Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

[T.Ngắn] - Cay đắng lò đường

[ 2009-08-09 08:43:23 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Huệ sống phần lớn thời gian ngoài thị trấn để đi học và... đi chơi. Nó không hay về vì cho rằng ngôi nhà ở quê quá rộng và buồn. Nó nhận tiền mà không thắc mắc, chỉ biết cần là có, nhiều cũng có. Thỉnh thoảng nó gặp thím Hai hàng xóm nghe kể ít chuyện về... nhà mình. Bây giờ rớt đại học về nhà, mọi thứ đã khác đi

Buổi trưa, Huệ phóng xe vô lò đường để chuyển một vài mệnh lệnh của bà nội. Rồi thì không làm gì ngoài tha thẩn ngoài sân, vào bếp chấm mút vụn đường hay ngồi thu lu một góc ngắm nhìn mọi người. Người thợ đường, chị nuôi, đám con trai, mấy tay lái mía tới tới lui lui, mồ hôi nhễ nhại, nói hết sức, cười hết cỡ trong tiếng máy ép chạy ầm ầm, thỉnh thoảng chêm vào một câu tục. Sơn thì đang dưới bến. Tiếng xích xủng xẻng, tiếng sào khua lịch kịch. Anh mở tấm ván đằng mũi ghe lấy lên một cái gì xam xám to bằng đầu gối ném lên bờ. Nó nảy long lóc. “Để nấu chè, dẻo lắm!”. Huệ lại gần nhận ra một củ khoai mì, có lẽ đã “ẩn dật” lâu ngày trong rẫy mía. “Cảm ơn tài tử sĩ!”. Chữ “sĩ” bị kéo nhẳng ra, vừa cười cợt vừa ưu ái. Cười cợt ngoài mặt và ưu ái ở trong lòng.

Cái lần cha mới sang lại lò đường, vào để tu chỉnh các thứ và gọi lại những người trước đã cộng tác với chủ cũ, Sơn đã được giới thiệu là một tay đi ghe giỏi giang. Huệ đứng cách một quãng, chỉ thấy... anh ta đẹp trai. Quá giang ghe về, qua con rạch hẹp um tùm cây, những chòm lá mang đầy tổ kiến vàng treo toòng teng, cứ phải né. Sẽ có một loại cây gọi là “sơn” ở trong đó, và chớ có “xúc phạm” đến vì coi chừng về, người sẽ sưng to và sần sùi như bị dị ứng, ông nội đã từng kể như vậy, sợ nên Huệ chỉ dùng “anh ấy” để hỏi chuyện. Anh ta chừng như đã đọc thấy điều đó nên “Sơn... Sơn! Ra mà “ăn” tụi tui đi!”. Nói um sùm khiến Huệ sợ xanh mặt, cả ngày về cảm giác người như đang nặng nề lên. Vừa tức mình vừa tức cười!

Sơn thường chơi một cây ghi-ta phím lõm, trong lúc đám trai khác đánh tiến lên, mới biết anh ta không chỉ có tài chọc tức người khác. “Thằng cha thất tình đờn buồn thấy mồ tổ!”. Ai đó nói. Huệ cười thầm. “Thất tình à?”. “Chuyện tình thanh mai trúc mã, ai dè gia đình cổ ép gả...”. Huệ không nhịn được: “Rồi chàng đau khổ, một đêm kia lén rủ nàng bỏ trốn”. Thêm vào đúng kết cục mấy đĩa cải lương. Nghe hay không mà không thấy Sơn phản ứng gì. Ô, mà cứ nhìn cái bộ dạng “xa xăm” rất nhập vai tiếng đờn lừng tưng kia thấy cũng hay, cổ cổ, sến sến lại vừa tình cảm lắm! Gộp hết lại là: “tài tử... sĩ!”.

Chiều, Huệ vác củ khoai mì vào trong bếp. Cả chuyện bếp núc nó cũng vô tư lắm nên đợi Nhu, muốn rủ Nhu thực hành nồi chè trôi nước và quan trọng hơn là nhu cầu kể lể, vài chuyện linh tinh về... cái lò đường. Nhưng như mọi lần, Nhu cũng lại kiếm một việc gì đó để bỏ đi. Bản mặt nó với Nhu luôn là khó ưa ự! Thà cãi cọ chí chóe có khi còn thấy dễ chịu hơn là cứ âm trì kiểu này.

- Út dọn cơm cho nội giùm!

Bây giờ thì mở miệng nhưng cũng không êm ả gì. “Giùm”, làm như Huệ là người ngoài vậy!

Bà nội nằm trên ghế xích, đeo kính và trong tay là cuốn kinh Cầu an. Nhìn qua khó thể biết là bà đang đau phải nằm một chỗ cả năm nay. Vẫn bệ vệ, tỏ ra là người lãnh đạo cao nhất ở đây. Xưa bà là cô dâu giỏi quán xuyến, góp công lớn xây dựng và gắn bó hoàn toàn với sự nghiệp nhà chồng. Bây giờ cũng vậy. Ngôi nhà quá rộng âm u tiếng cu gáy này đôi khi làm Huệ sợ nhưng bà thì “ở đây ta thấy dễ chịu nhất”, bà nói khi mọi người đề nghị đưa bà vào thành phố cho tiện việc chữa bệnh. Theo bà, mọi tôn ti nhất định phải được duy trì. Những người chết vẫn “sống” và từng ngày kiểm tra giúp đỡ con cháu giữ gìn sự nghiệp. Bọn Huệ cảm, uống viên thuốc Paracetamol nhưng vẫn phải thêm một tách nước lạnh bà “xin” được trên bàn thờ. Sáng mai tốc mền đi chơi, bà ngó theo: “Đội ơn cửu huyền thất tổ”! Nghe đâu bà vẫn còn phạt roi khi cha đã có anh Hai.

Bây giờ là bà nội, rồi sẽ đến lượt Nhu, những cô dâu. Và có phải vì vậy mà Nhu ưng lấy anh Hai, say sưa quá mức với công việc? Huệ không xài làm gì các tiểu xảo truyền thống của một cô em chồng, nó chọn hòa bình nhưng in như mọi nỗ lực nhằm làm ấm lên không khí gia đình đều vô hiệu. Nhu thà cứ ngồi dưới bến cọ rửa hàng mớ nồi niêu cũ không xài nữa còn hơn một lúc cởi mở bên nó.

Chủ nhật, may có bọn Thu, Cầm, con các cô Huệ về chơi, đem theo về một không khí vui vẻ. Hồi má mất, Huệ đã đến ở với chúng suốt một thời gian dài, thật thoải mái giữa một lũ con gái suốt đời cười cợt cái gọi là “nữ nhi ngoại tộc”, biết tự tạo cho mình những giá trị của vẻ đẹp và tri thức.

- Ê, đại ca lúc này khỏe không? Cầm hỏi lúc ngó thấy Ân ngang qua cửa vườn. Còn mê tivi không?

Huệ gật. Thu nhìn theo lắc lắc đầu:

- Buồn gần chết. Hay là mi cưới chồng đi!

- Có đâu sẵn mà cưới. Ờ mà có. Cao ráo, khỏe mạnh, chơi một cây đàn cũ mèm...

- Á á cái con này. Thì ra làm bộ lù khù rồi vác lu chạy trước chị em... Khai mau!...

Bọn nó khảo Huệ ghê quá, giỡn thôi, nhưng mà đờn của Sơn thì cũ mèm thật. Khuôn mặt thiếu nữ vẽ trên thùng đờn chỉ còn thấy lờ mờ, Huệ đã đồ lại rồi thêm vào một vệt ria. Huệ ngồi nghe anh đàn, cũng ngộ, nó ít khi chú ý lâu vào một thứ gì, vả lại cũng không có chút hiểu biết nào về cái “hò xự xang”. Hay cũng vì cái cổ cổ, sến sến mà rất tình cảm ấy.

Cả bọn sau đó ra về khiến buổi tối buồn hơn các buổi tối khác. Anh Hai ôm lấy cái tivi. Ba về trễ. Nó thắp nhang lên các bàn thờ xong thì xuống chỗ chú Mùi, người làm công ruột trước giờ vẫn sống trong gian cuối dãy nhà ngang. Cái tivi màu sắc lem nhem, ngồi chen vào với đám con nít đang cười ngất ngư cùng xem hoạt hình. Bé Tí đã ngủ, không thì Huệ “mượn” lên nựng cho đỡ buồn. Thấy thằng nhỏ là bà nội thở dài “sao con Nhu lâu con” rồi kêu chị ẵm lấy hên.

Tháng tư qua mang theo cái oi nồng không chịu nổi. Mây xám giăng, trời lặng không bức bối. Huệ cứ hay phóng xe vào trong lò tìm... chút gió từ sông cái lên.

Lò đường vẫn huyên náo một vạt sông. Càng huyên náo vì có ai đó vừa đem về một con chồn làm món thịt om nước dừa. Có cả rượu đế. “Nội tạng tía như cái rổ rây, cho ngồi phá mồi thôi!”. Sơn nói, vừa ra dấu với ông Mười Cô Đơn. Ông già bây giờ đi ghe hết nổi nhưng ngại ngồi không nhận giúp đỡ, Sơn cho đi theo rồi chia tiền công cho. “Thằng phách quá, coi thường ông già”, ông Mười nói nhưng Huệ lại thấy anh tốt quá. Không có rượu thì “dô” cũng được, có sao. “Dô! Cười to, nói to, thoải mái và ấm áp tình. Sơn lại ôm đàn lên. Tiếng đàn say ngả ngả nghiêng nghiêng. Chắc anh lại tưởng tượng cho mình một cô gái, một người tình ảo! Cổ là ai vậy? Huệ ngắm nhìn thiếu nữ trên thùng đàn, cọ vệt râu đi rồi chỉnh lại mái tóc. Mái tóc duỗi đổ dài dịu dàng đúng kiểu Huệ đang để.

Và Huệ cũng đã bỏ cái ý định kể cho Nhu hoặc một ai khác về chuyện cái lò đường. Bí mật. Một thứ tình cảm nếu có thể nhen nhóm ở đây sẽ vô cùng trong sáng. Người như Nhu sao có thể cảm được!

Tháng tư vẫn như một cô gái xấu cau có. Nắng nhạt mà nóng rưng rức. Nên Nhu thích ngồi thật lâu dưới bến.

Huệ đi gọi chị cho bà nội. Nó không kêu um lên vì hình như còn có ai đó dưới rạch. Là Sơn. Anh đang trên xuồng. Hai người biết nhau à. Đừng có hỏi chuyện nó với Nhu nghe, nó nghĩ, rất tò mò, rồi bước dọc bờ đủng đỉnh rậm rì lắng nghe.

- Cũng phải lo cho anh đừng nghĩ tới em nữa!

- Tui cứ chờ. Ngày trước, Nhu hứa với tui làm sao? Đừng có nói là Nhu đang sung sướng, tui không tin đâu!

- Thì em khổ, mà... Nhu khóc.

...

Huệ co rúm lại, sửng sốt, không nghĩ được gì rõ ràng trong khi có quá nhiều điều đang vỡ ra. Anh ta! Nhu! Cô gái ảo! Một cuộc ép duyên, một cuộc hôn nhân bắt đầu bằng sự hàm ơn. Vẻ mặt hiền từ, cử chỉ có chút khúm núm của mẹ Nhu, giông giống như mặt chị. Xóm nghèo. Cô dâu đi qua, đám con nít đi theo đằng sau cười hi ha. Chú rể ngơ ngơ bên cạnh. Ai đó nói: “Cậu Ân mấy năm nay cứ như vậy, thầy nói cưới vợ sẽ hết”. Đám cưới rước qua cầu. Có người con trai cắm sào nhìn theo... Nhà chồng có một cái bến, anh cứ muốn đưa xuồng qua, chị cứ muốn ra giặt giũ. Còn Huệ, thủ vai gì ở trong đó? Một vai phụ, một đứa em chồng ngu ngốc, hời hợt lại tưởng mình hiện đại, rộng lượng, tinh tế và sâu sắc nhất. Ý nghĩ về Sơn giống như chiếc búp xanh non chưa kịp xòe nở đã vội lìa cành. Những cảm xúc tinh nguyên vừa nhác thấy dạng hình đã vội chết yểu. Và chút gì giống với lỗi lầm khiến nó thấy mặc cảm.

Huệ dậy muộn, người rã rời như vừa đi qua một tuần cảm. Ngồi nhìn Nhu đi qua đi lại dọn dẹp cái này cái nọ, có chút cam chịu trên gương mặt, cái này trước kia Huệ cho là một sự hài lòng âm thầm. Huệ từng cho là tên chị hay, nhu mì thật hợp với người, không dè có lúc lại ghét chị cái tội nhu nhược. Nó nhảy xuống đất, dọn dẹp nhưng ầm ầm đùng đùng để phản đối cái từ tốn mà Huệ cho là giả tạo, là không chịu đựng được của Nhu.

Phóng xe vào trong lò, công chuyện gấp gáp, không nấn ná vì sợ phải gặp Sơn. Nhưng cũng sẽ không gặp được nữa vì anh đã đi, có một công việc gì đó trong thành phố. Huệ không biết nên vui hay buồn. Nó đi dọc theo con rạch, xước một khúc mía cứng như tre, mặt nhăn nhó. Có thể có một cây sơn trong đám um tùm kia nhưng Huệ không sợ. Sơn... Sơn! Không nghĩ tới anh nữa!

Nhu mỗi lúc lặng lẽ hơn, trông xanh xao, tiếng động nhỏ cũng giật mình. Huệ nhìn chị vừa áy náy, vừa oán. Hôm nọ mua về một xấp vải hồng lấm chấm bông trắng: “Chị may đi, kiểu trẻ lên!”. Hôm kia lại nói: “Lâu quá chị hổng về thăm bà già sao?”. Không dè Nhu cười: “Chị cũng tính đi mua chút đồ”. Cái cười coi cũng ngượng, giống như người ta đang làm lành.

Nhu chuẩn bị. Tất cả áo quần cho vào một cái túi, trong tủ chỉ còn mỗi cái áo dài đỏ chói thêu rồng phượng. Người nào việc ấy biết. Trong nhà chỉ còn bà nội và thím Mùi đang làm cỏ ngoài vườn. Nhu đi. Và chị không tưởng sẽ gặp Huệ ngoài đầu ngõ. “Chị cứ đi đi, tôi làm cơm được, có gì sẽ hỏi thím Mùi”.

Huệ có lý để hô hoán lắm nhưng nó lại đứng yên nhìn. Cũng không rõ mình đang đúng hay sai, chỉ thấy có chút dễ chịu. Lát sau, như chực nhớ điều gì, nó băng vào trong vườn. Ân đang gom củi khô bó thành từng bó nhỏ, toàn tâm toàn ý. “Anh Hai, chị bỏ đi rồi!”. Anh ngó lên, như mọi khi đáp lại em gái bằng một cái cười ngớ ngẩn. Một vệt nắng xiên khoai chiếu xiên qua cái cười tự thân đã hoang lạnh ấy khiến Huệ không chịu đựng được, nó quay đi, nước mắt tràn mi.

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • 20 Menshou Ni Onegai
  • [EBook] 173 Hàm Excel - *.DOC
  • Skin Nhạc Màu Hồng Dễ Thương Miễn Chê Luôn
  • [T.Ngắn] - Thời chuồn chuồn cắn rốn
  • Youda Marina
  • Tất cả đàn ông đều đểu
  • Lego Racers
  • Pháp luật kinh tế
  • Portable Microsoft Office 2007 Entterprise USB Edition
  • CD Tin Học Trong Tầm Tay 1.0 SSDG

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?