Tin nhắn không ăn được
[ 2009-05-03 19:21:33 | Tác giả: bvl91 ]
Gã tức muốn ói máu.
Gã cày như trâu,mà trâu già mới nghiệt,để sắm sửa cho cô nàng không thiếu thứ gì, cả thứ nhỏ nhất.Thế mà cô nàng hết kêu ca rồi "cấm vận".Mà cũng phải thôi,của đáng tội,ai bảo gã "xâm mình" đi lấy người vợ nhỏ hơn mình hàng chục tuổi."Duyên ko qua nợ",cha mẹ cô nàng vốn là hàng xóm của gã,biết nhau từ thời tiểu học,gã đã từng bồng bế cô nàng lúc cô còn là 1 bé gái xinh xinh.Rồi lớn lên,ai cũng bôn ba với bao được mất của cuộc đời.Gã lên thành lập nghiệp,có vợ con,vợ mất vì 1 tai nạn bất ngờ, con bơ vơ...bèo nước gặp nhau,thế là nên nợ...
Phủi bao tháng ngày bùn đất,kề cận những tân tiến của cuộc sống thì cũng là lúc cô nàng bảo mình bất hạnh nhất trần gian,đã lấy chồng già,còn khô như ngói,ko biết văn hoa tình tứ,ga lăng,ga liếc,tối ngày chỉ biết cắm miết đầu vào trang sách.Hỏi có tức ko?Gã làm việc là vì ai?Lương nhà nước "tinh sạch",1 đứa con còn đi học,chắt chiu lắm cũng vừa đủ sống,giờ kéo thêm cô vợ tức là phải cày.Cũng may là có vốn tiếng anh kha khá,gã nhận dịch thuật các tài liệu cho mọi đối tượng,ngoài ra còn dịch bài cho các báo.Nhuận bút cũng ko đến nỗi nào.Vậy mà...chỉ thiếu có những tin nhắn vào sáng sáng,chiều chiều mà cô nàng làm ầm ĩ lên thế đó.
Cũng tại cái sự "chảnh" của tay hàng xóm.Chồng chạy xe ôm,vợ mua ve chai,vậy mà cũng sắm điện thoại di động.Loại điện thoại cặp đôi,nhắn tin nội mạng í mà.Sáng sáng,chồng vừa chạy xe ra ngõ thì "con dế" trong túi quần cũng rít lên:"Chúc ba thằng Tí ngày mới tốt đẹp.Hôn anh.Tình yêu của em".Bà vợ nấu cơm cho bầy con 4 đứa ăn xong cũng cất gánh lên vai,thế mà cũng tíu tít:"Ba thằng Tí về ăn rồi nghỉ trưa chút nhé,đừng tham việc quá,tội em"."Ừ,vợ iu đi mau về,đừng chở nặng,mệt lắm.Y e"
Những lời mây gió tếu táo!Yêu nhau nhìu như vậy sao ko đem an nhàn,sung sướng cho nhau?Đày nhau chi ngoài nắng gió?Đày nhau chỉ với tay xách nách mang 4 mặt con như trứng gà trứng cút?Sao ko cho cái máy lạnh khi trời 38-40 độ,sao ko cho nhau cái máy giặt để đỡ rã tay?Yêu nhau thế,sao ko cho nhau những bữa ăn sang trọng,thừa mứa ở nhà hàng?Cơm rau luộc,cá vụn mà bảo là yêu!
Nhưng cô nàng nào có bằng lòng theo lập luận của gã.Gương mặt như hoa ly ly buổi sớm của cô nàng cứ tối sầm mỗi lúc bà hàng xóm qua "ngồi lê" khoe tin nhắn.Gã ko nhìn kĩ vẫn thấy rõ cổ áo bà ta đã sờn.Còn vợ gã?Áo lượt quần là phẳng phiu bóng mịn,nước hoa,sữa tắm chật tủ,chật phòng.
Gã chỉ cho vợ xem thực tế đó,nhưng cô nàng cứ cong môi"Nhưng những tin nhắn ấy làm cuộc đời đẹp hơn,đáng sống hơn".Để rồi cho đẹp,cho đáng sống nhé.Nồi treo,bếp nguội,tủ lạnh trống ko,túi lép kẹp tiền xem cuộc đời còn đẹp nữa ko nhá!"Tin nhắn ko ăn được!"Gã dõng dạc."Có những thứ ngta ko ăn dc nhưng làm mình sống dc!".Cô nàng cũng ko vừa.
Gã cũng có lí do riêng của mình để ko làm cái trò tếu táo ấy.Nhắn tin nào phải 1 lần là hết,cứ phải nhắn đi nhắn lại 4,5 lần mí hết ý.Thì gọi đại đi!Thời gian nhắn đó gã có thể dịch được cả chục câu rồi.Mà chừng khoảng bao nhiu con chữ đó,cũng đã thành bạc trăm ngàn chứ ít sao.Đúng là con người lòng tham vô đáy. Giàu có cũng muốn.An nhà cũng muốn.Thi vị cũng ham.Lãng mạn cũng thích.Nhưng làm sao để đạt dc điều đó thì ko ai đề cập tới.
Nhưng vẫn còn may là cô nàng chưa kêu ca mình kém phúc lấy phải chồng già.Gã chưa già đâu,bằng chứng là lấy nhau hơn năm nay nhưng cô nàng sắp làm mẹ rồi đấy nhé!Cái khoản này thì gã nhất định của mình chứ ko như câu chuyện "1 con cọp,2 mũi tên" đâu à!
Thế nhưng,gã vẫn chưa "miễn dịch" được với những lời than van của cô nàng.Cứ nhìn khuôn mặt hí ha hí hửng của bà hàng xóm và nét hoa ly ly thiếu nc của nàng mà gã thắt ruột thắt gan.Gã cũng học hỏi cách tốn thời gian đó,nhưng ko hiểu sao tin nhắn của gã vô duyên thế ko bít(là nàng bảo vậy)"Má Bin vui nhé!Tôi đi cafe chút"."Má Bin có chờ cơm ko?Tôi gặp bạn nên về trễ"."Má Bin ngủ trước đi,tôi còn làm việc"."Thà ko nhắn còn hơn!".Cô nàng kết luận.
3 hôm nay ko thấy bà hàng xóm wa khoe tin,vợ gã với chiếc bụng bầu ậm ạch đi ra đi vào trông rất tội.Ko lẽ sang nhà ngta hỏi thăm...tin nhắn chồng ngta!Nhưng thứ j đã là thói quen mà đột nhiên mất đi thì thật bức bối,khó chịu.Gã thèm 1 nụ cười trên môi vợ nhưng bói mãi cũng ko ra.Tức vợ thì ít mà tức vợ chồng thằng cha hàng xóm thì nhìu.Chắc có dịp phải cho họ biết thế nào là "lễ độ".Gã tự nhủ lòng.
Cô nàng thập thò nơi cửa phòng làm việc,đây là lần đầu tiên từ khi sống với nhau.Đã có qui định trc,những lúc gã ngồi vào bàn làm việc thì dù bất cứ lí do j,dù trời long đất lở cũng ko được làm phiền.
-Anh...thông cảm,em vào 1 chút dc ko?Giọng nàng ngọt thanh như li nc chanh mật ong ngày hạ.
-Ừ,có j ko...em?Gã ngập ngừng tiếng "em" bởi chỉ gọi nhau là "Ba Bin,má Bin"dù đứa con hãy còn trong bụng,
-Chị hàng xóm ấy mà!Con chỉ bệnh...sốt xuất huyết,2 đứa cùng 1 lúc...Mà anh chồng vừa bị tai nạn giao thông do chạy nhanh mún vào viện với con...chị muốn...
-Thì má Bin cứ lấy tiền chợ cho chị mượn-Gã thừa thông minh
-Tiền chợ còn ít quá...lại sắp cuối tháng rồi,mình ko nhớ sao?Tiếng "mình" ngọt ngào làm gã...suýt ngất.
-Ừ...à...anh...quên-Gã vỗ vỗ trán.Nhưng a...nh ko có tiền ở đây
-Mình nghĩ xem còn cách nào ko?Tội nghiệp chị...
-Ừ...nhưng đi rút tiết kiệm thì mất công quá...À,nhớ rồi,tôi còn cái thư mời nhận nhuận bút mà mấy ngày nay chưa nhận.Má Bin chờ chút nhé!
-Dạ.
Gã quay đi cười thầm sau tiếng 'dạ' ko j ngọt hơn của vợ.Thật ra,gã đã định ko cho mượn tiền để vợ chồng tay hàng xóm biết thế nào là "lễ độ".Cho vợ gã biết những tin nhắn tình tứ ấy ko cứu dc lúc ngặt nghèo này,nhưng bản chất con người ko cho gã làm cái việc bất nhân ấy.
Cơ wan gã năm nay tổ chức nghỉ mát 4 ngày theo lịch thường niên cho cán bộ,nhân viên ở Đà Lạt.Gã mún dẫn vợ theo,nhưng ko có tiêu chuẩn,với lại cái bụng bầu đã vào tháng thứ 8.Vợ gã nói mãi đến hàng trăm lần:"Anh yên tâm đi,chỉ 4 ngày thôi mà,em ko sao đâu",gã mới mạnh dạn 1 mình lên xe trong những cái vẫy tay tưởng chừng như có thể bàn tay sẽ rớt lại.
Ai đã nói:"Đến Đà Lạt mà ko iu nhau thì hãy chết di"đúng là...dễ chết thật.Ko gian này thoáng đãng,con người thân tình,cảnh vật nên thơ,dịu ngọt này mà ko có người iu bên mình thì dù đi giữa thiên đường cũng khác j địa ngục?Gã cứ nhìn những giọt mưa đang rơi trên những tán thông rồi khi chạm mặt đất còn như hạt bụi mà thấy cuộc đời thi vị quá.Hàng ngàn hàng triệu giọt nc như vậy,óng ánh trong tia hoàng hôn đang xuyên qua rừng thông dày đặc.Cái lóng lánh,ngọc ngà của những viên ngọc nc cứ rung rinh trên tảng lá...
"Hồng ơi!Đà Lạt đẹp lắm,tiếc là ko có em.Nhớ em vô cùng,cố lên nhé!Mai này con lớn,vợ chồng mình sẽ đưa con đi nghỉ mát ở đây"."Má Bin ơi,em đã ngủ chưa?Anh ko ngủ dc vì nhớ.Sao em ko nhắn cho anh 1 lời nào.Một 2 ngày xa em sao nghe như 2 thế kỉ"."Chắc anh phải về với em thôi Hồng ạ,bỏ em 1 mình ko yên tâm.Nhớ em đến thắt ruột,Hôn em".Tin nhắn của gã bi h bỗng dưng có duyên lạ....
Bỏ dở chuyến nghỉ mát trở về.Vợ gã đang đứng tựa cửa trong chiếc đầm bầu tím hoa cà điểm li ti và hoa tuyết trắng.Cô nàng như bất động,tiếng taxi dừng rối đi củng ko hay.Mãi đến khi vòng tay gã ôm ngang chiếc bụng tròn,cô nàng mới giật mình ngã người trọn vẹn theo lực tự nhiên vào đôi tay vững chãi của gã,thổn thức:"Ba Bin ơi...em biết rồi...tin nhắn ko ăn dc...ko giúp ngta sống dc....chỉ có nhau là có tất cả mà thôi!"
Gã cười,ko lẽ lại nói:"Bây giờ mới biết hả kưng?".
Thùy Trang
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Windows XP SP3 Leopard GlassOSX
MultiDictionary 8.0
Code ASP Music + Forrum
[T.Ngắn] - Tình hoa kiểng
PDF2Office Professional v5.0
OTO, XEMAY, K.MAI, RAOVAT
[T.Cổ Tích] - Nàng Bò Tót
Tổng Hợp PP Giải Các Dạng Đề Thi Trắc Nghiệm Vật Lí
Pro Evolution Soccer (P.E.S) 2009
10h ngày 17/07/2014 khai mở server Trường Bản
Gã cày như trâu,mà trâu già mới nghiệt,để sắm sửa cho cô nàng không thiếu thứ gì, cả thứ nhỏ nhất.Thế mà cô nàng hết kêu ca rồi "cấm vận".Mà cũng phải thôi,của đáng tội,ai bảo gã "xâm mình" đi lấy người vợ nhỏ hơn mình hàng chục tuổi."Duyên ko qua nợ",cha mẹ cô nàng vốn là hàng xóm của gã,biết nhau từ thời tiểu học,gã đã từng bồng bế cô nàng lúc cô còn là 1 bé gái xinh xinh.Rồi lớn lên,ai cũng bôn ba với bao được mất của cuộc đời.Gã lên thành lập nghiệp,có vợ con,vợ mất vì 1 tai nạn bất ngờ, con bơ vơ...bèo nước gặp nhau,thế là nên nợ...
Phủi bao tháng ngày bùn đất,kề cận những tân tiến của cuộc sống thì cũng là lúc cô nàng bảo mình bất hạnh nhất trần gian,đã lấy chồng già,còn khô như ngói,ko biết văn hoa tình tứ,ga lăng,ga liếc,tối ngày chỉ biết cắm miết đầu vào trang sách.Hỏi có tức ko?Gã làm việc là vì ai?Lương nhà nước "tinh sạch",1 đứa con còn đi học,chắt chiu lắm cũng vừa đủ sống,giờ kéo thêm cô vợ tức là phải cày.Cũng may là có vốn tiếng anh kha khá,gã nhận dịch thuật các tài liệu cho mọi đối tượng,ngoài ra còn dịch bài cho các báo.Nhuận bút cũng ko đến nỗi nào.Vậy mà...chỉ thiếu có những tin nhắn vào sáng sáng,chiều chiều mà cô nàng làm ầm ĩ lên thế đó.
Cũng tại cái sự "chảnh" của tay hàng xóm.Chồng chạy xe ôm,vợ mua ve chai,vậy mà cũng sắm điện thoại di động.Loại điện thoại cặp đôi,nhắn tin nội mạng í mà.Sáng sáng,chồng vừa chạy xe ra ngõ thì "con dế" trong túi quần cũng rít lên:"Chúc ba thằng Tí ngày mới tốt đẹp.Hôn anh.Tình yêu của em".Bà vợ nấu cơm cho bầy con 4 đứa ăn xong cũng cất gánh lên vai,thế mà cũng tíu tít:"Ba thằng Tí về ăn rồi nghỉ trưa chút nhé,đừng tham việc quá,tội em"."Ừ,vợ iu đi mau về,đừng chở nặng,mệt lắm.Y e"
Những lời mây gió tếu táo!Yêu nhau nhìu như vậy sao ko đem an nhàn,sung sướng cho nhau?Đày nhau chi ngoài nắng gió?Đày nhau chỉ với tay xách nách mang 4 mặt con như trứng gà trứng cút?Sao ko cho cái máy lạnh khi trời 38-40 độ,sao ko cho nhau cái máy giặt để đỡ rã tay?Yêu nhau thế,sao ko cho nhau những bữa ăn sang trọng,thừa mứa ở nhà hàng?Cơm rau luộc,cá vụn mà bảo là yêu!
Nhưng cô nàng nào có bằng lòng theo lập luận của gã.Gương mặt như hoa ly ly buổi sớm của cô nàng cứ tối sầm mỗi lúc bà hàng xóm qua "ngồi lê" khoe tin nhắn.Gã ko nhìn kĩ vẫn thấy rõ cổ áo bà ta đã sờn.Còn vợ gã?Áo lượt quần là phẳng phiu bóng mịn,nước hoa,sữa tắm chật tủ,chật phòng.
Gã chỉ cho vợ xem thực tế đó,nhưng cô nàng cứ cong môi"Nhưng những tin nhắn ấy làm cuộc đời đẹp hơn,đáng sống hơn".Để rồi cho đẹp,cho đáng sống nhé.Nồi treo,bếp nguội,tủ lạnh trống ko,túi lép kẹp tiền xem cuộc đời còn đẹp nữa ko nhá!"Tin nhắn ko ăn được!"Gã dõng dạc."Có những thứ ngta ko ăn dc nhưng làm mình sống dc!".Cô nàng cũng ko vừa.
Gã cũng có lí do riêng của mình để ko làm cái trò tếu táo ấy.Nhắn tin nào phải 1 lần là hết,cứ phải nhắn đi nhắn lại 4,5 lần mí hết ý.Thì gọi đại đi!Thời gian nhắn đó gã có thể dịch được cả chục câu rồi.Mà chừng khoảng bao nhiu con chữ đó,cũng đã thành bạc trăm ngàn chứ ít sao.Đúng là con người lòng tham vô đáy. Giàu có cũng muốn.An nhà cũng muốn.Thi vị cũng ham.Lãng mạn cũng thích.Nhưng làm sao để đạt dc điều đó thì ko ai đề cập tới.
Nhưng vẫn còn may là cô nàng chưa kêu ca mình kém phúc lấy phải chồng già.Gã chưa già đâu,bằng chứng là lấy nhau hơn năm nay nhưng cô nàng sắp làm mẹ rồi đấy nhé!Cái khoản này thì gã nhất định của mình chứ ko như câu chuyện "1 con cọp,2 mũi tên" đâu à!
Thế nhưng,gã vẫn chưa "miễn dịch" được với những lời than van của cô nàng.Cứ nhìn khuôn mặt hí ha hí hửng của bà hàng xóm và nét hoa ly ly thiếu nc của nàng mà gã thắt ruột thắt gan.Gã cũng học hỏi cách tốn thời gian đó,nhưng ko hiểu sao tin nhắn của gã vô duyên thế ko bít(là nàng bảo vậy)"Má Bin vui nhé!Tôi đi cafe chút"."Má Bin có chờ cơm ko?Tôi gặp bạn nên về trễ"."Má Bin ngủ trước đi,tôi còn làm việc"."Thà ko nhắn còn hơn!".Cô nàng kết luận.
3 hôm nay ko thấy bà hàng xóm wa khoe tin,vợ gã với chiếc bụng bầu ậm ạch đi ra đi vào trông rất tội.Ko lẽ sang nhà ngta hỏi thăm...tin nhắn chồng ngta!Nhưng thứ j đã là thói quen mà đột nhiên mất đi thì thật bức bối,khó chịu.Gã thèm 1 nụ cười trên môi vợ nhưng bói mãi cũng ko ra.Tức vợ thì ít mà tức vợ chồng thằng cha hàng xóm thì nhìu.Chắc có dịp phải cho họ biết thế nào là "lễ độ".Gã tự nhủ lòng.
Cô nàng thập thò nơi cửa phòng làm việc,đây là lần đầu tiên từ khi sống với nhau.Đã có qui định trc,những lúc gã ngồi vào bàn làm việc thì dù bất cứ lí do j,dù trời long đất lở cũng ko được làm phiền.
-Anh...thông cảm,em vào 1 chút dc ko?Giọng nàng ngọt thanh như li nc chanh mật ong ngày hạ.
-Ừ,có j ko...em?Gã ngập ngừng tiếng "em" bởi chỉ gọi nhau là "Ba Bin,má Bin"dù đứa con hãy còn trong bụng,
-Chị hàng xóm ấy mà!Con chỉ bệnh...sốt xuất huyết,2 đứa cùng 1 lúc...Mà anh chồng vừa bị tai nạn giao thông do chạy nhanh mún vào viện với con...chị muốn...
-Thì má Bin cứ lấy tiền chợ cho chị mượn-Gã thừa thông minh
-Tiền chợ còn ít quá...lại sắp cuối tháng rồi,mình ko nhớ sao?Tiếng "mình" ngọt ngào làm gã...suýt ngất.
-Ừ...à...anh...quên-Gã vỗ vỗ trán.Nhưng a...nh ko có tiền ở đây
-Mình nghĩ xem còn cách nào ko?Tội nghiệp chị...
-Ừ...nhưng đi rút tiết kiệm thì mất công quá...À,nhớ rồi,tôi còn cái thư mời nhận nhuận bút mà mấy ngày nay chưa nhận.Má Bin chờ chút nhé!
-Dạ.
Gã quay đi cười thầm sau tiếng 'dạ' ko j ngọt hơn của vợ.Thật ra,gã đã định ko cho mượn tiền để vợ chồng tay hàng xóm biết thế nào là "lễ độ".Cho vợ gã biết những tin nhắn tình tứ ấy ko cứu dc lúc ngặt nghèo này,nhưng bản chất con người ko cho gã làm cái việc bất nhân ấy.
Cơ wan gã năm nay tổ chức nghỉ mát 4 ngày theo lịch thường niên cho cán bộ,nhân viên ở Đà Lạt.Gã mún dẫn vợ theo,nhưng ko có tiêu chuẩn,với lại cái bụng bầu đã vào tháng thứ 8.Vợ gã nói mãi đến hàng trăm lần:"Anh yên tâm đi,chỉ 4 ngày thôi mà,em ko sao đâu",gã mới mạnh dạn 1 mình lên xe trong những cái vẫy tay tưởng chừng như có thể bàn tay sẽ rớt lại.
Ai đã nói:"Đến Đà Lạt mà ko iu nhau thì hãy chết di"đúng là...dễ chết thật.Ko gian này thoáng đãng,con người thân tình,cảnh vật nên thơ,dịu ngọt này mà ko có người iu bên mình thì dù đi giữa thiên đường cũng khác j địa ngục?Gã cứ nhìn những giọt mưa đang rơi trên những tán thông rồi khi chạm mặt đất còn như hạt bụi mà thấy cuộc đời thi vị quá.Hàng ngàn hàng triệu giọt nc như vậy,óng ánh trong tia hoàng hôn đang xuyên qua rừng thông dày đặc.Cái lóng lánh,ngọc ngà của những viên ngọc nc cứ rung rinh trên tảng lá...
"Hồng ơi!Đà Lạt đẹp lắm,tiếc là ko có em.Nhớ em vô cùng,cố lên nhé!Mai này con lớn,vợ chồng mình sẽ đưa con đi nghỉ mát ở đây"."Má Bin ơi,em đã ngủ chưa?Anh ko ngủ dc vì nhớ.Sao em ko nhắn cho anh 1 lời nào.Một 2 ngày xa em sao nghe như 2 thế kỉ"."Chắc anh phải về với em thôi Hồng ạ,bỏ em 1 mình ko yên tâm.Nhớ em đến thắt ruột,Hôn em".Tin nhắn của gã bi h bỗng dưng có duyên lạ....
Bỏ dở chuyến nghỉ mát trở về.Vợ gã đang đứng tựa cửa trong chiếc đầm bầu tím hoa cà điểm li ti và hoa tuyết trắng.Cô nàng như bất động,tiếng taxi dừng rối đi củng ko hay.Mãi đến khi vòng tay gã ôm ngang chiếc bụng tròn,cô nàng mới giật mình ngã người trọn vẹn theo lực tự nhiên vào đôi tay vững chãi của gã,thổn thức:"Ba Bin ơi...em biết rồi...tin nhắn ko ăn dc...ko giúp ngta sống dc....chỉ có nhau là có tất cả mà thôi!"
Gã cười,ko lẽ lại nói:"Bây giờ mới biết hả kưng?".
Thùy Trang
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.