Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

[T.Ngắn] - Đợi hoa

[ 2009-08-09 08:43:23 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

- Con cứ để hết lên bàn, lát bố sẽ thu xếp. Có thể ở góc ấy - anh chỉ tay - Chẳng thể lập bàn thờ ở đâu được. Công cộng mà. Thôi thì mong ông bà thứ lỗi.

Cô bé dỡ ra khỏi giỏ một bịch trái cây được gói cẩn thận trong giấy kiếng. Hai hộp bánh ngọt. Một cặp bánh chưng. Và rượu.

- Bố có cái đĩa nào không bố?

Anh cười buồn, lắc đầu:

- Tô thì có, đêm nào bố với mấy chú cũng chế mì gói ăn. Ờ, mà biết đâu, để bố tìm xem.

Anh lật tung mọi ngóc ngách. Căn phòng hơn chục mét vuông, thế mà đồ đạc cũng chẳng kiểm soát nổi. Tổ bảo vệ có bốn người, xoay vòng. Đồ đạc vừa chung, vừa riêng. Cuối cùng thì cũng có, một cái đĩa dùng để đậy tô khi chế mì. Nhưng đã sứt hết một góc.

- Chả sao - anh lại cười - Mong ông bà thứ lỗi.

Trái cây được sắp lên. Rượu, bánh bày ra. Không đủ để trở thành một cái bàn thờ ông bà đúng nghĩa, nhưng cũng có được một chút hình ảnh mùa xuân. Còn thiếu một cái gì đó nữa... Cô bé ngẩn người:

- Ôi, con quên mất thứ quan trọng nhất, bố ạ. Hồi nhỏ,

cứ mỗi lần Tết, cái con nhớ nhất là mùi nhang trầm. Để con chạy ra siêu thị.

Anh cản:

- Giờ này người ta cũng đóng cửa rồi. Mình bày tạm như vậy đã. Rồi mai, hay khi nào rảnh bố sẽ mua.

- Nhưng đêm nay ông Táo về trời mà bố.

- Táo tiếc gì. Mình cúng ông bà thôi. Con ở lại, ngồi chơi với bố. Quan trọng là bố được gặp con.

Anh quệt hai bàn tay ướt nước dọc hai đùi, kéo ghế. Bố con ngồi đối diện. Anh ngắm con. Khóe mắt cười đã xuất hiện những nếp nhăn nheo.

Cô bé chồm lên:

- Ôi, bố nhiều tóc bạc quá.

- Không bạc sao được, con - anh cười, thở dài. Lại ngắm cô bé. Một cái nhìn hạnh phúc - Vậy là năm nay con mười bảy. Còn bố, bốn hai rồi.

- Nhưng nhìn bố con chẳng thấy thế đâu. Cứ như bố vừa qua ba mươi. Còn mẹ...

Cô bé chợt ngừng lời. Anh cũng hơi chững lại... Nhưng cái cười đã vội vã thắp lên:

- Mẹ sao hả con?

- Con đi với mẹ, người ta bảo chị em.

- Mẹ sinh con năm mẹ mười chín tuổi...

Ánh đèn từ phòng bảo vệ đổ sáng rực khoảnh sân phía trước. Nơi ấy có một vườn bông nhỏ, dưới trồng cỏ, khoảng giữa là hòn non bộ. Có tiếng nước chảy róc rách. Cô bé chỉ tay:

- Ôi, một cây mai, cây mai khổng lồ.

- Người ta mới thuê về để đấy con. Ngày thường nó không có ở đó.

Những búp mai vàng, dưới ánh đèn đêm như tỏa sắc trắng. Một cây mai dát bạc, mơ hồ, huyền ảo.

- Hôm nay mẹ tổ chức cho nhân viên đi nghỉ cuối năm. Cả công ty gần chục xe. Mẹ bảo con đi. Con nhất định không đi.

- Đi những ai mà nhiều thế?

- Tất cả các ban, phòng. Công nhân thì từ trưởng chuyền trở lên. Cả những ai mẹ thấy là họ siêng làm...

- Chắc năm nay mẹ làm ăn khá?

- Con chẳng để ý bao giờ ...

- Dù sao mẹ lo được cho con như thế này là bố mừng rồi. Chiếc xe con chạy, bố phải nhịn ăn trong mười năm mới mua nổi! - Anh hơi chững lại bởi những lời nghe có phần cay đắng. Một tiếng thở dài được nén lại - Mẹ có biết con đến đây với bố?

- Chắc mẹ biết. Mà có thể cũng chẳng biết...

Cô bé đưa ngón tay út chống nhẹ môi trên, lộ ra một hàm răng trong vắt. Anh nhìn con. Nó đẹp rực rỡ. Sắc đẹp của tuổi mười bảy. Nhưng trên hết, đấy là vẻ thanh tú, hoàn hảo, được thừa hưởng từ cả cha lẫn mẹ. Anh mỉm cười:

- Này, con đã có người yêu chưa?

Câu hỏi rơi vào một khoảng lặng, vài giây. Thoáng khắc sau, mặt cô bé vỡ ra một nụ cười:

- Chưa bố ạ. Dù nói thiệt là có nhiều bạn trai mến con.

- Ừ, con mới mười bảy mà...

Một vùng hồi ức vừa được xới lên. Đấy là tuổi xấp xỉ mẹ nó ngày xưa. Cái tuổi mà một thiếu nữ lỡ đắm mê, là gạt sang bên mọi thứ...

- Tết bố trực mấy ngày hả bố?

- Bố nhận trực thay toàn bộ. Để mấy chú có nhiều thời gian hơn với gia đình. Năm nào chả thế hả con.

- Thế các chú có đền ơn gì cho bố không?

- Họ đem lại bánh trái, đồ ăn. Bia bọt thì sếp cấm tiệt rồi. Nhưng hôm nào vui, mấy anh em cũng lai rai chút ít. Công việc này biến bố thành một thầy tu rồi. Bảo vệ mà say thì trộm nó vào khiêng cả công ty.

- Bố đánh võ say chắc hay lắm?

- Võ say thì không, nhưng bố vẫn luyện tập đều.

- Bố đẹp trai, lại giỏi võ. Hèn chi mẹ mê.

Câu chuyện đi loanh quanh, rốt cuộc lại quay về đề tài mà hai bố con đều muốn tránh. Anh thở dài:

- Bởi vậy, bố nghĩ đến đời con sẽ khác...

Cô bé với lấy cái remote ti vi. Những thông tin tết nhất, giá cả thị trường... Cô bé dừng lại ở một kênh. Năm nay ngập nhiều, hoa kiểng mười phần hư hết tám chín... Phóng sự về một làng hoa Tết.

Anh thở dài:

- Sao nhiều người cơ cực quá. Cơ cực hơn mình nhiều.

Cô bé lặng im, mắt ngước nhìn mấy con thằn lằn bò trên vách. Thằn lằn nhiều quá, ngoe nguẩy đầy tường. Đến thằn lằn cũng có cả một cộng đồng, đủ cặp, đủ đôi, đủ lớn, đủ bé...

Anh chỉ tay ra khoảng đường phía trước:

- Hôm nay hăm ba rồi. Thể nào lát nữa xe kiểng cũng dài dài đổ về. Bố nhớ năm nào cũng vậy.

Cô bé chồm người, chống cằm nhìn ra con đường mờ tối:

- Đúng hôm nay hả bố?

- Ừ, thường là vậy. Đã mấy năm nay, bố nhớ, cứ hăm ba tháng chạp là thương lái bắt đầu đưa hoa về phố, qua ngả này.

Mắt cô bé chợt sáng lên:

- Hay thế này nha bố. Con sẽ ở lại với bố, chờ đến lúc chuyến hoa đầu tiên...

Anh lắc đầu:

- Chi vậy con? Phải mờ sáng hoa mới về lận.

Cô bé bướng bỉnh:

- Con sẽ chờ với bố. Như bố con mình cùng đón xuân mà.

- Con có thức nổi không?

- Con sẽ mua cà phê, hai bố con mình uống. Rồi con sẽ về sau khi thấy hoa.

- Ba bốn giờ sáng làm sao con về. Một cô gái xinh đẹp với chiếc xe đắt tiền này?!

- Chẳng sao đâu, con lì lắm bố ơi.

- Được rồi, bố con mình cứ nói chuyện thế này, lát rồi tính.

Lòng anh nhói lên một cảm giác mông lung. Con bé mười bảy. Ngày anh rời nhà, nó chưa vào lớp một. Mười mấy năm trời, chỉ là những lần cha con gặp nhau vội vã. Mà khoảng thời gian bốn năm năm đầu, anh hầu như biệt tích. Trốn thành phố, trốn kỷ niệm, nhưng trên hết là việc mưu sinh. Cha con mới chỉ gặp lại nhau từ khi anh được nhận về đây, đánh bóng mặt ghế của căn phòng tù túng này.

Cô bé nhớm mình ngồi dậy:

- Bố chờ một lát, con đi mua cà phê.

- Cà phê phòng bố thiếu gì. Toàn là dân thức đêm mà. Để bố nấu nước sôi.

Cô bé giành chiếc bình nấu nước từ tay anh.

- Bố để con đi lấy nước. Lâu lắm mới có dịp chăm sóc bố mà.

Anh nhìn theo con bé. Một vùng mờ tối nơi ký ức lại thắp lên. Đấy chính là bóng dáng của mẹ nó. Cô tôn sùng anh từ khi còn là một nữ sinh trung học. Chẳng bởi gì khác, ngoài cái mẽ ngoài đẹp trai, nam tính. Niềm đam mê duy nhất của anh lúc ấy chỉ là võ thuật. Không nghề ngỗng gì ráo. Suốt ngày huỳnh huỵch với mấy cái sàn đấu. Rồi cưới nhau. Bi kịch cũ mèm. Đổ vỡ. Trống rỗng...

Cô bé hí hoáy cắm điện. Thoáng đã nghe tiếng nước reo.

- Y như bố con mình ngồi canh nồi bánh tét, bố nhỉ!

- Mẹ có bao giờ gói bánh tét ở nhà chưa con?

- Bố nói chuyện giống siêu tưởng. Dù sao, đã có một đêm con được ngồi canh nồi bánh tét nhà đứa bạn dưới quê. Năm đó con giận mẹ, xách giỏ biến với nhỏ bạn từ hăm mấy tết.

- Chắc mẹ phải lo sốt vó lên?

- Con đi ba ngày mẹ mới biết. Cuối năm mà bố. Nhưng bố để con kể tiếp. Đêm ấy, đêm ngồi canh bánh tét với nhỏ bạn, hai đứa chụm đầu đọc một tờ báo xuân. Con chỉ ước sao đó là tờ báo bố mua cho con...

Thoáng cái, mắt cô bé đã ướt nhòe. Anh kéo ghế lại gần con hơn:

- Bố xin lỗi. Xin lỗi về mọi chuyện...

- Bố không có lỗi. Mẹ cũng vậy. Con cũng vậy. Chẳng ai có lỗi hết...

- Dù sao đi nữa, con cũng không có được hạnh phúc bình thường như ở những gia đình khác...

- Con thấy có gia đình nào sung sướng đâu. Như nhà nhỏ bạn con đó, đứa mà con ngồi canh nồi bánh tét... Mà thôi...

Con đường phía trước chìm sâu hơn vào giấc khuya. Có tiếng rao bánh chưng, bánh tét. Bóng chiếc xe đạp khập khiễng. Một giọng khan dài, khắc khoải...

- Bố thấy không, cái anh chàng bán bánh tét này. Hăm ba tết rồi còn lặn lội ở đây. Anh ta bán bánh chưng bánh tét, nhưng chắc gì con anh ở quê có được nồi bánh...

- Bố hiểu vì sao con có cái nhìn không vui đó. Con quá già dặn so với tuổi mười bảy...

- Con nít bây giờ đứa nào cũng già trước tuổi bố ạ. Mỗi đứa một kiểu già khác nhau, chẳng riêng gì con... Ơ, mà hoa sắp về chưa hả bố?

Anh ngước nhìn đồng hồ. Mới gần mười hai giờ khuya.

- Phải vài tiếng nữa con à. Hay con nằm nghỉ một lát? Giường chiếu xập xệ quá. Một lũ toàn đàn ông mà. Tiểu thư của bố có chịu nổi cái mùi ở đây không?

- Con chưa bao giờ nghĩ mình là tiểu thư...

Để chứng minh cho lời nói, cô bé kê chiếc gối lên thành giường, tựa lưng vào đó, tư thế nửa nằm, nửa ngồi.

- Con có thể ngủ như thế này. Bố tin không?

- Tại sao lại phải như thế, trong khi con có thể nằm dài ra một cách thoải mái đàng hoàng. Tất nhiên không phải ở cái giường toàn mùi... bảo vệ này.

- Con luôn ngủ kiểu này mười mấy năm rồi. Trước màn hình ti vi. Lúc học bài khuya. Lúc chẳng muốn lên giường... Chẳng ai can thiệp cả.

- Con nằm đây một lát nhé. Bố phải đi một vòng.

- Con muốn đi với bố.

- Con cứ ở đây đi. Khi cà phê xuống hết, con bỏ đường và đá vào giùm bố.

Anh cầm cây đèn pin, bước dọc mé tường. Hơi đêm dìu dịu, lạnh se. Những khoảnh khắc này luôn khiến anh thư thái. Sự cô đơn thấm vào máu, đến thành thói quen, thành yêu thích. Hôm nào hàng về công ty, phải cần hai bảo vệ, anh cảm thấy bứt rứt khi có đồng nghiệp bên cạnh. Những mẩu chuyện vớ vẩn, chẳng đâu vào với đâu. Cứ ngồi thế một mình, thả ánh mắt câm lặng về phía trước, anh có thể ngồi như vậy suốt cả đêm dài. Và nhiều đêm như thế. Tan hẳn vào vô ưu vô ảnh...

Khi anh quay về phòng, cô bé đã thiếp đi, đầu trượt khỏi thành giường cùng với cái gối. Ly cà phê trên bàn đá đã tan ra, nước đọng quanh thành một quầng nhỏ. Anh cất đèn pin, nhón nhẹ ly cà phê ra ngồi ở bậc thềm. Hình như trăng hạ tuần ló ra. Mấy ngôi sao ở chân trời phía đông nhạt đi chút ít.

Nhấp một ngụm cà phê, chợt nhớ gói thuốc để quên trong phòng, anh quay lại. Cô bé đã trở mình, nằm nghiêng về một phía. Sóng mũi cao, những sợi tóc rơi ngang. Hình ảnh của nàng công chúa ngủ trong rừng. Nàng công chúa đi lạc. Lạc vào nơi chốn của quạnh hiu này, vào thế giới của anh, của chính bố nó. Tại sao giữa anh và con lại là hai thế giới trái ngược nhau như thế?

Anh ngồi với đốm thuốc

lập lòe. Quả thực trăng đã lên. Nhưng trăng hạ tuần chẳng

đủ soi sáng chính nó. Đêm vẫn đen huyền bí.

Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Bóng cô bé chợt hiện ra bên cửa:

- Con nằm chờ bố, ngủ quên lúc nào không hay. Sao bố lại ra ngồi đây?

- Bố hút thuốc, sợ làm con ngộp. Bố con mình vào trong đi. Ngoài này muỗi đấy.

- Con muốn ở ngoài này một lát. Giá mà... không có bố... Con sẽ ngồi một mình, để biết được những đêm dài của bố.

- Bố quen rồi, thành ra lại thấy đêm ngắn, ngày dài. Mới ngồi được tí xíu, đã thấy chộn rộn người xe ra vào.

Cô bé ngồi bệt xuống bậc thềm. Hai cẳng chân đưa ra, ngúc ngoắc. Sương ướt đầm mảng cỏ phía trước vườn bông. Những hạt sương sáng lên dưới ánh đèn hắt ra từ phòng bảo vệ. Trong thanh vắng hình như thoảng mùi hoa mai. Cái mùi hương thật khó cảm nhận. Hoặc mọi cảm nhận chỉ là tưởng tượng. Tự thân sắc vàng của hoa mai đã tỏa ra một thứ mùi riêng. Đài các. Thanh cao.

- Con có ngửi thấy mùi hoa mai không?

- Hoa mai cũng có mùi hả bố?

- Bố nghĩ thế. Một thứ mùi của quạnh hiu. Chỉ nửa đêm về sáng mới thấy. Chẳng bao giờ nghe được mùi hoa mai giữa ban ngày, giữa xe và bụi.

- Bố nói giống như một thiền sư.

- Sự cô độc thường sinh ra những thứ như vậy...

- Hoa sắp về chưa bố?

- Có lẽ sắp rồi.

- Hay bố mở cổng, hai cha con ra đường đứng đợi?

- Mới rạng sáng, một kẻ như bố đứng cạnh cô gái như con bên đường vắng, có thể anh chàng cảnh sát khu vực hay dân phòng đi ngang sẽ có việc để làm. Lúc ấy khó mà chứng minh hai cha con mình là bố con...

Cô bé lặng im, bất chợt thở dài:

- Tại sao lại như thế chứ? Dù mình là hai cha con thật tình.

- Nhưng dù sao, ý con cũng hay. Bố muốn đi dạo một lát. Cảnh thật hiếm gặp trên đời thế này.

Con đường dài ngút, thi thoảng hắt vài vệt đèn loang lổ. Gió đêm quăng vài mảnh lá khô. Dịu lạnh.

- Có phải xe hoa về không hả bố? - Cô bé chợt reo lên, náo nức.

Anh nhìn xuôi theo ánh chập chờn. Một chiếc ba gác cao ngồng. Lúc lắc, nhấp nhô. Trên xe, không lẫn được, ánh vàng đêm của hoa cúc.

- Đúng rồi con. Hoa về đó!

Cô bé không kềm được, quăng chân lao về trước. Mái tóc tung dưới sắc đêm. Bóng chiếc xe hoa lúc lắc rõ dần. Chạy vài chục bước, cô bé bỗng quay ngoắt lại. Mắt cô ngời lên trong nhịp thở hổn hển:

- Quên mất, con phải quay về đón xuân với bố chứ. Lúc chiếc xe đi ngang, mình sẽ làm gì hả bố?

- Bố sẽ bảo họ dừng lại. Mua tặng con một bó.

- Không! Con muốn để tự nhiên vậy. Đừng mua bán gì hết. Mình chỉ nhìn mùa xuân đi qua.

Người phu xe rạp mình trên bàn đạp. Chẳng biết anh ta chở thuê, hay anh là người trồng hoa. Những nụ cúc vàng đẫm nước, ngời lên trong ánh đêm.

Anh nắm chặt tay con gái trong tay mình. Hình như gai ốc rợn đều khắp mặt da.

Không chỉ một, mà cả một đoàn xe bắt đầu nối tiếp... Cứ vài phút lại nhấp nhô phía cuối đường một mùa xuân di động tiến đến gần. Chẳng rõ những người phu xe đang nghĩ gì. Lúc mới rạng ngày, có hai người một nam một nữ, lửng lơ độ tuổi, cứ đứng bên đường ngóng theo những chuyến xe hoa trôi qua trước mặt...

Cô bé bỗng giật tay anh:

- Mình vào nhà đi bố.

- Sao con không muốn nhìn nữa? Mệt rồi hả?

- Nhìn thêm biết đâu lại mất hay, bố. Khi trời bắt đầu sáng, sẽ mất đi cái thiêng liêng, huyền ảo. Bố tin không? Mười bảy năm rồi, lần đầu tiên con cảm được có Tết, thấy được mùa xuân.

Không nói gì, nhưng anh đồng ý với con. Chỉ không lâu nữa, những chiếc xe đầu ngày sẽ hối hả lao qua. Thành phố trở mình, cục súc. Trái ngược hoàn toàn với hình ảnh cha con anh đang cảm nhận lúc này...

Họ trở về phòng. Anh sắp lại mấy cái gối.

- Con nằm nghỉ đi. Chút nữa có người thay ca, bố sẽ gọi dậy, đưa con về.

Cô bé ngả lưng trên chiếc giường cũ kỹ. Nụ cười thắp sáng gương mặt cô, hướng về phía cha.

- Năm sau, con sẽ lại đến đón xuân với bố nhé!

- Tất nhiên, con gái. Mùa xuân là của bố con mình mà...

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • Hướng dẫn cài đặt và những bước khởi đầu Fifa
  • 1080 Snowboarding
  • Chi tiết từ a đến z về trang trí noel chuẩn hoàn mỹ
  • [English Study] - The Teacher's Grammar of English
  • ImageConverter Plus 7.1.47 Build 90206 - Chỉnh sửa kích cỡ ảnh
  • Graphics Converter Pro 6.98 Build 90802
  • Streamripper for Winamp
  • Một trang bao gồm đầy đủ các trang Leech RS, MU (Free hay Premium gì cũng có ^^) !
  • Công Cụ Cho Phép Admin Thử Nghiệm Theme Mới Mà Không Ảnh Hưởng Tới Người Khác[WP]
  • Mật mã Da Vinci(Dan Brown)

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?