Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

[T.Ngắn] - Hãy hit restart!"

[ 2009-08-09 08:43:23 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

"Này anh, anh rất giống ex-boy(1) của em".

Tự nhiên như thể không còn gì tự nhiên hơn trên đời, em nhảy xổ vào đời, vào khung chat, vào giữa màn hình laptop của tôi, như vậy đấy.

Chuyện xảy ra cũng tự nhiên. Trong lúc làm việc, tôi online và để tên mình sáng trên một phòng chat. Chỉ duy có lần đó, và thế là, lù lù như số phận quẳng xuống trước mặt tôi, em từ đâu lao vào, nói "Hi". Đối đáp qua lại vài câu. Bảo tôi nói chuyện được. Đòi xem webcam. Và kết bằng một câu như vậy.

Thứ ngôn ngữ chat đầy rẫy cách viết tắt và ký hiệu kỳ quái. Cái hình avatar(2) trơ tráo và vô nghĩa mặc định của Yahoo. Em khiến tôi thấy mọi chuyện thật nhạt nhẽo, vô vị và trẻ con. Công việc cũng sắp xong. Tôi đáp vài câu cuối cùng.

"Này em, em thay avatar đi. Tôi out nhé. Chào em".

Rồi tôi hit(3) menu "start". Turn off computer...

Màn hình dần chuyển sang một màu xám tro. Không hiểu sao, tôi rất thích những lúc như thế này. Vừa thích, vừa có chút gì như nuối tiếc.

Turn off...

Buổi chiều thứ bảy. Muộn. Công ty vắng người. Tôi xếp laptop vào cặp, đi về. Trời vần vũ mây.

° ° °

Tôi về nhà, tâm trạng lờ đờ lẫn lộn. Dạo gần đây, có một sự gì xảy ra khiến tôi rơi mất niềm vui đâu đó trên đoạn đường sáu ki-lô-mét từ công ty về căn hộ chung cư thân thuộc. Tôi bắt đầu có cảm giác chần chừ khi đứng trước cánh cửa sắt, lan man suy nghĩ, đầy những dự đoán mơ hồ mà tôi không thể nắm bắt. Rồi chầm chậm, tôi tra chìa, kéo cánh cửa sang một bên. Âm thanh vang khắp khoảng hành lang vắng.

Tôi chìm trong ánh hoàng hôn ủ dột, như không gian của một thời cũ xưa nào đó. Tôi tiến vào bóng tối nhập nhoạng ấy, cảm giác bị mọi thứ chung quanh tìm đẩy ra: "Anh không thuộc về nơi này". Cố gắng, chậm chạp, tôi nhìn thấy một bóng người mảnh dẻ in trên nền xám của khung cửa sổ. Một cái gáy thon nhỏ, một mái tóc dài, thẳng, vắt qua một bên, gương mặt nhìn nghiêng xeo xéo, với những nét gãy nhẹ trên sống mũi mà tôi đã thuộc lòng. Lúc nào cũng vậy, vang lên trong tôi tiếng thở dài nhẹ nhõm, và một nhận thức, thì ra là vậy.

Nhẹ nhõm vì Ngàn vẫn còn đó.

"Sao em không bật đèn?".

Lúc này, nàng mới giật mình quay lại, và trên gương mặt mờ tối vì ngược sáng, hẳn nàng đang mỉm một nụ cười hối lỗi. Nàng khẽ khàng tuột từ chỗ ngồi ưa thích nơi cửa sổ xuống đất, nhẹ như một con mèo.

"Xin lỗi, em mải suy nghĩ nên quên mất".

Tôi với tay bật công tắc đèn. Ánh sáng tràn ngập khiến khung trời ngoài kia ảm đạm đến đáng ngờ. Tôi vòng tay ôm Ngàn từ phía sau, những sợi tóc mềm quệt nhẹ khiến tôi có cảm giác mình đang chìm vào một màn mưa bụi mát dịu. Nơi cánh tay tôi tiếp giáp với cánh tay nàng, có thể nghe tiếng đập của cơ thể nàng, rất nhẹ. Thường vào lúc đó, tôi có một nỗi hoài nghi kỳ lạ, như thể tôi ngạc nhiên vì cơ thể này vẫn đang sống, vẫn đang có một luồng máu chảy qua, một luồng sức sống nhẹ đến nỗi tôi vẫn thường lầm Ngàn là một loài thực vật u buồn vô tri.

"Lần sau anh nhớ đừng đụng vào đồ đạc của em...".

° ° °

Tôi thức giấc giữa chừng. Ngoảnh ra nhìn trời, vẫn chưa sáng hẳn. Ngoảnh lại, Ngàn đang nằm cạnh, lưng quay về phía tôi, một tay bị đè dưới thân mình, một tay áp sát vào mặt như thể nàng đang gục đầu vào đó. Đôi lúc, thức dậy khi trời đã sáng, tôi vẫn thấy nàng nằm ngủ như vậy, dáng như con mèo đơn độc và thủ thế, cúi đầu giữa hai cẳng chân. Nàng ít khi co người vào tôi. Và vì vậy, tôi luôn nhớ khoảng lưng Ngàn trắng thế nào, đẹp thế nào, không một tì vết, với mái tóc dài vắt sang một bên, như một thiếu nữ trong tranh lụa một thời xa xưa.

"Đồ đạc của em"... Ừ...

Từ khi Ngàn xuất hiện trong đời tôi, trong căn hộ của tôi, không biết từ lúc nào, nàng đã lôi kéo rất nhiều đồ vật về phe nàng. Chúng mang một ý nghĩa nào đấy, bí mật và thách đố, khi chúng chạm vào tay nàng. Hộc tủ của tôi phút chốc hóa ra một thế giới bí ẩn chỉ nàng được quyền chạm đến. Trong đó, có gì? Vài mảnh thư tay cũ dở dang, vài tấm hình chụp cùng một người đàn ông, vài món quà tặng cũ...

"Đồ đạc của em...".

Thỉnh thoảng, trong tôi đầy lên cảm giác bị từ bỏ. Rồi dần dần, tôi chấp nhận mình đang bị đẩy về một chiến tuyến riêng trong ngôi nhà này. Phía còn lại là nàng và các đồ vật của nàng, được phủ lên một bóng tối dịu dàng mà kiên cố, nhỏ bé mà vững chãi. Nàng thiết lập một chiến địa vô hình với tên gọi tình yêu.

° ° °

"Hi. Chào anh".

Dòng chữ nhảy múa trước tôi như thách thức. Cô bé bảo tôi giống ex-boy hôm nọ đã thay avatar. Một cái hình scan từ hai bàn tay, chắc là của chính mình. Tôi thấy buồn cười. Cũng khó làm tôi buồn cười dạo gần đây.

"Hình mà rõ một chút, tôi có thể xem chỉ tay cho em đấy".

"Cám ơn. Em cũng rất muốn xem tình duyên mình ra sao".

"À này... ex-boy của em ấy mà...".

"Hả? Sao anh?".

"Sao lại thành ra "ex" thế?".

"Biết đâu... Chuyện cũng kỳ quặc lắm. Một ngày đẹp trời nọ, bỗng nhiên phát hiện ra mình là gay".

Tôi phì cười sau màn hình.

"Sao thế được?".

"Được chứ".

"Rồi sao?".

"Thì thành "ex" chứ còn thế nào. Anh không biết à? Dạo này gay đang là mốt đấy".

"Tôi không biết. Vậy chứ em thì sao? Em có gay không?".

Im lặng.

"Vui nhỉ? Ừ, nếu thích con trai mà bị xem là gay, thì em là gay đấy".

Câu chuyện ngắt quãng vì tôi bảo đã xong việc, sẽ log out và đi về. Em than phiền, sao gặp anh khó thế. Rồi em bảo, em vừa là sinh viên, vừa phải đi làm thêm, cũng bận lắm, chỉ vì muốn gặp anh nên mới phải online thường xuyên đấy. Tôi chào em rồi đi.

Turn off computer...

Stand by... Turn off... Restart...

Bỗng nhiên như có gì thôi thúc, tôi thấy mình muốn restart để nói với em thêm vài lời. Dăm câu vô nghĩa, chẳng hạn "Hẹn gặp em lúc khác" hay "Cám ơn vì em đã quan tâm". Chỉ vậy thôi.

Nhưng cuối cùng tôi đã chẳng làm gì hết.

° ° °

Có nhiều lúc tôi đã nghĩ mà không làm gì hết như vậy đấy.

Khoảng thời gian mới quen Ngàn, có thể gọi đó là tình yêu mãnh liệt. Có vẻ hơi quá lâm li, nhưng thực lòng là vậy. Tôi sẵn sàng làm mọi thứ, tự hứa mình sẽ giằng nàng ra khỏi nét mặt bình thản đó. Sự bình thản không phải vì có được sự bình yên trong tâm hồn, mà vì đã hoàn toàn đánh mất những thứ có thể làm lòng mình dậy sóng. Một cách nào đó, Ngàn lặng lẽ trôi qua cuộc sống, như không còn gì có thể tác động tới nàng.

Thỉnh thoảng, tôi giận dữ thấy nàng giả giả. Nhưng tôi không thể trách nàng. Tự tôi tin có thể chiến thắng một phần nào đó trong nàng, bằng tình yêu của mình, mà không hề biết cái phần ủ ê đó có thể lấp vùi lại tôi. Nàng không có lỗi. Số phận dành cho nàng một bi kịch. Người yêu của Ngàn qua đời đột ngột. Một tai nạn bất ngờ không rõ lý do. Cuối cùng, nàng đành chấp nhận sự mờ ám ấy như nó đã có, như nàng đã hết sức để nghi ngờ những điều khác. Nàng không có trách nhiệm nào trong chuyện này. Hoặc trách nhiệm duy nhất của Ngàn, là nàng đã để yên cho mọi sự lôi kéo mình, mà không mảy may nghĩ ngợi. Nàng tìm thấy trong sự u uẩn của mình chút thơ mộng, chút kịch tính, chút lập dị, đủ để đắp đổi qua ngày, đủ để nàng có thể rưới lên tôi cái nhìn buồn bã mơ hồ, đắp lên tôi thứ tình yêu ướp lạnh trong hương hoa, nhẹ như sương khói.

° ° °

Trong những lần chat sau đó, với cô bé mà tôi chỉ biết qua hai bàn tay (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng), tôi nói với em cảm giác "restart" hôm đó, và điều ấy hóa ra trở thành đề tài ưa thích của em.

"Mình restart lại từ đầu đi anh".

"Vì sao?".

"Vì quen nhau với lý do anh giống ex-boy của em có vẻ không ngay thẳng tí nào".

"Có sao đâu".

Dù vậy, tôi cũng không phiền nếu như chúng tôi restart lại. Nhưng thế nào đi nữa, câu chuyện giữa chúng tôi, đáng buồn (cười) thay, cũng trở nên không còn gì để nói. Quanh quẩn chuyện thời tiết, trời trăng này nọ, chuyện phim ảnh, âm nhạc, thời sự... và hết.

"Sao anh không kể về bản thân anh?".

"Vậy tại sao em không kể trước?".

Im lặng...

Thỉnh thoảng tôi có cảm giác muốn kể tất cả với em, về Ngàn, về "cuộc chiến" khó tin và vô nghĩa lý giữa tôi và những đồ vật vô tri quanh tôi. Như một hôm nọ, trong lúc cất laptop vào cặp, tôi đã không cưỡng được một thoáng ôm ghì, như thể nó là thứ thân thiết sau cùng, thành trì cuối cùng của tôi. Nhưng rồi tôi đã không thể kể. Vì nếu nói ra, có thể tôi sẽ cảm thấy mình đang chịu một sự bất công ghê gớm đến mức không gánh đỡ nổi. Và hẳn tôi sẽ buông xuôi. Tôi sẽ chấp nhận sự việc như nó vốn có. Rời bỏ Ngàn hoặc ở lại, cách nào tôi cũng chuốc lấy sầu não. Và tôi chần chừ, lưỡng lự đến mức nào mình có thể.

Còn em?

° ° °

Có lần em đã nói lý do em không thể đẩy câu chuyện giữa chúng tôi đi xa hơn nữa.

"Có lẽ tại em vẫn còn yêu cậu ta". Rồi em gõ tiếp.

"Không rõ có là yêu không, nhưng cảm giác đó giờ hiện hữu qua anh. Anh hóa thành cậu ta. Em không còn nhớ rõ từng đường nét trên mặt cậu ta nữa. Nhưng em nhớ những đường nét đó qua gương mặt anh".

"Webcam của tôi chỉ có 1.3 mega. Đường truyền mạng lại rất chụp giựt. Mọi thứ không chắc đúng như nó có vẻ thế đâu, em à".

Em trả lời tôi bằng một hình người cười lăn lộn. Và em bảo:

"Mình hit restart đi anh".

Đầu tiên, tôi ngập ngừng, vì việc đó có vẻ vô nghĩa và phi lý. Nhưng cuối cùng thì tôi đã bị cuốn vào trò chơi lúc nào không hay. Kỳ lạ thay, sau mỗi lần restart, tôi cũng có cảm giác như mọi thứ đều tươi mới, đều có thể được bắt đầu lại, mọi sai lầm đều có thể sửa chữa, mọi ân hận, nuối tiếc rồi cũng có thể cho qua.

Và cứ mỗi lần cuộc đàm thoại giữa tôi và em đi vào ngõ cụt, chúng tôi lại restart. Trong mối quan hệ qua mạng dài mấy tháng đó, chúng tôi đã cùng nhau restart không biết bao nhiêu lần.

° ° °

Cuối cùng, tôi phải chấp nhận, ra đi trước khi bức tường cuối cùng sụp đổ, và tôi sẽ thành kẻ bại trận hoàn toàn. Nhường căn hộ lại cho Ngàn thuê, tôi ôm laptop ra đi. Ngàn đứng ở cửa, dường như đã hiểu cả, không hỏi lý do, không trách móc. Chỉ chào, đơn giản như nàng tiễn tôi đi làm như mọi ngày bình thường khác: "Anh đi".

Trong căn hộ mới, cũng là căn hộ vừa mới xây. Người ta đã không sắp đặt đồ đạc gì nhiều. Tôi ngồi giữa căn phòng quét sơn xanh trắng, trên một chiếc bàn và chiếc ghế gỗ đơn giản, nhìn quanh. Mùi sơn mới nồng khắp phòng, gợi một cảm giác bàng hoàng xa lạ. Sẽ còn nhiều thứ phải làm. Phải từ từ chiếm lấy cảm tình của gian phòng, trở nên thân thiết với nó. Phải đem về một mớ đồ đạc, và cũng phải chiếm tình cảm của chúng, từng thứ một. Để rồi chúng dần hóa thành của tôi, căn phòng của tôi, đồ đạc của tôi. Sẽ phải có cảm giác như chúng là một đám quần thần phụ thuộc và vâng lời, sau một tiếng hô là đồng loạt hướng về tôi, trông chờ mệnh lệnh.

Trong căn hộ mới xây nồng mùi sơn mới đó, tôi online nhờ sóng wi-fi của quán cà phê bên cạnh, gặp "cô bé bàn tay".

"Này em, tôi vừa mới chuyển nhà".

"Vậy à? Mệt không?".

"Không. Tôi không mang nhiều đồ đạc theo. Chúng thuộc về căn hộ cũ, và cô người yêu cũ".

"Anh có buồn không?".

Tôi thú nhận là mình buồn. Một cách không hề mong đợi, tôi ngạc nhiên thấy em đòi gặp tôi.

"Để an ủi anh ấy mà". Em tặng tôi một gương mặt gian xảo dưới cặp kính đen. "Mình hẹn nhau nhé".

Vậy là tôi đến quán cà phê Y. ngồi chờ em. Lòng chẳng rõ vui hay buồn. Tôi cứ ngồi và thỉnh thoảng đưa mắt ngóng ra cửa. Em dặn tôi mặc chiếc sơ mi trắng có sọc (tôi phải lôi từ va li ra, không kịp ủi nên hơi nhàu nhĩ). Trong quán cà phê đẹp đẽ và sang trọng, vào buổi chiều tối lấp lánh ánh đèn nhiều màu, chỉ có tôi là ám muội bất thường giữa những thứ hào nhoáng ấy.

Một cô phục vụ bưng một cốc nước lọc tới.

"Anh dùng gì?".

Tôi liếc ngang. Vừa tầm nhìn của tôi là đôi bàn tay khum lại nhau một cách lịch sự, trên nền của chiếc váy đỏ sọc ca-rô đen. Tôi gọi một thứ cà phê quen dùng.

"Nếu phải đợi ai, anh có thể khoan gọi nước cũng không sao".

Tôi cám ơn và bảo cứ đem cho tôi, và lại chống cằm nhìn ra cổng. Một người phụ nữ với trang phục công sở đi vào. Cô có vẻ duyên dáng và lịch sự, với môi kẻ màu đỏ nâu thật khéo. Một người đàn ông, vừa cười vừa nói gì đó bước theo sau. Họ có vẻ là một đôi tình nhân thanh nhã.

Trễ hẹn hơn nửa tiếng. Tôi đoán là em cuối cùng đã quyết định không tới. Đành vậy. Tôi uống nốt chỗ cà phê còn lại, trả tiền rồi ra về.

Nhưng cả một tháng sau, rồi hai tháng sau nữa, em cũng không tới. Nghĩa là, nick của em hoàn toàn không online, gương mặt em lúc nào cũng xám xịt, và tôi không hề nhận được một tin nhắn offline nào của em nữa.

Em biến khỏi đời tôi, khỏi khung chat, khỏi màn hình laptop của tôi, tự nhiên như thể khi em xuất hiện.

° ° °

Ba tháng sau. Vào một buổi tối, khi tôi ngả người trên chiếc ghế sofa mới sắm, với máy tính đặt trên đùi, vừa định turn off, thì nick của em lại sáng, và như chưa hề có sự gián đoạn nào trong quan hệ của chúng tôi, em nói "Chào anh"

"Chào em", tôi trả lời "Hôm đó em không tới".

Tôi chờ đợi một lời giải thích, theo tôi nghĩ, em sẽ đưa ra một lý do, một tai nạn, hay một sự cố bất khả kháng nào đó. Đáp lại, chỉ là một câu ngắn gọn, chẳng đâu vào đâu.

"Nếu phải đợi ai, anh có thể khoan gọi nước cũng không sao".

Chẳng đâu vào đâu.

Nhưng là một câu hoàn toàn đầy đủ dấu, tiếng Việt nghiêm túc, như thể em đang hành văn.

Chẳng đâu vào đâu.

Nhưng tất cả đã được giải thích.

Im lặng.

Và "Koong", một dòng chữ hiện lên trên màn hình.

"Sự giống nhau ghê gớm của anh với cậu ta khiến em cảm thấy đây không còn là một trò chơi nữa. Em thấy mình cần phải restart lại từ đầu".

Sao chứ?

"Không thể quen nhau với lý do không ngay thẳng đó, phải không?".

Em đáp lại tôi bằng gương mặt cười nhẹ.

Này cô gái tôi chỉ được biết đến qua hai bàn tay, khi lật úp và khi lật ngửa, sau suốt mấy tháng trời trò chuyện cùng nhau...

... Tôi muốn hỏi em, liệu em đã có thể bắt đầu lại chưa? Liệu em có muốn tiếp tục mối liên hệ này nữa không? Muốn kể với em rằng thật ra trong ba tháng qua, tôi đã có cảm giác trống trải thế nào, như một dòng nước nhỏ len lỏi chảy, và vào những hôm trở trời thì lạnh buốt, mỗi khi nghĩ về em... Nhưng những thứ đó, bỗng chốc hóa ra không thật, và vô vị, và không cần thiết... Và không có một ý nghĩa gì hết.

Thay vào đó, tôi chỉ có thể trả lời:

"Mình hãy hit restart".

--------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:
(1) bạn trai cũ
(2) bấm, nhấn
(3) hình đại diện

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • [English Study] - Building skills for TOEFL iBT - BEGINNING/DEVELOPING/MASTERING
  • Công cụ kiểm tra độ "kiên cố" của mật khẩu
  • Ebook Tuyển dụng, lựa chọn và đào tạo nhân viên bán hàng
  • Đi hết đêm nay....
  • Bestel Video to FLV Converter v3.1.2
  • Thôi để cho con nó khóc cũng được
  • In may áo thun đồng phục uy tín
  • Bảo trì máy tính
  • Book Label 2009 2.1.0.61 - Quản lí và lưu trữ các đầu sách
  • Yahoo Messenger 9.0 - Việt Nam

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?