Chị và nhóc
[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
Chị và Nhóc là con cùng một bố, một mẹ sinh ra nhưng đúng nghĩa là hai dị bản.
Chị nhỏ nhắn, trắng muốt như một que kem sữa, tính tình lại hiền lành, chăm chỉ, nói năng nhỏ nhẹ. Học thì “cực đỉnh”. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho chị về, khuôn mặt của bố mẹ nở hoa tươi rói.
Còn Nhóc, da bánh mật, bắp tay, bắp chân chắc như cột đình. Mẹ hài lòng về chị bao nhiêu thì phiền lòng về Nhóc bấy nhiêu. Những câu mắng sa sả của mẹ, Nhóc đã thuộc lòng: Con gái gì mà giọng lúc nào cũng oang oang như búa tạ, tính thì hậu đà hậu đậu, nhanh nhẩu...đoảng, làm gì hỏng nấy, lười như hủi, học thì lẹt đà lẹt đẹt...không biết sau này làm gì mà ăn.
Nhóc biết lúc tức giận thì mẹ mắng vậy thôi chứ mẹ thương Nhóc và chị như nhau. Chị cũng không bao giờ tỏ ra “kênh kiệu” với Nhóc. Nếu ngồi mà nhớ lại thì chị đã làm giúp Nhóc ti tỉ việc: giải bài tập giúp Nhóc này, làm việc nhà giúp Nhóc này, đóng thế Nhóc để đi gặp cậu bạn mới quen trên mạng này... Mới tinh nhất - cách đây nửa ngày, Nhóc đã năn nỉ chị nói dối mẹ là Nhóc đi học ngoại ngữ thực ra chị biết tỏng Nhóc và lũ bạn hẹn nhau đi sang làng gốm Bát Tràng. Chị lắc đầu lạnh tanh nhưng thấy mặt Nhóc xị xuống như bánh xe hết hơi, chị liền lấy ngón tay cái dí vào trán bướng của Nhóc:
- Nốt lần này thôi đấy cô nương!
Những “phi vụ” mờ ám như thế nếu không có chị giúp thì chắc đã vỡ tanh bành.
Chị sắp sửa “vượt rào” (thi đại học), Nhóc thấy bố mẹ quan tâm đến chị nhiều hơn. Trong bữa cơm tối, mẹ bảo:
- Giờ chị bận thi cử, mấy cái việc lặt vặt trong nhà con xắn tay áo mà làm đi.
- Vâng!
Nhóc đáp gọn lỏn, nhưng cái nhiệm vụ mà Nhóc vừa nhận rơi lại trên bàn ăn. Mẹ thở dài: Cái con này, vẫn chứng nào tật ấy.
Nhóc đi làm thêm. Cái tin đó khiến bố mẹ tròn xoe mắt nhìn nhau. Chị liếc mắt sang Nhóc...ngờ vực. Dễ hiểu thôi, với một đứa con gái cầm cái chổi lau nhà còn ngại giờ lại chịu dậy sớm đến thu vé ở bể bơi thì... lạ lùng quá đi chứ.
- Chắc nó ngại học thêm và trốn việc nhà ấy mà.
Mẹ chặn đứng ý định của Nhóc. Nhóc lại cầu cứu chị. Chị nhìn Nhóc nhưng cái nhìn thân thương lắm:
- Đứng “canh trời” ngoài bể bơi mệt lắm, em có chịu được không?
- Được mà.
Chị lại thủ thỉ với mẹ. Sáng, dắt xe ra khỏi nhà, nó nháy mắt với chị: Thank you “bà già” nhé!
Bố mẹ không hiểu, Chị cũng không hiểu vì sao Nhóc lại chịu khó và siêng năng... đột xuất như vậy. Bí mật đó đang nằm trong “hộp đen” của Nhóc: Nhóc đã tình cờ nghe bố mẹ bàn chuyện mua xe máy cho chị học đại học nhưng đang thiếu tiền. Nhóc sẽ dành dụm, dù số tiền đó chỉ đủ mua một cái lốp xe.
Bố mẹ vẫn lo lắng cho chị với cái ý nghĩ “học tài thi phận”, còn Nhóc chắc mẩm: Khi mùa tựu trường đến, chị của Nhóc sẽ bước vào giảng đường đại học.
Bùi Thu Hoàn
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Foxit Reader Professional 3.1 Build 0824
Hình vui ^^!!
To Love Ru Chapter 147 Tiếng Việt
BẢNG cẤM
Các chuyên đề bất đẳng thức
Vượt qua khủng hoảng và tiếp tục đẩy mạnh cải cách: Báo cáo của ĐẠi học Havard về Vi...
Vòng vo tam quốc
Portable KLS Backup 2008 Professional 4.7.0.9
Hoyle Casino Games 2010_Game hay
Không bao giờ là thất bại
Chị nhỏ nhắn, trắng muốt như một que kem sữa, tính tình lại hiền lành, chăm chỉ, nói năng nhỏ nhẹ. Học thì “cực đỉnh”. Mỗi lần đi họp phụ huynh cho chị về, khuôn mặt của bố mẹ nở hoa tươi rói.
Còn Nhóc, da bánh mật, bắp tay, bắp chân chắc như cột đình. Mẹ hài lòng về chị bao nhiêu thì phiền lòng về Nhóc bấy nhiêu. Những câu mắng sa sả của mẹ, Nhóc đã thuộc lòng: Con gái gì mà giọng lúc nào cũng oang oang như búa tạ, tính thì hậu đà hậu đậu, nhanh nhẩu...đoảng, làm gì hỏng nấy, lười như hủi, học thì lẹt đà lẹt đẹt...không biết sau này làm gì mà ăn.
Nhóc biết lúc tức giận thì mẹ mắng vậy thôi chứ mẹ thương Nhóc và chị như nhau. Chị cũng không bao giờ tỏ ra “kênh kiệu” với Nhóc. Nếu ngồi mà nhớ lại thì chị đã làm giúp Nhóc ti tỉ việc: giải bài tập giúp Nhóc này, làm việc nhà giúp Nhóc này, đóng thế Nhóc để đi gặp cậu bạn mới quen trên mạng này... Mới tinh nhất - cách đây nửa ngày, Nhóc đã năn nỉ chị nói dối mẹ là Nhóc đi học ngoại ngữ thực ra chị biết tỏng Nhóc và lũ bạn hẹn nhau đi sang làng gốm Bát Tràng. Chị lắc đầu lạnh tanh nhưng thấy mặt Nhóc xị xuống như bánh xe hết hơi, chị liền lấy ngón tay cái dí vào trán bướng của Nhóc:
- Nốt lần này thôi đấy cô nương!
Những “phi vụ” mờ ám như thế nếu không có chị giúp thì chắc đã vỡ tanh bành.
Chị sắp sửa “vượt rào” (thi đại học), Nhóc thấy bố mẹ quan tâm đến chị nhiều hơn. Trong bữa cơm tối, mẹ bảo:
- Giờ chị bận thi cử, mấy cái việc lặt vặt trong nhà con xắn tay áo mà làm đi.
- Vâng!
Nhóc đáp gọn lỏn, nhưng cái nhiệm vụ mà Nhóc vừa nhận rơi lại trên bàn ăn. Mẹ thở dài: Cái con này, vẫn chứng nào tật ấy.
Nhóc đi làm thêm. Cái tin đó khiến bố mẹ tròn xoe mắt nhìn nhau. Chị liếc mắt sang Nhóc...ngờ vực. Dễ hiểu thôi, với một đứa con gái cầm cái chổi lau nhà còn ngại giờ lại chịu dậy sớm đến thu vé ở bể bơi thì... lạ lùng quá đi chứ.
- Chắc nó ngại học thêm và trốn việc nhà ấy mà.
Mẹ chặn đứng ý định của Nhóc. Nhóc lại cầu cứu chị. Chị nhìn Nhóc nhưng cái nhìn thân thương lắm:
- Đứng “canh trời” ngoài bể bơi mệt lắm, em có chịu được không?
- Được mà.
Chị lại thủ thỉ với mẹ. Sáng, dắt xe ra khỏi nhà, nó nháy mắt với chị: Thank you “bà già” nhé!
Bố mẹ không hiểu, Chị cũng không hiểu vì sao Nhóc lại chịu khó và siêng năng... đột xuất như vậy. Bí mật đó đang nằm trong “hộp đen” của Nhóc: Nhóc đã tình cờ nghe bố mẹ bàn chuyện mua xe máy cho chị học đại học nhưng đang thiếu tiền. Nhóc sẽ dành dụm, dù số tiền đó chỉ đủ mua một cái lốp xe.
Bố mẹ vẫn lo lắng cho chị với cái ý nghĩ “học tài thi phận”, còn Nhóc chắc mẩm: Khi mùa tựu trường đến, chị của Nhóc sẽ bước vào giảng đường đại học.
Bùi Thu Hoàn
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.