Niềm vui của người phát thư
[ 2009-07-07 10:02:17 | Tác giả: bvl91 ]
Xóm tôi đó giờ vẫn là một chốn bình yên nhất. Hằng ngày, mọi người ra ngoài làm việc. Đến tối thì nhà ai nấy về, đèn ai nấy sáng. Tuy nghe có vẻ cái xóm này thật vô vị và nhàn nhạt, nhưng không phải đâu. Chỉ cần bác ấy xuất hiện là cả xóm lại rộn ràng lên như vỡ chợ. Đó là một người đàn ông có vóc dáng bé nhỏ, nước da ngăm ngăm, thoáng chút có những vết nhăn nheo ở phía bàn tay. Bác luôn mặc một chiếc áo màu vàng nhạt, sờn cũ. Đầu đội chiếc nón bảo hộ màu nâu và cả đôi săn-đan cũng cùng màu. Mọi người luôn thấy bác đi trên chiếc xe máy cũ kĩ màu xanh lá cây. Có lẽ nó là một chiếc honda đời cũ nên lắm khi, tôi thấy nó thả những tiếng kêu “lộc cà lộc cộc” từ bên trong cái máy động cơ. Chẳng biết bác tên thật là gì, nhưng mọi người ở đây luôn gọi bác là: “bác đưa thư”.
Mỗi lần, bác tới là y như rằng bà Năm là người chạy ra đón đầu tiên. Bà ấy có cậu con trai đang đi du học ở nước ngoài, vài tháng chỉ gửi thư về một lần nên bà mong lắm. Kế đến là bác Sơn. Bác ấy ở dưới quê lên thành phố lập nghiệp cầu cũng đã mấy năm rồi. Thư này là của vợ con bác từ dưới quê gửi lên để hỏi thăm bác. Chị Tiên cũng là người vui mừng không kém. Chị ấy là sinh viên một trường đại học. Chị ra đón thư và quà từ gia đình ở dưới quê gửi lên. Cứ như thế, sự xuất hiện của bác đưa thư luôn mang đến niềm vui cho cả xóm này.
Một hôm, vào lúc tầm trưa, bác cũng đến đưa thư. Sau khi phát hết những bức thư cho mọi người, bác quẹo vào một con hẻm nhỏ, dài hoằn nằm ở cuối xóm. Căn nhà mà bác dừng lại nằm cuối con hẻm. Đó là một ngôi nhà gỗ có cái gác nhỏ chìa ra ngoài. Bác gọi:
-Nhà một trăm ba bảy trên sáu có thư!
-Dạ!
Tiếng đáp lại bác vọng ra từ trong nhà. Một cô bé với một khuôn mặt xinh xắn với hai cái bím tóc cài hoa màu đỏ, chạy ra. Em vội mở cửa và nở một nụ cười thiệt dễ thương:
-Con chờ bác lâu quá! Cảm ơn bác ạ!
Bác đưa thư nhìn nó với vẻ mặt có chút ngạc nhiên, rồi bác rút ra từ chiếc túi da màu đen đặt trên xe một lá thư. Con bé đón lá thư từ tay bác, miệng vẫn cười toe toét. Bác đưa thư từ từ lùi xe ra khỏi con hẻm mà mắt cứ nhìn căn nhà gỗ mộc mạc ấy cho đến khi nó khuất dần trong mắt bác.
Và cứ thế, mỗi lần, bác đến xóm đưa thư. Bác đều phải chạy vào con hẻm đó để đưa bức thư cuối cùng. Con bé cứ ngồi trước cửa như đã biết trước, nó cười và nói với bác câu nói quen thuộc ấy: “Con chờ bác lâu quá!” khiến bác cứ ngỡ ngàng. Bác chẳng hiểu sao cô bé nhỏ ấy lại cứ nói là chờ bác lâu quá trước tiếng cảm ơn. Có phải vì lá thư mà bác vẫn đưa cho nó rất quan trọng đến nỗi nó phải ngóng bác đến từng ngày thật lâu?
Rồi một buổi sáng, trời nắng đẹp. Bác đưa thư đến đây rất sớm. Hôm nay, thư gửi đến cũng không nhiều. Bác tranh thủ ghé vào nhà cô bé ấy. Như đã nhận ra tiếng xe bác, cô bé chạy ào ra đón. Bác cười, lấy trong túi ra một bức thư và trao cho cô bé:
-Cháu đợi lâu không?
Cô bé nhìn bác hơi ngạc nhiên:
-Dạ! Cũng lâu rồi ạ!
-Hình như bức thư này rất quan trọng với cháu phải không?
-Dạ, phải ạ! Đó là của mẹ cháu gửi đến hỏi thăm sức khỏe của cháu!
-Ủa, sao kì vậy! Mẹ cháu không sống cùng với cháu sao?
-Dạ không ạ! Bố mẹ cháu li dị nhau lâu rồi. Mẹ cháu chuyển về quê sinh sống.
-Ra là vậy! Bác hiểu rồi!
Bác đưa thư tỏ vẻ gật gù trước cô bé. Cô bé nhìn bác, cười hớn hở:
-Bác có mệt không? Để cháu vào lấy nước cho bác!
-Thôi… thôi, không cần đâu cháu! Bác đi liền bây giờ!
Bác vừa xua tay vừa luôn miệng. Nhưng cô bé đã chạy tót vào nhà và cầm ra một tách trà còn nóng hổi đưa cho bác:
-Bác uống đi! Trà cháu pha đấy!
-Ờ… cảm ơn cháu!
Bác uống xong một ngụm nước mà đã thấy vui tê tái cả cõi lòng. Sự hồn nhiên và ngây thơ của cô bé khiến bác không thể không nhớ tới và tự cười một mình.
Thế là những ngày sau, mỗi lần có thư gửi xuống xóm, bác đều ghé qua nhà cô bé đầu tiên. Bây giờ, bác không cần gọi số nhà em nữa. Mỗi lần tới, bác chỉ kêu: “Hoa! Có thư!” là em chạy ra liền. Có lúc, bác đến còn mang cho em mấy con tem thư đẹp để em sưu tập. Khỏi phải nói cũng biết, cô bé thích mê những con tem bác đưa cho, suốt ngày cứ lôi chúng ra xem mà không biết chán. Rồi một hôm, trời mưa to. Bác đưa thư lại lội mưa mà đến nhà cô bé. Vừa thấy bác, em đã hoảng lên:
-Ôi, bác ướt cả rồi!
-Bác không sao đâu! - Giọng bác thều thào. – Cháu có thư này!
Cô bé đón lấy lá thư, rồi nói:
-Để cháu vào lấy khăn lau cho bác! Trời lạnh thế này, dễ bị cảm lắm ạ!
-Thôi! Không cần đâu cháu! Bác có áo mưa mà. Tại khi nãy vội quá, bác quên mặc vào.
-Bác ơi, bác có lạnh không?
-Một tí thôi cháu ạ! Mà Hoa này, lại đây bác bảo!
Bác đưa thư vẫy tay, ngoắc cô bé ra ngoài. Em từng chút bước ra khỏi cửa:
-Có chuyện gì vậy bác?
-Hoa này! Sau này chắc cháu sẽ không gặp lại bác nữa đâu!
-Sao vậy bác? Cháu đã làm gì sai với bác à?
-Không! Chỉ là bác không đến đây đưa thư được nữa. Người ta đã chuyển bác sang chỗ khác làm việc.
-Vậy có nghĩa là sau này, bác không đưa thư cho cháu nữa sao?
Cô bé bắt đầu nấc lên từng tiếng. Bác liền vỗ về, an ủi:
-Hoa này! Đâu phải chỉ có bác đưa thư mới được. Sau nãy, người khác cũng sẽ đến đưa thư cho cháu mà!
-Cháu không chịu đâu! Cháu chỉ thích mỗi bác tới đây thôi!
-Cái con bé này! Cháu mà làm quá, bác đi chẳng thấy vui gì. Này nhé, bác là người đưa thư, nhiệm vụ của bác là mang đến những lá thư cho mọi người. Bác rất vui mỗi khi thấy cháu chờ bác để đón thư. Cháu biết không, trên thế giới này còn có nhiều bạn nhỏ khác cũng đợi bác đưa thư đến giống như cháu vậy. Và niềm vui của người đưa thư như bác chỉ có thế thôi cháu ạ!
-Bác nói vậy có nghĩa là bác đưa thư cho những người khác cũng chính là cách để có được niềm vui cho mình?
-Ừ! Cháu biết vậy là tốt lắm! Vì thế cháu đừng buồn vì phải xa bác nhé! Hãy để bác sống vui để hoàn thành nhiệm vụ của mình nhé!
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Wallpaper : Water
Portable Photoscape 3.4
Các dịch vụ web dùng để download Video từ các trang chia sẽ Video hàng đầu
[DLINK]2CD Học Hệ Điều Hành Linux
icon thể thao
Phần mềm thi trắc nghiệm 2008 không cần cài
Share code Rút gọn URL có Xếp hạng link truy cập
[DRIVER] - Creative Sound Blaster X-Fi series Driver 2.18.0004
đôi mắt lụa ....
500 câu hỏi trắc nhiệm chứng khoán
Mỗi lần, bác tới là y như rằng bà Năm là người chạy ra đón đầu tiên. Bà ấy có cậu con trai đang đi du học ở nước ngoài, vài tháng chỉ gửi thư về một lần nên bà mong lắm. Kế đến là bác Sơn. Bác ấy ở dưới quê lên thành phố lập nghiệp cầu cũng đã mấy năm rồi. Thư này là của vợ con bác từ dưới quê gửi lên để hỏi thăm bác. Chị Tiên cũng là người vui mừng không kém. Chị ấy là sinh viên một trường đại học. Chị ra đón thư và quà từ gia đình ở dưới quê gửi lên. Cứ như thế, sự xuất hiện của bác đưa thư luôn mang đến niềm vui cho cả xóm này.
Một hôm, vào lúc tầm trưa, bác cũng đến đưa thư. Sau khi phát hết những bức thư cho mọi người, bác quẹo vào một con hẻm nhỏ, dài hoằn nằm ở cuối xóm. Căn nhà mà bác dừng lại nằm cuối con hẻm. Đó là một ngôi nhà gỗ có cái gác nhỏ chìa ra ngoài. Bác gọi:
-Nhà một trăm ba bảy trên sáu có thư!
-Dạ!
Tiếng đáp lại bác vọng ra từ trong nhà. Một cô bé với một khuôn mặt xinh xắn với hai cái bím tóc cài hoa màu đỏ, chạy ra. Em vội mở cửa và nở một nụ cười thiệt dễ thương:
-Con chờ bác lâu quá! Cảm ơn bác ạ!
Bác đưa thư nhìn nó với vẻ mặt có chút ngạc nhiên, rồi bác rút ra từ chiếc túi da màu đen đặt trên xe một lá thư. Con bé đón lá thư từ tay bác, miệng vẫn cười toe toét. Bác đưa thư từ từ lùi xe ra khỏi con hẻm mà mắt cứ nhìn căn nhà gỗ mộc mạc ấy cho đến khi nó khuất dần trong mắt bác.
Và cứ thế, mỗi lần, bác đến xóm đưa thư. Bác đều phải chạy vào con hẻm đó để đưa bức thư cuối cùng. Con bé cứ ngồi trước cửa như đã biết trước, nó cười và nói với bác câu nói quen thuộc ấy: “Con chờ bác lâu quá!” khiến bác cứ ngỡ ngàng. Bác chẳng hiểu sao cô bé nhỏ ấy lại cứ nói là chờ bác lâu quá trước tiếng cảm ơn. Có phải vì lá thư mà bác vẫn đưa cho nó rất quan trọng đến nỗi nó phải ngóng bác đến từng ngày thật lâu?
Rồi một buổi sáng, trời nắng đẹp. Bác đưa thư đến đây rất sớm. Hôm nay, thư gửi đến cũng không nhiều. Bác tranh thủ ghé vào nhà cô bé ấy. Như đã nhận ra tiếng xe bác, cô bé chạy ào ra đón. Bác cười, lấy trong túi ra một bức thư và trao cho cô bé:
-Cháu đợi lâu không?
Cô bé nhìn bác hơi ngạc nhiên:
-Dạ! Cũng lâu rồi ạ!
-Hình như bức thư này rất quan trọng với cháu phải không?
-Dạ, phải ạ! Đó là của mẹ cháu gửi đến hỏi thăm sức khỏe của cháu!
-Ủa, sao kì vậy! Mẹ cháu không sống cùng với cháu sao?
-Dạ không ạ! Bố mẹ cháu li dị nhau lâu rồi. Mẹ cháu chuyển về quê sinh sống.
-Ra là vậy! Bác hiểu rồi!
Bác đưa thư tỏ vẻ gật gù trước cô bé. Cô bé nhìn bác, cười hớn hở:
-Bác có mệt không? Để cháu vào lấy nước cho bác!
-Thôi… thôi, không cần đâu cháu! Bác đi liền bây giờ!
Bác vừa xua tay vừa luôn miệng. Nhưng cô bé đã chạy tót vào nhà và cầm ra một tách trà còn nóng hổi đưa cho bác:
-Bác uống đi! Trà cháu pha đấy!
-Ờ… cảm ơn cháu!
Bác uống xong một ngụm nước mà đã thấy vui tê tái cả cõi lòng. Sự hồn nhiên và ngây thơ của cô bé khiến bác không thể không nhớ tới và tự cười một mình.
Thế là những ngày sau, mỗi lần có thư gửi xuống xóm, bác đều ghé qua nhà cô bé đầu tiên. Bây giờ, bác không cần gọi số nhà em nữa. Mỗi lần tới, bác chỉ kêu: “Hoa! Có thư!” là em chạy ra liền. Có lúc, bác đến còn mang cho em mấy con tem thư đẹp để em sưu tập. Khỏi phải nói cũng biết, cô bé thích mê những con tem bác đưa cho, suốt ngày cứ lôi chúng ra xem mà không biết chán. Rồi một hôm, trời mưa to. Bác đưa thư lại lội mưa mà đến nhà cô bé. Vừa thấy bác, em đã hoảng lên:
-Ôi, bác ướt cả rồi!
-Bác không sao đâu! - Giọng bác thều thào. – Cháu có thư này!
Cô bé đón lấy lá thư, rồi nói:
-Để cháu vào lấy khăn lau cho bác! Trời lạnh thế này, dễ bị cảm lắm ạ!
-Thôi! Không cần đâu cháu! Bác có áo mưa mà. Tại khi nãy vội quá, bác quên mặc vào.
-Bác ơi, bác có lạnh không?
-Một tí thôi cháu ạ! Mà Hoa này, lại đây bác bảo!
Bác đưa thư vẫy tay, ngoắc cô bé ra ngoài. Em từng chút bước ra khỏi cửa:
-Có chuyện gì vậy bác?
-Hoa này! Sau này chắc cháu sẽ không gặp lại bác nữa đâu!
-Sao vậy bác? Cháu đã làm gì sai với bác à?
-Không! Chỉ là bác không đến đây đưa thư được nữa. Người ta đã chuyển bác sang chỗ khác làm việc.
-Vậy có nghĩa là sau này, bác không đưa thư cho cháu nữa sao?
Cô bé bắt đầu nấc lên từng tiếng. Bác liền vỗ về, an ủi:
-Hoa này! Đâu phải chỉ có bác đưa thư mới được. Sau nãy, người khác cũng sẽ đến đưa thư cho cháu mà!
-Cháu không chịu đâu! Cháu chỉ thích mỗi bác tới đây thôi!
-Cái con bé này! Cháu mà làm quá, bác đi chẳng thấy vui gì. Này nhé, bác là người đưa thư, nhiệm vụ của bác là mang đến những lá thư cho mọi người. Bác rất vui mỗi khi thấy cháu chờ bác để đón thư. Cháu biết không, trên thế giới này còn có nhiều bạn nhỏ khác cũng đợi bác đưa thư đến giống như cháu vậy. Và niềm vui của người đưa thư như bác chỉ có thế thôi cháu ạ!
-Bác nói vậy có nghĩa là bác đưa thư cho những người khác cũng chính là cách để có được niềm vui cho mình?
-Ừ! Cháu biết vậy là tốt lắm! Vì thế cháu đừng buồn vì phải xa bác nhé! Hãy để bác sống vui để hoàn thành nhiệm vụ của mình nhé!
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.