Đóng lại!  Bạn chưa là thành viên của Blog 12B TVT. Hãy click vào đây để đăng ký làm thành viên và tham gia viết bài nhé!

Khi mười bảy tuổi

[ 2009-05-03 19:21:33 | Tác giả: bvl91 ]
Cỡ chữ: Lớn | Bình thường | Nhỏ

... Ngày xưa khi còn bé - tôi yêu quá cuộc đời
Tôi yêu thương loài người - ngồi vẽ lấy tương lai... (TCS) *

Không khí nặng nề như chừng đè nén trong từng đám mây. Giá mà mưa ào xuống thật mạnh, thật ào ạt nhỉ. Nó ngồi trong xe nhìn những hàng cây trơ trọi lùi lại đằng sau, mất hút. Buồn quá. Nó chẳng bao giờ thích những ngày trời muốn mưa.

Nhiên bỗng thở dài thườn thượt:

- Thành phố này cứ như một vỏ ốc, còn chỗ nào để đi hở? Vỏ ốc thì còn có tiếng sóng biển, thành phố này chỉ bụi bặm và tiếng xe. Riếc chả biết đi đâu. Mi đừng nói với tao là đi shopping hay coi phim gì nữa nghe. Ôi thôi, tao chán lắm rồi.

Chiếc xe vẫn lăn đều trên con đường thân quen. Hai hàng cây bên đường đã rợp vàng từ khi nào. Đôi lúc, một cơn gió thoảng qua, cuốn theo những chiếc lá bay lất phất trước mặt kiếng.

- Đi cả thành phố, tao vẫn mê nhất con đường này. Hàng cây thẳng tắp cứ làm mình tưởng con đường đi mãi không hết. Đi dưới hai hàng cây rợp lá vàng, cứ như đi vào rừng lá. Tao cảm thấy con đường nay rất... "thu". Nhưng tao ghét cái cảm giác hụt hẫng khi con đường kết thúc. - Tiếng Nhiên lại vang lên.

Nó mỉm cười khi nghe cái ví dụ của con nhỏ. Ngộ nghĩnh y như nó, khi thì bốc đồng, khi thì chán nản. Con đường "rất thu" của con nhỏ biến mất khi bọn nó đi vào khu thương xá. Vẫn như mọi lần, địa điểm là quán cafe Starbucks. Hai đứa ngồi ở một chiếc bàn đặt ngoài quán, nhìn khoảng không gian âm u mà ngán ngẩm. Trời chưa đủ lạnh để những cơn gió thổi làm rát mặt, nhưng vẫn đủ để nghe lòng se sắt.

- Hôm nay cuối tuần, không đi chơi với chàng sao mà rủ tao ra đây hóng gió? - Nhiên ậm ự hỏi khi miệng vẫn còn ngậm ống hút.

- Chán! - Nó thở dài.

- Bọn mi chán nhau sớm vậy à? Dạo này tao thấy mình lạm dụng chữ "chán" hơi nhiều. Mãi rồi không biết cái mình gọi là "chán" có phải là "chán" không. Nhưng không xài nó, thì không biết dùng từ gì.

Nó thở dài. Bắt đầu từ đâu nhỉ? Không phải chán nhau, nhưng cũng không thể vui vẻ.

- Bọn tao chia tay rồi.

- Lý do?

- Ba tao không thích hắn. Không muốn tao quen với hắn.

Nhiên chau mày:

- Và vậy là mi chia tay? Lãng nhách! Mi yêu hắn hay ba mi yêu hắn? Yêu nhau mà dễ xa nhau thế à?

- Mi không hiểu đâu nhỏ ơi...

Nhiên cắt ngang:

- Tất nhiên tao không hiểu, có thể vì tao chưa yêu. Nhưng với tao, tình yêu là do mình chọn. Nói yêu nhau, mà mi dễ dàng chia tay như vậy, mi có chắc là mi đang yêu? Tao bực những cuộc chia tay mà vấn đề không phải là hai người không còn yêu nhau.

- Tao cũng từng nghĩ như mi; tình yêu chỉ là thế giới của hai người. Nhưng không phải, tình yêu là đem người đó vào cuộc sống của mình. Trong cuộc sống của tao, không chỉ có hắn mà còn có gia đình. - Nó ngừng lại. Nhắm mắt. Nét chán chường hiện rõ trên khuôn mặt. - Tao chịu không thấu những cuộc cãi vã trong gia đình, mà nguyên nhân chính là tao. Tao mệt mỏi. Tao chọn bỏ cuộc. Có thể hắn sẽ buồn, và có lẽ tao sẽ buồn, nhưng gia đình vẫn là điểm tựa. Tao thấy lạc lõng khi nó lung lây.

Nhiên yên lặng nghe nó nói. Hình như con nhỏ suy nghĩ nhiều lắm.

- Tao có lẽ không hiểu thật. Nhưng tao vẫn tin là hạnh phúc nằm trong tay mình. Và sống là để làm những điều mình muốn.

- Đôi lúc, tao cũng muốn như mi lắm nhỏ ạ, tin tưởng tuyệt đối vào bản thân mình. Dám sống, dám làm. Mi rất thực tế, nhưng đời sống không tuyệt đối, đâm ra thực tế quá lại trở nên không thực tế.

Nhiên mỉm cười. Nó biết đằng sau lớp vỏ ngông nghênh ấy, con nhỏ vẫn còn mộng mơ lắm. Mộng mơ hơn ai hết.

- Đừng nói về tao nữa. Mi sao rồi, chọn trường đại học chưa? - Nó đổi đề tài.

- Có gì mà chọn. Tao không thể bỏ mẹ tao ở đây một mình. Vào trường nào cũng vậy thôi.

- Vẫn theo ngành mà mi thích?

- Dĩ nhiên. Tao biết đi vào hội họa không thực tế chút nào. Có ông hoạ sĩ nào mà nổi tiếng khi còn thở đâu. Những bức tranh chỉ có giá trị khi họ đã ngừng thở. Mà tao thiệt chưa muốn ngừng thở. Thây kệ, ra sao thì ra. Ít nhất tao cũng làm được những gì mà tao đam mê. Còn mi?

- Tao nộp đơn đi học xa.

- Chạy trốn nỗi buồn và tìm quên? - Nhiên hỏi.

- Có lẽ. - Nó nháy mắt.

Nó khuấy nhẹ ly cafe mà bây giờ đã tan ra, lạt thếch. Buổi chiều, cơn gió như lạnh hơn. Nó kéo cao cổ áo, giục Nhiên:

- Về Nhiên ơi, lạnh!

Hai đứa sánh vai nhau trở ra xe. Nó ngó sang Nhiên. Con nhỏ có vẻ trầm tư, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên chút gì đó, như hy vọng. "Hãy để những ước mơ bay cao, nhé Nhiên!" Nó nghĩ trong đầu.

*~*~*~

Vậy mà đã năm năm từ buổi chiều đó. Năm năm cũng đủ để những lo toan chồng chất lên trong đời sống nó, đời sống Nhiên. Đã không còn những buổi chiều rong ruổi đi tìm lấy chính mình, tìm lấy sự cảm thông trong nhau. Những cuộc nói chuyện đường dài không đủ hàn gắn khoảng cách. Nó lờ mờ nhận thấy hình như trong Nhiên đã có điều gì thay đổi. Khoảng cách làm bọn nó không còn được nhìn, nhận nhau trong đời sống mỗi đứa, mà có sự san sẽ nào bằng sự cảm thông trong im lặng giữa đời sống nhau.

Năm năm, nó lại quay về con đường "rất thu" ngày xưa. Thoáng bồi hồi trỗi dậy. Những kỷ niệm bỗng trở về, rất thật, như chỉ mới hôm qua. Nó nói khẽ:

- Ở nơi xa, tao vẫn thường nhớ về con đường này. Trong ký ức, nó trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Đi dưới hai hàng cây này, tao cảm thấy mình được mộng mơ đôi chút. Mi có thường lái xe qua đây không?

- Có lẽ có, nhưng nhiều khi cũng không hay mình đang đi qua nó. Cứ chạy theo thói quen. Con đường không dài như tao tưởng. Ở một điểm nào đó, nó sẽ kết thúc, và tao lại trở về với thực tại.

Nó lạ lẫm trước sự thay đổi trong Nhiên.

- Mi sao rồi? - Nó hỏi khi hai đứa ngồi xuống bên ngoài quán Starbucks.

- Sao rồi là sao?

- Tất cả, học hành, tình yêu chẳng hạn.

Nhiên lơ đãng ngó quanh. Ngón tay ngọ ngoạy vẽ những vòng tròn nước trên bàn. Nhiên trả lời:

- Tao đổi qua bên kế toán rồi.

Nó chau mày:

- Tao tưởng mi mê hội hoạ mà, sao tự nhiên cắt ngang. Tao nhớ ngày xưa mi ngán nhất môn kế toán. Mi chê nó khô khan. Sao giờ lại đổi qua nó?

- Nó khô khan, nhưng có lẽ nó cần thiết cho tao hơn những bức tranh rồi không biết về đâu.

- Mi thay đổi nhiều quá Nhiên. Tao như không hiểu nổi mi. Ngày xưa mi bảo tao phải sống cho ước mơ của mình, phải...

Nhiên chận nó:

- Nhưng đó là ngày xưa. Ngày xưa khi tao vẫn còn tin tưởng tất cả đều có thể. Nhưng va chạm với thực tế, tất cả đều trở nên khác, lạ.

Nó im lặng nhấp ly cafe, sao bỗng đắng đến thế này? Nó thoáng nghe nỗi thất vọng. Nhiên không còn là con nhỏ dám sống cho ước mơ của mình.

Hồi lâu, Nhiên tiếp:

- Tao không thể nhởn nhơ sống cho niềm đam mê của mình khi mẹ tao ngày càng già yếu. Tao không nhìn thấy tương lai trong cái đam mê của mình. Trong khi đó cái tao cần là một việc làm ổn định, để đỡ đần phần nào cho đời sống của mẹ con tao.

Tiếng Nhiên vang lên khe khẽ trong buổi chiều tắt nắng, hòa vào trong âm thanh của mọi thứ xung quanh, nghe không nức nỡ, không run rẩy, nhưng đủ làm vỡ vụn trong nó một niềm tin. Nó nhìn những dòng người đang đi qua trong sự tất bật của đời sống hằng ngày. Có lẽ cũng một lần nào đó, họ đã ngồi như nó và Nhiên, để bàng hoàng nhận thấy những bước chân chập chững, loạng choạng khi va chạm với thực tế.

Nó và Nhiên đang bước dần vào thế giới của người lớn. Những ngày xưa hồn nhiên đó như mãi nằm lại, ngủ yên trong một góc nào của ký ức. Nó bỗng thèm nghe những ví dụ ngu nghê của Nhiên hay ánh mắt tràn trề niềm tin và hy vọng. Nhưng bây giờ chỉ còn lại Nhiên ngồi trước mặt nó với nỗi chán chường in trên nét mặt. Nhiên của im lặng, suy tư, ngồi vẽ những vòng tròn nước, mà chút đây, chúng cũng sẽ biết mất. Những ngón tay đã không còn lấm lem bột vẽ, khẳng khiu, buồn tênh.

Dù mai này có ra sao, thì ít ra cũng một lần Nhiên đã mộng mơ, đã sống cho niềm đam mê của mình. Dù sao đi nữa, những ước mơ khi mười bảy tuổi cũng đã bay cao trong ký ức. Cảm ơn đời sống đã cho nó và Nhiên được nhìn vào nỗi đau của nhau, san sẽ, cảm thông.

"... Nhưng hôm nay không còn trẻ nhỏ như xưa
Tôi thấy tôi là chiếc bóng phai mờ
Nhưng hôm nay không còn một hồn bao la
Tôi thấy tôi là chút vết mực nhòe..." (TCS)*

Lãng Tâm
December 10, 2004

* Ngày Xưa Khi Còn Bé - Trịnh Công Sơn

**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************

Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè!

Bài Viết Ngẫu Nhiên:
  • [English Study] - American Accent Training (ebook + audio)
  • Vũ Trụ Câm
  • Tứ Đại Danh Bổ tập 1-40
  • Cậu Còng Đơm Đó Tép
  • All Aspect Warfare 2009 - SKIDROW
  • JAM Software SpaceObServer v4.2.0.392
  • Bộ ba bí mật
  • King Mania
  • Thiết Kế Búp Bê Xinh làm Avata
  • [Icon-Img] Digital Vision DV283 - Summer Signs

  • Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.

    Gởi Ý Kiến
    Hình vui
    [smile] [confused] [cool] [cry]
    [eek] [angry] [wink] [sweat]
    [lol] [stun] [razz] [redface]
    [rolleyes] [sad] [yes] [no]
    [heart] [star] [music] [idea]
    Có thể dùng BBCode
    Tự nhận Link
    Hiển thị Smilies
    Ẩn comment
    Tài khoản:   Mật khẩu:   Đăng Ký?