Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

[T.Ngắn] - Dốc sung

[ 2009-08-09 08:43:23 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

Hồi ấy, đường giao thông ở mấy huyện miền núi ven sông Đà không dễ như bây giờ.

Bờ tả ngạn từ mạn Thanh Thủy, Thanh Sơn lên tận Đà Bắc chủ yếu là đường đá, đất sỏi gồ ghề, mùa mưa bết bùn đỏ, mùa khô bụi mù trời, sản phẩm của nền văn minh rất dai nguyên thủy ở ta.

Phần lớn những con đường do dân phu gỗ, thợ xẻ, khai thác lâm thổ sản đi lại mà thành.

Từ bản Kẽm lên phố huyện phải vượt qua một con dốc cao, dài ngoằn ngoèo, người bản xứ gọi là dốc Sung. Xe đạp lên dốc Sung phải dắt, xuống dốc cũng phải dắt.

Chả ai lại đặt cược số mạng của mình vào sợi dây phanh mong manh, có khi là hàng phò từ các lò tiểu thủ công nghiệp. Nó “phựt” cho một cái thì gọi là như tàu bay bay giữa vực sâu. Đáp được xuống “sân bay” thung lũng thì chỉ còn cái bã người.

Chả ai biết rõ thực ra thì cái tên dốc Sung có từ bao giờ, bắt nguồn từ đâu. Cả con dốc dài tịnh không có bóng gốc sung nào ở đó cả. Hỏi cả những cụ râu dài quá rốn ở khắp châu Mai Đà cũ sang tận Mường Động, các cụ cũng lắc đầu nguây nguẩy.

Trên đỉnh dốc chỉ có một vạt rừng khế hoang, gốc to xù xì, mùa quả chín vàng ươm, thơm thảng thốt. Chim kêu ríu rít, sóc nhảy chuyền cành, khỉ đu người ngó nghiêng trông như một gánh xiếc, rất hóm.

Đàn bà ăn dở gặp rừng khế này thì thèm rỏ dãi. Người lên dốc mệt chén đôi quả cũng tỉnh ra, lấy lại đôi phần sinh khí.

Nhưng con dốc lắm huyền thoại này, kể cả thời chiến dịch Hòa bình, Điện Biên về sau, thì năm nọ lại rộ lên một câu chuyện được coi là ầm ĩ nhất của vùng sơn cước, ấy là chuyện của Phởn và Voan.

Phởn là Viện trưởng viện kiểm sát huyện, có vợ và hai con gái. Vợ Phởn là cô Mai Hoa, Hội trưởng hội phụ nữ xã.

Voan đã có một đời chồng nhưng chưa có con, trông ngon nghẻ, mông to người chắc, da thịt thây lẩy, bọn đàn ông từng được sờ trộm vào bảo có cảm giác nó nhấp nhẩy đàn hồi, căng như cao su, thích thật! Gái thế mới bõ gái.

Voan được coi sắc nước nhất nhì bản Kẽm. Trai tơ mấy mường lượn lờ quanh nhà cô suốt. Bọn thợ đóng cối, đóng giường ở dưới xuôi lên đêm nào cũng lên đỉnh đồi gần nhà Voan thổi sáo tí toe, ghi ta lạc dây ra sức đập phừng phừng mong được lòng người đẹp bản Kẽm.

Nhưng hượm đã, nếu nói về giai thoại ở dốc Sung trước hết phải nói về tướng quân Đinh Đẻn. Thời xa lắm, khi giặc khăn vàng còn nổi lên cướp phá suốt một dải từ hạ lưu sông Đà tới vùng Đà Bắc.

Mùa màng chum vại rỗng. Nạn đói triền miên. Chuột đêm chạy nháo nhác hàng đàn kiếm ăn. Tiếng dân kêu thảm. Nhiều nhà túng quẫn, mẹ con ôm nhau nhảy xuống sông Đà tự vẫn cho nó xong đời, xác nổi lềnh phềnh kinh động khắp mường. Cả tháng trời chả ai dám tắm, dám gánh nước sông.

Khi tụ nghĩa quân Đinh Đẻn nổi lên đã lấy dốc Sung làm cứ địa. Thế dốc hiểm trở lại án ngữ đường huyết mạch một dải tả ngạn, dễ bề mai phục. Quả là thế hổ phục rồng chầu. Thấp thoáng kia là sông Đà có thể dùng thủy binh khuấy động.

Dốc lại liên thông sang tận núi Lưỡi Hái, dễ bề thoát thân hoặc mai danh ẩn tích, lấy cây củ rừng làm lương thảo những khi thế cùng lực kiệt cũng sống được.

Nghe người ta kể tướng quân Đinh Đẻn có hai bà, vốn là hai chị em. Nói như các cụ là đánh cây đánh cả cụm. Hai bà đều mắn đẻ. Truyền rằng đẻ hai chục đinh, còn lại là gái.

Cộng tất cả lại mà phiên ra cơ số quân đội ngày nay vừa chẵn ba tiểu đội. Rừng nhiều, người ít, đẻ để lấy người sau tăng cường nghĩa quân, phòng tính kế lâu dài. Hết giặc giã, còn ngừa bọn lục lâm thảo khấu lên cướp của, trộm cồng chiêng, đồ gia bảo.

Có lời đồn chính rừng khế là do ông Đinh Đẻn trồng để hai bà thụ hưởng những khi bụng mang dạ chửa, thèm quả chua. Lại nói tướng quân không bao giờ ngủ riêng với từng bà mà cứ hai bà cắp nách, liên hoan một thể.

Lúc ấy vùng đất này là kho gỗ quý như lim, sến, lát hoa… mãi tới thập niên bảy, tám mươi thế kỷ trước người ta đánh nốt những củ gốc lát để thợ vườn cho ra đời những giường hộp, tủ búp - phê (bây giờ trông lem nhem, lỗi mốt đến phát kinh).

Vì thế mà tiệt cái giống lát hoa có hoa văn như mây cuộn, như rồng bay. Rất nhiều rễ cây, củ rừng quý là vị thuốc có thể tăng lực, vỗ nhuần cơ bắp, sung mãn khác thường, còn quý hơn nhân sâm Cao Li. Linh chi cổ thụ nặng cả tạ nhưng mọi người cho là nấm hoang, chả ai để ý.

Chỉ tiếc tổ tiên không biết cách bảo tồn, nhân giống quý hiếm, chỉ rặt nghề hái lượm nên mọi thứ quý của quốc gia chỉ còn truyền miệng trong dân gian. Tiếc lắm!

Cũng có người vì thế suy luận ra rằng, có thể dân gian đặt tên dốc là dốc Sung vì tướng Đinh Đẻn vừa đánh trận sung, vừa vượng gân cốt, gái đôi mươi nhìn ông tắm suối, tảng vai tảng ngực như những ngọn núi cuộn lên hừng hực, còn phải thòm thèm, ngậm răng cơn hứng.

Đặc biệt, mấy vị văn hóa huyện, sử gia tỉnh hay thiên về giả thiết này. Có thời đi tìm mãi sắc phong hoặc phả hệ trong dân gian mà không thấy vật chứng cụ thể.

Chả lạ gì, đình chùa, đền thờ ở ta ngày nay có phong trào xin được công nhận, gắn biển di tích, đa số dựa vào truyền thuyết cả. Ít cái có bút tích sử gia. Hay sử gia của ta không quen ghi, chỉ đồn thổi dòng dã sử cho nhau?

Cũng phải thừa nhận dân ta giàu tưởng tượng vào loại nhất thế giới, hay sáng tạo truyền thuyết vặt. Đâu đâu cũng có linh thần, đa số các vị linh thần rụp một cái đã tụt áo quần để bay về trời, hoặc rụp một cái đã vô hình vô ảnh, khi nhân dân chạy đến thì ngài đã hóa, chỉ còn đống mối đùn to như cái mả.

Tướng Đinh Đẻn đánh tan nhiều binh lực Khăn Vàng cứu dân, tiếng tăm vang lừng cả một vùng rộng lớn. Đinh điền trai tráng theo ông rất đông. Tên tuổi ông gắn liền với cứ địa dốc Sung và đi vào huyền thoại như một tướng hùng Việt cổ. Sử sách về phong trào này còn là vệt mờ khuất.

II

Bây giờ xin quay lại chuyện Voan và Phởn. Phởn đi bộ đội, giống nhiều anh bộ đội thời chiến khác, không chỉ ở bản Kẽm, Phởn cưới vợ rất nhanh giữa một kỳ phép mươi ngày trước khi vào chiến trường.

Chủ yếu là do người nhà “chỉ điểm”, thấy sạch nước, hay hay là bỏ trầu làm lễ cưới luôn cho kịp làm chồng, đâu có thời gian mà yêu. Những cô gái sạch nước ở làng bản mà không chộp nhanh là thằng khác chộp mất, họ cũng đều hoàn cảnh thế cả nên chẳng đắn đo.

Vào chiến trường, “bụp” cái là chết, tính toán làm gì. Lúc đó chỉ cầu mong, trời thương cho tý ngẩu để nối dõi tông đường là phúc cao đức dày lắm rồi.

Phởn có anh bạn cùng đơn vị, vì cũng thương con, xí phần giữ chỗ gái sạch nên đang lúc anh bạn này ra mặt trận, ở nhà hai gia đình làm lễ cưới chay vắng chú rể.

Tưởng con đánh trận rồi ra ngay, ai dè nó đi luôn vào cõi vĩnh hằng. Thế là có vợ mà lúc chết vẫn là trẻ con. Cô gái có chồng mà chưa được làm vợ. Lúc không thủ tiết được nữa, đi lấy chồng khác mới rắc rối. Vừa mang tiếng gái đã chồng, vừa nhì nhằng giấy hôn thú.

Gặp phải thằng chồng máu ghen, cứ khi lục đục tình cảm nó lại nhiếc là đồ hâm lại. Vợ chồng lôi ra tẩn nhau bì bụp như gõ mẹt. Mấy phen cô này định nhảy xuống ao cho nghỉm.

Phởn có nhiều thành tích thời quân ngũ. Bằng khen, huân chương treo đầy cả vách, chỗ vách ngăn tiếp giáp với buồng ngủ. So với hàng huyện cũng được coi là bậc công thần, so với dân bản là bậc đại nhân, không dễ mấy người có.

Ngày lễ kỷ niệm, Phởn gắn đầy hai ngực huân, huy chương, ngồi trên hàng ghế chủ tịch đoàn hẳn hoi. Cũng bởi thế nên khi ra quân, Phởn được ưu tiên sang ngành kiểm sát.

Đi học mấy lớp bồi dưỡng ngắn ngày thì thành viện trưởng. Quyền thế một tay trong thiên hạ, ngành này khối kẻ lợi dụng làm tiền, ăn cả hai mang, bên đơn lẫn bên bị. Chả sản xuất gì mà vẫn của chìm của nổi. Viện Phởn đã có tay mắc tật thế rồi. Phởn rất ghét bọn bán mình vì tiền.

Vợ Phỡn cần mẫn phấn đấu ở hậu phương. Nàng mắc chứng đau dạ dày kinh niên. Những cơn đau khi trở trời trái gió hành hạ, mặt lúc héo he hắt, lúc nhầu nhĩ như thịt chợ chiều, vẫn cắn răng hì hục việc xã hội. Lại được nết khéo ăn ở với các anh cấp trên, được làm chủ tịch hội phụ nữ xã kinh niên.

Kể cũng vui, thỉnh thoảng các anh lãnh đạo xã rỗi việc sang hội ngồi gãi chân, tán gẫu cho đỡ buồn, hoặc lôi đi phối hợp hoạt động xã hội với các ngành để góp phong trào, chứ ở nông thôn miền núi, buồn hiu buồn hắt.

Vợ chồng như thế, xem như môn đăng hậu đối, gia thế vững chãi, được ghi danh ở bản Kẽm. Nhưng dù sao, vợ chồng Phởn vẫn là sản phẩm của tình yêu thời chiến, bên lòng không ít ẩn ức, mộng mơ trai trẻ kìm nén sâu thẳm, nhiều lúc nó vẫn gồng lên quẫy cựa. Cho đến ngày tình cờ gặp Voan.

“Anh Phởn, đèo em về với”. Ai lại gọi tên mình nhỉ? Phởn nhìn vào cái quán bên đường, chợt sững người, con bé này mọc ở đâu mà… hay. “Đằng ấy ở đâu?” - Phởn hỏi.

“Anh chả biết em rồi. Cùng dân bản Kẽm. Quan liêu quá ông anh ạ. Nhưng mà anh oai thế, biết em làm gì” - Voan cười tủm, mắt long lanh tươi lạ kỳ.

Giời ơi, con bé này sao nó hấp háy thế, có cái gì đó như ma lực lóe lên. “Đằng ấy tên gì? Tớ đi lâu quá, chả biết hết người trẻ đâu”.

Voan bảo: “Ừ, biết nhiều thì khổ. Báu gì anh ơi. Em cứ hoang dã sim mua quê mình thôi. Thích thì bảo thích, thích thì làm, chẳng phải mệt mỏi tính toán. Thế là người vô dụng, anh nhỉ”. Xe đạp Voan hỏng, vứt lại cho thợ sửa, cô nhảy tót lên xe Phởn.

Hàng ngày đạp kèo kẽo từ huyện về bản, thấy dường dài. Một năm cái xe đạp nhai không biết bao nhiêu đít quần. Sao hôm nay đường về bản như con rùa rụt cổ lại, ngắn quá, nhanh quá. Mà con bé này tợn, hai cái nón ngực cứ cà vào lưng Phởn, thấy gai gai nóng. Rủn người.

Chả biết do đường xóc hay… lạ nhỉ! Phởn đèo vợ nhiều nhưng chưa bao giờ có cái cảm giác rùng mình như vậy. Chỉ sợ dân bản thấy gần gũi quá lại thêm mắm thêm muối.

Đến lúc Voan chào chia tay, Phởn vẫn thấy cặp mắt ấy hấp háy như ngầm hò hẹn. “Đằng ấy về à” - Phởn lúng túng khi thấy mấy tay thợ mộc dưới xuôi cố ý đón đường để được gặp và tán nàng đôi câu, nghe rất tân cổ giao duyên.

Tối, Phởn hỏi vợ: “Cô Voan con nhà ai?” Hoa hơi nhíu mày: “Người nổi tiếng thế mà không biết à?”. Phởn bảo: “Đằng ấy hay chưa. Anh có phải trưởng bản đâu”.

Hoa cười: “Thì em cứ tưởng… đàn ông ai chả biết nó. Nó họ Đinh, con ông Đinh Đài. Nó vừa lấy chồng được đâu nửa tháng thì một đêm chồng nó đột tử. Xinh nhất bản đấy. Nhưng đang là đối tượng…”.

Từ ngày còn bé Phởn vẫn nghe người ta bảo ông Đinh Đài là con cháu mấy đời nhà tướng quân Đinh Đẻn. Không biết thực hư thế nào nhưng cả bản, cả xã đều nói thế. Nhà ấy truyền huyết, ai cũng ăn nói có khí cả. Nhưng mà đối tượng gì nhỉ, máu Viện trưởng kiểm sát làm anh tò mò khi hỏi lại vợ điều ấy.

Hoa kể: “Hồi này thợ mộc, thợ buôn đồ cổ dưới xuôi lên bản nhiều. Họ dập dìu qua lại nhà Voan. Trong bản có mấy người kêu mất chiêng, mất điếu bát, bình vôi cổ… xã đang báo cáo công an huyện theo dõi. Người ta ngờ rằng, có thể dính dáng đến Voan”.

Thì ra, tiếng sáo, tiếng đàn đêm đêm là của bọn trai tụ tập quanh nhà Voan. Bọn trai mê gái là chuyện thường, tụ tập cũng là chuyện thường. Nàng như bông hoa thơm và đẹp một cách hoang dã của rừng Tây Bắc.

Hoa thơm nào chẳng quyến rũ bướm ong. Cái cảm giác mà Phởn thấy rủn người khi Voan ngồi sau xe, khi Voan nhìn, đã đủ nao lòng chàng, huống chi bọn trai trẻ đang tuổi ăn tuổi yêu. Chúng như những con bò đực chưa thiến đang hăng máu, ngứa sừng húc văng mạng, thấy tình địch là lao vào như tên bắn.

Chúng hùng hục cơn mê, không đêm nào chịu ngủ, lượn lờ đàn sáo vì bông hoa bản Kẽm. Chỉ nhìn hiện tượng mối quan hệ sao đã coi là đối tượng?

Tính cách Voan, ánh mắt Voan, dù mới gặp lần đầu, Phởn dám chắc nàng không phải là người gian vặt. Nàng là “thích thì bảo thích...” cơ mà. Ngay các đấng mày râu thời buổi thực dụng cũng hiếm kẻ dám nói thẳng nói thật như vậy, càng có chức sắc càng phải lươn mới tiến thân.

Lại nghe tiếng sáo thổi tí toe. Mấy cậu này học sáo chuyền tay, mù nhạc đây nên tiếng phô quá. Cứ thấy sòn sòn sòn đô sòn mãi mà chưa chuyển gam rê rê rê mí đồ rê được. Sáo thế này thì bố thằng nào ngủ được. Chắc hẳn vì chuyện này người ta đổ tiếng xấu cho Voan đây.

Bất giác tay Phởn luồn vào ngực vợ. Đã nhẽo thế này từ lúc nào không biết. Đời người quả tình hao nhanh, mỏng phận. Nông thôn thì lại buồn, đèn đóm tèm nhem chả có gì giải trí, có mỗi cái ấy là tiện cây nhà lá vườn. Chắc vì thế nên ngày xưa tướng quân Đinh Đẻn đẻ nhiều chứ đâu phải đẻ để tăng quân.

Nhưng một cơn đau bụng dấm dẳn đang hành hạ Hoa. Nàng bảo: “Em đau. Mà hai con gái đã ngủ đâu, chúng còn đang học”. Ừ, còn hai cái hĩm nữa, có vô tâm không nhỉ.

Phởn rụt tay lại. Chỉ càng nhớ thêm cái ánh mắt hấp háy của đứa con gái họ Đinh. Người gì mà chắc. Quả mông sấn vổng lên, căng tròn thích thế, suýt nữa thì xe đạp đổ chổng kềnh khi Voan ngồi lên gác-ba-ga.

Đổ thì xấu hổ với bọn chíp hôi, là thú nhận gân cốt dão. Phởn bất chợt tủm tỉm trong bóng tối. Hoa ngạc nhiên sờ mặt chồng như sờ vật thể lạ: “Em đau thật mà. Hôm nào khỏe thì bù”.

III

Như thường ngày, Phởn lại đạp xe lên huyện. Thời gian ở nông thôn như nia bánh đúc quá hàn the, bẹt, phẳng, lì cứ thế trôi. Định bụng tiết kiệm dồn tiền, cùng lứa lợn lai, cuối năm tậu chiếc xe máy, cải thiện tình hình giao thông.

Xe máy mới hy vọng vượt được dốc Sung chứ quèo quẹo đạp xe mãi thế này thì cùn đời bô nhếch. Dù sao cũng là chân Viện trưởng ở huyện, chẳng lẽ không bằng thằng buôn chè.

Tết này có xe thì hay. Phởn sẽ lên phố tỉnh, về Hà Nội chơi, thăm thú bạn bè đồng ngũ vài ngày cho bõ. Tiện thể đưa bà xã đi tham quan phố phường, mở mang dân trí.

Tiếng là chủ tịch phụ nữ xã mà chỉ lên đến phố huyện đã sướng tỉnh tình tinh rồi. Quanh đi quẩn lại vẫn chỉ đi vận động đặt vòng, nuôi con gì, trồng cây gì…

Phải có bước nhảy chứ. Các cụ ngày xưa cũng là người cả nhưng biết nhảy mà thành thánh, thành thần linh. Đấy là người biết ngẫm việc đại sự, có ảnh hưởng lớn tâm thức nhân sinh, chí hướng cộng đồng. Như vậy mới rụp một cái mà hóa được. Chứ cứ nghĩ con gì cây gì mãi không ra thì tiến lên công nghiệp thế nào?

Cơn hứng trôi đi cùng vòng quay xe máy trong đầu, ra khỏi bản thì chợt Voan gọi: “Cho em đi cùng với, anh Phởn”. “Đằng ấy đi đâu?” - Phởn ngạc nhiên thấy Voan đứng tựa xe đạp bên đường như đợi từ lúc nào.

Nàng mặc một áo cánh trắng có thêu viền cổ và đường khuy, cái váy đen có hoa văn ở gấu trông càng sắc nước. Voan tươi rói: “Lên huyện. May quá, đang lo đi một mình, buồn chết. Qua dốc Sung vắng vẻ lại càng ghê ghê là”. “Ai bắt nạt được đằng ấy. Mà đằng ấy lên huyện chơi hay có việc?” - Phởn gặng hỏi.

“Công an mời lên đấy. Thì lên. Có gì mà phải sợ. Anh biết ai đề nghị lên trên không. Không à. Thế… người ta không tâm sự gì à?”. Chỉ cần nghe Voan nói thế Phởn đã biết lời nói là ám chỉ vợ mình.

Có thể lắm. Cô ấy là cán bộ phụ nữ mà. Voan cảm thấy lỡ miệng, lảng chuyện: “Như ông anh mình đây thì cả huyện thích. Có cho đi cùng không, có sợ gì không?”.

Phải nghỉ một chập ở lưng chừng dốc bên này. Đi không thì chẳng ngại, đẩy cái xe đạp ngược dốc mới mệt. Đứng từ đây thấy một vùng núi non hùng vĩ, lấp lóa sông Đà, lâng lâng quê kiểng.

Rừng mát đang nở hoa trắng xóa, những vạt hoa mát lan tỏa từ thung xanh này tới triền núi khác như những triền sóng trắng dâng cao lên ngang trời. Gió thổi lồng lộng, phóng túng, mang hơi ẩm của sông của rừng rượi mát.

Gió bất ngờ tốc ngược váy Voan. Cặp đùi trắng hồng hé lộ. Nó như thứ men rượu mê trào ra không cách gì vén lại được. Nó cũng không ngăn được cái nhìn tình cờ như tia sét, lúng túng, dâng cảm đến nghẹt thở trong ngực Phởn. Voan chụp được cái nhìn ngơ ngẩn ấy.

“Thích không?” - Voan nhìn Phởn một cách bạo dạn. Giọng Phởn nghèn nghẹn: “Đằng ấy bảo sao? Thích là thích… gì?”. Voan không nói, túm ngay tay Phởn lôi vào rừng sim cách con đường dốc vài chục mét.

Bàn tay nóng rực và táo tợn ấy làm Phởn bất ngờ đến nỗi mặt nghệt ra. Lúc đầu thì run, sau như kẻ cùng đinh bỗng vớ được hũ vàng. Sự đắn đo chỉ thoáng chốc. Người đã mụ ra rồi. Cái ma lực hấp hồn như cơn bão nhiệt đới ập đến quét mọi sức ì, vật cản trên đường đi.

Phởn giờ đây như cún con lũn cũn để nàng dắt. Nàng ấn chàng xuống trong ngồn ngộn phì nhiêu. Những bụi sim, bụi mua rập rình oằn xuống trồi lên như dư chấn cơn động đất cao độ rích-te.

Rồi rừng chết lịm. Rỗng vắng. Ngu ngơ. Rồi cả hai xốc lại váy áo, đùn xe lên dốc.

Lên đến đỉnh dốc Sung trời đã quá trưa. Thở đã. Rừng khế tướng quân Đinh Đẻn đây rồi. Những chùm quả vàng lúc lỉu treo dưới nắng mọng. Nước miếng ứa ra, chịu không nổi. Đang lúc háo nước, đang cơn khát.

Ôi cái dốc huy hoàng của truyền thuyết một thời là đây. Sao các cụ khéo thế, rừng khế ở ngay trên đỉnh dốc, đúng lúc mà người ta cần nghỉ lấy sức sau chặng leo dốc hì hụi.

Chỗ nào ngày xưa mà tướng quân rèm loan trướng phượng nhỉ. “Ăn khế không?” - Voan hỏi. Chẳng chờ Phởn trả lời, nàng đu người trèo lên một cành thấp vươn tay hái quả.

Bỗng lại một cơn gió mạnh thổi ngược làm váy nàng tung lên, gấu váy mắc vào một cành cụt. Giời sao khéo ghẹo. Hay các cụ thử lòng đức hạnh con cháu.

“Đỡ em, đỡ em… tụt đây này” - Voan chới với. Nàng đơ ra, phơi lộ quần thể kiến trúc ngọc ngà. Còn chàng, mọi ngày mồm mép gang thép, lý sự trôi chảy, nào vặn vẹo nào luận tội kẻ phạm pháp, thế mà nay lóng ngóng, nín bặt. Thế mới cún chứ.

Cả cơ thể căng nẩy của Voan rơi xuống vòng tay làm Phởn khọm xuống, suýt ngã đè lên nhau. “Anh này” - nàng thì thào. “Đằng ấy bảo gì?”- Phởn hỏi.

Voan lườm một cái rõ yêu: “Sao cứ đằng ấy, đằng ấy… đổi giọng được không? Thế… còn sức không?”. “Còn…”- Phởn gồng tay lên cho gân nổi.

“Thế … thích nữa không?” - Voan nháy mắt. “Thích thì ai chả thích. Nhưng… hỏi thật nhé, tại sao em lại… Nghĩa là… có bao nhiêu trai trẻ hơn anh kia mà” - Phởn bây giờ mới định thần, muốn kiến giải cái sự kiện chưa từng ngờ trong đời lại đến nhanh, đến ào ạt như thế.

Nàng nắm tay chàng, một lần nữa kéo sâu vào rừng khế: “Ý anh là tại sao em dễ thế chứ gì. Em thích. Thích từ hôm thấy anh trong ngày lễ, trông oai lắm. Đàn ông thế mới là đàn ông.

Tính em thích thì làm… thế thôi. Không thích, các vàng cũng chả màng. Tự do là … muôn năm, anh nhỉ”. Không biết Voan học được ở đâu để có tư kiến đó, càng không ngờ tính cách mạnh mẽ của bông hoa rừng bản Kẽm.

Chuyện tình ngẫu hứng và sét đánh ở dốc Sung chưa hết. Họ như lạc vào mê cung huyền thoại, hoặc giả có ma trận mà tướng quân Đinh Đẻn đã giăng đợi từ những thế kỷ trước, họ đi gần trọn ngày mà vẫn chưa ra khỏi con dốc.

Có lẽ đây là cuộc đi bộ rùa nhất trong lịch sử. Sức mê hoặc của Voan làm Phởn quên luôn nhiệm sở. Chợt thấy tội nghiệp cho Hoa. Những đêm nằm ôm bụng nhăn, chả còn khao khát gì.

Người ta bảo đàn bà như thế là hay đố kị, khẳn tính lắm. Phiêu diêu cho tới chân dốc bên kia thì trời cũng xẩm chiều. Phởn mới nhận ra rằng, bây giờ thì chả ma nào ở cơ quan còn làm việc.

“Hết ngày mất rồi, anh có trách em không?” - Voan hỏi. Phởn bảo: “Cũng là anh nữa. Lần đầu tiên trong đời anh mới thấy mình thực sự là đàn ông. Thôi đằng nào cũng lỡ rồi. Giờ thì về chứ?”.

Voan tinh nghịch: “Thế không về có được không”. Phởn tròn mắt: “Điên thế. Không sợ ma à. Muỗi rừng được bữa liên hoan máu”. Voan lại cười: “Người đâu mà nhát. Ngày xưa các cụ còn ở rừng cả thì sao. Em hình như nghe tiếng cụ tổ em thì thầm bên tai. Muỗi là gì, muỗi hút máu mình thì say tình mà ngất hết”.

Phởn cười: “Nói cũng hay nhỉ. Chả thế bọn đàn ông chết là phải”. Voan nhìn xoáy vào mắt Phởn: “Thế… có chết nữa không?”. “Nhưng mà…” -

Phởn chợt nhớ câu chuyện Mai kể về cái chết của chồng Voan. Người ta bảo là do xung lực của Voan. Chẳng biết một luồng gió hay luồng khí ma trận nổi lên làm Phởn sởn da gà, miệng líu lại.

Chưa kịp trả lời thì đã nằm gọn tay trong tay, chân trong chân. Chiều phủ xuống màu huyết dụ bặt âm. Chỉ nhịp tim và tiếng thở là không thể giấu được. Ngày vỡ ngàn tia sáng xanh đỏ vàng hoa mắt…

Giả sử có ai đó kể một câu chuyện tương tự chắc chắn Phởn cho là chuyện bịa, chuyện tiếu lâm mua vui. Nhưng thực tế một câu chuyện kỳ lạ nhất trong đời đã diễn ra trên hùng vĩ dốc Sung.

IV

Hai hôm sau, trong một buổi đi làm ruộng, lũ con gái bản Kẽm ngồi nghỉ dưới gốc sồi bìa rừng, đấm lưng nhau cười ngặt nghẽo. Trong đám ấy người ta thấy có Voan.

Có ai đó bảo: “Mày chỉ bịa. Lão ấy làm thủ trưởng, đạo mạo thế, bà xã lại là cán bộ xã hẳn hoi, dám ư!”. Một người khác: “Mày bảo nó… bằng ấy cơ à. Thích nhỉ… Tao ứ tin…”. Lại cười rúc rích. Rúc mặt vào lưng nhau mà cười.

Câu chuyện cứ thế, mỗi người một câu, thêm mắm thêm muối. Có đứa nằm lăn ra cỏ, giãy đành đạch. Có đứa cười toàng toạc, xé nứt cả đai quần.

“Mày đáo để thật đấy Voan ạ. Đúng là gái có chồng có khác. Gấu quá! Hay mày chỉ nói cho sướng mồm” - một người chen vào. Tiếng Voan: “Chả khác gì, đàn bà đàn ông lòng dạ ai cũng thế thôi. Tao chỉ khác, cái gì sướng thì tao sướng cho đến nơi, thế thôi”.

Trong đám đàn bà con gái có một người là em họ Chủ tịch huyện. Và tất nhiên câu chuyện này không thể không tới tai ông. Câu chuyện này cũng không thể không đến tai vợ Phởn.

Người bản Kẽm mấy ngày liền không thấy Hoa ra đường. Hàng xóm đồn nhà ấy đêm đêm có tiếng khóc dấm dứt như ma làm. Lại bảo, thấy Hoa nhợt nhạt, lì lầm hẳn ra, cứ cuối chiều xõa tóc đứng nhìn về hướng dốc Sung mà nấc.

Khoảng năm ngày sau, Chủ tịch huyện gọi Phởn đến: “Có đúng cậu và cô Voan… ở dốc Sung không?”. Phởn im lặng một lát, rồi bảo: “Vâng. Em trót”.

Chủ tịch đập bàn: “Phởn ơi là Phởn! To đầu mà dại. Thế này thì ô nhục phẩm chất cán bộ quá. Cậu biết tội hủ hóa là tội gì không?”. Phởn thủng thẳng: “Vâng, em biết. Nhưng không nên gọi là hủ hóa”.

Chủ tịch: “Cậu biết hả. Không gọi thế thì gọi là quan hệ bất chính hả. Trời ơi, có biết thế là bị đuổi không. Cậu đang là cán bộ nguồn…”. Phởn bảo: “Vâng, thế nên em về. Em biết mình không xứng đáng với tin cậy của anh… Em cảm ơn anh”.

Chủ tịch càng giận, gọi giật lại: “Cậu về? Cậu phải viết tường trình, viết kiểm điểm, hiểu chưa! Tôi hỏi lại, đúng là cậu làm thế không?”. “Vâng em làm. Làm thì phải chịu, tính em nó thế, em không biết ăn vụng phải chùi mép. Thú thực, em không quen dối trá” - Phởn cứng giọng.

Chủ tịch huyện thở dài: “Sao mà ngốc thế Phởn ơi, cả sự nghiệp bỗng chốc đi tong. Người ta bây giờ họ đều khéo lắm… Còn cậu, cậu đúng là một anh lính chiến. Chiến trường chả hy sinh, mà chết vì…”. “Anh ơi, đây cũng là chiến trường đấy chứ. Chiến trường dốc Sung” - Phởn cố pha trò cho không khí bớt căng.

Sự tình đã thế biết sao bây giờ. Dù sao đây là lúc cần sự dũng cảm của mình, không ai gánh thay mình được, biện minh là giả dối, giả dối ở chỗ rõ ràng là mình phục tùng mệnh lệnh của trái tim.

Người ta có thể cho là yếu đuối, là bị cám dỗ và sa ngã, rất nhiều lời quy kết xấu xa sẽ còn tiếp tục, và vì vậy Phởn đã chọn cách không được phép dối quanh.

Người ta đều nói, việc tự từ nhiệm của Phởn cũng bất ngờ và nhanh một cách lạ lùng như chuyện ở dốc Sung. Nó như một ánh chớp lóa sáng trong giây khắc đời người. Gia tài Phởn chở ở huyện về cũng chỉ một cái vali, một chiếc ba lô thời lính như một kỷ vật không thể đánh mất.

Câu chuyện dốc Sung lan nhanh lắm, lan khắp các vùng mường như nước chảy chỗ trũng. Như thể Phởn và Voan đã viết cho con dốc này một truyền thuyết mới.

Dựa vào đấy, có rất nhiều lời kể khác nhau nhưng ba trận “động đất” trên con dốc huyền thoại truyền đời này thì rất giống nhau. Có thể người ta thêm thắt tí nọ tí kia cho li kỳ.

Những thêu dệt chồng chéo, đa tầng, đan nhau, mờ chồng lên nhau như cuộc đời vẫn vậy. Lại có người bảo thấy linh hồn tướng quân Đinh Đẻn hiện về gầm rú trên đỉnh dốc rằng, đứa nào dám thay tên dốc Sung bằng cái tên “Động đất”.

Câu chuyện lúc thanh lúc tục cứ thế truyền miệng người nọ sang người kia. Không chừng đồn thổi mãi sau này lại trở thành huyền thoại. Nếu các sử gia không chớp lấy thì thiệt, ngày nay không thể chối rằng không có giấy bút.

Nhưng vào thời điểm này, đường dốc Sung đã trải nhựa phẳng phiu hơn. Tại chân dốc có một quán nước. Bà chủ quán trông còn rất bắt mắt. Bà là người hay chuyện. Bà vẫn thường kể cho khách rằng cụ tổ Đinh Đẻn của mình ngày xửa ngày xưa oai phong nức tiếng.

Người ta gọi quán đó là quán Phởn - Voan. Đúng là có cái quán nước của đôi vợ chồng nọ ở đó thật. Tin thì tin không tin thì thôi!

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • Lo ngại về việc website không đem lại doanh thu hãy đến với VNPEC
  • Bỏ người nào?
  • Compressors Collection Incl. Winrar, WinZip & 7zip
  • Tiếng Sáo_ Thạch Lam
  • Aplus Total DVD Ripper 1.39
  • AIO Keylogger 3.1
  • Cue Club [ Pool Game - Full ]
  • Không xứng đáng
  • Alive Video to Flash Converter v1.5.0.2 - chuyển đổi video sang Flash quá dễ
  • [T.Cổ Tích] - Sự Tích Cái Yên Ngựa

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?