Lời nói nghẹn ngào !st
[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
Trời ko nắng, ko mưa hơi dịu mát của thời tiết mùa xuân. Nhưng nó đến trường với tâm trạng ko được bình thường cho lắm. Nó buồn vì hôm qua ngày mùng 1 mà nó ko được đi chơi cùng bọn bạn. Cũng như mọi ngày thứ 2 khác tiết đầu là tiết chào cờ, và cũng như mọi chuyện hàng tuần mỗi giờ chào cờ cô tổng phụ trách tổng kết thi đua còn học sinh ở dưới bắt đầu buôn bán. Lũ bạn của nó đang thao thao bất tuyệt về buổi đi chơi ngày hôm qua mà ko để ý là nó đang buồn. Nó quay đi hướng khác như mọi lần nhưng lần này trong nó như có một cái gì đó khi nó bắt gặp 1 nụ cười giòn của 1 người chỉ cách nó có 2 dãy hàng của lớp hàng xóm. Nó nhìn anh ta như chưa bao gờ được nhìn mái tóc hơi dài bồng bềnh trong gió(hình như lâu rồi anh ta chưa cắt tóc) nhưng chính mái tóc này làm nó thích đến lạ. Đột nhiên nó bắt gặp ánh mắt của anh ta cũng nhìn về phía nó, nó quay đi, trong nó như xuất hiện thêm 1 cái gì đó. Từ đó nó mới biết anh ta học cùng tầng với nó và anh ta rất hay qua lớp của nó. Nó thầm nghĩ trong lòng mình cũng chỉ thích mái tóc lạ lạ của anh ta thôi cơn gió thoáng qua ý mà quên ngay thôi. Đến một hôm nó cũng chẳng biết từ lúc nào nó ko còn thích mái tóc nữa mà nó còn thích cả con người anh ta nó tự hỏi bản thân mình chẳng lẽ tình yêu lại đến 1 cách đơn giản như vậy. Nhìn anh ta đùa nghịch, nụ cười giòn hôm nào, mái tóc bay trong gió.... mọi thứ đã làm trái tim nó đảo lộn. Chắc chắn 1 điều nó biết là anh ta biết nó thầm thích anh ta. Trước mặt nó anh ta luôn thân mật với lũ con gái lớp anh ta đến lạ(chẳng biết anh t nghĩ gì ). Nó cũng chẳng biết mình làm gì khi nó luôn đùa nghịch với thằng bạn thân của nó trước mặt anh ta.
Một buổi thứ 2 đầu hè có chút nắng chút gió, giờ chào cờ nữa lại đến (nó luôn ngóng trông giờ chào cờ) nó giật mình khi thấy mái tóc của anh ta đã cắt ngắn còn giật mình hơn khi anh ta đứng hút thuốc bên cạnh cầu thang lớp nó. Trong mắt nó như hoàn toàn xụp đổ anh ta hiền, vô tư lự....giờ đã chấm hết. Nó thật sự muốn quên anh ta (đúng là trẻ con) nhưng ko thể quên được. Nó nói suốt làm lũ bạn thấy đau đầu thay cho nó.
Lại là một buổi chiều thứ 2 trời nóng với thời tiết oi bức của 1ngày giữa mùa hè. Nó vẫn đi hoc chuyên đề ở trường như mọi ngày khác nhưng nó thấy anh ta. Sao anh ta lại đến trường học nhỉ? anh ta đâu phải học thêm cùng chúng bạn. Làm cả chiều hôm đó nó cứ ngóng trông từ lớp chuyên đề xuống tận tầng 1. Lúc về hôm đó tuy nó vẫn đi sau anh như mọi ngày nhưng đến đoạn đường chợ thì bị tắc hai người cứ càng ngày càng sát lại gần nhau rồi bất chợt khi hai tay chạm nhẹ vào nhau nó run lên tim đập mạnh, ko nói được gì rồi hai ánh mắt nhìn nhau mà ko nói lên 1 lời nào cả.
Thời gian cuối năm sắp hết năm học bọn bạn khuyên nó nói thật ra tình cảm của mình, nhưng nó ko thể anh ta sắp phải đối mặt với 2 kì thi lớn còn chắc gì anh ta đã thích bé một đứa con gái xấu xí. Bé giằn vặt mình.
Thế là cũng đến lúc kết thúc năm học và là lúc anh ta sắp ra khỏi trường. Hôm đó lớp nó liên hoan nó được cho rất nhiều kẹo nó cứ nắm chắc đống kẹo trong tay mấy con bạn đều hiểu nó định cho ai rồi. Hết tiết 4 nó chờ anh ta đi qua như mọi ngày 1 phút ko thấy 1 rồi 3 và trống hết giờ 10 phút nó nghĩ hết rồi nó định vào lớp nhưng từ đầu bên kia hành lang bóng dáng ấy nó vui, run, hồi hộp nhiều cảm giác quá. Anh ta đi qua nó lấy hết can đảm nói: "Anh ơi! ăn kẹo ko? tặng anh nè." Trời câu chuối nhất mà nó từng nói với giọng thì khác xa với nó mọi ngày. Nhưng đáp lại 1 tiếng: "Anh ko dám." Trời sập con bạn thân lôi trời lên kéo nó vào còn kẹo thì rơi đầy hành lang. Ngày này ngày thứ 7 ngày 20 tháng 5 này nó sẽ nhớ cả cuộc đời.
Hôm bế giảng đến, trường nó bế giảng chiều vì sáng còn cho anh chị lớp 12 học. Vẫn có chút nắng đổ dồn xuống sân trường hai ánh mắt nhìn nhau bồn chồn, hai người ngập ngừng định nói với nhau chuyện gì nhưng kết quả là chỉ nhìn nhau mà thôi. Khi về nó ko hiểu trời tự nhiên mù mịt rồi mưa lớn như đang chách nó chuyện gì.
Giờ thì nó đang trong tình trạng ôn thi như anh ta năm ngoái nó biết học là trên hết lúc này nhưng đôi chút nó vẫn nghĩ về anh và khi nó hoàn thành song nhiệm vụ học thì nó ko để anh tuột khỏi tay nó nữa vì trong 1 năm qua nó vẫn luôn nhớ về anh, một người chưa hề nói chuyện. Nhưng nó vẫn dành cho anh 1 tình cảm khó ai hiểu được vì nó ưa chuộm màu tím màu của sự thủy chung.
Liệu tình cảm này có phải là ngu ngốc ko nhỉ?
Hoan hô
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
[SOFT]_LBMT từ 250 ---> 254
xin lỗi
1398 Font VNI ViệtNam
Tuyên Ngôn Cá Độ
Real VNC Enterprise Edition 4.5
Ảnh vui 2
Skin WMP - Nautical
[DRIVER] - WEBCAM Logitech QuickCam® for Notebooks v11.1 64-bit
Sao không nói ngay từ đầu
Icon Vista: VISTAICO AERO PACK (Hot)
Một buổi thứ 2 đầu hè có chút nắng chút gió, giờ chào cờ nữa lại đến (nó luôn ngóng trông giờ chào cờ) nó giật mình khi thấy mái tóc của anh ta đã cắt ngắn còn giật mình hơn khi anh ta đứng hút thuốc bên cạnh cầu thang lớp nó. Trong mắt nó như hoàn toàn xụp đổ anh ta hiền, vô tư lự....giờ đã chấm hết. Nó thật sự muốn quên anh ta (đúng là trẻ con) nhưng ko thể quên được. Nó nói suốt làm lũ bạn thấy đau đầu thay cho nó.
Lại là một buổi chiều thứ 2 trời nóng với thời tiết oi bức của 1ngày giữa mùa hè. Nó vẫn đi hoc chuyên đề ở trường như mọi ngày khác nhưng nó thấy anh ta. Sao anh ta lại đến trường học nhỉ? anh ta đâu phải học thêm cùng chúng bạn. Làm cả chiều hôm đó nó cứ ngóng trông từ lớp chuyên đề xuống tận tầng 1. Lúc về hôm đó tuy nó vẫn đi sau anh như mọi ngày nhưng đến đoạn đường chợ thì bị tắc hai người cứ càng ngày càng sát lại gần nhau rồi bất chợt khi hai tay chạm nhẹ vào nhau nó run lên tim đập mạnh, ko nói được gì rồi hai ánh mắt nhìn nhau mà ko nói lên 1 lời nào cả.
Thời gian cuối năm sắp hết năm học bọn bạn khuyên nó nói thật ra tình cảm của mình, nhưng nó ko thể anh ta sắp phải đối mặt với 2 kì thi lớn còn chắc gì anh ta đã thích bé một đứa con gái xấu xí. Bé giằn vặt mình.
Thế là cũng đến lúc kết thúc năm học và là lúc anh ta sắp ra khỏi trường. Hôm đó lớp nó liên hoan nó được cho rất nhiều kẹo nó cứ nắm chắc đống kẹo trong tay mấy con bạn đều hiểu nó định cho ai rồi. Hết tiết 4 nó chờ anh ta đi qua như mọi ngày 1 phút ko thấy 1 rồi 3 và trống hết giờ 10 phút nó nghĩ hết rồi nó định vào lớp nhưng từ đầu bên kia hành lang bóng dáng ấy nó vui, run, hồi hộp nhiều cảm giác quá. Anh ta đi qua nó lấy hết can đảm nói: "Anh ơi! ăn kẹo ko? tặng anh nè." Trời câu chuối nhất mà nó từng nói với giọng thì khác xa với nó mọi ngày. Nhưng đáp lại 1 tiếng: "Anh ko dám." Trời sập con bạn thân lôi trời lên kéo nó vào còn kẹo thì rơi đầy hành lang. Ngày này ngày thứ 7 ngày 20 tháng 5 này nó sẽ nhớ cả cuộc đời.
Hôm bế giảng đến, trường nó bế giảng chiều vì sáng còn cho anh chị lớp 12 học. Vẫn có chút nắng đổ dồn xuống sân trường hai ánh mắt nhìn nhau bồn chồn, hai người ngập ngừng định nói với nhau chuyện gì nhưng kết quả là chỉ nhìn nhau mà thôi. Khi về nó ko hiểu trời tự nhiên mù mịt rồi mưa lớn như đang chách nó chuyện gì.
Giờ thì nó đang trong tình trạng ôn thi như anh ta năm ngoái nó biết học là trên hết lúc này nhưng đôi chút nó vẫn nghĩ về anh và khi nó hoàn thành song nhiệm vụ học thì nó ko để anh tuột khỏi tay nó nữa vì trong 1 năm qua nó vẫn luôn nhớ về anh, một người chưa hề nói chuyện. Nhưng nó vẫn dành cho anh 1 tình cảm khó ai hiểu được vì nó ưa chuộm màu tím màu của sự thủy chung.
Liệu tình cảm này có phải là ngu ngốc ko nhỉ?
Hoan hô
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.