại. Rồi đi dạo ở công viên. Mà anh cũng chỉ đến có một công viên quen thuộc.

3 năm, hàng trăm cuộc hẹn hò, cuộc hẹn nào cũng chỉ có thể, đại khái là thế.

Đêm…

Ngân nằm nghĩ, tại sao cứ phải kéo dài mối quan hệ gây cho cô sự chán nản này? Tại sao cô phải thuộc về anh, tại sao cô phải chịu đựng? Tại sao cô không thay đổi để bắt đầu một cuộc sống tốt hơn? Và hình ảnh của Minh – đồng nghiệp cô hiện lên. Cô lắc đầu xua đuổi ý nghĩ về một cuộc sống thay đổi. Biết đâu sẽ tốt hơn, thú vị hơn và đáng sống hơn…?

Những ý nghĩ cứ chấp chới trong đầu, cho đến lúc cô chìm vào giấc ngủ…

- Hôm nay, anh đến đón em nhé!

- Anh đến sớm hơn có được không? Ngân nhắn lại cho anh.

Làm việc nhưng đầu óc Ngân cứ nghĩ về những thay đổi sắp tới và bất giác mỉm cười.

4 rưỡi chiều, anh đến. Cô chạy đến bên anh với cảm giác hồ hởi, vòng tay qua víu lấy vạt áo của anh. Cảm giác như có một làn hơi ấm của anh toát ra từ cơ thể quen thuộc ấy, cảm giác như anh cũng đang cựa quậy theo cái cảm xúc mà cô đang có. Anh bất chợt nắm chặt tay cô. Tự dưng có cái gì đó nghẹn lại, giữa tiếng còi xe ráo riết, giữa âm thanh tạp nham của cái thành phố triệu dân này, tim cô quặn thắt, bồi hồi và mắt cô ướt.

Đã lâu lắm rồi, cô mới tìm lại được cảm giác ấy của ngày xưa, lần đầu tiên nắm tay nhau. Xe băng qua con đường Kim Mã, rợp tím bằng lăng. Nếu bỏ đi những dòng xe cộ này, nếu bỏ đi những hố lồi lõm đào lên lấp xuống này, thì con đường ấy sẽ là một con đường tím mơ, con đường của tình yêu, hi vọng…

- Mình vào kia đi anh!

Một cái quán mới, một góc nhỏ không phải là góc nhỏ ngày xưa, nhạc nghe lạ hơn và không gian thú vị hơn. Kéo ghế ngồi ra ngoài cửa sổ. Từ trên gác hai, cô có thể tha hồ ngắm bằng lăng tím khoe sắc thủy chung. Anh nhìn cô cười cười. Cô đáp lại bằng một cái nguýt thật dài và bật cười cùng anh.

Cô quan sát thật kỹ khuôn mặt của anh, đã lâu lắm rồi, cô không nhìn kỹ vào khuôn mặt ấy. Lòng cô dường như bớt cay nghiệt hơn khi thấy những mệt mỏi do công việc đưa lại cho anh. Cô tự thấy mình thật vô tâm, cô luôn đòi hỏi anh quan tâm, đòi hỏi anh phải thế này, phải thế kia…

- Hình như đồ uống ở đây ngon hơn em nhỉ?

Anh nhìn cô và dò hỏi, chờ đợi giống như cậu bé hỏi mẹ xin tiền. Tự dưng thấy yêu và thương anh hơn lúc nào hết.

Hoa tím rưng rưng nhòe đi trong mắt cô và cô khóc…

Anh bước sang, lặng lẽ vuốt tóc cô và siết chặt đôi vai đang rung lên của cô. Có lẽ anh biết, cô đang giằng xé, đang muốn xa anh để bắt đầu một thứ mới khác, có lẽ anh hiểu được rằng, cô đang phản bội anh… dù chỉ là trong ý nghĩ.

Ngân nhận ra rằng, cô không thể rời xa anh, cô không thể và sẽ không bao giờ. Vì những cái quen thuộc đó, vì những gì mà hôm nay cô nhận ra, cảm giác chán nản ấy do chính cô không chịu thay đổi... để cứu sống hàng ngàn cảm xúc yêu thương mà cô cần có ở anh…

… Cơn mưa mùa hạ bất chợt về không báo trước, chẳng có mây đen cũng chẳng có những cơn gió lạnh. Tự dưng mưa lộp bộp, rào rào trên đường bê tông đang bốc hơi. Họ cứ đứng như thế dưới trời mưa, dưới sự che chở của những cánh hoa tím, dưới con mắt độ lượng của người đi đường… vì họ cần có nhau.

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • Chưa Ngán Ai
  • [English Study] - Heinle & Heinle TOEFL Test Assistant: Listening (audiobook)
  • Code Trang Tin Tức của ThanhPhuoc.info
  • Cosmetic Guide 1.0.2
  • Dự án căn hộ chung Cư Eco Green Sài Gòn Quận 7
  • Portable Battery Double 1.2, tăng pin laptop
  • Skin Nhạc Này Không Đẹp Không Làm Người
  • Fresh keys pack for all Kaspersky product versions from August 25, 2009
  • WIN DVD 9 (Corel)
  • Đồ án, Bài tập lớn ĐHBKHN

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?