Anh còn yêu em không...
[ 2008-10-22 10:00:20 | Tác giả: bvl91 ]
Tâm sự có thể thay tôi gửi những lời này đến anh được không vậy. Nói ra được tâm sự của mình tôi thấy lòng mình nhẹ đi, bao nhiêu câu chữ là bấy nhiêu giọt nước mắt tôi khóc vì nhớ anh. Tâm sự ơi, tôi bây giờ phải làm sao đây, làm sao để anh trở về là anh của tôi ngày xưa?
Tôi không biết những lời tự bạch của tôi có được Tâm sự 24h đăng bài hay không, nhưng tôi cầu mong Tâm sự 24h hãy giúp tôi gửi đến người tôi yêu những lời cuối cùng này nhé, bởi tôi không còn dám gửi cho anh lời nào cả, và cũng bởi tôi sợ sự im lặng của anh sẽ khiến trái tim tôi đau buồn hơn.
Tôi và anh quen nhau trên một ảo quốc, anh đã nói như vậy - một diễn đàn của Việt Nam Net - ở đó chúng tôi đã nói với nhau thật nhiều, và cũng hứa nhiều điều. Lúc đó anh đang sống ở Mỹ, anh học về xây dựng, còn tôi lại ở Việt Nam, ngày ấy tôi còn trẻ lắm, chỉ là một cô gái mới lớn ở cái tuổi 21 với nhiều ngây ngô và vụng dại. Trong mắt tôi lúc ấy anh lại là một người lớn rất bao dung, một bờ bến bình yên mà mỗi khi buồn tôi lại tìm đến anh để tâm sự, trút bỏ mọi hờn giận vào anh. Tôi đã được nghe anh kể về tình yêu của anh, về sự phản bội của bạn gái anh ngày xưa, về nỗi đau của người bị bỏ rơi. Tôi lúc ấy hồn nhiên lắm, vô tư lắm và hứa rằng mình sẽ không bao giờ như thế, sẽ không làm anh buồn. Thế rồi anh nói anh yêu tôi, anh yêu điều gì ở tôi mà cho mãi đến bây giờ tôi vẫn không thể biết được. Tôi chỉ cảm nhận được rằng anh rất cưng chiều tôi, anh có thể thức dậy để gặp tôi trên mạng vào lúc sáng sớm, anh có thể ngủ muộn để nói chuyện vu vơ với tôi. Và anh là người gọi điện thoại cho tôi vào đúng 12h đêm của ngày 19/11 để nói với tôi lời chúc mừng sinh nhật, nói lời yêu và lời hôn. Những lúc đó tôi rất hạnh phúc, tràn ngập trong tôi là một trời bình yên và hy vọng.
Tâm sự có biết không, lúc đó tôi đang làm việc ở một trung tâm du lịch, giữa tôi và anh đã có những hẹn ước rằng mỗi lúc tôi nháy máy điện thoại của anh thì anh vào mạng và chúng tôi gặp nhau. Hầu như ngày nào tôi cũng trốn trung tâm để gặp anh, có lúc chỉ là 30 phút. Ngày nào cũng đều đặn như vậy, và mỗi chiều khi tan giờ làm việc tôi lại gặp anh. Khi ấy chúng tôi rất vui dù rằng cả hai đang sống ở hai nơi rất xa, và dẫu rằng cả hai cũng chưa một lần gặp mặt. Nhưng anh đã hẹn là sẽ về gặp tôi, anh hứa là sẽ cưới tôi làm vợ, những ngày ấy anh thường hay gọi tôi hai tiếng vợ yêu, và tôi cũng gọi anh là chồng yêu.
Thế rồi việc làm của tôi không được suôn sẻ như ý tôi, khi tôi chuyển công việc cũng là lúc tôi và anh ít có thời gian gặp nhau, vì tôi đã phải làm ca thay vì làm hành chính, tôi đã không sắp xếp được thời gian gặp anh, và cũng vì thời gian luôn chênh lệch, lúc tôi thức thì anh ngủ, còn lúc tôi đã ngủ thì anh lại thức. Ngày ấy mỗi lần gặp anh tôi đều phải tìm những quán net, và phải luôn đi sớm, khi tôi đi trễ thế là anh giận tôi, chúng tôi cãi nhau, có lúc tôi rất buồn vì sao anh không hiểu tôi không có đủ khả năng. Và rồi tâm sự ơi tôi đã phản bội anh, phản bội tình yêu của anh và lòng tin của anh. Khi công việc đang rất buồn thì tôi lại gặp một người con trai làm cùng với trung tâm, người đó không có gì là đặc biệt cả, chỉ hơn anh là người đó ở gần tôi thôi. Nhiều lần đi chơi với cả trung tâm, tôi và người đó có cơ hội nói chuyện với nhau, và người đó đã ngỏ lời với tôi. Tôi lúc ấy không biết mình có yêu hay không, chỉ biết rằng nỗi buồn công việc đã được người đó chia sẻ. Nhưng mối quan hệ của tôi và người đó chỉ kéo dài được hơn 3 tháng, khi chia tay người đó tôi khóc rất nhiều, khóc không phải vì chia tay mà tôi khóc vì tôi đã phản bội người tôi yêu, phản bội lại lời thề của tôi rằng sẽ không làm anh buồn, sẽ không yêu ai ngoài anh. Tâm sự ơi, có lẽ là tôi tàn nhẫn lắm, sau đó tôi lại gặp anh, lại nói chuyện với anh, và trong đời tôi sẽ không bao giờ tôi có người nào yêu tôi nhiều như anh, anh đã tha thứ cho tôi, đã bỏ qua sự vụng dại đó, đã coi như không có gì. Tôi và anh lại nối tiếp những ngày yêu nhau, nhưng tôi biết lòng tin về tôi đã không còn trọn vẹn như lúc đầu, tôi luôn đọc được nỗi buồn trong anh, và tôi luôn ác cảm với mình. Sau đó tôi nghỉ việc để đi học, suốt một thời gian dài không có việc làm, tôi rất khốn đốn và cũng rất buồn. Những lúc tôi nhớ anh, tôi ao ước được nép vào lòng anh để khóc, rồi lại thèm muốn một lần được anh ôm tôi vào lòng nhưng những điều ấy rất xa vời, bởi tôi vẫn chưa gặp anh và cũng bởi anh vẫn còn đang ở một nơi mà tôi chẳng thể nào đến được. Tôi giận hờn anh sao lại để tôi chờ đợi lâu, sao không về gặp tôi dù chỉ một lần. Anh hứa anh về, rồi lại không về, bao nhiêu lần như thế khiến tôi buồn vô cùng.
Tâm sự có biết không. Tôi không phải là một người con gái xinh đẹp, chỉ là một gương mặt rất đỗi bình thường, nhưng tôi lại có khá nhiều người theo đuổi. Và rồi tôi lại không tránh được một người, người này tôi quen rất tình cờ, nhưng tôi lại không cản được lòng mình đến với họ. Tôi phản bội anh lần nữa. Trước lúc quyết định đến với người yêu mới, tôi đã gửi cho anh một bức thư rất dài, tôi đã nói tôi cần một sự thật, cần anh, cần một gia đình. Tôi đã chờ đợi, đã không còn đủ tự tin đợi ngày anh về. Có lẽ lời chia tay của tôi đã làm anh đau đớn lắm, vì sau đó tôi tình cờ biết được rằng ngày nào anh cũng uống thật say để quên tôi, anh trở nên bất cần và anh không còn gọi tôi là vợ yêu nữa. Thời gian tôi đến với người thứ hai, lúc đó gia đình tôi xây nhà, người này đã giúp ba mẹ tôi rất nhiều, gia đình tôi ai cũng yêu mến và thầm nghĩ rằng tôi sẽ lấy người này làm chồng. Tôi cũng đã có lúc nghĩ vậy. Nhưng! Có lẽ không có ai có nhiều chữ nhưng khi kể về đời mình như tôi đâu. Sau gần một năm quen nhau, khi tôi và người đó tính đến chuyện làm đám hỏi thì cũng là lúc gia đình người đó gặp chuyện buồn. Và rồi tôi lại phát hiện ra rằng người mà tôi đang yêu đã lừa dối tôi, người đó đã có gia đình, đã từng có vợ và một đứa con trai, hơn thế trong suốt thời gian quen tôi người đó đã phản bội tôi để đi với những người con gái khác, lúc tôi nhìn thấy người ta chở một người con gái khác qua đêm, trái tim tôi đã đau nhói vô cùng. Thật lạ lùng, lúc đó tôi chỉ nhớ đến người "chồng yêu" trước kia của mình, và hơn lúc nào hết khi buồn tôi lại tìm đến anh, chỉ nói vu vơ để thỏa nỗi nhớ anh. Thì ra sâu tận trong tim tôi tôi vẫn chưa thể nào quên được anh, chưa thể nào quên được những kỷ niệm, và có lúc lại thầm gọi tên anh, thầm gọi Bao Thieu ơi. Và tôi đã làm một việc rất ngu ngốc, vì quá đau khổ, vì cảm thấy mình không nên sống trên cõi đời này, và vì tôi đã không còn nơi nào để đặt niềm tin. Tôi đã uống thuốc tự tử. Sau khi uống thuốc, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến anh, tôi đã gọi điện thoại qua Mỹ gặp anh, nói những lời cuối cùng để từ biệt. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc và lả người đi vì thuốc. Khi gia đình tôi phát hiện và đưa tôi đi cấp cứu, tôi đã rất may mắn thoát được cái chết trong gang tấc. Ra viện, trở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là vào mạng nhắn tin cho anh, nói với anh là mình đã uống thuốc tìm đến cái chết, dường như anh không tin những gì tôi nói. Tôi lúc này đã biết tình yêu ngày nào anh dành cho tôi bây giờ không còn nữa, chỉ là một sự gặp nhau miễn cưỡng mà do tôi tìm đến. Tôi thật sự rất buồn, khi bình tâm nghĩ lại, tôi đã hối hận, hối hận vô cùng. Giờ đây muốn quay trở về bên anh cũng không được nữa, tôi luôn mặc cảm với những gì đã gây ra, có lẽ do tôi đã phản bội anh nên tôi đã không thể nào tìm được tình yêu chân thật. Âu cũng là ông trời trừng phạt kẻ như tôi.
Mấy tháng sau tôi nhận được tin anh về VN, tâm sự không biết là tôi đã vui như thế nào đâu, từ một người ốm yếu không chút sức lực sau cú sốc và thoát chết ấy, tôi đã bình phục rất nhanh, mọi người không ai biết rằng tôi đã sống và hy vọng vì sẽ được gặp anh, ngày nào tôi cũng nghĩ đến anh và cầu mong gặp người tôi yêu nhất dù chỉ là một lần. Tôi đã cầu xin anh, cầu xin anh hãy biến ước mơ của tôi thành hiện thực. Và cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình. Anh về VN và ra ĐN gặp tôi. Tâm sự có biết không, khi đón anh ở sân bay trái tim tôi như ngừng đập, cảm giác run sợ tràn ngập con người tôi, tôi không dám nhìn anh, không tin ở mắt mình rằng anh đang hiện hữu phía trước. Lúc ấy anh rất bình dị, rất tự nhiên, phải chăng vì điều ấy đã giúp tôi nhanh chóng hòa hợp với anh. Buổi chiều lúc tôi và anh ở khách sạn, anh đã nói chuyện với tôi rất nhiều. Anh nói rằng anh về VN không phải để đi chơi, và anh ra ĐN cũng không phải để đi chơi, tất cả đều có mục đích là gặp tôi. Anh đã nhắc lại lời yêu ngày xưa, đã bỏ qua mọi lỗi lầm của tôi lần nữa. Anh nói rằng anh hiểu và thông cảm cho tôi, anh nói rằng anh yêu tôi và không thể nào quên được tôi, anh muốn tôi vẫn là bạn gái của anh, và muốn tôi đừng phản bội anh lần nào nữa. Tôi không nghĩ rằng mình được anh yêu nhiều đến vậy, tôi không dám nhìn anh, cũng không dám đón nhận tình cảm ấy, vì tôi sợ, tôi sợ anh sẽ coi thường sẽ khinh bỏ tôi. Tôi lúc ấy rất bối rối, nhưng lại rất sợ rằng anh sẽ đùa giỡn tình cảm với tôi. Buổi tối bên anh, nhìn anh buồn mà lòng tôi tan nát. Tôi đến bên anh, ôm anh. Đây là điều mà tôi đã hằng ao ước bao nhiêu năm, tình cảm trong tôi như bùng cháy, tôi đã rất hạnh phúc. Và càng hạnh phúc hơn khi đêm ấy nằm bên anh, gối đầu lên tay anh, tôi và anh đã có một giấc ngủ muộn màng nhưng trong sáng. Tôi không còn ao ước gì hơn thế. Và anh đã hứa anh sẽ lại ra ĐN gặp tôi trước lúc về Mỹ. Những ngày sau đó tôi và anh chỉ liên lạc với nhau bằng điện thoại, tôi như sống lại chính mình, sống lại những ngày xưa. Nhưng, lại nhưng, tôi vụng dại lắm, thế mới biết mình chưa lớn khôn được. Tôi đã làm anh giận, giận vì những trách móc của tôi. Và tôi đã có một quyết định khá liều lĩnh, tôi vào SG gặp anh, khi đó trong lòng tôi chỉ nghĩ rằng, mình gặp anh lần này là lần cuối, mai này khi xa nhau biết bao giờ mới gặp lại anh, và tôi như luôn có cảm giác mình không còn sống cho đến ngày anh học xong dù chỉ còn hơn một năm thôi. Với suy nghĩ ấy tôi đã ở lại SG một đêm. Tâm sự có biết không, đêm đó là một đêm hạnh phúc nhất trong đời tôi, tôi nghĩ vậy. Sau chuyến bay đầy mệt mỏi, anh đã xóa tan tất cả ưu phiền và hờn giận trong tôi. Tôi đã được anh yêu thương trọn vẹn. Lúc đó tôi ước sao đừng bao giờ xa nhau, ước sao tôi và anh đừng có sự chia ly nào.
Những ngày còn lại, tôi buồn lắm, buồn vì sắp xa anh, và càng buồn hơn khi có cảm giác như anh ít quan tâm đến mình, anh nói vì anh có công việc, nhưng sao tôi lại không tin điều ấy. Trước lúc anh lên máy bay về Mỹ anh gọi điện cho tôi và nói tất cả, nói về cái sự trẻ con hay trách móc hờn giận của tôi, nói rằng tôi chỉ biết đến cái khó của tôi mà không nhìn thấy cái khó của anh. Nói rằng tôi đã làm phiền anh những lúc anh bận. Tôi ngỡ ngàng, khóc và chỉ biết khóc thôi. Từ hôm anh về Mỹ đến giờ đã hơn nửa tháng nhưng tôi không hề nhận được dòng tin nào, có lẽ anh đã quên tôi rồi. Có lẽ anh gặp tôi chỉ là để thỏa lòng, và có lẽ lời yêu anh nói chỉ thoáng qua, có lẽ ân ái chỉ như một điều gì đó bình thường với anh. Tôi đánh mất mình, đánh mất tình yêu, đánh mất tất cả. Tôi lúc này không biết lỗi do ai, nhưng thật sự tôi hối hận, hối hận vì đã có những cử chỉ trẻ con, hối hận vì ngày xưa đã phản bội anh, hối hận vì không nhận ra tình yêu dành cho tôi, hối hận vì chỉ biết đến riêng mình. Tôi đã nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời. Tôi đã hỏi anh có còn yêu tôi không, nhưng anh không trả lời. Sự im lặng của anh nó đang giết chết tôi, tôi một lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Rồi tình cờ tôi lại gặp những người thân của anh, họ thử thách tôi, tìm hiểu tôi, như lời họ nói rằng muốn tìm hiểu xem bạn gái của anh mình thế nào, tôi đã không hay biết, đã ngông cuồng và chán nản trả lời vô thức, những điều đó khiến mọi người có ác cảm với mình. Tôi thật sự không hiểu, không hiểu hành động đó, là họ muốn chọc phá tôi, đùa giỡn tôi hay muốn tìm hiểu tôi để xem thái độ tính tình tôi để tính chuyện tương lai. Mọi người làm tôi hoang mang, tôi bối rối và không tìm cho mình được lối đi. Hôm nay tôi đã gọi điện cho anh rất nhiều lần nhưng không lần nào được. Tôi đã chờ anh, chờ anh cả một ngày dài nhưng không gặp anh. Tâm sự ơi hãy thay tôi gửi đến người tôi yêu lời nhắn cuối cùng "Anh có còn yêu em không, hãy trả lời em dù đó là một lời nói phũ phàng, đừng im lặng với em nữa. Em cần biết trong tim anh có em hay không để em có đủ tự tin và nghị lực chờ đợi anh, em biết là trái tim em đang nghĩ về anh, nhớ anh, và yêu anh rất nhiều. Mong anh tha lỗi cho em, cho em một cơ hội để được làm lại từ đầu với anh".
Bài Viết Ngẫu Nhiên:
Pazera Free FLV to AVI Converter - Chuyển đổi định dạng video Flash
[Icon-Img] Title Bars
1 Skin Home Đơn Giản, Load Nhanh
Hidden Expedition Titanic: Trò chơi thám hiểm kho báu dưới đáy con tàu Titanic
Browsers AIO 2009
Sự tích con gái
Chùm truyện cười ngắn về thể thao
Lắng Sâu Kỷ Niệm
LogOn Screen AiO 2009
Truyện cười 18+ Hấp dẫn
Tôi không biết những lời tự bạch của tôi có được Tâm sự 24h đăng bài hay không, nhưng tôi cầu mong Tâm sự 24h hãy giúp tôi gửi đến người tôi yêu những lời cuối cùng này nhé, bởi tôi không còn dám gửi cho anh lời nào cả, và cũng bởi tôi sợ sự im lặng của anh sẽ khiến trái tim tôi đau buồn hơn.
Tôi và anh quen nhau trên một ảo quốc, anh đã nói như vậy - một diễn đàn của Việt Nam Net - ở đó chúng tôi đã nói với nhau thật nhiều, và cũng hứa nhiều điều. Lúc đó anh đang sống ở Mỹ, anh học về xây dựng, còn tôi lại ở Việt Nam, ngày ấy tôi còn trẻ lắm, chỉ là một cô gái mới lớn ở cái tuổi 21 với nhiều ngây ngô và vụng dại. Trong mắt tôi lúc ấy anh lại là một người lớn rất bao dung, một bờ bến bình yên mà mỗi khi buồn tôi lại tìm đến anh để tâm sự, trút bỏ mọi hờn giận vào anh. Tôi đã được nghe anh kể về tình yêu của anh, về sự phản bội của bạn gái anh ngày xưa, về nỗi đau của người bị bỏ rơi. Tôi lúc ấy hồn nhiên lắm, vô tư lắm và hứa rằng mình sẽ không bao giờ như thế, sẽ không làm anh buồn. Thế rồi anh nói anh yêu tôi, anh yêu điều gì ở tôi mà cho mãi đến bây giờ tôi vẫn không thể biết được. Tôi chỉ cảm nhận được rằng anh rất cưng chiều tôi, anh có thể thức dậy để gặp tôi trên mạng vào lúc sáng sớm, anh có thể ngủ muộn để nói chuyện vu vơ với tôi. Và anh là người gọi điện thoại cho tôi vào đúng 12h đêm của ngày 19/11 để nói với tôi lời chúc mừng sinh nhật, nói lời yêu và lời hôn. Những lúc đó tôi rất hạnh phúc, tràn ngập trong tôi là một trời bình yên và hy vọng.
Tâm sự có biết không, lúc đó tôi đang làm việc ở một trung tâm du lịch, giữa tôi và anh đã có những hẹn ước rằng mỗi lúc tôi nháy máy điện thoại của anh thì anh vào mạng và chúng tôi gặp nhau. Hầu như ngày nào tôi cũng trốn trung tâm để gặp anh, có lúc chỉ là 30 phút. Ngày nào cũng đều đặn như vậy, và mỗi chiều khi tan giờ làm việc tôi lại gặp anh. Khi ấy chúng tôi rất vui dù rằng cả hai đang sống ở hai nơi rất xa, và dẫu rằng cả hai cũng chưa một lần gặp mặt. Nhưng anh đã hẹn là sẽ về gặp tôi, anh hứa là sẽ cưới tôi làm vợ, những ngày ấy anh thường hay gọi tôi hai tiếng vợ yêu, và tôi cũng gọi anh là chồng yêu.
Thế rồi việc làm của tôi không được suôn sẻ như ý tôi, khi tôi chuyển công việc cũng là lúc tôi và anh ít có thời gian gặp nhau, vì tôi đã phải làm ca thay vì làm hành chính, tôi đã không sắp xếp được thời gian gặp anh, và cũng vì thời gian luôn chênh lệch, lúc tôi thức thì anh ngủ, còn lúc tôi đã ngủ thì anh lại thức. Ngày ấy mỗi lần gặp anh tôi đều phải tìm những quán net, và phải luôn đi sớm, khi tôi đi trễ thế là anh giận tôi, chúng tôi cãi nhau, có lúc tôi rất buồn vì sao anh không hiểu tôi không có đủ khả năng. Và rồi tâm sự ơi tôi đã phản bội anh, phản bội tình yêu của anh và lòng tin của anh. Khi công việc đang rất buồn thì tôi lại gặp một người con trai làm cùng với trung tâm, người đó không có gì là đặc biệt cả, chỉ hơn anh là người đó ở gần tôi thôi. Nhiều lần đi chơi với cả trung tâm, tôi và người đó có cơ hội nói chuyện với nhau, và người đó đã ngỏ lời với tôi. Tôi lúc ấy không biết mình có yêu hay không, chỉ biết rằng nỗi buồn công việc đã được người đó chia sẻ. Nhưng mối quan hệ của tôi và người đó chỉ kéo dài được hơn 3 tháng, khi chia tay người đó tôi khóc rất nhiều, khóc không phải vì chia tay mà tôi khóc vì tôi đã phản bội người tôi yêu, phản bội lại lời thề của tôi rằng sẽ không làm anh buồn, sẽ không yêu ai ngoài anh. Tâm sự ơi, có lẽ là tôi tàn nhẫn lắm, sau đó tôi lại gặp anh, lại nói chuyện với anh, và trong đời tôi sẽ không bao giờ tôi có người nào yêu tôi nhiều như anh, anh đã tha thứ cho tôi, đã bỏ qua sự vụng dại đó, đã coi như không có gì. Tôi và anh lại nối tiếp những ngày yêu nhau, nhưng tôi biết lòng tin về tôi đã không còn trọn vẹn như lúc đầu, tôi luôn đọc được nỗi buồn trong anh, và tôi luôn ác cảm với mình. Sau đó tôi nghỉ việc để đi học, suốt một thời gian dài không có việc làm, tôi rất khốn đốn và cũng rất buồn. Những lúc tôi nhớ anh, tôi ao ước được nép vào lòng anh để khóc, rồi lại thèm muốn một lần được anh ôm tôi vào lòng nhưng những điều ấy rất xa vời, bởi tôi vẫn chưa gặp anh và cũng bởi anh vẫn còn đang ở một nơi mà tôi chẳng thể nào đến được. Tôi giận hờn anh sao lại để tôi chờ đợi lâu, sao không về gặp tôi dù chỉ một lần. Anh hứa anh về, rồi lại không về, bao nhiêu lần như thế khiến tôi buồn vô cùng.
Tâm sự có biết không. Tôi không phải là một người con gái xinh đẹp, chỉ là một gương mặt rất đỗi bình thường, nhưng tôi lại có khá nhiều người theo đuổi. Và rồi tôi lại không tránh được một người, người này tôi quen rất tình cờ, nhưng tôi lại không cản được lòng mình đến với họ. Tôi phản bội anh lần nữa. Trước lúc quyết định đến với người yêu mới, tôi đã gửi cho anh một bức thư rất dài, tôi đã nói tôi cần một sự thật, cần anh, cần một gia đình. Tôi đã chờ đợi, đã không còn đủ tự tin đợi ngày anh về. Có lẽ lời chia tay của tôi đã làm anh đau đớn lắm, vì sau đó tôi tình cờ biết được rằng ngày nào anh cũng uống thật say để quên tôi, anh trở nên bất cần và anh không còn gọi tôi là vợ yêu nữa. Thời gian tôi đến với người thứ hai, lúc đó gia đình tôi xây nhà, người này đã giúp ba mẹ tôi rất nhiều, gia đình tôi ai cũng yêu mến và thầm nghĩ rằng tôi sẽ lấy người này làm chồng. Tôi cũng đã có lúc nghĩ vậy. Nhưng! Có lẽ không có ai có nhiều chữ nhưng khi kể về đời mình như tôi đâu. Sau gần một năm quen nhau, khi tôi và người đó tính đến chuyện làm đám hỏi thì cũng là lúc gia đình người đó gặp chuyện buồn. Và rồi tôi lại phát hiện ra rằng người mà tôi đang yêu đã lừa dối tôi, người đó đã có gia đình, đã từng có vợ và một đứa con trai, hơn thế trong suốt thời gian quen tôi người đó đã phản bội tôi để đi với những người con gái khác, lúc tôi nhìn thấy người ta chở một người con gái khác qua đêm, trái tim tôi đã đau nhói vô cùng. Thật lạ lùng, lúc đó tôi chỉ nhớ đến người "chồng yêu" trước kia của mình, và hơn lúc nào hết khi buồn tôi lại tìm đến anh, chỉ nói vu vơ để thỏa nỗi nhớ anh. Thì ra sâu tận trong tim tôi tôi vẫn chưa thể nào quên được anh, chưa thể nào quên được những kỷ niệm, và có lúc lại thầm gọi tên anh, thầm gọi Bao Thieu ơi. Và tôi đã làm một việc rất ngu ngốc, vì quá đau khổ, vì cảm thấy mình không nên sống trên cõi đời này, và vì tôi đã không còn nơi nào để đặt niềm tin. Tôi đã uống thuốc tự tử. Sau khi uống thuốc, trong đầu tôi chỉ nghĩ đến anh, tôi đã gọi điện thoại qua Mỹ gặp anh, nói những lời cuối cùng để từ biệt. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc và lả người đi vì thuốc. Khi gia đình tôi phát hiện và đưa tôi đi cấp cứu, tôi đã rất may mắn thoát được cái chết trong gang tấc. Ra viện, trở về nhà, việc đầu tiên tôi làm là vào mạng nhắn tin cho anh, nói với anh là mình đã uống thuốc tìm đến cái chết, dường như anh không tin những gì tôi nói. Tôi lúc này đã biết tình yêu ngày nào anh dành cho tôi bây giờ không còn nữa, chỉ là một sự gặp nhau miễn cưỡng mà do tôi tìm đến. Tôi thật sự rất buồn, khi bình tâm nghĩ lại, tôi đã hối hận, hối hận vô cùng. Giờ đây muốn quay trở về bên anh cũng không được nữa, tôi luôn mặc cảm với những gì đã gây ra, có lẽ do tôi đã phản bội anh nên tôi đã không thể nào tìm được tình yêu chân thật. Âu cũng là ông trời trừng phạt kẻ như tôi.
Mấy tháng sau tôi nhận được tin anh về VN, tâm sự không biết là tôi đã vui như thế nào đâu, từ một người ốm yếu không chút sức lực sau cú sốc và thoát chết ấy, tôi đã bình phục rất nhanh, mọi người không ai biết rằng tôi đã sống và hy vọng vì sẽ được gặp anh, ngày nào tôi cũng nghĩ đến anh và cầu mong gặp người tôi yêu nhất dù chỉ là một lần. Tôi đã cầu xin anh, cầu xin anh hãy biến ước mơ của tôi thành hiện thực. Và cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành tâm nguyện của mình. Anh về VN và ra ĐN gặp tôi. Tâm sự có biết không, khi đón anh ở sân bay trái tim tôi như ngừng đập, cảm giác run sợ tràn ngập con người tôi, tôi không dám nhìn anh, không tin ở mắt mình rằng anh đang hiện hữu phía trước. Lúc ấy anh rất bình dị, rất tự nhiên, phải chăng vì điều ấy đã giúp tôi nhanh chóng hòa hợp với anh. Buổi chiều lúc tôi và anh ở khách sạn, anh đã nói chuyện với tôi rất nhiều. Anh nói rằng anh về VN không phải để đi chơi, và anh ra ĐN cũng không phải để đi chơi, tất cả đều có mục đích là gặp tôi. Anh đã nhắc lại lời yêu ngày xưa, đã bỏ qua mọi lỗi lầm của tôi lần nữa. Anh nói rằng anh hiểu và thông cảm cho tôi, anh nói rằng anh yêu tôi và không thể nào quên được tôi, anh muốn tôi vẫn là bạn gái của anh, và muốn tôi đừng phản bội anh lần nào nữa. Tôi không nghĩ rằng mình được anh yêu nhiều đến vậy, tôi không dám nhìn anh, cũng không dám đón nhận tình cảm ấy, vì tôi sợ, tôi sợ anh sẽ coi thường sẽ khinh bỏ tôi. Tôi lúc ấy rất bối rối, nhưng lại rất sợ rằng anh sẽ đùa giỡn tình cảm với tôi. Buổi tối bên anh, nhìn anh buồn mà lòng tôi tan nát. Tôi đến bên anh, ôm anh. Đây là điều mà tôi đã hằng ao ước bao nhiêu năm, tình cảm trong tôi như bùng cháy, tôi đã rất hạnh phúc. Và càng hạnh phúc hơn khi đêm ấy nằm bên anh, gối đầu lên tay anh, tôi và anh đã có một giấc ngủ muộn màng nhưng trong sáng. Tôi không còn ao ước gì hơn thế. Và anh đã hứa anh sẽ lại ra ĐN gặp tôi trước lúc về Mỹ. Những ngày sau đó tôi và anh chỉ liên lạc với nhau bằng điện thoại, tôi như sống lại chính mình, sống lại những ngày xưa. Nhưng, lại nhưng, tôi vụng dại lắm, thế mới biết mình chưa lớn khôn được. Tôi đã làm anh giận, giận vì những trách móc của tôi. Và tôi đã có một quyết định khá liều lĩnh, tôi vào SG gặp anh, khi đó trong lòng tôi chỉ nghĩ rằng, mình gặp anh lần này là lần cuối, mai này khi xa nhau biết bao giờ mới gặp lại anh, và tôi như luôn có cảm giác mình không còn sống cho đến ngày anh học xong dù chỉ còn hơn một năm thôi. Với suy nghĩ ấy tôi đã ở lại SG một đêm. Tâm sự có biết không, đêm đó là một đêm hạnh phúc nhất trong đời tôi, tôi nghĩ vậy. Sau chuyến bay đầy mệt mỏi, anh đã xóa tan tất cả ưu phiền và hờn giận trong tôi. Tôi đã được anh yêu thương trọn vẹn. Lúc đó tôi ước sao đừng bao giờ xa nhau, ước sao tôi và anh đừng có sự chia ly nào.
Những ngày còn lại, tôi buồn lắm, buồn vì sắp xa anh, và càng buồn hơn khi có cảm giác như anh ít quan tâm đến mình, anh nói vì anh có công việc, nhưng sao tôi lại không tin điều ấy. Trước lúc anh lên máy bay về Mỹ anh gọi điện cho tôi và nói tất cả, nói về cái sự trẻ con hay trách móc hờn giận của tôi, nói rằng tôi chỉ biết đến cái khó của tôi mà không nhìn thấy cái khó của anh. Nói rằng tôi đã làm phiền anh những lúc anh bận. Tôi ngỡ ngàng, khóc và chỉ biết khóc thôi. Từ hôm anh về Mỹ đến giờ đã hơn nửa tháng nhưng tôi không hề nhận được dòng tin nào, có lẽ anh đã quên tôi rồi. Có lẽ anh gặp tôi chỉ là để thỏa lòng, và có lẽ lời yêu anh nói chỉ thoáng qua, có lẽ ân ái chỉ như một điều gì đó bình thường với anh. Tôi đánh mất mình, đánh mất tình yêu, đánh mất tất cả. Tôi lúc này không biết lỗi do ai, nhưng thật sự tôi hối hận, hối hận vì đã có những cử chỉ trẻ con, hối hận vì ngày xưa đã phản bội anh, hối hận vì không nhận ra tình yêu dành cho tôi, hối hận vì chỉ biết đến riêng mình. Tôi đã nhắn tin cho anh, nhưng anh không trả lời. Tôi đã hỏi anh có còn yêu tôi không, nhưng anh không trả lời. Sự im lặng của anh nó đang giết chết tôi, tôi một lần nữa rơi vào tuyệt vọng. Rồi tình cờ tôi lại gặp những người thân của anh, họ thử thách tôi, tìm hiểu tôi, như lời họ nói rằng muốn tìm hiểu xem bạn gái của anh mình thế nào, tôi đã không hay biết, đã ngông cuồng và chán nản trả lời vô thức, những điều đó khiến mọi người có ác cảm với mình. Tôi thật sự không hiểu, không hiểu hành động đó, là họ muốn chọc phá tôi, đùa giỡn tôi hay muốn tìm hiểu tôi để xem thái độ tính tình tôi để tính chuyện tương lai. Mọi người làm tôi hoang mang, tôi bối rối và không tìm cho mình được lối đi. Hôm nay tôi đã gọi điện cho anh rất nhiều lần nhưng không lần nào được. Tôi đã chờ anh, chờ anh cả một ngày dài nhưng không gặp anh. Tâm sự ơi hãy thay tôi gửi đến người tôi yêu lời nhắn cuối cùng "Anh có còn yêu em không, hãy trả lời em dù đó là một lời nói phũ phàng, đừng im lặng với em nữa. Em cần biết trong tim anh có em hay không để em có đủ tự tin và nghị lực chờ đợi anh, em biết là trái tim em đang nghĩ về anh, nhớ anh, và yêu anh rất nhiều. Mong anh tha lỗi cho em, cho em một cơ hội để được làm lại từ đầu với anh".
**************** Hãy cùng chia sẻ với bạn bè bằng cách ****************
Copy đường link dưới đây gửi đến nick yahoo bạn bè! |
Hiện chưa có lời bình nào cho bài viết này.