Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

Tomorrow will come

[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Tiếng chuông điện thọai vang lên khô khốc giữa buổi trưa nóng bỏng khiến nó giật mình. Đang càu nhàu không biết kẻ đáng ghét nào lại đi phá họai giấc ngủ trưa thì nó bỗng lặng đi. Bên kia điện thọai, giọng bạn thật nhẹ nhàng, ấm áp:

- Tớ đã về rồi đây. Đang ở trước nhà cậu đấy!

Nó vội vã gác điện thọai và ù té chạy ra ngòai, quên luôn cả việc mình đang mặc đồ ngủ. Nó dừng lại trước cổng rào. Bạn chào nó bằng một nụ cười hiền. Như một cơn bão, nó lao đến ôm chầm lấy bạn, nước mắt chực trào ra.

Bạn ngồi đối diện với nó trên chiếc ghế dựa màu xanh, tựa đầu lên thành cửa sổ, chân gác lên một chiếc ghế khác cũng độc màu xanh. Còn nó, nó ngồi ôm gối xếp bằng trên chiếc giường trải drap xanh, kê sát chiếc bàn cũng màu xanh nốt. Từ chiếc máy hát, giọng ca dịu dàng của Trish Thùy Trang đang vang lên cùng giai diệu nhẹ nhàng của ca khúc Tomorrow Will Come.

Cả hai im lặng nhìn nhau, giống hệt sáu năm trước đây khi bạn đến để từ biệt nó. À không, có điều khác chứ! Tóc bạn bây giờ màu trắng bạch kim chứ không đen như ngày trước. Trên vành tai bên trái có một cái khoen bạc nho nhỏ, trông rất ư là cá tính. Bạn cao to hơn, chững chạc hơn và gương mặt cũng có phần khôi ngô hơn. Sáu năm…Thời gian đã biến một kẻ ốm yếu trở thành một con người hoàn toàn khác. Duy chỉ có đôi mắt bạn là vẫn thế. Đen láy. Gợi buồn.

- Căn phòng này không có gì thay đổi, Và cậu cũng vậy.

- Còn cậu thì thay đổi nhiều quá đấy!

- Nhưng cậu vẫn nhận ra tớ đấy thôi.

- Bạn bè mà…

Cả hai cùng nhìn nhau bật cười sảng khóai: “ Ừ thì bạn bè mà! ”.

- Cậu về từ khi nào?

- Vừa xuống sân bay là tớ đến đây ngay. Tớ muốn cậu là người đầu tiên tớ gặp khi trở về.

- Thế còn hành lý?

- Tớ để ở dưới nhà đấy thôi!

- Chỉ một chiếc ba lô...

- …Và cả con người của tớ!

Bạn trả lời tiếp theo vế sau câu nói của nó. Bạn biết nó thắc mắc nhiều, song nó cũng sẽ mau chóng hiểu ra thôi.

Bạn nghiêng đầu dõi mắt lên trền nhà, nơi có cả một dải ngân hà do chính tay chủ nhân thiết kế. Không gian lại yên ắng như khi bạn mới đến. Giai điệu của bài hát được dịp tràn ngập trong căn phòng đầy ắp màu xanh, có hai người bạn đang ngồi bên nhau sau sáu năm dài xa cách.

Nó cùng bạn rong ruổi trên khắp các nẻo đường trong thành phố. Bạn nhớ rất rõ tên từng con đường, từng quán ăn mà hai đứa đi qua cứ như thể bạn chưa bao giờ xa quê cả.

Ngồi đối diện nhau trong một quán café quen thuộc, bản nhạc mà cả hai cùng yêu thích bất chợt vang lên. Không biết vô tình hay hữu ý. Mà cũng có thể là món quà của anh chủ quán. Bạn mỉm cười nói như giải thích:

- Tớ luôn mang theo tấm bản đồ thành phố, mỗi khi buồn lại mở ra xem để không quên Việt Nam.

- Cậu yêu thành phố mình đến thế cơ à?

- Ừ!...Vì nơi đây có cậu.

Nó cười vì câu nói của bạn. lát sau nó bảo:

- Tớ thích tuyết ở London qua những tấm hình cậu gửi. Tớ thích những con đường phủ đầy sương… Tớ yêu London… Vì London có cậu.!

Cả hai lại lặng im, nhường cho ca khúc dược dịp vút cao. Trong cái không gian ấy, dường như họ đã nói với nhau thật nhiều…

Ở chẳng được bao lâu, bạn lại ra đi vì ước mơ của bạn còn xa lắm, to lớn lắm. Ngày chia tay, bạn lại ngồi đối diện với nó trên chiếc ghế dựa màu xanh, tựa đầu lên thành cửa sổ, chân gác lên một chiếc ghế khác cũng độc màu xanh. Còn nó, nó vẫn ngồi ôm gối xếp bằng trên chiếc giường trải drap xanh, kê sát chiếc bàn cũng màu xanh nốt. Ca khúc Tomorrow Will Come vang lên như một lời an ủi.

- Đến khi nào chúng ta mới lại ngồi bên nhau như lúc này?

- Chắc chắn sẽ không lâu như lần vừa rồi đâu Nhóc ạ!

Bản nhạc vừa dứt, bạn lặng lẽ đứng lên. Nó cũng vội vã bước xuống giường.

Nó theo bạn ra đến cổng. Bạn ra hiệu cho nó dừng lại, mỉm cười:

- Cậu vào nhà đi, tớ không muốn cậu nhìn thấy tớ ra đi như thế này. Vì như vậy sẽ buồn lắm đấy.

Nó vẫn cứ đứng yên như không nghe thấy. Bạn buông ba lô tiến về phía nó, vòng tay qua vai nó thì thầm:

- Tạm biệt ! Chỉ là tạm biệt thôi, vì thời gian qua đi, chúng ta sẽ lại gặp nhau. Yêu cậu nhiều Nhóc ạ.

Bạn quay người bước đi, nó cũng quay lưng bước vội vào nhà.

- Tạm biệt nhé bạn của tôi.

Nước mắt rơi đầy trên má.

Nó và bạn vẫn liên lạc với nhau qua email và điện thọai Dù không gặp nhau, nhưng trong lòng nó biết bạn vẫn luôn nghĩ về nó và ngược lại. Tình bạn là điều gì đó thật kì diệu, đó là thứ tình cảm trong sáng và vô điều kiện, là món quà mà khi đã trao vào tay ai, số phận hiếm khi giật lại. Vì vậy mà nó bền chắc và có thể kéo dài thăm thẳm qua thời gian và sự xa cách. Và cả hai đang chờ đợi một ngày, ngày mà bạn ngồi bên nó trong căn phòng tràn ngập màu xanh cùng thưởng thức bài hát mà cả hai cùng yêu thích.

Tomorrow Will Come!

Chắc chắn thế!

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • TurboCAD Pro 16.1 Build 47.5
  • [English Study] - English Sentence Structure (Intensive Course in English Series)
  • AnyReader v3.0.2.40
  • MetaProducts Flash and Media Capture v1.8.115
  • Những niềm riêng !
  • [English Study] - The Complete Guide to the Toefl Test iBT - 2007 Edition
  • Game thủ Việt vui mừng khi Tiếu Ngạo Giang Hồ được xác nhận
  • USB Safely Remove 4.0.9.773_Quản lí USB hiệu quả
  • 17 Năm Và 17 Ngày
  • 1 Skin Home Rất Có Cá Tính

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?